Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Tiếng kêu đó vô cùng kì ảo, xa xôi nhưng lại nghe rất rõ ràng.
Đường vào núi ở đầu thôn rất bằng phẳng, tuy tôi bị trói cả hai tay, đi bộ không ổn định cho lắm nhưng vẫn có thể chậm rãi đi lên trước.
Nhưng chưa đi được bao xa thì nơi phát ra âm thanh đó lại biến thành một bên rồi, chân tôi giẫm vào bụi cây.
Có thứ gì đó xuyên qua quần, tôi đau đến mức phải hít hà một hơi, nhưng vẫn không khống chế được chân rồi cứ băng qua lùm cây và đi tới chỗ tiếng kêu đó.
Thỉnh thoảng trên người lại bị thứ gì đó đâm, đau rát cả người, nhưng tôi không thể dừng lại được.
Chẳng biết đi được bao lâu, lâu đến mức tôi cảm nhận rõ mặt trời càng ngày càng nóng như lửa đốt, rồi lại dần dần dịu trở lại.
Hình như âm thanh đó càng lúc càng gần hơn, người tôi cũng càng nóng hơn, cái cảm giác như khi hôm qua bị trúng dâm độc của rắn lại nổi lên, nhưng lần này thì thảm hơn, dường như cả người đều đang nóng lên, dường như nơi nào cũng thấy ngứa.
Tôi cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, hai chân mềm oặt, nghiêng ngả va chạm nhưng vẫn không thể nào dừng lại được.
Ngoại trừ tiếng kêu đó ra thì hình như bên tai lại bắt đầu có tiếng rắn lè lưỡi rít lên.
Trong mơ màng, hình như tôi đạp lên vũng nước, sau đó thì nghiêng ngả rồi té xuống.
Hình như đồ bịt mắt bị thứ gì đó móc lấy rồi bị kéo xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện, hình như mình đang ở trong một ngôi mộ bỏ hoang.
Nhưng mà dưới đáy mộ cỏ đã mọc đầy và cao lên tận eo, rõ ràng đã được đào lâu lắm rồi.
Vô số con rằn bò quanh viền mộ, tầng tầng lớp lớp, nằm trên mộ, đầu rắn ngóc lên và lè lưỡi với tôi.
Đuôi của một con rắn đã kéo rớt đồ bịt mắt của tôi.
Đột nhiên tôi thấy nhiều rắn như thế thì sợ đến mức cả người phát run, không dám lộn xộn.
Không cần nói gì khác, nếu nhiều con rắn thế này lao xuống thì có thể lấp kín luôn ngôi mộ này, thế là tôi bị chôn sống rồi, càng không cần nhắc đến chuyện đống rắn này sẽ cắn chết tôi.
Nặng nề thở vào, xác định đống rắn này chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi le lưỡi thôi, tôi mới chậm rãi giơ cổ tay bị trói lên.
Chắc bác chỉ muốn chôn tôi trong quan tài rắn nên nút thắt dây trói tay không phải là nút chết, tôi dùng miệng chậm rãi cắn nút thắt.
Đồng thời từ từ ngồi quỳ, huyệt mộ đều sâu bằng khoảng nửa thân người, khi quỳ thì có thể nhìn được tình hình bên ngoài.
Cùng với động tác của tôi, những con rắn đó chậm rãi ngóc đầu ra, nhưng vẫn không lao thẳng xuống.
Xem kĩ tình hình bên ngoài, sau khi xác định xong đường chạy trốn, tôi cũng đã cắn mở được sợi dây.
Rồi chậm rãi lấy bình thủy tinh ra khỏi túi quần jeans, những con rắn đó thấy bình thủy tinh đó thì lập tức lè lưỡi ra với tôi, để lộ cả răng độc.
Tôi nhanh chóng mở bình thủy tinh ra và giơ lên bốn phía.
Nhân lúc rắc thuốc bột trong bình thủy tinh, tôi vội vàng lấy áo quần quấn trên cổ bao tay lại, chống lên trên mộ, áo quần ngăn rắn lại rồi xoay người nhảy ra ngoài.
Thuốc bột trong hũ thủy tinh là loại đuổi rắn tôi lấy từ trong nhà, ba tôi bắt rắn ngâm rượu nên tìm đến người ta mua thuốc đuổi rắn, bình thường cũng bán thứ này.
