Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Thấy Mặc Dạ ngăn Liễu Đông Phương lại, tôi dừng lại một chút, rồi co giò chạy ra ngoài.
Tôi không quen thuộc khu rừng này, nhưng khi thôn dân lên núi đã để lại không ít dấu vết, tôi cứ chạy ra theo dấu là được.
Quả nhiên, chạy chưa xa lắm thì đã thấy xe của bác đậu ven đường, bọn họ chở không ít đồ đến.
Tôi lấy cục đá đập vỡ kính xe, tìm kiếm trong xe một hồi thì tìm thấy điện thoại bị bác lấy đi.
Ông ta vẫn chưa tắt máy, tôi vội vàng gọi điện báo cảnh sát, nhưng tôi cũng không xác định được vị trí, đành nói là ngọn núi phía sau thôn Hồi Long.
Vừa nói được mấy câu thì nghe thấy tiếng “ầm” của sấm chớp gần mộ, rồi tín hiệu điện thoại bị nhiễu, không thể nào gọi tiếp được.
Xe này không có chìa khóa thì không lái được, tôi nhìn xe rồi xoay người chạy theo dấu bánh xe.
Nhưng lần này chưa chạy được bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thôn dân từ chỗ ngôi mộ, còn có tiếng kêu tê tái lòng của bác: “Long Thiền, Long Thiền!”
Long Thiền là tên của chị họ tôi, tôi nghiêng đầu định nhìn thì cảm thấy trên tay lành lạnh, vòng ngọc rắn đen về lại trên cổ tay tôi.
Mặc Dạ hiện ra, nắm lấy tay tôi: “Ta chỉ có thể vây Liễu Đông Phương một lúc, hắn ta đã dẫn lôi xuống, rắn gần đây đều bị hắn ta gọi đến, em mau rời khỏi đây.”
Tôi còn muốn chạy, nhưng lại nghe thấy càng nhiều tiếng kêu thảm thiết của thôn dân hơn, hình như còn cả tiếng khóc than.
Nhìn Mặc Dạ: “Bên đó sao rồi?”
“Em đã trúng độc dâm của rắn, hắn ta không lo. Mục đích của Liễu Đông Phương lần này là để trả thù những thôn dân này thôi.” Mặc Dạ nhìn tôi rồi kéo: “Đi thôi.”
Cùng hắn chạy lên trước được mấy bước, nhưng mà tiếng kêu ở phía sau càng lúc càng thảm.
Tôi chạy được mấy bước, tiếng kêu thảm thiết đó cứ như đang ầm ầm bên tai.
“Đây là Liễu Đông Phương khiến em nghe được, Long Duy, đừng để ý, chạy đi!” Mặc Dạ vẫn kéo tôi đi lên trước.
Tôi muốn chạy, nhưng người trong thôn cứ gọi tôi mãi: “Long Duy, Long Duy , cứu tôi!”
Chạy rồi chạy, sau đó tôi dừng bước, hình như đã từng nghe âm thanh này rồi.
Mặc Dạ ở bên cạnh nhìn tôi, mắt thoáng hiện sự buồn bã, nhưng sắc mặt thì như đã hiểu rõ: “Long Duy, em vẫn như trước vậy. Liễu Đông Phương biết em sẽ quay lại nên hắn ta chẳng cần đuổi theo.”
Tôi không hiểu lắm, Mặc Dạ lại kéo tôi chạy về: “Giống như lần trước, cứu được ai thì cứu vậy.”
Theo lời của Mặc Dạ, dường như chuyện này từng trải qua rồi.
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của Mặc Dạ, bộ đồ đen đón gió tung bay kéo tôi chạy về, trong lòng như có thứ gì đó dần dần thấy chua xót.
Trước mắt thoáng hiện cảnh tượng y thế, cũng là một người thế này, kéo tôi không chùn bước chạy về.
Hình như còn có ánh lửa ngập trời, trong tiếng vang gõ sào tre rỗng, cùng với tiếng thét chói tai đau đớn của phụ nữ, đàn ông gào thét, con nít gào khóc, cùng với tiếng rít của rắn…
Muốn nhìn rõ người kéo mình trong ánh lửa, nhưng Mặc Dạ đang kéo tôi lại dừng lại.
