Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 244: Không Thể Thoát Khỏi Đây
"Không có gì hỏi cả" Tôi thử đá nước dưới chân, ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ: “Anh vẫn chưa gọi tên tôi đấy nhé." Hai tay lật ngược cạy đá, người tôi từ từ hướng về phía trước, nhìn Mặc Dạ nói: “Làm quen lại nhé.
Tôi bình tĩnh nhìn Mặc Dạ: “Vấn Thiên Tông, Vấn Tâm Hà Duyệt ra mắt và quân"
Trong ánh mắt Mặc Dạ có thứ gì đó nhẹ nhàng nhảy lên, hai mắt nặng nề nhìn ẩn đường của tôi, trên mặt thoáng hiện sự đau xót.
Trầm giọng nói: “Em thật sự không hỏi sao?"
Tôi chầm chậm lui về, thò tay vốc nước cọ rửa người: “Đêm xuân ngắn ngủi mà, tôi thì chỉ có một ngày thôi, còn phải đi trấn áp Dung Thiên, Xà quân đừng có lãng phí thời gian hỏi mấy chuyện này chứ?"
"Hay là?" Bàn chân dưới nước của tôi nhẹ nhàng giơ lên tiến về phía Mặc Dạ ở xa xa: “Vừa làm chuyện thích làm vừa thảo luận được chứ?"
Dưới nước, Mặc Dạ một tay nắm lấy chân tôi, kéo tôi qua, ôm chặt tôi: “Vốn dĩ em định nếu mễ bà Tần chết thì em sẽ dùng sự liên hệ giữa em và tám chiếc tà quan, khởi động bát tà phụ quan, cộng thêm em và rắn thai,
tám chiếc tà quan liên hợp ra tay trấn áp Dung Thiên, đúng không hả?"
Nước giữa hồ Âm Dương sâu, chân tôi nào đạp đến, chỉ đành dùng cả tay lẫn chân ôm lấy Mặc Dạ.
Nhưng nghe tiếng thở gấp của hắn thì cười cười: “Xà quân nói sai rồi, là chín chiếc quan tài chứ."
Tôi hôn lên môi Mặc Dạ: “Đây là cách tốt nhất, đúng không? Và quân cũng biết mà, tổng cộng có chín chiếc quan tài, thế nên mới để mễ bà Tần dẫn theo Thăng Long quan quan trọng nhất chui vào lòng đất, đúng không?"
Đôi môi Mặc Da căng lên, mặc cho tôi hôn, nhưng không hề động đậy: “Vì mễ bà Tần còn sống, em muốn để bà ấy thoát khỏi Thăng Long quan nên giờ mới chờ thêm một ngày"
Hình như hắn rất tức giận, tay cũng không ôm tôi nữa mà là nặng nề nhìn tôi: “Chỉ là đổi tên mà hình như tính tình em cũng thay đổi luôn rồi.
Không muốn sống nữa sao? Không muốn ra khỏi trần, không muốn chờ ba mẹ em về nữa?
Tôi cười ha ha, hai tay ôm lấy cổ Mặc Dạ, ghé sát tai hắn: “Hôm nay Long Duy mê hoặc như thế mà Xà quân không động lòng sao?"
Trong mắt Mặc Dạ hiện lên sự tức giận, đang định đẩy tôi ra.
Nhưng bàn tay của tôi bỗng vói xuống, cầm chặt thứ duy nhất nóng lên trong làn nước lạnh như băng.
Chăm chú nhìn Mặc Dạ và nói: “Cái mà Xà quân muốn, chỉ có tôi có thể cho được đúng không nào?"
"Buông ra" Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, nói khẽ: “Ngay mai ta tự có cách dung hợp hố sụt đó lại, hay là em về sớm chút, không thì ở lại đây che giấu hơi thở, chờ ta xong chuyện lại đi ra, đừng có để cho Long Duy cảm ứng
được em" Tôi buông tay ra, lấy kiếm gỗ đào trên đầu xuống, tóc đen lập tức tuôn ra, nhẹ nhàng trôi nổi, giúp cơ thể tôi không chìm xuống nữa.