Cả ngày hôm qua luôn gặp rắn buộc tôi phải để ý, bỏ mấy chai vào túi đeo lưng nhưng vẫn chưa yên tâm, nên cố ý cất mỗi chai vào mỗi túi quần jeans.
Ba tôi nói rồi, nếu gặp rắn mà sợ hãi thì cởi đồ ném đến chỗ rắn, răng rắn cong nên không đâm qua quần áo được, chỉ cần không bị nọc độc xuyên vào thì sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Lúc này tôi cũng không biết có phải thật không nữa, tay tôi đè lên bộ quần áo đó, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này, tôi bỗng thấy cảm kích hôm đo thể chất trước kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Dùng hết mọi tiềm năng, hai chân chạy như bay, tôi chẳng để ý mấy lùm cây với bụi gai nữa, dù là thứ gì thì cũng xông thẳng đến.
Chạy chưa được bao xa thì tôi cảm thấy hai chân bị thứ gì đó ngáng lại, sau đó thì té mạnh xuống đất, trên mặt bị bụi gai xước qua, đau rát, còn chảy cả máu nóng nữa.
Chống tay đứng dậy và thấy một con rắn to đến mức hai tay tôi cũng không ôm được thân nó đang lượn quanh người tôi.
Con rắn đó vừa to vừa dài, thân rắn cơ hồ rào tôi lại.
Cùng lúc này, rắn từ từ lộn cổ ra khỏi các cây cối ở xung quanh, trong lùm cây cũng có rắn chậm rãi lao ra, rít lên với tôi.
Con rắn to đó chậm rãi bò đến chỗ tôi, lè lưỡi rít lên.
“Long Duy … Long Duy …” Tiếng kêu trong ngôi mộ đó lại vang lên nữa rồi.
Tôi nghiêng đầu nhìn ngôi mộ đó, đi xung quanh nhìn xem, giơ tay sờ thuốc đuổi rắn ở một túi khác, chậm rãi rời xa rìa mộ.
Từ chỗ tôi đứng đến phía bên kia mộ rắn, có vô số con rắn lượn hai bên, giống hai “xếp hai hàng chào đón” vậy.
“Long Duy.” Tiếng kêu trong mộ lại vang lên, hai chân tôi lại không kìm được mà đi qua bên đó.
Lại đứng bên rìa mộ, hình như chân muốn nhảy xuống, những con rắn đó liên tục rít gào bên chân tôi, ép tôi nhảy xuống mộ.
Hai chân tôi mềm nhũn, gắng gượng bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn về hướng chạy trốn khác.
Mắt thấy con rắn to đùng hai tay không ôm hết đó rít lên, đuôi rắn quét về phía tôi, tôi nghiêng người tránh rồi lấy ra chai thuốc đuổi rắn còn sót lại và rắc về phía con rắn đó, sau đó xoay người chạy lên núi bên kia.
Ba tôi chưa dạy tôi khi lên núi thì rắn bò nhanh hơn hay xuống núi thì nhanh hơn.
Ban nãy chạy xuống núi theo bản năng thì bị ngăn lại, bây giờ chỉ đành chạy lên núi.
Nhưng vừa chạy ra khỏi ngôi mộ đó chưa được bao xa thì lại nghe được một tiếng “ầm” nào đó vang lên.
Không khí đầy mùi kali nitrat sau khi pháo đốt xong.
Đột nhiên vang lên âm thanh này khiến cả người tôi chấn động, rồi thấy ở trên sườn núi có hai người trong tộc cầm gậy xuất hiện.
Tôi biết hai người này, hôm qua còn đến nhà bà nội giúp khiêng heo chết, lúc này rõ ràng đến cản tôi.
Tôi không ngờ mình nhờ thuốc đuổi rắn để thoát khỏi miệng rắn, nhưng lại bị người chặn lại.
Sau lưng đầy tiếng rắn kêu gào, cùng với đó là tiếng di chuyển nhanh chóng.
Tôi nhìn ra sau thì thấy bác dẫn theo mấy người trong tộc, một người cầm một cái túi lớn trong tay, liên tục lôi ra những quả pháo rung trời từ trong túi.
