Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Cho dù hai tay tôi ôm chặt hắn, Mặc Dạ cũng chỉ sờ mặt tôi, muốn kéo tôi dậy: “Nếu thật sự nóng thì đi tắm nước lạnh trước đi, ta đi tìm gạo.”
Mặc Dạ thấy tôi không nhúc nhích bèn đưa tay kéo tôi.
“Người tôi mềm nhũn rồi, vừa đau vừa nóng…” Tôi cũng cố gắng bám vào thành giường để xuống đi tắm nước lạnh.
Nhưng cố hết sức cũng không dậy được, ngược lại còn ngã lăn ra đất.
Nền gạch lạnh băng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tôi quyết định dang hai chân hai tay ra nằm trên đất, thậm chí còn áp cả mặt vào nền gạch.
“Long Duy, Long Duy !” Mặc Dạ gọi bên tai tôi nhưng tôi lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mơ, hình như có người ôm tôi lên giường, tiếp theo một thứ gì đó lạnh băng ôm chặt lấy tôi, giảm nhiệt độ cơ thể tôi xuống.
Khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Bà nội đang ngồi đầu giường vừa khâu gì đó, vừa trò chuyện với mễ bà Tần.
Thấy tôi đã tỉnh, bà nội vội hỏi tôi có muốn uống nước hay đi vệ sinh không, sau đó lại bảo mễ bà Tần đi gọi y tá hộ.
Sau khi bác sĩ và y tá bận rộn một hồi tôi mới biết, tôi mắc mưa lại sợ hãi nên mới sốt rồi cảm nặng, nhưng trong máu không hề có hiện tượng trúng độc, xem ra độc dâm xà này không kiểm tra ra được.
Nếu không kiểm tra ra được thì chứng tỏ không có thuốc chữa.
Bà nội đợi bác sĩ đi rồi mới nói với tôi: “Bốn người nhà Trần Thuận chết hai người, ba mẹ cháu sợ bị mọi người lừa, đêm tìm được cháu đã ra ngoài làm thuê.”
Ba mẹ tôi đang chạy trốn à?
Tôi nghe xong cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn về phía mễ bà Tần, bà ấy cầm lấy thứ bà nội tôi vừa khâu, nhìn tôi gật đầu.
Vậy nên không phải sợ lừa tiền, cũng là sợ tôi lại truy hỏi chuyện quan tài rắn và chuyện trong thôn.
Cho dù là ba tôi hay mẹ tôi, năm đó họ đều đồng ý chờ tôi sinh ra sẽ chôn vào quan tài, dường như họ có nỗi khổ nào đó.
Và đêm đó ba tôi dường như đã phải chịu rất nhiều áp lực, còn nổi giận với tôi.
“Trần Thuận và Trần Toàn thì sao ạ?” Ba con họ không phải cũng đang ở bệnh viện sao?
“Vẫn chưa tỉnh.” Vẻ mặt bà nội cũng lo lắng.
Tôi còn muốn hỏi chuyện trong thôn, nhưng y tá đến đưa thuốc nên tôi cũng không tiện hỏi.
Nhưng y tá đưa thuốc xong vừa ra ngoài thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Long Duy !”
Giọng nói này không quen lắm, nhưng tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy Long Thiền mặc váy trắng đứng ở cửa. Cô ta đứng ngược sáng, lộ ra nụ cười quái dị khi quan tài rắn mở miệng đêm qua, hai mắt nhìn thẳng vào tôi.
Thoáng chốc tôi cảm thấy lạnh cả người, túm lấy bà nội: “Đây là?”
Bàn tay đang khâu đồ của bễ bà Tần khựng lại, bà trầm giọng quát Long Thiền: “Ra ngoài!”
Long Thiền không hề quan tâm, đôi mắt ngược sáng co rụt lại như mắt rắn, đầu nghiêng trái nghiêng phải, mũi khẽ chun lại dường như đang đánh hơi gì đó.