Chỉ thấy trên mộ, những con rắn bị pháo đuổi đi đã quay lại, hơn nữa hình như còn nhiều hơn.
Lần này, dù là pháo dây hay thuốc đuổi rắn cũng vô ích.
Tất cả số rắn đều đỏ mắt, rít lên rồi nhào qua chỗ thôn dân dưới màn sấm chớp ẩn hiện.
Dù bị sào tre đánh xuống đất, bị mấy thứ này víu lấy thân rắn, kéo rách da rắn bị giữ lấy mà vẫn theo sào tre bò qua chỗ bọn họ.
Không ít người ngã xuống, mấy con rắn cắn loạn mọi người.
Thôn dân sợ hãi muốn lui ra sau, nhưng trong các lùm cây rậm rạp sau lưng thì có thứ gì đó đang di chuyển, bụi cây xiêu vẹo ra hai bên, thấy rõ trong cây có mấy con rắn khá to đang bị vướng lại.
Mà trên mộ, bác quỳ ở đó, giống như rất đau khổ, cũng giống như tuyệt vọng rồi.
Liễu Đông Phương đứng bên hòm thủy tinh, nhìn thân rắn bị đóng đinh bên trong rồi nghiêng đầu nhìn chúng tôi: “Mặc Dạ, quên lần trước chết thế nào rồi sao? Vì Long Duy , ngươi chết một lần vẫn chưa đủ, lần này còn theo cô ta trở lại ư?”
Mặc Dạ buông tay tôi, cầm lấy vòng ngọc rắn đen: “Có cái này thì rắn không dám cắn em, em đi cứu người đi.”
“Mặc Dạ!” Liễu Đông Phương trầm giọng quát, chỉ những thôn dân đó: “Ngươi quên rồi, lần trước ngươi cứu bọn họ thoát chết, nhưng bọn họ trả ơn ngươi thế nào?”
“Vì Long Duy, ngươi có thể dễ dàng tha thứ những kẻ này giết ngươi một lần, rồi giết ngươi hai lần sao?” Hình như Liễu Đông Phương đang phẫn nộ.
Nhất thời tôi cũng hơi choáng váng, nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ, cái gì là giết hai lần?
Trong đôi mắt đen láy của hắn vẫn là nụ cười tha thứ, chỉ đẩy tôi ra sau lưng: “Long Duy , đi đi.”
“Bọn họ đáng chết, Long Tạ Hữu lấy Long Duy và thân rắn của ta là để dụ ta ra và tìm được quan tài rắn đúng không? Ta sẽ khiến bọn họ chôn thân hết ở quan tài rắn này!” Liễu Đông Phương chẳng thèm để ý thân rắn đã bị ngâm rượu.
Thân trắng lóe lên, đầu ngẩng cao.
Giữa màn sấm chớp ầm vang, một con rắn to thân trắng như tuyết đứng giữa rừng cây, gào lên: “Mặc Dạ, bọn họ phải chết hết. Chính Long Duy cô ta cũng không nên ra đây, cô ta phải nằm trong quan tài rắn. Ngươi lấy mạng ra ngăn một lần rồi mà còn muốn ngăn lần hai sao!”
“Xà yêu… Xà yêu!” Thôn dân sợ hãi đến mức chẳng dám đánh rắn nhỏ nữa, sợ hãi lui về sau thì lại bị rắn cắn bị thương nhiều hơn.
Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, dường như trong đôi mắt đen láy ấy mờ nước.
Rõ ràng trong ánh mắt mà hắn nhìn các thôn dân đó có chán ghét, nhưng vẫn không chùn bước mà quay đầu lại nhìn con rắn trắng do Liễu Đông Phương hóa thành, thân đen chậm rãi quấn chặt, rồi hình như trời đổ mưa phùn.
Thân thể của Mặc Dạ chậm rãi dài ra, một con rắn đen toàn thân đen tuyền như khoác lấy màn đêm ánh sao bỗng quấn lấy con rắn trắng đó.
Trong tiếng rít của rắn, bên tai tôi vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của Mặc Dạ: “Long Duy , dẫn bọn họ đi theo dòng nước đi.”