Một quả to chừng hai ngón tay, khi ăn Tết thì tiệm tạp hóa đầu thôn có bán, mấy thằng bé thường đi mua rồi ném vào trong ao cá, có khi cá bị nổ chết rồi nổi lên.
Bác và bốn người trong tộc đồng loạt quăng, liên tục quăng tới rìa mộ.
Trừ những quả pháo đơn to ra, nhóm người của bác còn chuẩn bị không ít pháo dây, ném cả dây qua bên đó.
Tiếng pháo ầm ầm, xen lẫn mùi kali nitrat nồng nặc, lập tức đuổi hết đám rắn.
Bác đứng bên mộ, vẫy vẫy tôi: “Long Duy qua đây, cho cháu nhìn xem cái gì gọi là quan tài rắn.”
“Đừng qua.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Mặc Dạ.
Nhưng mà giọng nói của hắn vẫn nhỏ yếu như cũ, chắc là bị những tiếng pháo kia đánh thức, vẫn nhỏ giọng nói với tôi: “Chạy mau.”
Nhưng vẫn chưa biết ba mẹ tôi bị bác nhốt ở đâu, tôi chỉ đành nhìn bác: “Nếu tìm được quan tài rắn rồi thì mọi người đào ra đi, muốn làm gì thì làm, thả ba mẹ cháu ra, chúng cháu sẽ lẩn đi thật xa.”
Bác cười, phất tay với hai người trong tộc rồi nhìn tôi nói: “Long Duy , bác cũng không ngờ quan tài rắn vẫn còn ở đây, đây là chỗ năm đó dời mộ để khai quật.”
Tôi đã nói ngôi mô đó bị bỏ hoang lâu lắm rồi, ra là xây từ mười tám năm trước.
Hai người trong tộc cầm gậy đi tới bên cạnh tôi, đưa điện thoại cho tôi.
Lần này trên màn hình không phải là video ba mẹ tôi nữa, mà là Trương Ngọc Chi.
“Cháu nghĩ rằng đạo sĩ Trương sẽ đến cứu cháu sao?” Bác đứng bên rìa mộ.
Cười lạnh với tôi: “Cháu đúng là thông minh thật, biết nói chuyện này cho người khác thì có khi người ta không tin, dù tin thì chưa chắc cứu được cháu, nên còn biết đi tìm đạo sĩ Trương.”
Trong video, Trương Ngọc Chi bị giam trong một cái lồng, bên cạnh có mấy lồng khác, bên trong đều là rắn độc.
Tôi biết, có cái video này thì đạo sĩ Trương sẽ không đến đâu.
Giơ tay sờ vòng ngọc rắn đen trên tay, tôi chậm rãi đi tới, lạnh giọng hỏi: “Còn muốn cháu làm gì?”
Bác nhìn ngôi mộ đó rồi cười lạnh nói: “Cháu nằm xuống đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: “Vậy bác thả ba mẹ cháu và Trương Ngọc Chi trước đi.”
“Long Duy, bác nói với cháu rồi, quan tài rắn không phải là quan tài, cũng không phải một con rắn.” Bác lấy bao thuốc ra hút một điếu.
Nhưng lần này vừa châm lên thì thuốc đã bị dập tắt.
Tôi lập tức thấy bình an, nhìn ngôi mộ đó: “Tại sao là chỗ này?”
Dường như bác đã chắc chắn tôi không chạy được, kì lạ nhìn điếu thuốc bị tắt rồi châm tiếp: “Cháu bị dẫn đến đây thì chứng tỏ quan tài rắn vẫn còn ở đây. Năm đó khi dời mộ không chôn cháu vào, nên không thành công.”
“Cháu bị trúng dâm độc của rắn đúng không? Chỉ cần cháu vào thì con rắn chết đó sẽ đến tìm cháu, quan tài rắn sẽ xuất hiện.” Sắc mặt bác đầy điên cuồng.
Thấy mãi vẫn không châm thuốc được nên cũng không để ý mà nhìn tôi nói: “Cái quan tài rắn đó có thể khiến cho một con rắn chết trở nên lợi hại thế, cháu nói nếu người nằm vào đó thì sẽ thế nào? Đó là quan tài thành rồng mà tổ tiên nhà họ Long chuẩn bị cho mình, sao phải để cho một con rắn hưởng thụ?”