"Xà quân" Tay tôi luồn vào trong đám tóc lay động, nhìn sang Mặc Dạ: “Anh nói làm một người bình thường thì nguyện vọng lớn nhất là gì?"
"Trường sinh bất lão, tiền tiêu không hết, hay là chúng sinh quỳ lạy, không ai dám đắc tội.
" Năm ngón tay tôi nhẹ nhàng nắm lại, nhìn Mặc Dạ: “Hình như bây giờ tôi giống như thế rồi nhỉ? Nếu tôi cứ muốn được như thể mãi thì có phải sẽ mất đi một vài thứ không?"
Cùng với lời nói của tôi, sắc mặt của Mặc Dạ dần dần trở nên lạnh lùng.
Tôi thả bàn tay đang vuốt tóc ra, bình tĩnh nhìn Mặc Dạ: “Cách của Xà quân cũng chỉ là dung hợp hố sụt, nhưng số hắc lệ tràn ra ngoài thì sao đây? Xà quân cố ý cho tôi thấy xương gà, hắc lệ vào trong người, xâm nhập vào tận xương.
Trong cơ thể mỗi người ở trấn Thanh Thủy đều có, Xà quân không có cách nào dẫn ra đúng không?
Nếu Mặc Dạ có cách dẫn hắc lệ ra thì cũng không chuyện gì cũng thỏa hiệp với Long Duy vì hắc lệ trong cơ thể tôi.
Tóc đen của tôi nhẹ nhàng lay động, nhìn Mặc Dạ: “Cách mà Xà quân nói không khác gì kế hoạch tẩu thoát của Lão Phong đó đúng không?" .
Nếu không thể dẫn số hắc lệ tràn vào trong cơ thể ra, thì cứ đến tối, đi vào giấc mơ, dục vọng trong nội tâm không bị khống chế, đó chính là lúc hắc lệ phát tác.
Ngày cả Vu Thi Mạn thiếu chủ của nhà họ Vu khống chế rắn, nằm trong tay rắn khổng lồ và Minh Xà mà cũng suýt bị hắc lệ trào ra biến thành tóc siết chết.
Vậy thì tối nay, có bao nhiêu người trong trấn Thanh Thủy không thể thoát khỏi đây?
Tôi bình tĩnh nhìn Mặc Dạ: “Vấn Thiên Tông, Vấn Tâm Hà Duyệt ra mắt và quân"
Trong ánh mắt Mặc Dạ có thứ gì đó nhẹ nhàng nhảy lên, hai mắt nặng nề nhìn ẩn đường của tôi, trên mặt thoáng hiện sự đau xót.
Trầm giọng nói: “Em thật sự không hỏi sao?"
Tôi chầm chậm lui về, thò tay vốc nước cọ rửa người: “Đêm xuân ngắn ngủi mà, tôi thì chỉ có một ngày thôi, còn phải đi trấn áp Dung Thiên, Xà quân đừng có lãng phí thời gian hỏi mấy chuyện này chứ?"
"Hay là?" Bàn chân dưới nước của tôi nhẹ nhàng giơ lên tiến về phía Mặc Dạ ở xa xa: “Vừa làm chuyện thích làm vừa thảo luận được chứ?"
Dưới nước, Mặc Dạ một tay nắm lấy chân tôi, kéo tôi qua, ôm chặt tôi: “Vốn dĩ em định nếu mễ bà Tần chết thì em sẽ dùng sự liên hệ giữa em và tám chiếc tà quan, khởi động bát tà phụ quan, cộng thêm em và rắn thai,
tám chiếc tà quan liên hợp ra tay trấn áp Dung Thiên, đúng không hả?"
Nước giữa hồ Âm Dương sâu, chân tôi nào đạp đến, chỉ đành dùng cả tay lẫn chân ôm lấy Mặc Dạ.
Nhưng nghe tiếng thở gấp của hắn thì cười cười: “Xà quân nói sai rồi, là chín chiếc quan tài chứ."
Tôi hôn lên môi Mặc Dạ: “Đây là cách tốt nhất, đúng không? Và quân cũng biết mà, tổng cộng có chín chiếc quan tài, thế nên mới để mễ bà Tần dẫn theo Thăng Long quan quan trọng nhất chui vào lòng đất, đúng không?"
