Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vượt Bóng Tối Để Yêu Em - Chương 23: Tất cả anh đều tính phí
Vì chuyện lúc vừa rồi cho nên Tử Kiều còn chút ngượng ngùng nhưng do Tiểu Hy không ngừng luyên thuyên cho nên không khí dần trở nên vui vẻ.Tô Hàn ngồi đối diện,mắt không ngừng quan sát một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau, quả nhiên hai người kia đang cô lập anh mà.
Nhưng không sao cả, thiệt thòi này anh nguyện ý nhận lấy.
...
Sau khi ăn tối xong,Tô Hàn đảm nhận việc rửa chén,
Tử Kiều lúc đầu có chút ngại vì dù sao anh cũng là ông chủ của cô.Bữa cơm này là do cô mời đâu thể nào bắt người ta đi rửa chén được.Nhưng Tiểu Hy không cho cô thời gian,kéo tay cô lên phòng ngủ.
Lúc này Tử Kiều mới nhớ cô còn một đống đồ chưa thu dọn vào tủ xong.
- Tiểu Hy à, cái này cho em...
Một bức tranh cát nhỏ đây là lúc Tử Kiều còn sáng mắt một lần đi chơi với Hạ Đồng đã mua được.
- Cám ơn chị....đẹp quá...
Tiếng nói non nớt không ngừng đánh úp vào lòng Tử Kiều cô không kiềm chế được liền muốn hôn bé con..
- Tiểu Hy, đưa mặt cho chị hôn, chị muốn hôn em...
Tiểu Hy nghe thế, liền quỳ lên thảm kê sát mặt mình vào môi Tử Kiều..
- Chị hôn..hôn ạ...
Tử Kiều cưng nựng khuôn mặt bánh bao trắng hồng còn thơm mùi sữa, hôn liền mấy cái mới thỏa thích..
Lúc này đôi mắt tròn xoe của Tiểu Hy nhìn đến một cái bìa trong trên đó còn có hình hưu cao cổ.Bé con có chút tò mò nhìn thấy mấy xấp giấy muốn rơi ra khỏi bìa lớn đó.
Liền cầm lên miệng nhỏ phụng phịu.
- Chị ơi... cái này là gì..?
- Hửm..để chị xem..
Bàn tay Tử Kiều sờ sờ đến khiến những tờ giấy trong đó cũng vô tình rơi ra.
- Rơi ra rồi sao? đây là bản thảo của chị đấy,nó rất quan trọng đối với chị.Tiểu Hy giúp chị nhặt lên nhé.
- Dạ..
Tiểu Hy nghe lời hiểu ý cái này rất quan trọng với Tử Kiều nên không dám phá chỉ nhặt từng tờ đưa cho cô.
Đúng lúc này Tô Hàn bước vào cũng nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, anh nữa quỳ nữa ngồi nhặt tờ giấy cuối cùng còn xót lại.Ánh mắt nhìn lướt qua từng dòng...
Tử Kiều cầm lấy những tờ Tiểu Hy đưa,vội hỏi.
- Còn nữa không em..?
Tiểu Hy chu môi nhìn tờ giấy nằm trên tay Tô Hàn.
- Cậu ơi.. trả cho chị nha..
Tô Hàn xoa đầu cháu gái, rồi trả lại cho Tử Kiều, anh bỗng hỏi.
- Bản thảo này là của em sao?
Tử Kiều sắp xếp lại cho ngăn nắp, nghe Tô Hàn hỏi cô chỉ khẽ gật đầu, trong lòng có chút thắc mắc không biết anh có đọc được gì không.
Tô Hàn liền cho cô câu trả lời.
- Viết rất khá, em có muốn chuyển thể thành phim không?
Hai mắt Tử Kiều như phát sáng nhưng lại nhớ đến sự việc lần trước.Không dám đặt bất kì hi vọng ảo tưởng nào nửa cả.Thu lại sự khát khao đang cháy bỏng trong lòng.
Tử Kiều hơi cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn của anh.
- Tôi chỉ viết cho vui thôi..
Tô Hàn nhạy bén cỡ nào, lúc bước vào anh đã nghe cô nói bản thảo này rất quan trọng với cô.Vừa rồi anh gợi ý, dù là không nhìn thấy nhưng con ngươi như tỏa sáng thể hiện sự thích thú biết bao nhiêu. Rõ ràng Tử Kiều đang kìm nén bản thân mình đến một giới hạn mà người khác phải xót xa.
Càng tiếp xúc với Tử Kiều, Tô Hàn ngày càng phát giác ra bên ngoài vẻ tươi sáng luôn nhẹ nhàng kia chính là những nỗi sợ hãi không tên mà cô luôn dùng sự lạc quan, nụ cười để che giấu.