Cô ta đi đến bên giường, tới trước mặt mễ bà Tần rồi dùng giọng cực thấp để nói: “Mễ bà Tần, bà không muốn bị rắn cắn chết như cô bà đâu đúng không? Bà ta bị cắn đến mức da có thể giần gạo rồi, đây là kết cục của nhà họ Tần các bà thích lo chuyện bao đồng.”
Rõ ràng cô ta nói bằng giọng rất thấp nhưng lại như đang nói bên tai tôi, mà mắt cô ta cũng luôn nhìn tôi chằm chằm.
Đôi đồng tử co lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như khoảnh khắc co lại nào đó cô ta sẽ biến thành một con rắn lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi nắm chặt chiếc vòng ngọc rắn đen trên tay, dựa sát đầu giường, trong lòng vừa nghi hoặc vừa sợ hãi.
Rốt cuộc quan tài rắn là thứ gì, rõ ràng tôi đã thấy Long Thiền bị nuốt vào!
“Long Duy, cháu không nhận ra à?” Bà nội túm lấy tôi.
Bà trầm giọng bảo: “Đây là Long Thiền, chị họ cháu, lớn hơn cháu một tháng tuổi, hồi nhỏ hai cháu còn chơi cùng nhau kìa.”
“Sáng ngày thứ hai sau khi tìm được cháu, người trong thôn tìm thấy con bé ở cổng thôn.” Bà nội thở dài.
Bà vỗ nhẹ vào tay tôi: “Bác cháu bị ưng thư rồi nghĩ không thông, đến giờ vẫn chưa tìm được thì thôi, người trong thôn đi tìm nó còn bị rắn cắn chết mấy người. Haiz, tạo nghiệt mà!”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà nội, vậy là bà không biết chuyện tìm quan tài rắn đêm đó sao?
Sao bác trai khống chế được bà vậy?
Long Thiền xoay người, ngoan ngoãn dựa vào vai bà nội tôi; “Long Duy, em không nhận ra chị nữa à? Đêm đó chúng ta còn gặp nhau ở trong mộ mà?”
Khi nói câu này, giọng cô ta âm u mà bình tĩnh.
Mặc Dạ lập tức nói bên tai tôi: “Cô ta về rồi chứng tỏ quan tài rắn không chịu nhận cô ta, biến cô ta thành linh hồn bảo vệ quan tài cho quan tài rắn.”
Tôi không biết linh hồn bảo vệ quan tài là gì, nhưng nhìn vào mặt Long Thiền, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi quay đầu nhìn mễ bà Tần, bà ấy cũng cau mày lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng nhúc nhích.
Long Thiền bóp vai giúp bà nội, còn cười với tôi: “Ba chị gặp chuyện nên chị chuyển trường, tình cờ lại học cùng lớp với Long Duy. Đúng rồi, vừa nãy chị đã gặp bạn học Trương Ngọc Chi của em đấy.”
Trong lời cô ta rõ ràng có ý khác, tôi chỉ im lặng nhìn cô ta.
Bà nội thở dài, bà không hề hay biết chuyện bác trai đã làm.
Bà còn kéo tay Long Thiền cảm thán: “Tìm được ba cháu thì tốt quá, không làm lỡ chuyện cháu thi đại học.”
Ánh mắt Long Thiền dừng ở cổ tay tôi: “Vòng ngọc này đẹp quá, có thể cho chị xem không?”
Khi cô ta nói thì tay đã đưa ra định chạm vào chiếc vòng.
“Không được.” Tôi thẳng thừng từ chối.
Bà nội cũng biết tầm quan trọng của chiếc vòng ngọc rắn đen nên kéo tay Long Thiền lại: “Không phải hôm nay cháu phải đến trường báo danh sao?”
“Cháu đi một mình sợ lắm, bà nội đưa cháu đi đi.” Long Thiền kéo tay bà, thân mật nói: “Được không ạ?”
Nói xong cô ta quay đầu nhìn tôi, trên mặt là nụ cười kỳ quái.
“Bà nội!” Tôi vội vàng gọi bà.
Bà nội tôi xua tay: “Cháu gọi taxi đi, Long Duy còn đang bị ốm, cần có người chăm sóc.”