Đôi môi Mặc Da căng lên, mặc cho tôi hôn, nhưng không hề động đậy: “Vì mễ bà Tần còn sống, em muốn để bà ấy thoát khỏi Thăng Long quan nên giờ mới chờ thêm một ngày"
Hình như hắn rất tức giận, tay cũng không ôm tôi nữa mà là nặng nề nhìn tôi: “Chỉ là đổi tên mà hình như tính tình em cũng thay đổi luôn rồi.
Không muốn sống nữa sao? Không muốn ra khỏi trần, không muốn chờ ba mẹ em về nữa?
Tôi cười ha ha, hai tay ôm lấy cổ Mặc Dạ, ghé sát tai hắn: “Hôm nay Long Duy mê hoặc như thế mà Xà quân không động lòng sao?"
Trong mắt Mặc Dạ hiện lên sự tức giận, đang định đẩy tôi ra.
Nhưng bàn tay của tôi bỗng vói xuống, cầm chặt thứ duy nhất nóng lên trong làn nước lạnh như băng.
Chăm chú nhìn Mặc Dạ và nói: “Cái mà Xà quân muốn, chỉ có tôi có thể cho được đúng không nào?"
"Buông ra" Mặc Dạ nặng nề nhìn tôi, nói khẽ: “Ngay mai ta tự có cách dung hợp hố sụt đó lại, hay là em về sớm chút, không thì ở lại đây che giấu hơi thở, chờ ta xong chuyện lại đi ra, đừng có để cho Long Duy cảm ứng
được em" Tôi buông tay ra, lấy kiếm gỗ đào trên đầu xuống, tóc đen lập tức tuôn ra, nhẹ nhàng trôi nổi, giúp cơ thể tôi không chìm xuống nữa.
"Xà quân" Tay tôi luồn vào trong đám tóc lay động, nhìn sang Mặc Dạ: “Anh nói làm một người bình thường thì nguyện vọng lớn nhất là gì?"
"Trường sinh bất lão, tiền tiêu không hết, hay là chúng sinh quỳ lạy, không ai dám đắc tội.
" Năm ngón tay tôi nhẹ nhàng nắm lại, nhìn Mặc Dạ: “Hình như bây giờ tôi giống như thế rồi nhỉ? Nếu tôi cứ muốn được như thể mãi thì có phải sẽ mất đi một vài thứ không?"
Cùng với lời nói của tôi, sắc mặt của Mặc Dạ dần dần trở nên lạnh lùng.
Tôi thả bàn tay đang vuốt tóc ra, bình tĩnh nhìn Mặc Dạ: “Cách của Xà quân cũng chỉ là dung hợp hố sụt, nhưng số hắc lệ tràn ra ngoài thì sao đây? Xà quân cố ý cho tôi thấy xương gà, hắc lệ vào trong người, xâm nhập vào tận xương.
Trong cơ thể mỗi người ở trấn Thanh Thủy đều có, Xà quân không có cách nào dẫn ra đúng không?
Nếu Mặc Dạ có cách dẫn hắc lệ ra thì cũng không chuyện gì cũng thỏa hiệp với Long Duy vì hắc lệ trong cơ thể tôi.
Tóc đen của tôi nhẹ nhàng lay động, nhìn Mặc Dạ: “Cách mà Xà quân nói không khác gì kế hoạch tẩu thoát của Lão Phong đó đúng không?" .
Nếu không thể dẫn số hắc lệ tràn vào trong cơ thể ra, thì cứ đến tối, đi vào giấc mơ, dục vọng trong nội tâm không bị khống chế, đó chính là lúc hắc lệ phát tác.
Ngày cả Vu Thi Mạn thiếu chủ của nhà họ Vu khống chế rắn, nằm trong tay rắn khổng lồ và Minh Xà mà cũng suýt bị hắc lệ trào ra biến thành tóc siết chết.
Vậy thì tối nay, có bao nhiêu người trong trấn Thanh Thủy không thể thoát khỏi đây?