Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Chương 194
Tôi không biết mễ bà Tần bảo tôi đợi cái gì, giống như bà ấy năm đó, nhìn cô của mình chết đi, chẳng biết cô của bà ấy bảo bà ấy chờ cái gì.
Có lẽ lúc ấy bà đã chết, mượn cỗ Thăng Long quan để có cơ hội sống lại, vốn dĩ là để cho cô của bà ấy, nhưng cô của bà ấy đã nhường cho bà ấy, thế nên bà ấy mới phải đợi.
Tôi không biết lúc nào cái chuyện có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện thoát khỏi sống chết sẽ đến, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn bảo vệ A Bảo.
Đây dường như là một vòng luân hồi, cũng là một chấp niệm.
Bảo vệ A Bảo không bị Long Duy chiếm đoạt, dường như có nghĩa là lúc đó mình không bị hiến tế cho quan tài rắn, dường như cũng có nghĩa là sau này mình sẽ không hiến tế rắn thai trong bụng…
Tôi nhanh chóng chạy về phía trước, không nhìn thấy đường bèn chạy vào trong ruộng lúa luôn.
Chẳng biết chạy đi đâu, nhưng Vu Thi Mạn ở bên ngoài, chỉ cần để cô ta đưa A Bảo đi là tốt rồi.
Tôi không thể rời khỏi trần nhỏ, nhưng A Bảo có thể, chỉ cần nó sống tốt…
Trong đầu hiện lên đủ ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên người có một cơn đau ập đến, sau đó cơ thể bị một cỗ sức lực mạnh mẽ hắt sang một bên, có thứ gì đó đã cắm mạnh tôi vào ruộng đất bên cạnh.
A Bảo rớt vào trong vũng nước bùn, kêu to “a”.
Tay phải tôi cầm dao đá, xoay cổ tay ôm nó, tay trái sờ chỗ bị đau, cái đâm vào tay lại là một mũi tên sắt lạnh lão.
Cách đó không xa có người nhanh chóng chạy qua bên này, từ xa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc kêu lên: “Bắn trúng rồi! Mọi người cần thận, lắp tên đầy cung đi!”
Tôi cầm mũi tên sắt, chậm rãi lôi ra khỏi người.
Mũi tên xuyên sóng của nhà Xa Ngư Cốc đúng là đỉnh, xuyên qua người tôi, lúc kéo ra còn có cả móc câu, tôi đau đến mức tóc đen cũng cứng ngắc.
Chẳng bao lâu, Cốc Phùng Xuân dẫn người chậm rãi vây quanh bốn phía.
Tôi ôm A Bảo đứng dậy, Cốc Phùng Xuân nhảy một cái đã đến nơi cách tôi mười mét, trên cánh cung lắp đầy ba mũi tên hướng vào ấn đường của tôi: “Long Duy, trở về.”
“Tôi không phải Long Duy.” Tôi ôm A Bảo, nặng nề nhìn cô ta: “Tôi phải đi.”
“Cô nhìn sau lưng cô đi, cô không thể đi ra được.” Ánh mắt của Cốc Phùng Xuân nhìn ra sau lưng tôi, lạnh lùng hét lên: “Cô có thể thoát khỏi sự không chế của quan tài rắn xa như thề là vì cô dùng hắc lệ hút sinh khí, một khi cô ra khỏi trấn nhỏ thì chỉ có thể dựa vào việc hút sinh khí khác mà sống thôi. Trở về!”
Tôi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên nơi tôi đi qua, cỏ cây chết hết.
Tóc đen dưới chân di chuyển nhẹ nhàng, bùn đất dưới ruộng lúa cũng biến thành thối nát, giống như một vũng nước đọng dưới lớp bùn lầy. Phóng tầm mắt nhìn, ở nơi xa, trong màn đêm có tiếng gió thu rì rào như dao, dường như còn có thứ gì vọt đến bên này.
Tôi ôm A Bảo, nặng nề nhìn Cốc Phùng Xuân: “Vậy bà có thể giúp tôi đưa A Bảo cho Vu Thi Mạn không?
Nhờ cô ta nuôi giúp tôi.”