- Thật là trùng hợp mấy ngày trước anh có nghe nói mẹ của Tiểu Hy đang ráo riết tìm kịch bản cho phim mới.Không biết chừng của em lại phù hợp.
Tô Hàn quan sát thần sắc thay đổi của Tử Kiều,cô gái nhỏ không giấu được sự phấn khích,nhưng lại cẩn trọng từng chút một,sự dè dặt tự ti của cô khiến Tô Hàn bất giác thấy lòng mình nhói lên.
Tử Kiều dĩ nhiên là rất vui,nhưng lại sợ làm phiền vì anh đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi..
- Hay là thôi đi..tôi sợ...
- Không cần phải sợ, không thử làm sao biết được. Em không nghĩ đến một ngày công sức của mình được người khác đón nhận hay sao.Ngoan,nghe lời anh mạnh dạng thử một lần thôi..
Tô Hàn phát giác từ lúc gặp Tử Kiều,anh dần đang học nói thì phải, giống như nói bù cho ba mươi mấy năm làm người.
Tiểu Hy ngồi một bên từ lúc giờ rất ngoan không quấy hay có ý xen lời.Nhưng lúc này lại bò đến bên cạnh Tử Kiều dựa sát vào cô..
- Chị ơi..đừng sợ...đừng sợ có Tiểu Hy ở đây nè....
Bàn tay mũm mĩm còn đưa ra sau vỗ vỗ lưng Tử Kiều. Bé con vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tử Kiều buồn bả,Tô Hàn thì luôn miệng bảo đừng sợ.
Cho nên Tiểu Hy cứ nghĩ Tử Kiều đang sợ gì đấy. Học đòi người lớn dỗ dành như lúc Tiểu Hy sợ hãi, mọi người sẽ ôm Tiểu Hy vào lòng mà dỗ dành như thế này..
Vành mắt Tử Kiều đỏ lên đúng là Tiểu Hy còn nhỏ không biết gì thật.Nhưng cô cảm nhận được tình cảm con bé dành cho mình.
Sự ấm áp này có người quan tâm che chở cô như thế không biết là bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Tử Kiều kéo lấy thân thể bé bỏng của Tiểu Hy vào lòng.
- Có Tiểu Hy bên cạnh chị không sợ nữa..
Tiểu Hy cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật to lớn, liền ngẩng đầu cười rộ lên, ló hai cái răng thỏ đáng yêu vô cùng.
Quay đầu nói với Tô Hàn..
- Cậu ơi, Tiểu Hy dỗ được chị rồi nhá...
Tô Hàn béo lấy má cháu gái, rồi nhìn qua Tử Kiều.
- Xem như em đồng ý rồi nhé,cái này anh giữ lấy.
Tử Kiều mấp mé môi.
- Nhưng em gái của anh làm ở công ty nào vậy?
- Hoa Hạ..
Nghe cái tên từ miệng của Tô Hàn nói ra,khiến sự can đảm vừa rồi của Tử Kiều có chút lung lay.
- Hoa Hạ là nơi không phải ai cũng có thể hợp tác, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến em gái của anh..
Tô Hàn ngồi xuống kéo lấy tay cô.
- Em không cần phải lo, con bé làm đạo diễn nhìn nhận rất công tâm.Không vì em là bạn của Tiểu Hy mà chiếu cố cho em đâu..
- Gì chứ...?
Bạn của Tiểu Hy sao, anh là đang xem cô là trẻ con à?
Rốt cuộc trên môi của Tử Kiều cũng có nụ cười nhẹ. Suy nghĩ cũng dần thả lỏng, mặc kệ đi cô cứ thử thêm một lần nữa,nếu vẫn không được nữa xem như mình cũng đã cố gắng.
Tử Kiều gật đầu..
- Được, vậy phiền cô ấy nhé...
Xoay mặt về hướng Tô Hàn,như muốn chạm vào ánh mắt của anh..
- Còn có..cám ơn anh rất nhiều..
Bất giác lúc này Tô Hàn có chút ảo nảo vì đã đưa Tiểu Hy theo.Anh thở dài hơi nhỏ giọng.
- Tất cả anh đều tính phí, sẽ đòi em từ từ..
Tử Kiều cong môi, trong lòng lại một lần nữa đầy chờ mong.Nhưng lần này không phải chờ mong có tiền để chôn vùi thân mình vào bệnh viện dành cho người khiếm khuyết nữa.Mà cô lại chờ mong rằng ước mơ của mình sẽ thành sự thật.
Vì hiện tại có người nhìn thấy sự cố gắng của cô, ít nhất có một người muốn cô thoát khỏi bóng tối tâm lý của bản thân.
Nhưng không sao cả, thiệt thòi này anh nguyện ý nhận lấy.
...
