Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
CHƯƠNG 191
Tôi ôm chặt A Bảo, nghe giọng nói âm trầm lạnh lùng của Long Duy, nhìn sau lưng cô ta, con rồng to quấn lấy Dung Thiên cao hơn cả núi, cưỡng ép kéo nó vào trong lòng đất.
Cặp mắt của Dung Thiên lóe lên thứ ánh sáng như dung nham, dường như chiếu sáng cả thân rồng, trong đó hình như có rất nhiều người, nhưng dường như chỉ là ảo ảnh.
Tôi nhìn máy lần, làm thế nào cũng không tìm được mễ bà Tần, cũng không tìm được cỗ Thăng Long quan trong lời đồn.
Có lẽ nó vốn dĩ không phải là một cỗ quan tài, mà là được tạo thành từ một đống mạng người.
Thấy Long Duy sắp nhào đến trước mặt tôi, tôi nhìn cô ta, bỗng nhảy vào dòng suối bên cạnh.
Bờ suối này không cao, tôi nhảy vào trong nước, cả người lập tức cảm thấy cơn đau kịch liệt, vòng tay rắn trên cổ tay tôi lập tức siết vào tận xương.
“Trở lại!” Long Duy nặng nề hét lên, vô số ánh sáng trên người lập tức tụ lại thành dây thừng, trói chặt tôi: “Không thiện thì ác, thế thì có sao? Thiện hay ác, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta!”
Một khi mấy sợi ánh sáng đó cuốn lấy, nó dường như mang theo nhiệt độ cao, lập tức đốt tôi đến mức da cháy đen, hòa cùng cảm giác đau đớn kịch liệt trong người, khiến hai chân tôi mềm nhũn, quỳ xuống nước.
Đầu gối ngâm trong nước mùa thu lạnh lẽo, khiến tinh thần tôi chắn động.
Cúi đầu nhìn A Bảo được bảo vệ trong cánh tay, tôi xoay lòng bàn tay bảo vệ đầu nó, dồn sức ném nó thuận theo dòng nước tới bên kia suối: “Leo lên.”
Dòng suối này là ranh giới của trấn, quan tài rắn là vì tà quan bị kẹt trong trấn này, vậy tà quan cũng thế.
Nhóm người mễ bà Tần không ra đây được, chỉ cần Long Duy vẫn nằm trong quan tài gỗ trắng thì cũng không ra được.”
“A mẹ…” A Bảo bị tôi đẩy một cái, thuận theo dòng nước tới bên bờ suối, đầu va vào bờ suối, oan ức giơ tay xoa đầu: “Đau đau!”
“Đi đi!” Tôi nhìn A Bảo, nặng nề hét: “Chạy!”
A Bảo xoa đầu, bĩu môi, mắt đầy nước, nhìn sang hướng mà mễ bà Tần rời đi, bĩu môi: “Bà ơi…”
Thằng bé này khôn lắm, mỗi lần tôi giáo huấn nó là lại tìm mễ bà Tần dỗ nó.
Nhưng giờ cả trần đều như đang lắc lư, nước trong suối dường như dần dần trở nên cạn, hướng của thôn Hồi Long, cỗ Thăng Long quan mà mẽ bà Tần đưa tới đã biến thành con rồng to vòng lấy con thú to tên Dung Thiên đó.
Sau lưng tôi Long Duy lạnh lùng cười, sợi dây sáng dần dà siết chặt: “Mụ già vấn mễ nhà họ Tần đó không thoát được, ta thì có thể vượt qua ranh giới một chút, đến khi nuốt cô và đứa bé đó rồi hấp thu khí tức là ta có thể thoát khỏi hạn chế của quan tài rắn.”
Số sợi dây sáng kia chậm rãi trở nên chặt hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, rồi lại phát ra mùi chét khét.
A Bảo không tìm thấy người dỗ mình thì nhìn sang tôi, lại thuận nước đi về phía tôi.
“Đi mau!” Tôi trợn mắt nhìn nó, đột nhiên hơi hối hận, không nên nuôi dưỡng nó như thế.
Khi A Bảo mới ra đời, tính đề phòng siêu mạnh, chẳng tin ai cả, bản năng có thể cảm giác được nguy hiểm thì lập tức bỏ chạy, lại còn nhe răng gào dọa đối phương lui đi.
Nhưng bây giờ bảo nó đi mà nó còn do dự.