“Cái quỷ thai này ư?” Cốc Phùng Xuân cười nhẹ, âm trầm nhìn tôi: “Nó vốn đáng chết rồi. Lúc nó sinh ra, do Hà Cực của Vần Thiên Tông muốn bắt sống nó để cảm hóa, nếu không sao để nó còn sống chứ, một tắm lôi phù đã đánh chết rồi. Bây giờ cô còn muốn để nhà họ Vu điều khiển rắn nuôi nó?”
“Long Duy, cô đúng là bị ba mẹ cô nuôi đến mức tùy hứng mà chẳng biết đại cục. Về đi, nếu không tôi sẽ bắn chết quỷ thai rồi lại bắn chết cô, dù sao thì quan tài rắn cũng không để cô chết đâu, cùng lắm thì sống lại lần nữa.” Cốc Phùng Xuân kéo ba mũi tên xuyên sóng, chầm chậm kéo căng.
Trầm giọng nói với tôi: “Tôi đếm đến ba, cô đi về.”
A Bảo nhe răng ra gào bà ta, nghiêng đầu đạp chân một cái, đứng trên vai tôi, nhìn bốn phía xung quanh.
Ánh mắt của nó bắt đầu co lại như mắt rắn, ngay cả lưỡi cùng bắt đầu giống lúc mới ra đời, từ từ thè ra rồi lại rút vào.
Tôi giơ tay sờ mặt nó, an ủi nó.
Vì nó là quỷ thai, nên nó đáng chết.
Vì tôi mang thai rắn thai, tôi là con gái nhà họ Long, thế nên tôi không còn lựa chọn nào khác.
Vì chúng sinh trong thiên hạ, Mặc Dạ dùng hết sức cũng chỉ bảo vệ được tôi, chứ không bảo vệ được A Bảo, không bảo vệ được rắn thai.
Tôi âm trầm nhìn Cốc Phùng Xuân: “Tôi đúng là tùy hứng.”
Khi nói chuyện, tóc đen nhanh chóng phun ra, bỗng vọt tới chỗ tất cả người nhà họ Cốc.
Tôi không biết mễ bà Tần bảo tôi đợi cái gì, giống như bà ấy năm đó, nhìn cô của mình chết đi, chẳng biết cô của bà ấy bảo bà ấy chờ cái gì.
Có lẽ lúc ấy bà đã chết, mượn cỗ Thăng Long quan để có cơ hội sống lại, vốn dĩ là để cho cô của bà ấy, nhưng cô của bà ấy đã nhường cho bà ấy, thế nên bà ấy mới phải đợi.
Tôi không biết lúc nào cái chuyện có thể khiến tôi cam tâm tình nguyện thoát khỏi sống chết sẽ đến, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn bảo vệ A Bảo.
Đây dường như là một vòng luân hồi, cũng là một chấp niệm.
Bảo vệ A Bảo không bị Long Duy chiếm đoạt, dường như có nghĩa là lúc đó mình không bị hiến tế cho quan tài rắn, dường như cũng có nghĩa là sau này mình sẽ không hiến tế rắn thai trong bụng…
Tôi nhanh chóng chạy về phía trước, không nhìn thấy đường bèn chạy vào trong ruộng lúa luôn.
Chẳng biết chạy đi đâu, nhưng Vu Thi Mạn ở bên ngoài, chỉ cần để cô ta đưa A Bảo đi là tốt rồi.
Tôi không thể rời khỏi trần nhỏ, nhưng A Bảo có thể, chỉ cần nó sống tốt…
Trong đầu hiện lên đủ ý nghĩ, đột nhiên cảm thấy trên người có một cơn đau ập đến, sau đó cơ thể bị một cỗ sức lực mạnh mẽ hắt sang một bên, có thứ gì đó đã cắm mạnh tôi vào ruộng đất bên cạnh.
A Bảo rớt vào trong vũng nước bùn, kêu to “a”.
Tay phải tôi cầm dao đá, xoay cổ tay ôm nó, tay trái sờ chỗ bị đau, cái đâm vào tay lại là một mũi tên sắt lạnh lão.
Cách đó không xa có người nhanh chóng chạy qua bên này, từ xa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc kêu lên: “Bắn trúng rồi! Mọi người cần thận, lắp tên đầy cung đi!”