Long Thiền vuốt ve vai bà nội tôi rồi cười hì hì rời đi.
Khi tay cô ta chuẩn bị bỏ ra, tôi thấy một cái đuôi rắn chui tọt vào trong quần áo bà nội.
Tôi sợ hãi trợn mắt nhìn, mễ bà Tần rất bình tĩnh lấy một bao gạo nhỏ từ trên tủ đầu giường đưa cho tôi, tôi vội nhận lấy cho vào trong chăn.
Bà nội cũng cảm thấy khó chịu, bà đưa tay lên sờ vai: “Long Duy à, cháu xem Long Thiền vui tươi biết bao, sau này ở trường các cháu chơi cùng nhau nhiều hơn, còn có bạn có bè…”
Tôi bóp chặt bao gạo, chờ bà nội tới gần thì đưa tay kéo bà: “Bà nội, bà ngồi đi, cháu có chuyện muốn nói với bà.”
“Ba mẹ cháu thật sự hết cách, một người phải bồi thường mấy trăm triệu…” Bà nội tưởng tôi đang giận nên lại gần tôi: “Không ra ngoài kiếm tiền sao trả được cho người ta?”
Khi cổ bà hạ xuống, đột nhiên tôi đưa tay kéo cổ áo bà, nhìn thấy vài con rắn mảnh như sợi dây thừng đang bò trên lưng bà, đuôi rắn nhọn hoắt dựng đứng cắm thẳng vào đốt sống lưng bà.
Tôi đổ bao gạo vào trong quần áo bà, gạo vừa dốc vào bầy rắn nhỏ lập tức trườn đi xung quanh, đuôi rắn đâm vào da thịt kéo theo cả da, hình như không rút ra được nữa.
“Đau!” Bà nội đau đớn hét lên, trở tay muốn cầm lấy gạo.
“Giữ lại!” Mễ bà Tần vội quát lên.
Tôi cũng không màng được có tôn trọng người già hay không mà nắm lấy vai bà nội, đè bà xuống giường bệnh.
Mễ bà Tần cầm cây kim, vén áo bà nội lên.
Bầy rắn nhỏ xuất hiện, nhe răng độc ra lớn tiếng rít lên.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi chuyển động, mấy con rắn nhỏ lập tức tê liệt, mềm nhũn ngã xuống.
“Đây là rắn tơ .” Mặc Dạ ở trong chiếc vòng ngọc rắn đen, hơi ngửa đầu lên: “Từ trong quan tài rắn chui ra, Long Thiền thật sự từ trong quan tài rắn đi ra.”
Con rắn này không hề giống tơ , nhưng rắn tơ đã chết, mễ bà Tần cầm thân rắn lên, dùng một cây kim để lấy phần đuôi của con rắn dính trong thịt ra.
“Lưng tôi bị sao vậy? Đau như kiểu đường nối giữa các khớp xương cũng bị kéo ra.” Bà nội đau đớn co giật, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Long Thiền thả rắn.” Mễ bà Tần lấy con rắn ra đưa tới trước mặt bà nội: “Cô ta không còn là người nữa rồi.”
Khi bà nội nhìn thấy con rắn, đôi mắt trừng lên vì sợ hãi.
Chờ mễ bà Tần nhặt bốn con rắn tơ lên ném vào thùng rác rồi mới nói: “Mang đi đốt, để lại sẽ là mầm tai hoạ.”
Tôi lấy cồn đỏ ở đầu giường sát trùng vết thương cho bà nội, sau khi suy nghĩ tôi vẫn nói chuyện ngày hôm đó Long Thiền và bác trai bị quan tài rắn nuốt vào cho bà.
Cả người bà nội chợt cứng đờ, quay đầu lại nhìn tôi: “Cháu nói con bé bị quan tài rắn nuốt, sau đó lại quay về?”
Tôi đang định gật đầu thì bà nội đột nhiên bật dậy như lò xo: “Bà phải về thôn đây. Long Thiền đã biến thành xà bà, xà bà trở về rồi…”
“Trong thôn có xà bà, thôn sắp gặp tai ương rồi.” Bà nội có vẻ rất sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Mặc Dạ thấy tôi không nhúc nhích bèn đưa tay kéo tôi.