Cặp rắn một đen một trắng rít lên rồi lập tức quấn lấy nhau, trong khi quấn lấy, cây cối bị chạm đến thì đổ xuống, còn đụng đến là nát luôn.
Tôi nhìn Mặc Dạ, sờ lên vòng ngọc rắn đen trên tay, cầm một sào tre lên, chạy đến chỗ những thôn dân.
Mưa càng ngày càng to, mây đen nhưng đang bay ngay trên đỉnh đầu, những tia chớp xẹt trong mây như những con rắn, cứ như chỉ cần cúi đầu xuống là sẽ cắn được đầu người.
Thôn dân liên tục kêu rên thảm thiết, tôi nắm sào tre, thấy rắn là đánh, những con rắn đó bò lên theo thân sào, nhưng vừa nhìn thấy vòng ngọc rắn đen thì như đã tỉnh táo lại, nhanh chóng trốn đi.
Nước mưa càng đọng càng nhiều, chẳng bao lâu trên núi đã xuất hiện một dòng suối nhỏ hợp lại từ các dòng nước chảy, tôi nhớ đến lời nói của Mặc Dạ, chạy xuống theo dòng nước.
Con rắn to từng cản chân tôi lại ngăn tôi thêm lần nữa, nhưng vòng ngọc rắn đen trên tay tôi đột nhiên di chuyển đến mu bàn tay tôi rồi rít lên.
Con rắn to đó ngẩng đầu nhìn vòng ngọc rắn đen rồi chậm rãi bò đi.
“Chạy theo dòng nước! Đi mau!” Tôi lấy sào tre đuổi rắn đi, hét to với các thôn dân: “Chạy nhanh lên.”
Xa xa, hình như một trắng một đen vẫn đang vật lộn, cây này cây khác thi nhau đổ xuống, sấm chớp trên trời cũng xẹt qua hết lượt này đến lượt khác.
Trong tiếng cây đổ và tiếng sấm, nhưng vẫn nghe được tiếng gào thét của Liễu Đông Phương.
Thôn dân chẳng đoái hoài gì quan tài rắn nữa, lôi rồi kéo, sào tre dùng để đánh rắn cũng trở thành cây gậy, tập tễnh đi ra ngoài.
Thấy bọn họ chạy ra ngoài nhưng bác tôi vẫn chẳng chịu đi.
Hai người trong tộc từng giúp bác trói tôi cà nhắc chạy đến, nói với tôi: “Cô đi khuyên thôn trưởng đi. Người trong mộ là Long Thiền.”
Tôi sửng sốt, cầm sào tre chạy đến.
Dù rắn ở chỗ này bị đuổi đi nhưng trong mộ vẫn còn rất nhiều rắn, nhưng mưa càng lúc càng to, những con rắn muốn chạy trốn cũng bắt đầu vào đây trú mưa.
Tôi nhìn ra xa, chẳng thấy hai con rắn một trắng một đen quấn lấy nhau đâu nữa, mà cây cối ở xa xa vẫn ngã xuống như cũ.
Đội mưa đi qua chỗ mộ, lại thấy trong mộ, vô số con rắn quấn thành một đống rắn to đùng.
Nhưng trong đống rắn đó còn có một cái xác.
Gương mặt con người tái nhợt nằm giữa các thân rắn sặc sỡ đủ màu thì càng thấy rõ cái tái nhợt hơn.
Gương mặt đó, sáng nay tôi lướt Facebook thì còn đang đội nón mừng sinh nhật, cầm gậy tiên, cười như cô tiên nhỏ…
Chắc là mưa to quá nên tất cả các con rắn đều chui xuống dưới cái xác.
Bác quỳ bên mộ, trong miệng lẩm bẩm: “Thì ra đây chính là quan tài rắn, đây chính là quan tài rắn.”
Tôi không dám đi quá gần, cầm sào tre gõ ông ấy: “Đi trước đi, lát nữa Liễu Đông Phương đến đó.”
“Long Duy, đáng ra phải là mày.” Bác bỗng đứng dậy.
