Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 206
Chương 206
Lúc này tôi mới phát hiện, căn bản không phải bản thân tôi đau quá nên chết lặng, mà chính là toàn bộ bắp chân đều đã tê rần.
Đưa tay muốn ấn vào nơi trở nên đen cứng kia, Hà Ca lại ngăn cản tay tôi.
Lấy đạo bào quần quanh tay, lúc này mới khẽ ấn xuống.
Khi ngón tay anh ta ấn xuống, tôi lại không hề cảm thấy đau nhức, nhưng hình như ở giữa chỗ đen cứng này có cái gì xuôi theo bắp chân nỗi lên.
Hà Ca thấy vậy, sắc mặt trầm lại: “Thảo nào nhà Xạ Ngư Cốc không đuổi theo sau, đây là Nguyên Sinh Chi Độc.”
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hà Ca: “Độc gì cơ?”
“Nguyên Sinh.” Hà Ca nặng nề hít vào một hơi, lại móc ra thêm một lá bùa ném lên trên bầu trời.
Thầy ánh bùa lóe lên, lúc này anh ta mới ngồi xỗm xuống, nói với tôi: “Chất độc bình thường, liều lượng tiến vào cơ thể là bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu. Nhưng Nguyên Sinh Chi Độc này là vật sống, sau khi tiền vào cơ thể sẽ tự mình nhân giống, càng ngày càng nhiều, mãi đến…”
Hà Ca mắp máy môi: “Mãi đến khi cả người đều bị ăn mòn.”
Anh ta hơi bắt đắc dĩ nhìn tôi: “Cô và Xà quân quả thật là hai tên bướng bỉnh đến chết, hắn cố nén huyết xà xương quai xanh và Thầu Cốt Tinh Đinh, cô thì cố nén đau đớn.”
“Hai người mặt ngoài đều tỏ ra nhẹ như gió mây, thực chất bên trong đều đã bị thương thành thế này rồi.”
Hà Ca khẽ thở dài.
Suy cho cùng bản thân anh ta cũng bị thương nặng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nếu như Xà quân ở đây, cô nói cho hắn biết, nói không chừng…”
“Hắn không thể ra khỏi trần.” Tôi thu cái chân kia lại, dù sao chính mình cũng không cảm thầy đau, tạm thời cứ vậy đi.
Nhà Xạ Ngư Cốc quả nhiên là cao thủ đi săn, mang theo loại độc này, chỉ cần tôi chạy trốn, nếu không muốn chết, dù thế nào cũng phải quay lại tìm bọn họ đề giải độc.
Vì vậy bọn họ chỉ cần chờ tôi tự tìm đến cửa là được rồi!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân quan tài rắn chọn trúng nhà Xạ Ngư Cốc để bảo vệ quan tài, chuẩn bị di chuyển đến Ba Sơn.
Dựa vào tính tình của Mặc Dạ, biết tôi trúng độc, chắc chắn sẽ lập tức đến Ba Sơn tìm gia chủ nhà họ Cốc – Cốc Ngộ Thời đòi thuốc giải.
Bây giờ trần nhỏ có nhiều chuyện, rối loạn không ngừng thì thôi đi.
Hắn còn phải chống lại khống chế của quan tài rắn, càng thêm khó chịu.
Trái lại tôi cảm thấy thật may mắn, chính mình bởi vì vẫn luôn chịu đựng, không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt Mặc Dạ, chịu đựng đến khi hắn rời đi mới ngã xuống.
Dù sao độc này cả một đêm mới phát triển đến bắp chân, trong thời gian ngắn không chết được, chờ A.
Vắn đến rồi nhờ ông ta giải là được rồi.
“Ăn, ăn…” A Bảo thấy chúng tôi dựa vào cây không nhúc nhích, cầm mứt hoa quả đút vào trong miệng tôi.
Lúc trước buồn nôn rồi nôn ra, trái lại ăn mứt hoa quả ướp muối này vẫn còn tốt.
Mới chạy cả một đêm, vừa khát vừa mệt, mứt hoa quả ướp muối vừa vào miệng, lớp sương muối kia lập tức tràn đầy khoang miệng, mặn không chịu nỗi, tôi cảm giác đầu lưỡi cũng tê rần rồi.
Thật sự là không ngon.
A Bảo lại ăn rất vui vẻ, thấy tôi ăn, cầm thêm một hạt đưa vào trong miệng tôi.
Nhưng lại nhìn thấy Hà Ca ở bên cạnh, hơi ngượng ngùng, lại có chút luyến tiếc, đảo đảo hai lượt trong túi, tìm một hạt nhỏ đưa cho Hà Ca: “Hạt cao lương, ăn.”
Hà Ca lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng A Bảo vô cùng nhiệt tình đối với người mình, đã cưỡng ép nhét vào trong miệng anh ta rồi.
“Hoa quả sư tôn làm.” Hà Ca than thở, thấp giọng nói: “Thật ra là nhặt hoa quả rơi trên mặt đất, không phải là làm từ hoa quả chín cây.”
Tôi đang nhai một hạt ô mai mơ, nghe thấy lời của Hà Ca, nhất thời cảm thấy mơ này càng chua hơn.
Quay đầu nhìn Hà Ca: “Vấn Thiên Tông nghèo lắm à?”
Tôi nhớ Ngưu Nhị nói, khắp núi đều là trái cây.
A Vấn là tông chủ của Vấn Thiên Tông? Lần trước lên trấn trên, pha trà, hắp bánh bao làm bữa ăn khuya cho chúng tôi, chăm sóc ông Hồ, dường như đều làm rất thành thạo.
Nhưng ăn mứt hoa quả, còn phải nhặt quả bị rơi trên mặt đất?
Nghèo đến mức như vậy sao?”