Đường vào núi ở đầu thôn rất bằng phẳng, tuy tôi bị trói cả hai tay, đi bộ không ổn định cho lắm nhưng vẫn có thể chậm rãi đi lên trước.
Nhưng chưa đi được bao xa thì nơi phát ra âm thanh đó lại biến thành một bên rồi, chân tôi giẫm vào bụi cây.
Có thứ gì đó xuyên qua quần, tôi đau đến mức phải hít hà một hơi, nhưng vẫn không khống chế được chân rồi cứ băng qua lùm cây và đi tới chỗ tiếng kêu đó.
Thỉnh thoảng trên người lại bị thứ gì đó đâm, đau rát cả người, nhưng tôi không thể dừng lại được.
Chẳng biết đi được bao lâu, lâu đến mức tôi cảm nhận rõ mặt trời càng ngày càng nóng như lửa đốt, rồi lại dần dần dịu trở lại.
Hình như âm thanh đó càng lúc càng gần hơn, người tôi cũng càng nóng hơn, cái cảm giác như khi hôm qua bị trúng dâm độc của rắn lại nổi lên, nhưng lần này thì thảm hơn, dường như cả người đều đang nóng lên, dường như nơi nào cũng thấy ngứa.
Tôi cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, hai chân mềm oặt, nghiêng ngả va chạm nhưng vẫn không thể nào dừng lại được.
Ngoại trừ tiếng kêu đó ra thì hình như bên tai lại bắt đầu có tiếng rắn lè lưỡi rít lên.
Trong mơ màng, hình như tôi đạp lên vũng nước, sau đó thì nghiêng ngả rồi té xuống.
Hình như đồ bịt mắt bị thứ gì đó móc lấy rồi bị kéo xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện, hình như mình đang ở trong một ngôi mộ bỏ hoang.
Nhưng mà dưới đáy mộ cỏ đã mọc đầy và cao lên tận eo, rõ ràng đã được đào lâu lắm rồi.
Vô số con rằn bò quanh viền mộ, tầng tầng lớp lớp, nằm trên mộ, đầu rắn ngóc lên và lè lưỡi với tôi.
Đuôi của một con rắn đã kéo rớt đồ bịt mắt của tôi.
Đột nhiên tôi thấy nhiều rắn như thế thì sợ đến mức cả người phát run, không dám lộn xộn.
Không cần nói gì khác, nếu nhiều con rắn thế này lao xuống thì có thể lấp kín luôn ngôi mộ này, thế là tôi bị chôn sống rồi, càng không cần nhắc đến chuyện đống rắn này sẽ cắn chết tôi.
Nặng nề thở vào, xác định đống rắn này chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi le lưỡi thôi, tôi mới chậm rãi giơ cổ tay bị trói lên.
Chắc bác chỉ muốn chôn tôi trong quan tài rắn nên nút thắt dây trói tay không phải là nút chết, tôi dùng miệng chậm rãi cắn nút thắt.
Đồng thời từ từ ngồi quỳ, huyệt mộ đều sâu bằng khoảng nửa thân người, khi quỳ thì có thể nhìn được tình hình bên ngoài.
Cùng với động tác của tôi, những con rắn đó chậm rãi ngóc đầu ra, nhưng vẫn không lao thẳng xuống.
Xem kĩ tình hình bên ngoài, sau khi xác định xong đường chạy trốn, tôi cũng đã cắn mở được sợi dây.
Rồi chậm rãi lấy bình thủy tinh ra khỏi túi quần jeans, những con rắn đó thấy bình thủy tinh đó thì lập tức lè lưỡi ra với tôi, để lộ cả răng độc.
Tôi nhanh chóng mở bình thủy tinh ra và giơ lên bốn phía.
Nhân lúc rắc thuốc bột trong bình thủy tinh, tôi vội vàng lấy áo quần quấn trên cổ bao tay lại, chống lên trên mộ, áo quần ngăn rắn lại rồi xoay người nhảy ra ngoài.
Thuốc bột trong hũ thủy tinh là loại đuổi rắn tôi lấy từ trong nhà, ba tôi bắt rắn ngâm rượu nên tìm đến người ta mua thuốc đuổi rắn, bình thường cũng bán thứ này.