Nhìn tôi và tức giận hét: “Nó đã nói chỉ cần hiến tế mày cho quan tài rắn thì Long Thiền của tao sẽ không sao. Tại sao con rắn đó muốn trả thù Long Thiền hả, rõ ràng lúc đó bọn nó chọn trúng mày.”
“Ai nói?” Tôi nhìn bác, nặng nề hỏi: “Ai bảo cháu hiến tế cho quan tài rắn?”
Đây là do bác không muốn chị họ bị chôn sống nên mới đổi thành tôi mà?
Bác nhìn tôi: “Mày tưởng Mặc Dạ bảo vệ mày được sao? Long Duy, quan tài rắn không phải là một con rắn, cũng không phải cái quan tài, là nó tìm mày chứ không phải Liễu Đông Phương. Mày không thoát được đâu…”
Ông ta cười ha ha, rồi nhảy xuống mộ: “Long Thiền, ba đến với con đây.”
“Đừng!” Tôi cách khá xa, muốn lấy sào tre ngăn lại nhưng nào ngăn được chứ, trên tay toàn là nước, sào tre trơn trượt theo dòng nước, bác rơi vào đống rắn, lập tức bị quấn lấy, rồi chìm vào trong đống rắn.
Tôi nhìn, biết mình hết cách rồi bèn vội vàng xoay người đi đến chỗ hòm thủy tinh.
Cầm hòm thủy tinh vừa to vừa nặng nên không thể ôm nổi, tôi lấy can đảm, dùng sào tre chọc thân rắn bên trong: “Liễu Đông Phương, anh ra đây! Liễu Đông Phương!”
Dù lần trước Mặc Dạ chết thế nào, vì ai mà chết đi nữa, nhưng lần này anh ấy vì cứu tôi mới ngăn lại Liễu Đông Phương, tôi phải cứu anh ấy!
Khi tôi đâm hết lần này đến lần khác lên thân rắn.
Sau một tiếng sấm, Liễu Đông Phương một thân đồ trắng, không dính tí nước nào xuất hiện trước mặt tôi: “Gọi ta?”
Hắn ta vừa nói xong thì Mặc Dạ vội vàng chạy đến: “Long Duy, đi mau, quan tài rắn sắp xuất hiện.”
Tôi không quen thuộc khu rừng này, nhưng khi thôn dân lên núi đã để lại không ít dấu vết, tôi cứ chạy ra theo dấu là được.
Quả nhiên, chạy chưa xa lắm thì đã thấy xe của bác đậu ven đường, bọn họ chở không ít đồ đến.
Tôi lấy cục đá đập vỡ kính xe, tìm kiếm trong xe một hồi thì tìm thấy điện thoại bị bác lấy đi.
Ông ta vẫn chưa tắt máy, tôi vội vàng gọi điện báo cảnh sát, nhưng tôi cũng không xác định được vị trí, đành nói là ngọn núi phía sau thôn Hồi Long.
Vừa nói được mấy câu thì nghe thấy tiếng “ầm” của sấm chớp gần mộ, rồi tín hiệu điện thoại bị nhiễu, không thể nào gọi tiếp được.
Xe này không có chìa khóa thì không lái được, tôi nhìn xe rồi xoay người chạy theo dấu bánh xe.
Nhưng lần này chưa chạy được bao lâu thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của thôn dân từ chỗ ngôi mộ, còn có tiếng kêu tê tái lòng của bác: “Long Thiền, Long Thiền!”
Long Thiền là tên của chị họ tôi, tôi nghiêng đầu định nhìn thì cảm thấy trên tay lành lạnh, vòng ngọc rắn đen về lại trên cổ tay tôi.
Mặc Dạ hiện ra, nắm lấy tay tôi: “Ta chỉ có thể vây Liễu Đông Phương một lúc, hắn ta đã dẫn lôi xuống, rắn gần đây đều bị hắn ta gọi đến, em mau rời khỏi đây.”
Tôi còn muốn chạy, nhưng lại nghe thấy càng nhiều tiếng kêu thảm thiết của thôn dân hơn, hình như còn cả tiếng khóc than.
Nhìn Mặc Dạ: “Bên đó sao rồi?”