Lúc này tôi mới phát hiện, căn bản không phải bản thân tôi đau quá nên chết lặng, mà chính là toàn bộ bắp chân đều đã tê rần.
Đưa tay muốn ấn vào nơi trở nên đen cứng kia, Hà Ca lại ngăn cản tay tôi.
Lấy đạo bào quần quanh tay, lúc này mới khẽ ấn xuống.
Khi ngón tay anh ta ấn xuống, tôi lại không hề cảm thấy đau nhức, nhưng hình như ở giữa chỗ đen cứng này có cái gì xuôi theo bắp chân nỗi lên.
Hà Ca thấy vậy, sắc mặt trầm lại: “Thảo nào nhà Xạ Ngư Cốc không đuổi theo sau, đây là Nguyên Sinh Chi Độc.”
Tôi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Hà Ca: “Độc gì cơ?”
“Nguyên Sinh.” Hà Ca nặng nề hít vào một hơi, lại móc ra thêm một lá bùa ném lên trên bầu trời.
Thầy ánh bùa lóe lên, lúc này anh ta mới ngồi xỗm xuống, nói với tôi: “Chất độc bình thường, liều lượng tiến vào cơ thể là bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu. Nhưng Nguyên Sinh Chi Độc này là vật sống, sau khi tiền vào cơ thể sẽ tự mình nhân giống, càng ngày càng nhiều, mãi đến…”
Hà Ca mắp máy môi: “Mãi đến khi cả người đều bị ăn mòn.”
Anh ta hơi bắt đắc dĩ nhìn tôi: “Cô và Xà quân quả thật là hai tên bướng bỉnh đến chết, hắn cố nén huyết xà xương quai xanh và Thầu Cốt Tinh Đinh, cô thì cố nén đau đớn.”
“Hai người mặt ngoài đều tỏ ra nhẹ như gió mây, thực chất bên trong đều đã bị thương thành thế này rồi.”
Hà Ca khẽ thở dài.
Suy cho cùng bản thân anh ta cũng bị thương nặng, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh tôi: “Nếu như Xà quân ở đây, cô nói cho hắn biết, nói không chừng…”
“Hắn không thể ra khỏi trần.” Tôi thu cái chân kia lại, dù sao chính mình cũng không cảm thầy đau, tạm thời cứ vậy đi.
Nhà Xạ Ngư Cốc quả nhiên là cao thủ đi săn, mang theo loại độc này, chỉ cần tôi chạy trốn, nếu không muốn chết, dù thế nào cũng phải quay lại tìm bọn họ đề giải độc.
Vì vậy bọn họ chỉ cần chờ tôi tự tìm đến cửa là được rồi!
Có lẽ đây chính là nguyên nhân quan tài rắn chọn trúng nhà Xạ Ngư Cốc để bảo vệ quan tài, chuẩn bị di chuyển đến Ba Sơn.
Dựa vào tính tình của Mặc Dạ, biết tôi trúng độc, chắc chắn sẽ lập tức đến Ba Sơn tìm gia chủ nhà họ Cốc – Cốc Ngộ Thời đòi thuốc giải.
Bây giờ trần nhỏ có nhiều chuyện, rối loạn không ngừng thì thôi đi.
Hắn còn phải chống lại khống chế của quan tài rắn, càng thêm khó chịu.
Trái lại tôi cảm thấy thật may mắn, chính mình bởi vì vẫn luôn chịu đựng, không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt Mặc Dạ, chịu đựng đến khi hắn rời đi mới ngã xuống.
Dù sao độc này cả một đêm mới phát triển đến bắp chân, trong thời gian ngắn không chết được, chờ A.
Vắn đến rồi nhờ ông ta giải là được rồi.
“Ăn, ăn…” A Bảo thấy chúng tôi dựa vào cây không nhúc nhích, cầm mứt hoa quả đút vào trong miệng tôi.
Lúc trước buồn nôn rồi nôn ra, trái lại ăn mứt hoa quả ướp muối này vẫn còn tốt.
Mới chạy cả một đêm, vừa khát vừa mệt, mứt hoa quả ướp muối vừa vào miệng, lớp sương muối kia lập tức tràn đầy khoang miệng, mặn không chịu nỗi, tôi cảm giác đầu lưỡi cũng tê rần rồi.
Thật sự là không ngon.
A Bảo lại ăn rất vui vẻ, thấy tôi ăn, cầm thêm một hạt đưa vào trong miệng tôi.
Nhưng lại nhìn thấy Hà Ca ở bên cạnh, hơi ngượng ngùng, lại có chút luyến tiếc, đảo đảo hai lượt trong túi, tìm một hạt nhỏ đưa cho Hà Ca: “Hạt cao lương, ăn.”
Hà Ca lập tức lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng A Bảo vô cùng nhiệt tình đối với người mình, đã cưỡng ép nhét vào trong miệng anh ta rồi.
“Hoa quả sư tôn làm.” Hà Ca than thở, thấp giọng nói: “Thật ra là nhặt hoa quả rơi trên mặt đất, không phải là làm từ hoa quả chín cây.”
Tôi đang nhai một hạt ô mai mơ, nghe thấy lời của Hà Ca, nhất thời cảm thấy mơ này càng chua hơn.
Quay đầu nhìn Hà Ca: “Vấn Thiên Tông nghèo lắm à?”
Tôi nhớ Ngưu Nhị nói, khắp núi đều là trái cây.
A Vấn là tông chủ của Vấn Thiên Tông? Lần trước lên trấn trên, pha trà, hắp bánh bao làm bữa ăn khuya cho chúng tôi, chăm sóc ông Hồ, dường như đều làm rất thành thạo.
Nhưng ăn mứt hoa quả, còn phải nhặt quả bị rơi trên mặt đất?
Nghèo đến mức như vậy sao?”