Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
CHương 192
“Ái chà!” Long Duy thầy A Bảo hé răng thì cười lanh lảnh nói: “Đây là bị nuôi thuần rồi?” Khi cô ta đang nói chuyện, thì A Bảo hét lớn, tứ chỉ chạm đất rồi bỗng nhào tới Long Duy.
Trước giờ nó đã có sức rồi, hai chân đạp một cái là nhảy lên bờ suối, vọt tới chỗ Long Duy.
“A Bảo!” Tôi nghiêng đầu nhìn, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nỗ tung.
Long Duy cười xinh đẹp, sợi dây đen lập tức quần lấy A Bảo.
Nhưng A Bảo vươn tay định kéo sợi dây sáng thì bàn tay nhỏ bị đốt bị thương, kéo không được.
Nhưng khi bị sợi dây đen quấn lầy còn há miệng cắn sợi dây sáng, muốn dùng răng trong miệng nó để cắn.
Nhưng chỉ mới hơi dùng sức, hàm răng có thể cắn được xương ống lại bị thiêu gãy ngay lập tức, miệng đầy máu tươi.
“Ngươi xem đó, cần gì chứ. Nó vốn là quỷ thai, tự mình có cảnh giác, có thể sống tốt lắm.” Sợi dây đen của Long Duy quấn A Bảo vào trong quan tài gỗ trắng.
Âm trầm nhìn A Bảo, giơ tay chạm lên khúc gỗ mài răng làm từ gỗ hoa tiêu trên người nó: “Các ngươi ép nó nhiễm nhân khí, sinh ra nhân tính, bây giờ chẳng có chút cảnh giác nào, ngay cả tự vệ cũng thôi đi, lại còn tự tìm chết, đều là vì cái gọi là tình cảm.”
A Bảo bị sợi dây đen siết lấy, mắt chớp liên tục, Long Duy đã chậm rãi kéo A Bảo vào trong quan tài gỗ trắng.
Tôi nhìn ánh sáng trắng nhẹ nhàng lóe lên trên ngón tay Long Duy, gậy mài răng bằng hoa tiêu mà mễ bà Tần cố ý làm cho A Bảo mài răng lập tức biến thành tro.
Trong lòng như có thứ gì đó chầm chậm bị hủy diệt cùng với đống tro tàn đó.
Dường như tôi cảm thầy không quá đau đớn nữa, tóc đen trên đầu, dường như đang chậm rãi chuyển động theo dòng nước, vô số cá tôm nhỏ trong nước nỗi lên trắng xóa, cây bên suối cũng lập tức úa vàng.
Tóc đen phun ra, sợi dây sáng giống như ánh đèn bị ngâm, dần dà tắt đi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình chậm rãi nổi lên, nghiêng đầu nhìn Long Duy, trong lòng có thứ gì đó chuyển động, vô số tóc đen lập tức quấn lấy Long Duy.
Nơi tóc đen đi qua, những bông lúa trổ bông trong ruộng lúa ở ven đường lập tức đỗ rạp xuống ruộng, chớp mắt đã mục nát.
Long Duy âm trầm nhìn tôi: “Ngươi đang định như Phù Ngàn hoàn toàn sa vào hắc lệ sao?”
Những sợi tóc đen đó nhanh chóng tràn vào trong quan tài gỗ trắng, nhưng không thể nào gần người Long Duy được.
Tôi nặng nề nhìn Long Duy, cầm con dao đá, nương vào mái tóc đen phun ra mà đột ngột nhào về phía cô ta.
Long Duy cười lạnh, vô số sợi xích sắt ở phía sau quan tài gỗ trắng hiện ra và quấn về phía tôi.
Tóc đen và xích sắt màu xám bạc quần lấy nhau, trong tiếng leng keng vang ầm ầm còn có cả tiếng cười khe khẽ, còn có tiếng rồng to gào thét ở xa xa, tiếng kêu nặng nề của Dung Thiên, tiếng gió thu gào thét…
Tôi mặc cho tóc đen và số xích sắt đó quần lấy nhau, cầm dao đá xông thẳng vào trong quan tài gỗ trắng, một đao xông tới sợi dây đen của Long Duy đang quần lấy A Bảo.
Dù có cắt vô số lần, biết là cắt không đứt nhưng tôi vẫn cứ cắt theo bản năng.
Nhưng chẳng biết tại sao, lần này mới một dao đã đút, tôi vội vàng giơ tay trái ôm lấy A Bảo, sau đó chuyển hướng dao đâm tới cổ Long Duy.
Thầy con dao đá màu đen sắp đến gần cỗ Long Duy thì tôi lại cảm thấy cơn đau kịch liệt từ trên tóc đen, rồi ánh lửa bỗng lóe lên trước mắt tôi, tất cả tóc đen bị đứt bởi ánh lửa.
Cái đau khi bị cắt tóc này còn đau hơn lần trước, giống như vô số ngón tay trên người thoáng chốc bị chém đứt, vả lại chẳng có tí thời gian làm dịu nào.
Tôi mắt chỗ dựa, té ầm xuống đắt, giơ tay định ôm A Bảo thì thấy đuôi rắn quần trên người bỗng vòng lại quấn lấy A Bảo, đưa vào trong quan tài gỗ trắng của Long Duy.
A Bảo còn đầy trông mong nói với người bên cạnh tôi: “Ba, giúp mẹ…”
Tôi nhìn lại thì thấy Mặc Dạ cầm rìu Trầm Thiên, sắc mặt đau đớn nhìn A Bảo, dường như trong lòng không nỡ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu đi, vẫn đưa A Bảo không biết chuyện gì vào trong lòng Long Duy…
“Ái chà!” Long Duy thầy A Bảo hé răng thì cười lanh lảnh nói: “Đây là bị nuôi thuần rồi?” Khi cô ta đang nói chuyện, thì A Bảo hét lớn, tứ chỉ chạm đất rồi bỗng nhào tới Long Duy.