“Em đã trúng độc dâm của rắn, hắn ta không lo. Mục đích của Liễu Đông Phương lần này là để trả thù những thôn dân này thôi.” Mặc Dạ nhìn tôi rồi kéo: “Đi thôi.”
Cùng hắn chạy lên trước được mấy bước, nhưng mà tiếng kêu ở phía sau càng lúc càng thảm.
Tôi chạy được mấy bước, tiếng kêu thảm thiết đó cứ như đang ầm ầm bên tai.
“Đây là Liễu Đông Phương khiến em nghe được, Long Duy, đừng để ý, chạy đi!” Mặc Dạ vẫn kéo tôi đi lên trước.
Tôi muốn chạy, nhưng người trong thôn cứ gọi tôi mãi: “Long Duy, Long Duy , cứu tôi!”
Chạy rồi chạy, sau đó tôi dừng bước, hình như đã từng nghe âm thanh này rồi.
Mặc Dạ ở bên cạnh nhìn tôi, mắt thoáng hiện sự buồn bã, nhưng sắc mặt thì như đã hiểu rõ: “Long Duy, em vẫn như trước vậy. Liễu Đông Phương biết em sẽ quay lại nên hắn ta chẳng cần đuổi theo.”
Tôi không hiểu lắm, Mặc Dạ lại kéo tôi chạy về: “Giống như lần trước, cứu được ai thì cứu vậy.”
Theo lời của Mặc Dạ, dường như chuyện này từng trải qua rồi.
Tôi nhìn bóng lưng cao lớn của Mặc Dạ, bộ đồ đen đón gió tung bay kéo tôi chạy về, trong lòng như có thứ gì đó dần dần thấy chua xót.
Trước mắt thoáng hiện cảnh tượng y thế, cũng là một người thế này, kéo tôi không chùn bước chạy về.
Hình như còn có ánh lửa ngập trời, trong tiếng vang gõ sào tre rỗng, cùng với tiếng thét chói tai đau đớn của phụ nữ, đàn ông gào thét, con nít gào khóc, cùng với tiếng rít của rắn…
Muốn nhìn rõ người kéo mình trong ánh lửa, nhưng Mặc Dạ đang kéo tôi lại dừng lại.
Chỉ thấy trên mộ, những con rắn bị pháo đuổi đi đã quay lại, hơn nữa hình như còn nhiều hơn.
Lần này, dù là pháo dây hay thuốc đuổi rắn cũng vô ích.
Tất cả số rắn đều đỏ mắt, rít lên rồi nhào qua chỗ thôn dân dưới màn sấm chớp ẩn hiện.
Dù bị sào tre đánh xuống đất, bị mấy thứ này víu lấy thân rắn, kéo rách da rắn bị giữ lấy mà vẫn theo sào tre bò qua chỗ bọn họ.
Không ít người ngã xuống, mấy con rắn cắn loạn mọi người.
Thôn dân sợ hãi muốn lui ra sau, nhưng trong các lùm cây rậm rạp sau lưng thì có thứ gì đó đang di chuyển, bụi cây xiêu vẹo ra hai bên, thấy rõ trong cây có mấy con rắn khá to đang bị vướng lại.
Mà trên mộ, bác quỳ ở đó, giống như rất đau khổ, cũng giống như tuyệt vọng rồi.
Liễu Đông Phương đứng bên hòm thủy tinh, nhìn thân rắn bị đóng đinh bên trong rồi nghiêng đầu nhìn chúng tôi: “Mặc Dạ, quên lần trước chết thế nào rồi sao? Vì Long Duy , ngươi chết một lần vẫn chưa đủ, lần này còn theo cô ta trở lại ư?”
Mặc Dạ buông tay tôi, cầm lấy vòng ngọc rắn đen: “Có cái này thì rắn không dám cắn em, em đi cứu người đi.”
“Mặc Dạ!” Liễu Đông Phương trầm giọng quát, chỉ những thôn dân đó: “Ngươi quên rồi, lần trước ngươi cứu bọn họ thoát chết, nhưng bọn họ trả ơn ngươi thế nào?”
“Vì Long Duy, ngươi có thể dễ dàng tha thứ những kẻ này giết ngươi một lần, rồi giết ngươi hai lần sao?” Hình như Liễu Đông Phương đang phẫn nộ.