“Người tôi mềm nhũn rồi, vừa đau vừa nóng…” Tôi cũng cố gắng bám vào thành giường để xuống đi tắm nước lạnh.
Nhưng cố hết sức cũng không dậy được, ngược lại còn ngã lăn ra đất.
Nền gạch lạnh băng khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tôi quyết định dang hai chân hai tay ra nằm trên đất, thậm chí còn áp cả mặt vào nền gạch.
“Long Duy, Long Duy !” Mặc Dạ gọi bên tai tôi nhưng tôi lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mơ, hình như có người ôm tôi lên giường, tiếp theo một thứ gì đó lạnh băng ôm chặt lấy tôi, giảm nhiệt độ cơ thể tôi xuống.
Khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.
Bà nội đang ngồi đầu giường vừa khâu gì đó, vừa trò chuyện với mễ bà Tần.
Thấy tôi đã tỉnh, bà nội vội hỏi tôi có muốn uống nước hay đi vệ sinh không, sau đó lại bảo mễ bà Tần đi gọi y tá hộ.
Sau khi bác sĩ và y tá bận rộn một hồi tôi mới biết, tôi mắc mưa lại sợ hãi nên mới sốt rồi cảm nặng, nhưng trong máu không hề có hiện tượng trúng độc, xem ra độc dâm xà này không kiểm tra ra được.
Nếu không kiểm tra ra được thì chứng tỏ không có thuốc chữa.
Bà nội đợi bác sĩ đi rồi mới nói với tôi: “Bốn người nhà Trần Thuận chết hai người, ba mẹ cháu sợ bị mọi người lừa, đêm tìm được cháu đã ra ngoài làm thuê.”
Ba mẹ tôi đang chạy trốn à?
Tôi nghe xong cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn về phía mễ bà Tần, bà ấy cầm lấy thứ bà nội tôi vừa khâu, nhìn tôi gật đầu.
Vậy nên không phải sợ lừa tiền, cũng là sợ tôi lại truy hỏi chuyện quan tài rắn và chuyện trong thôn.
Cho dù là ba tôi hay mẹ tôi, năm đó họ đều đồng ý chờ tôi sinh ra sẽ chôn vào quan tài, dường như họ có nỗi khổ nào đó.
Và đêm đó ba tôi dường như đã phải chịu rất nhiều áp lực, còn nổi giận với tôi.
“Trần Thuận và Trần Toàn thì sao ạ?” Ba con họ không phải cũng đang ở bệnh viện sao?
“Vẫn chưa tỉnh.” Vẻ mặt bà nội cũng lo lắng.
Tôi còn muốn hỏi chuyện trong thôn, nhưng y tá đến đưa thuốc nên tôi cũng không tiện hỏi.
Nhưng y tá đưa thuốc xong vừa ra ngoài thì một giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Long Duy !”
Giọng nói này không quen lắm, nhưng tôi ngước mắt lên nhìn thì thấy Long Thiền mặc váy trắng đứng ở cửa. Cô ta đứng ngược sáng, lộ ra nụ cười quái dị khi quan tài rắn mở miệng đêm qua, hai mắt nhìn thẳng vào tôi.
Thoáng chốc tôi cảm thấy lạnh cả người, túm lấy bà nội: “Đây là?”
Bàn tay đang khâu đồ của bễ bà Tần khựng lại, bà trầm giọng quát Long Thiền: “Ra ngoài!”
Long Thiền không hề quan tâm, đôi mắt ngược sáng co rụt lại như mắt rắn, đầu nghiêng trái nghiêng phải, mũi khẽ chun lại dường như đang đánh hơi gì đó.
Cô ta đi đến bên giường, tới trước mặt mễ bà Tần rồi dùng giọng cực thấp để nói: “Mễ bà Tần, bà không muốn bị rắn cắn chết như cô bà đâu đúng không? Bà ta bị cắn đến mức da có thể giần gạo rồi, đây là kết cục của nhà họ Tần các bà thích lo chuyện bao đồng.”