Trước giờ nó đã có sức rồi, hai chân đạp một cái là nhảy lên bờ suối, vọt tới chỗ Long Duy.
“A Bảo!” Tôi nghiêng đầu nhìn, cảm thấy trong lòng có thứ gì đó nỗ tung.
Long Duy cười xinh đẹp, sợi dây đen lập tức quần lấy A Bảo.
Nhưng A Bảo vươn tay định kéo sợi dây sáng thì bàn tay nhỏ bị đốt bị thương, kéo không được.
Nhưng khi bị sợi dây đen quấn lầy còn há miệng cắn sợi dây sáng, muốn dùng răng trong miệng nó để cắn.
Nhưng chỉ mới hơi dùng sức, hàm răng có thể cắn được xương ống lại bị thiêu gãy ngay lập tức, miệng đầy máu tươi.
“Ngươi xem đó, cần gì chứ. Nó vốn là quỷ thai, tự mình có cảnh giác, có thể sống tốt lắm.” Sợi dây đen của Long Duy quấn A Bảo vào trong quan tài gỗ trắng.
Âm trầm nhìn A Bảo, giơ tay chạm lên khúc gỗ mài răng làm từ gỗ hoa tiêu trên người nó: “Các ngươi ép nó nhiễm nhân khí, sinh ra nhân tính, bây giờ chẳng có chút cảnh giác nào, ngay cả tự vệ cũng thôi đi, lại còn tự tìm chết, đều là vì cái gọi là tình cảm.”
A Bảo bị sợi dây đen siết lấy, mắt chớp liên tục, Long Duy đã chậm rãi kéo A Bảo vào trong quan tài gỗ trắng.
Tôi nhìn ánh sáng trắng nhẹ nhàng lóe lên trên ngón tay Long Duy, gậy mài răng bằng hoa tiêu mà mễ bà Tần cố ý làm cho A Bảo mài răng lập tức biến thành tro.
Trong lòng như có thứ gì đó chầm chậm bị hủy diệt cùng với đống tro tàn đó.
Dường như tôi cảm thầy không quá đau đớn nữa, tóc đen trên đầu, dường như đang chậm rãi chuyển động theo dòng nước, vô số cá tôm nhỏ trong nước nỗi lên trắng xóa, cây bên suối cũng lập tức úa vàng.
Tóc đen phun ra, sợi dây sáng giống như ánh đèn bị ngâm, dần dà tắt đi.
Tôi cảm thấy cơ thể mình chậm rãi nổi lên, nghiêng đầu nhìn Long Duy, trong lòng có thứ gì đó chuyển động, vô số tóc đen lập tức quấn lấy Long Duy.
Nơi tóc đen đi qua, những bông lúa trổ bông trong ruộng lúa ở ven đường lập tức đỗ rạp xuống ruộng, chớp mắt đã mục nát.
Long Duy âm trầm nhìn tôi: “Ngươi đang định như Phù Ngàn hoàn toàn sa vào hắc lệ sao?”
Những sợi tóc đen đó nhanh chóng tràn vào trong quan tài gỗ trắng, nhưng không thể nào gần người Long Duy được.
Tôi nặng nề nhìn Long Duy, cầm con dao đá, nương vào mái tóc đen phun ra mà đột ngột nhào về phía cô ta.
Long Duy cười lạnh, vô số sợi xích sắt ở phía sau quan tài gỗ trắng hiện ra và quấn về phía tôi.
Tóc đen và xích sắt màu xám bạc quần lấy nhau, trong tiếng leng keng vang ầm ầm còn có cả tiếng cười khe khẽ, còn có tiếng rồng to gào thét ở xa xa, tiếng kêu nặng nề của Dung Thiên, tiếng gió thu gào thét…
Tôi mặc cho tóc đen và số xích sắt đó quần lấy nhau, cầm dao đá xông thẳng vào trong quan tài gỗ trắng, một đao xông tới sợi dây đen của Long Duy đang quần lấy A Bảo.
Dù có cắt vô số lần, biết là cắt không đứt nhưng tôi vẫn cứ cắt theo bản năng.
Nhưng chẳng biết tại sao, lần này mới một dao đã đút, tôi vội vàng giơ tay trái ôm lấy A Bảo, sau đó chuyển hướng dao đâm tới cổ Long Duy.
Thầy con dao đá màu đen sắp đến gần cỗ Long Duy thì tôi lại cảm thấy cơn đau kịch liệt từ trên tóc đen, rồi ánh lửa bỗng lóe lên trước mắt tôi, tất cả tóc đen bị đứt bởi ánh lửa.
Cái đau khi bị cắt tóc này còn đau hơn lần trước, giống như vô số ngón tay trên người thoáng chốc bị chém đứt, vả lại chẳng có tí thời gian làm dịu nào.
Tôi mắt chỗ dựa, té ầm xuống đắt, giơ tay định ôm A Bảo thì thấy đuôi rắn quần trên người bỗng vòng lại quấn lấy A Bảo, đưa vào trong quan tài gỗ trắng của Long Duy.
A Bảo còn đầy trông mong nói với người bên cạnh tôi: “Ba, giúp mẹ…”
Tôi nhìn lại thì thấy Mặc Dạ cầm rìu Trầm Thiên, sắc mặt đau đớn nhìn A Bảo, dường như trong lòng không nỡ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu đi, vẫn đưa A Bảo không biết chuyện gì vào trong lòng Long Duy…