Nhất thời tôi cũng hơi choáng váng, nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ, cái gì là giết hai lần?
Trong đôi mắt đen láy của hắn vẫn là nụ cười tha thứ, chỉ đẩy tôi ra sau lưng: “Long Duy , đi đi.”
“Bọn họ đáng chết, Long Tạ Hữu lấy Long Duy và thân rắn của ta là để dụ ta ra và tìm được quan tài rắn đúng không? Ta sẽ khiến bọn họ chôn thân hết ở quan tài rắn này!” Liễu Đông Phương chẳng thèm để ý thân rắn đã bị ngâm rượu.
Thân trắng lóe lên, đầu ngẩng cao.
Giữa màn sấm chớp ầm vang, một con rắn to thân trắng như tuyết đứng giữa rừng cây, gào lên: “Mặc Dạ, bọn họ phải chết hết. Chính Long Duy cô ta cũng không nên ra đây, cô ta phải nằm trong quan tài rắn. Ngươi lấy mạng ra ngăn một lần rồi mà còn muốn ngăn lần hai sao!”
“Xà yêu… Xà yêu!” Thôn dân sợ hãi đến mức chẳng dám đánh rắn nhỏ nữa, sợ hãi lui về sau thì lại bị rắn cắn bị thương nhiều hơn.
Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, dường như trong đôi mắt đen láy ấy mờ nước.
Rõ ràng trong ánh mắt mà hắn nhìn các thôn dân đó có chán ghét, nhưng vẫn không chùn bước mà quay đầu lại nhìn con rắn trắng do Liễu Đông Phương hóa thành, thân đen chậm rãi quấn chặt, rồi hình như trời đổ mưa phùn.
Thân thể của Mặc Dạ chậm rãi dài ra, một con rắn đen toàn thân đen tuyền như khoác lấy màn đêm ánh sao bỗng quấn lấy con rắn trắng đó.
Trong tiếng rít của rắn, bên tai tôi vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của Mặc Dạ: “Long Duy , dẫn bọn họ đi theo dòng nước đi.”
Cặp rắn một đen một trắng rít lên rồi lập tức quấn lấy nhau, trong khi quấn lấy, cây cối bị chạm đến thì đổ xuống, còn đụng đến là nát luôn.
Tôi nhìn Mặc Dạ, sờ lên vòng ngọc rắn đen trên tay, cầm một sào tre lên, chạy đến chỗ những thôn dân.
Mưa càng ngày càng to, mây đen nhưng đang bay ngay trên đỉnh đầu, những tia chớp xẹt trong mây như những con rắn, cứ như chỉ cần cúi đầu xuống là sẽ cắn được đầu người.
Thôn dân liên tục kêu rên thảm thiết, tôi nắm sào tre, thấy rắn là đánh, những con rắn đó bò lên theo thân sào, nhưng vừa nhìn thấy vòng ngọc rắn đen thì như đã tỉnh táo lại, nhanh chóng trốn đi.
Nước mưa càng đọng càng nhiều, chẳng bao lâu trên núi đã xuất hiện một dòng suối nhỏ hợp lại từ các dòng nước chảy, tôi nhớ đến lời nói của Mặc Dạ, chạy xuống theo dòng nước.
Con rắn to từng cản chân tôi lại ngăn tôi thêm lần nữa, nhưng vòng ngọc rắn đen trên tay tôi đột nhiên di chuyển đến mu bàn tay tôi rồi rít lên.
Con rắn to đó ngẩng đầu nhìn vòng ngọc rắn đen rồi chậm rãi bò đi.
“Chạy theo dòng nước! Đi mau!” Tôi lấy sào tre đuổi rắn đi, hét to với các thôn dân: “Chạy nhanh lên.”
Xa xa, hình như một trắng một đen vẫn đang vật lộn, cây này cây khác thi nhau đổ xuống, sấm chớp trên trời cũng xẹt qua hết lượt này đến lượt khác.
Trong tiếng cây đổ và tiếng sấm, nhưng vẫn nghe được tiếng gào thét của Liễu Đông Phương.