Cả ngày hôm qua luôn gặp rắn buộc tôi phải để ý, bỏ mấy chai vào túi đeo lưng nhưng vẫn chưa yên tâm, nên cố ý cất mỗi chai vào mỗi túi quần jeans.
Ba tôi nói rồi, nếu gặp rắn mà sợ hãi thì cởi đồ ném đến chỗ rắn, răng rắn cong nên không đâm qua quần áo được, chỉ cần không bị nọc độc xuyên vào thì sẽ không nguy hiểm tính mạng.
Lúc này tôi cũng không biết có phải thật không nữa, tay tôi đè lên bộ quần áo đó, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này, tôi bỗng thấy cảm kích hôm đo thể chất trước kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông.
Dùng hết mọi tiềm năng, hai chân chạy như bay, tôi chẳng để ý mấy lùm cây với bụi gai nữa, dù là thứ gì thì cũng xông thẳng đến.
Chạy chưa được bao xa thì tôi cảm thấy hai chân bị thứ gì đó ngáng lại, sau đó thì té mạnh xuống đất, trên mặt bị bụi gai xước qua, đau rát, còn chảy cả máu nóng nữa.
Chống tay đứng dậy và thấy một con rắn to đến mức hai tay tôi cũng không ôm được thân nó đang lượn quanh người tôi.
Con rắn đó vừa to vừa dài, thân rắn cơ hồ rào tôi lại.
Cùng lúc này, rắn từ từ lộn cổ ra khỏi các cây cối ở xung quanh, trong lùm cây cũng có rắn chậm rãi lao ra, rít lên với tôi.
Con rắn to đó chậm rãi bò đến chỗ tôi, lè lưỡi rít lên.
“Long Duy … Long Duy …” Tiếng kêu trong ngôi mộ đó lại vang lên nữa rồi.
Tôi nghiêng đầu nhìn ngôi mộ đó, đi xung quanh nhìn xem, giơ tay sờ thuốc đuổi rắn ở một túi khác, chậm rãi rời xa rìa mộ.
Từ chỗ tôi đứng đến phía bên kia mộ rắn, có vô số con rắn lượn hai bên, giống hai “xếp hai hàng chào đón” vậy.
“Long Duy.” Tiếng kêu trong mộ lại vang lên, hai chân tôi lại không kìm được mà đi qua bên đó.
Lại đứng bên rìa mộ, hình như chân muốn nhảy xuống, những con rắn đó liên tục rít gào bên chân tôi, ép tôi nhảy xuống mộ.
Hai chân tôi mềm nhũn, gắng gượng bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn về hướng chạy trốn khác.
Mắt thấy con rắn to đùng hai tay không ôm hết đó rít lên, đuôi rắn quét về phía tôi, tôi nghiêng người tránh rồi lấy ra chai thuốc đuổi rắn còn sót lại và rắc về phía con rắn đó, sau đó xoay người chạy lên núi bên kia.
Ba tôi chưa dạy tôi khi lên núi thì rắn bò nhanh hơn hay xuống núi thì nhanh hơn.
Ban nãy chạy xuống núi theo bản năng thì bị ngăn lại, bây giờ chỉ đành chạy lên núi.
Nhưng vừa chạy ra khỏi ngôi mộ đó chưa được bao xa thì lại nghe được một tiếng “ầm” nào đó vang lên.
Không khí đầy mùi kali nitrat sau khi pháo đốt xong.
Đột nhiên vang lên âm thanh này khiến cả người tôi chấn động, rồi thấy ở trên sườn núi có hai người trong tộc cầm gậy xuất hiện.
Tôi biết hai người này, hôm qua còn đến nhà bà nội giúp khiêng heo chết, lúc này rõ ràng đến cản tôi.
Tôi không ngờ mình nhờ thuốc đuổi rắn để thoát khỏi miệng rắn, nhưng lại bị người chặn lại.
Sau lưng đầy tiếng rắn kêu gào, cùng với đó là tiếng di chuyển nhanh chóng.
Tôi nhìn ra sau thì thấy bác dẫn theo mấy người trong tộc, một người cầm một cái túi lớn trong tay, liên tục lôi ra những quả pháo rung trời từ trong túi.