Rõ ràng cô ta nói bằng giọng rất thấp nhưng lại như đang nói bên tai tôi, mà mắt cô ta cũng luôn nhìn tôi chằm chằm.
Đôi đồng tử co lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, dường như khoảnh khắc co lại nào đó cô ta sẽ biến thành một con rắn lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi nắm chặt chiếc vòng ngọc rắn đen trên tay, dựa sát đầu giường, trong lòng vừa nghi hoặc vừa sợ hãi.
Rốt cuộc quan tài rắn là thứ gì, rõ ràng tôi đã thấy Long Thiền bị nuốt vào!
“Long Duy, cháu không nhận ra à?” Bà nội túm lấy tôi.
Bà trầm giọng bảo: “Đây là Long Thiền, chị họ cháu, lớn hơn cháu một tháng tuổi, hồi nhỏ hai cháu còn chơi cùng nhau kìa.”
“Sáng ngày thứ hai sau khi tìm được cháu, người trong thôn tìm thấy con bé ở cổng thôn.” Bà nội thở dài.
Bà vỗ nhẹ vào tay tôi: “Bác cháu bị ưng thư rồi nghĩ không thông, đến giờ vẫn chưa tìm được thì thôi, người trong thôn đi tìm nó còn bị rắn cắn chết mấy người. Haiz, tạo nghiệt mà!”
Tôi ngạc nhiên nhìn bà nội, vậy là bà không biết chuyện tìm quan tài rắn đêm đó sao?
Sao bác trai khống chế được bà vậy?
Long Thiền xoay người, ngoan ngoãn dựa vào vai bà nội tôi; “Long Duy, em không nhận ra chị nữa à? Đêm đó chúng ta còn gặp nhau ở trong mộ mà?”
Khi nói câu này, giọng cô ta âm u mà bình tĩnh.
Mặc Dạ lập tức nói bên tai tôi: “Cô ta về rồi chứng tỏ quan tài rắn không chịu nhận cô ta, biến cô ta thành linh hồn bảo vệ quan tài cho quan tài rắn.”
Tôi không biết linh hồn bảo vệ quan tài là gì, nhưng nhìn vào mặt Long Thiền, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Tôi quay đầu nhìn mễ bà Tần, bà ấy cũng cau mày lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng nhúc nhích.
Long Thiền bóp vai giúp bà nội, còn cười với tôi: “Ba chị gặp chuyện nên chị chuyển trường, tình cờ lại học cùng lớp với Long Duy. Đúng rồi, vừa nãy chị đã gặp bạn học Trương Ngọc Chi của em đấy.”
Trong lời cô ta rõ ràng có ý khác, tôi chỉ im lặng nhìn cô ta.
Bà nội thở dài, bà không hề hay biết chuyện bác trai đã làm.
Bà còn kéo tay Long Thiền cảm thán: “Tìm được ba cháu thì tốt quá, không làm lỡ chuyện cháu thi đại học.”
Ánh mắt Long Thiền dừng ở cổ tay tôi: “Vòng ngọc này đẹp quá, có thể cho chị xem không?”
Khi cô ta nói thì tay đã đưa ra định chạm vào chiếc vòng.
“Không được.” Tôi thẳng thừng từ chối.
Bà nội cũng biết tầm quan trọng của chiếc vòng ngọc rắn đen nên kéo tay Long Thiền lại: “Không phải hôm nay cháu phải đến trường báo danh sao?”
“Cháu đi một mình sợ lắm, bà nội đưa cháu đi đi.” Long Thiền kéo tay bà, thân mật nói: “Được không ạ?”
Nói xong cô ta quay đầu nhìn tôi, trên mặt là nụ cười kỳ quái.
“Bà nội!” Tôi vội vàng gọi bà.
Bà nội tôi xua tay: “Cháu gọi taxi đi, Long Duy còn đang bị ốm, cần có người chăm sóc.”
Long Thiền vuốt ve vai bà nội tôi rồi cười hì hì rời đi.