“Mẹ…” A Bảo thấy tôi gào thét với nó thì oan ức nhìn, nhìn sợi dây sáng quấn trên người tôi thì giơ tay ra định sờ.
Nhưng còn chưa sờ được thì ánh sáng mãnh liệt đã khiến nó đau phải rụt lại.
Nó nháy mắt, trề môi với tôi: “Phù phù, không đau đau…”
“Đi!” Tôi hét to với nó, bỗng hắt tóc đen trên đầu lên: “Đi mau!”
A Bảo sợ nhất là tóc đen trên đầu tôi, nhưng lần này nhìn thấy thì trong mắt đầy sợ hãi thôi chứ không hề lùi lại.
Long Duy ở sau lưng cười ha ha: “Thần sẽ khiến người ta sinh lòng kính phục, thứ như ngươi và Phù Ngàn thì chỉ khiến người ta sinh lòng sợ hãi thôi. Ngươi xem đi, dù là Phù Ngàn sinh ra nó, ngươi nuôi nó nhưng vẫn cứ sợ các ngươi đấy thôi, nhưng sẽ không sợ ta.”
“Vì ta mới là thần mà bọn họ nên quỳ lạy và tín ngưỡng.” Sợi dây sáng của Long Duy bỗng dùng sức, kéo tôi va mạnh vào bờ suối.
Lưng tôi đập mạnh vào đá bên bờ, lắc đầu với A Bảo, đang định mắng đuổi nó đi, nhưng A Bảo vẫn cứ lắc lư muốn đi về phía tôi, nhưng thấy tôi trợn mắt với nó thì lại đứng lại.
Mắt nó nhìn những sợi dây sáng đó, nhìn ra sau theo sợi dây sáng mà nhìn Long Duy, chậm rãi lấy tứ chỉ ngâm trong nước mà hé răng cười với Long Duy.
Sợi dây sáng từ từ thiêu vào trong thịt, tôi ôm chặt lấy đá bên bờ, không cho mình bị kéo về.
Long Duy vẫn không tới, chứng tỏ cô ta không thể tới, dù tôi có bị sợi dây sáng này đốt chết ở đây thì tôi cũng không để cô ta được hời!
Tôi ôm chặt A Bảo, nghe giọng nói âm trầm lạnh lùng của Long Duy, nhìn sau lưng cô ta, con rồng to quấn lấy Dung Thiên cao hơn cả núi, cưỡng ép kéo nó vào trong lòng đất.
Cặp mắt của Dung Thiên lóe lên thứ ánh sáng như dung nham, dường như chiếu sáng cả thân rồng, trong đó hình như có rất nhiều người, nhưng dường như chỉ là ảo ảnh.
Tôi nhìn máy lần, làm thế nào cũng không tìm được mễ bà Tần, cũng không tìm được cỗ Thăng Long quan trong lời đồn.
Có lẽ nó vốn dĩ không phải là một cỗ quan tài, mà là được tạo thành từ một đống mạng người.
Thấy Long Duy sắp nhào đến trước mặt tôi, tôi nhìn cô ta, bỗng nhảy vào dòng suối bên cạnh.
Bờ suối này không cao, tôi nhảy vào trong nước, cả người lập tức cảm thấy cơn đau kịch liệt, vòng tay rắn trên cổ tay tôi lập tức siết vào tận xương.
“Trở lại!” Long Duy nặng nề hét lên, vô số ánh sáng trên người lập tức tụ lại thành dây thừng, trói chặt tôi: “Không thiện thì ác, thế thì có sao? Thiện hay ác, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ta!”
Một khi mấy sợi ánh sáng đó cuốn lấy, nó dường như mang theo nhiệt độ cao, lập tức đốt tôi đến mức da cháy đen, hòa cùng cảm giác đau đớn kịch liệt trong người, khiến hai chân tôi mềm nhũn, quỳ xuống nước.
Đầu gối ngâm trong nước mùa thu lạnh lẽo, khiến tinh thần tôi chắn động.
Cúi đầu nhìn A Bảo được bảo vệ trong cánh tay, tôi xoay lòng bàn tay bảo vệ đầu nó, dồn sức ném nó thuận theo dòng nước tới bên kia suối: “Leo lên.”
Dòng suối này là ranh giới của trấn, quan tài rắn là vì tà quan bị kẹt trong trấn này, vậy tà quan cũng thế.