Một quả to chừng hai ngón tay, khi ăn Tết thì tiệm tạp hóa đầu thôn có bán, mấy thằng bé thường đi mua rồi ném vào trong ao cá, có khi cá bị nổ chết rồi nổi lên.
Bác và bốn người trong tộc đồng loạt quăng, liên tục quăng tới rìa mộ.
Trừ những quả pháo đơn to ra, nhóm người của bác còn chuẩn bị không ít pháo dây, ném cả dây qua bên đó.
Tiếng pháo ầm ầm, xen lẫn mùi kali nitrat nồng nặc, lập tức đuổi hết đám rắn.
Bác đứng bên mộ, vẫy vẫy tôi: “Long Duy qua đây, cho cháu nhìn xem cái gì gọi là quan tài rắn.”
“Đừng qua.” Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Mặc Dạ.
Nhưng mà giọng nói của hắn vẫn nhỏ yếu như cũ, chắc là bị những tiếng pháo kia đánh thức, vẫn nhỏ giọng nói với tôi: “Chạy mau.”
Nhưng vẫn chưa biết ba mẹ tôi bị bác nhốt ở đâu, tôi chỉ đành nhìn bác: “Nếu tìm được quan tài rắn rồi thì mọi người đào ra đi, muốn làm gì thì làm, thả ba mẹ cháu ra, chúng cháu sẽ lẩn đi thật xa.”
Bác cười, phất tay với hai người trong tộc rồi nhìn tôi nói: “Long Duy , bác cũng không ngờ quan tài rắn vẫn còn ở đây, đây là chỗ năm đó dời mộ để khai quật.”
Tôi đã nói ngôi mô đó bị bỏ hoang lâu lắm rồi, ra là xây từ mười tám năm trước.
Hai người trong tộc cầm gậy đi tới bên cạnh tôi, đưa điện thoại cho tôi.
Lần này trên màn hình không phải là video ba mẹ tôi nữa, mà là Trương Ngọc Chi.
“Cháu nghĩ rằng đạo sĩ Trương sẽ đến cứu cháu sao?” Bác đứng bên rìa mộ.
Cười lạnh với tôi: “Cháu đúng là thông minh thật, biết nói chuyện này cho người khác thì có khi người ta không tin, dù tin thì chưa chắc cứu được cháu, nên còn biết đi tìm đạo sĩ Trương.”
Trong video, Trương Ngọc Chi bị giam trong một cái lồng, bên cạnh có mấy lồng khác, bên trong đều là rắn độc.
Tôi biết, có cái video này thì đạo sĩ Trương sẽ không đến đâu.
Giơ tay sờ vòng ngọc rắn đen trên tay, tôi chậm rãi đi tới, lạnh giọng hỏi: “Còn muốn cháu làm gì?”
Bác nhìn ngôi mộ đó rồi cười lạnh nói: “Cháu nằm xuống đi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: “Vậy bác thả ba mẹ cháu và Trương Ngọc Chi trước đi.”
“Long Duy, bác nói với cháu rồi, quan tài rắn không phải là quan tài, cũng không phải một con rắn.” Bác lấy bao thuốc ra hút một điếu.
Nhưng lần này vừa châm lên thì thuốc đã bị dập tắt.
Tôi lập tức thấy bình an, nhìn ngôi mộ đó: “Tại sao là chỗ này?”
Dường như bác đã chắc chắn tôi không chạy được, kì lạ nhìn điếu thuốc bị tắt rồi châm tiếp: “Cháu bị dẫn đến đây thì chứng tỏ quan tài rắn vẫn còn ở đây. Năm đó khi dời mộ không chôn cháu vào, nên không thành công.”
“Cháu bị trúng dâm độc của rắn đúng không? Chỉ cần cháu vào thì con rắn chết đó sẽ đến tìm cháu, quan tài rắn sẽ xuất hiện.” Sắc mặt bác đầy điên cuồng.
Thấy mãi vẫn không châm thuốc được nên cũng không để ý mà nhìn tôi nói: “Cái quan tài rắn đó có thể khiến cho một con rắn chết trở nên lợi hại thế, cháu nói nếu người nằm vào đó thì sẽ thế nào? Đó là quan tài thành rồng mà tổ tiên nhà họ Long chuẩn bị cho mình, sao phải để cho một con rắn hưởng thụ?”