Tôi cầm mũi tên sắt, chậm rãi lôi ra khỏi người.
Mũi tên xuyên sóng của nhà Xa Ngư Cốc đúng là đỉnh, xuyên qua người tôi, lúc kéo ra còn có cả móc câu, tôi đau đến mức tóc đen cũng cứng ngắc.
Chẳng bao lâu, Cốc Phùng Xuân dẫn người chậm rãi vây quanh bốn phía.
Tôi ôm A Bảo đứng dậy, Cốc Phùng Xuân nhảy một cái đã đến nơi cách tôi mười mét, trên cánh cung lắp đầy ba mũi tên hướng vào ấn đường của tôi: “Long Duy, trở về.”
“Tôi không phải Long Duy.” Tôi ôm A Bảo, nặng nề nhìn cô ta: “Tôi phải đi.”
“Cô nhìn sau lưng cô đi, cô không thể đi ra được.” Ánh mắt của Cốc Phùng Xuân nhìn ra sau lưng tôi, lạnh lùng hét lên: “Cô có thể thoát khỏi sự không chế của quan tài rắn xa như thề là vì cô dùng hắc lệ hút sinh khí, một khi cô ra khỏi trấn nhỏ thì chỉ có thể dựa vào việc hút sinh khí khác mà sống thôi. Trở về!”
Tôi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên nơi tôi đi qua, cỏ cây chết hết.
Tóc đen dưới chân di chuyển nhẹ nhàng, bùn đất dưới ruộng lúa cũng biến thành thối nát, giống như một vũng nước đọng dưới lớp bùn lầy. Phóng tầm mắt nhìn, ở nơi xa, trong màn đêm có tiếng gió thu rì rào như dao, dường như còn có thứ gì vọt đến bên này.
Tôi ôm A Bảo, nặng nề nhìn Cốc Phùng Xuân: “Vậy bà có thể giúp tôi đưa A Bảo cho Vu Thi Mạn không?
Nhờ cô ta nuôi giúp tôi.”
“Cái quỷ thai này ư?” Cốc Phùng Xuân cười nhẹ, âm trầm nhìn tôi: “Nó vốn đáng chết rồi. Lúc nó sinh ra, do Hà Cực của Vần Thiên Tông muốn bắt sống nó để cảm hóa, nếu không sao để nó còn sống chứ, một tắm lôi phù đã đánh chết rồi. Bây giờ cô còn muốn để nhà họ Vu điều khiển rắn nuôi nó?”
“Long Duy, cô đúng là bị ba mẹ cô nuôi đến mức tùy hứng mà chẳng biết đại cục. Về đi, nếu không tôi sẽ bắn chết quỷ thai rồi lại bắn chết cô, dù sao thì quan tài rắn cũng không để cô chết đâu, cùng lắm thì sống lại lần nữa.” Cốc Phùng Xuân kéo ba mũi tên xuyên sóng, chầm chậm kéo căng.
Trầm giọng nói với tôi: “Tôi đếm đến ba, cô đi về.”
A Bảo nhe răng ra gào bà ta, nghiêng đầu đạp chân một cái, đứng trên vai tôi, nhìn bốn phía xung quanh.
Ánh mắt của nó bắt đầu co lại như mắt rắn, ngay cả lưỡi cùng bắt đầu giống lúc mới ra đời, từ từ thè ra rồi lại rút vào.
Tôi giơ tay sờ mặt nó, an ủi nó.
Vì nó là quỷ thai, nên nó đáng chết.
Vì tôi mang thai rắn thai, tôi là con gái nhà họ Long, thế nên tôi không còn lựa chọn nào khác.
Vì chúng sinh trong thiên hạ, Mặc Dạ dùng hết sức cũng chỉ bảo vệ được tôi, chứ không bảo vệ được A Bảo, không bảo vệ được rắn thai.
Tôi âm trầm nhìn Cốc Phùng Xuân: “Tôi đúng là tùy hứng.”
Khi nói chuyện, tóc đen nhanh chóng phun ra, bỗng vọt tới chỗ tất cả người nhà họ Cốc.