Nhóm người mễ bà Tần không ra đây được, chỉ cần Long Duy vẫn nằm trong quan tài gỗ trắng thì cũng không ra được.”
“A mẹ…” A Bảo bị tôi đẩy một cái, thuận theo dòng nước tới bên bờ suối, đầu va vào bờ suối, oan ức giơ tay xoa đầu: “Đau đau!”
“Đi đi!” Tôi nhìn A Bảo, nặng nề hét: “Chạy!”
A Bảo xoa đầu, bĩu môi, mắt đầy nước, nhìn sang hướng mà mễ bà Tần rời đi, bĩu môi: “Bà ơi…”
Thằng bé này khôn lắm, mỗi lần tôi giáo huấn nó là lại tìm mễ bà Tần dỗ nó.
Nhưng giờ cả trần đều như đang lắc lư, nước trong suối dường như dần dần trở nên cạn, hướng của thôn Hồi Long, cỗ Thăng Long quan mà mẽ bà Tần đưa tới đã biến thành con rồng to vòng lấy con thú to tên Dung Thiên đó.
Sau lưng tôi Long Duy lạnh lùng cười, sợi dây sáng dần dà siết chặt: “Mụ già vấn mễ nhà họ Tần đó không thoát được, ta thì có thể vượt qua ranh giới một chút, đến khi nuốt cô và đứa bé đó rồi hấp thu khí tức là ta có thể thoát khỏi hạn chế của quan tài rắn.”
Số sợi dây sáng kia chậm rãi trở nên chặt hơn, tôi có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, rồi lại phát ra mùi chét khét.
A Bảo không tìm thấy người dỗ mình thì nhìn sang tôi, lại thuận nước đi về phía tôi.
“Đi mau!” Tôi trợn mắt nhìn nó, đột nhiên hơi hối hận, không nên nuôi dưỡng nó như thế.
Khi A Bảo mới ra đời, tính đề phòng siêu mạnh, chẳng tin ai cả, bản năng có thể cảm giác được nguy hiểm thì lập tức bỏ chạy, lại còn nhe răng gào dọa đối phương lui đi.
Nhưng bây giờ bảo nó đi mà nó còn do dự.
“Mẹ…” A Bảo thấy tôi gào thét với nó thì oan ức nhìn, nhìn sợi dây sáng quấn trên người tôi thì giơ tay ra định sờ.
Nhưng còn chưa sờ được thì ánh sáng mãnh liệt đã khiến nó đau phải rụt lại.
Nó nháy mắt, trề môi với tôi: “Phù phù, không đau đau…”
“Đi!” Tôi hét to với nó, bỗng hắt tóc đen trên đầu lên: “Đi mau!”
A Bảo sợ nhất là tóc đen trên đầu tôi, nhưng lần này nhìn thấy thì trong mắt đầy sợ hãi thôi chứ không hề lùi lại.
Long Duy ở sau lưng cười ha ha: “Thần sẽ khiến người ta sinh lòng kính phục, thứ như ngươi và Phù Ngàn thì chỉ khiến người ta sinh lòng sợ hãi thôi. Ngươi xem đi, dù là Phù Ngàn sinh ra nó, ngươi nuôi nó nhưng vẫn cứ sợ các ngươi đấy thôi, nhưng sẽ không sợ ta.”
“Vì ta mới là thần mà bọn họ nên quỳ lạy và tín ngưỡng.” Sợi dây sáng của Long Duy bỗng dùng sức, kéo tôi va mạnh vào bờ suối.
Lưng tôi đập mạnh vào đá bên bờ, lắc đầu với A Bảo, đang định mắng đuổi nó đi, nhưng A Bảo vẫn cứ lắc lư muốn đi về phía tôi, nhưng thấy tôi trợn mắt với nó thì lại đứng lại.
Mắt nó nhìn những sợi dây sáng đó, nhìn ra sau theo sợi dây sáng mà nhìn Long Duy, chậm rãi lấy tứ chỉ ngâm trong nước mà hé răng cười với Long Duy.
Sợi dây sáng từ từ thiêu vào trong thịt, tôi ôm chặt lấy đá bên bờ, không cho mình bị kéo về.
Long Duy vẫn không tới, chứng tỏ cô ta không thể tới, dù tôi có bị sợi dây sáng này đốt chết ở đây thì tôi cũng không để cô ta được hời!