Thôn dân chẳng đoái hoài gì quan tài rắn nữa, lôi rồi kéo, sào tre dùng để đánh rắn cũng trở thành cây gậy, tập tễnh đi ra ngoài.
Thấy bọn họ chạy ra ngoài nhưng bác tôi vẫn chẳng chịu đi.
Hai người trong tộc từng giúp bác trói tôi cà nhắc chạy đến, nói với tôi: “Cô đi khuyên thôn trưởng đi. Người trong mộ là Long Thiền.”
Tôi sửng sốt, cầm sào tre chạy đến.
Dù rắn ở chỗ này bị đuổi đi nhưng trong mộ vẫn còn rất nhiều rắn, nhưng mưa càng lúc càng to, những con rắn muốn chạy trốn cũng bắt đầu vào đây trú mưa.
Tôi nhìn ra xa, chẳng thấy hai con rắn một trắng một đen quấn lấy nhau đâu nữa, mà cây cối ở xa xa vẫn ngã xuống như cũ.
Đội mưa đi qua chỗ mộ, lại thấy trong mộ, vô số con rắn quấn thành một đống rắn to đùng.
Nhưng trong đống rắn đó còn có một cái xác.
Gương mặt con người tái nhợt nằm giữa các thân rắn sặc sỡ đủ màu thì càng thấy rõ cái tái nhợt hơn.
Gương mặt đó, sáng nay tôi lướt Facebook thì còn đang đội nón mừng sinh nhật, cầm gậy tiên, cười như cô tiên nhỏ…
Chắc là mưa to quá nên tất cả các con rắn đều chui xuống dưới cái xác.
Bác quỳ bên mộ, trong miệng lẩm bẩm: “Thì ra đây chính là quan tài rắn, đây chính là quan tài rắn.”
Tôi không dám đi quá gần, cầm sào tre gõ ông ấy: “Đi trước đi, lát nữa Liễu Đông Phương đến đó.”
“Long Duy, đáng ra phải là mày.” Bác bỗng đứng dậy.
Nhìn tôi và tức giận hét: “Nó đã nói chỉ cần hiến tế mày cho quan tài rắn thì Long Thiền của tao sẽ không sao. Tại sao con rắn đó muốn trả thù Long Thiền hả, rõ ràng lúc đó bọn nó chọn trúng mày.”
“Ai nói?” Tôi nhìn bác, nặng nề hỏi: “Ai bảo cháu hiến tế cho quan tài rắn?”
Đây là do bác không muốn chị họ bị chôn sống nên mới đổi thành tôi mà?
Bác nhìn tôi: “Mày tưởng Mặc Dạ bảo vệ mày được sao? Long Duy, quan tài rắn không phải là một con rắn, cũng không phải cái quan tài, là nó tìm mày chứ không phải Liễu Đông Phương. Mày không thoát được đâu…”
Ông ta cười ha ha, rồi nhảy xuống mộ: “Long Thiền, ba đến với con đây.”
“Đừng!” Tôi cách khá xa, muốn lấy sào tre ngăn lại nhưng nào ngăn được chứ, trên tay toàn là nước, sào tre trơn trượt theo dòng nước, bác rơi vào đống rắn, lập tức bị quấn lấy, rồi chìm vào trong đống rắn.
Tôi nhìn, biết mình hết cách rồi bèn vội vàng xoay người đi đến chỗ hòm thủy tinh.
Cầm hòm thủy tinh vừa to vừa nặng nên không thể ôm nổi, tôi lấy can đảm, dùng sào tre chọc thân rắn bên trong: “Liễu Đông Phương, anh ra đây! Liễu Đông Phương!”
Dù lần trước Mặc Dạ chết thế nào, vì ai mà chết đi nữa, nhưng lần này anh ấy vì cứu tôi mới ngăn lại Liễu Đông Phương, tôi phải cứu anh ấy!
Khi tôi đâm hết lần này đến lần khác lên thân rắn.
Sau một tiếng sấm, Liễu Đông Phương một thân đồ trắng, không dính tí nước nào xuất hiện trước mặt tôi: “Gọi ta?”
Hắn ta vừa nói xong thì Mặc Dạ vội vàng chạy đến: “Long Duy, đi mau, quan tài rắn sắp xuất hiện.”