Khi tay cô ta chuẩn bị bỏ ra, tôi thấy một cái đuôi rắn chui tọt vào trong quần áo bà nội.
Tôi sợ hãi trợn mắt nhìn, mễ bà Tần rất bình tĩnh lấy một bao gạo nhỏ từ trên tủ đầu giường đưa cho tôi, tôi vội nhận lấy cho vào trong chăn.
Bà nội cũng cảm thấy khó chịu, bà đưa tay lên sờ vai: “Long Duy à, cháu xem Long Thiền vui tươi biết bao, sau này ở trường các cháu chơi cùng nhau nhiều hơn, còn có bạn có bè…”
Tôi bóp chặt bao gạo, chờ bà nội tới gần thì đưa tay kéo bà: “Bà nội, bà ngồi đi, cháu có chuyện muốn nói với bà.”
“Ba mẹ cháu thật sự hết cách, một người phải bồi thường mấy trăm triệu…” Bà nội tưởng tôi đang giận nên lại gần tôi: “Không ra ngoài kiếm tiền sao trả được cho người ta?”
Khi cổ bà hạ xuống, đột nhiên tôi đưa tay kéo cổ áo bà, nhìn thấy vài con rắn mảnh như sợi dây thừng đang bò trên lưng bà, đuôi rắn nhọn hoắt dựng đứng cắm thẳng vào đốt sống lưng bà.
Tôi đổ bao gạo vào trong quần áo bà, gạo vừa dốc vào bầy rắn nhỏ lập tức trườn đi xung quanh, đuôi rắn đâm vào da thịt kéo theo cả da, hình như không rút ra được nữa.
“Đau!” Bà nội đau đớn hét lên, trở tay muốn cầm lấy gạo.
“Giữ lại!” Mễ bà Tần vội quát lên.
Tôi cũng không màng được có tôn trọng người già hay không mà nắm lấy vai bà nội, đè bà xuống giường bệnh.
Mễ bà Tần cầm cây kim, vén áo bà nội lên.
Bầy rắn nhỏ xuất hiện, nhe răng độc ra lớn tiếng rít lên.
Vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi chuyển động, mấy con rắn nhỏ lập tức tê liệt, mềm nhũn ngã xuống.
“Đây là rắn tơ .” Mặc Dạ ở trong chiếc vòng ngọc rắn đen, hơi ngửa đầu lên: “Từ trong quan tài rắn chui ra, Long Thiền thật sự từ trong quan tài rắn đi ra.”
Con rắn này không hề giống tơ , nhưng rắn tơ đã chết, mễ bà Tần cầm thân rắn lên, dùng một cây kim để lấy phần đuôi của con rắn dính trong thịt ra.
“Lưng tôi bị sao vậy? Đau như kiểu đường nối giữa các khớp xương cũng bị kéo ra.” Bà nội đau đớn co giật, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Long Thiền thả rắn.” Mễ bà Tần lấy con rắn ra đưa tới trước mặt bà nội: “Cô ta không còn là người nữa rồi.”
Khi bà nội nhìn thấy con rắn, đôi mắt trừng lên vì sợ hãi.
Chờ mễ bà Tần nhặt bốn con rắn tơ lên ném vào thùng rác rồi mới nói: “Mang đi đốt, để lại sẽ là mầm tai hoạ.”
Tôi lấy cồn đỏ ở đầu giường sát trùng vết thương cho bà nội, sau khi suy nghĩ tôi vẫn nói chuyện ngày hôm đó Long Thiền và bác trai bị quan tài rắn nuốt vào cho bà.
Cả người bà nội chợt cứng đờ, quay đầu lại nhìn tôi: “Cháu nói con bé bị quan tài rắn nuốt, sau đó lại quay về?”
Tôi đang định gật đầu thì bà nội đột nhiên bật dậy như lò xo: “Bà phải về thôn đây. Long Thiền đã biến thành xà bà, xà bà trở về rồi…”
“Trong thôn có xà bà, thôn sắp gặp tai ương rồi.” Bà nội có vẻ rất sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.