Sau khi ăn tối xong,Tô Hàn đảm nhận việc rửa chén,
Tử Kiều lúc đầu có chút ngại vì dù sao anh cũng là ông chủ của cô.Bữa cơm này là do cô mời đâu thể nào bắt người ta đi rửa chén được.Nhưng Tiểu Hy không cho cô thời gian,kéo tay cô lên phòng ngủ.
Lúc này Tử Kiều mới nhớ cô còn một đống đồ chưa thu dọn vào tủ xong.
- Tiểu Hy à, cái này cho em...
Một bức tranh cát nhỏ đây là lúc Tử Kiều còn sáng mắt một lần đi chơi với Hạ Đồng đã mua được.
- Cám ơn chị....đẹp quá...
Tiếng nói non nớt không ngừng đánh úp vào lòng Tử Kiều cô không kiềm chế được liền muốn hôn bé con..
- Tiểu Hy, đưa mặt cho chị hôn, chị muốn hôn em...
Tiểu Hy nghe thế, liền quỳ lên thảm kê sát mặt mình vào môi Tử Kiều..
- Chị hôn..hôn ạ...
Tử Kiều cưng nựng khuôn mặt bánh bao trắng hồng còn thơm mùi sữa, hôn liền mấy cái mới thỏa thích..
Lúc này đôi mắt tròn xoe của Tiểu Hy nhìn đến một cái bìa trong trên đó còn có hình hưu cao cổ.Bé con có chút tò mò nhìn thấy mấy xấp giấy muốn rơi ra khỏi bìa lớn đó.
Liền cầm lên miệng nhỏ phụng phịu.
- Chị ơi... cái này là gì..?
- Hửm..để chị xem..
Bàn tay Tử Kiều sờ sờ đến khiến những tờ giấy trong đó cũng vô tình rơi ra.
- Rơi ra rồi sao? đây là bản thảo của chị đấy,nó rất quan trọng đối với chị.Tiểu Hy giúp chị nhặt lên nhé.
- Dạ..
Tiểu Hy nghe lời hiểu ý cái này rất quan trọng với Tử Kiều nên không dám phá chỉ nhặt từng tờ đưa cho cô.
Đúng lúc này Tô Hàn bước vào cũng nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, anh nữa quỳ nữa ngồi nhặt tờ giấy cuối cùng còn xót lại.Ánh mắt nhìn lướt qua từng dòng...
Tử Kiều cầm lấy những tờ Tiểu Hy đưa,vội hỏi.
- Còn nữa không em..?
Tiểu Hy chu môi nhìn tờ giấy nằm trên tay Tô Hàn.
- Cậu ơi.. trả cho chị nha..
Tô Hàn xoa đầu cháu gái, rồi trả lại cho Tử Kiều, anh bỗng hỏi.
- Bản thảo này là của em sao?
Tử Kiều sắp xếp lại cho ngăn nắp, nghe Tô Hàn hỏi cô chỉ khẽ gật đầu, trong lòng có chút thắc mắc không biết anh có đọc được gì không.
Tô Hàn liền cho cô câu trả lời.
- Viết rất khá, em có muốn chuyển thể thành phim không?
Hai mắt Tử Kiều như phát sáng nhưng lại nhớ đến sự việc lần trước.Không dám đặt bất kì hi vọng ảo tưởng nào nửa cả.Thu lại sự khát khao đang cháy bỏng trong lòng.
Tử Kiều hơi cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn của anh.
- Tôi chỉ viết cho vui thôi..
Tô Hàn nhạy bén cỡ nào, lúc bước vào anh đã nghe cô nói bản thảo này rất quan trọng với cô.Vừa rồi anh gợi ý, dù là không nhìn thấy nhưng con ngươi như tỏa sáng thể hiện sự thích thú biết bao nhiêu. Rõ ràng Tử Kiều đang kìm nén bản thân mình đến một giới hạn mà người khác phải xót xa.
Càng tiếp xúc với Tử Kiều, Tô Hàn ngày càng phát giác ra bên ngoài vẻ tươi sáng luôn nhẹ nhàng kia chính là những nỗi sợ hãi không tên mà cô luôn dùng sự lạc quan, nụ cười để che giấu.
- Thật là trùng hợp mấy ngày trước anh có nghe nói mẹ của Tiểu Hy đang ráo riết tìm kịch bản cho phim mới.Không biết chừng của em lại phù hợp.
Tô Hàn quan sát thần sắc thay đổi của Tử Kiều,cô gái nhỏ không giấu được sự phấn khích,nhưng lại cẩn trọng từng chút một,sự dè dặt tự ti của cô khiến Tô Hàn bất giác thấy lòng mình nhói lên.
Tử Kiều dĩ nhiên là rất vui,nhưng lại sợ làm phiền vì anh đã giúp đỡ cô quá nhiều rồi..
- Hay là thôi đi..tôi sợ...
- Không cần phải sợ, không thử làm sao biết được. Em không nghĩ đến một ngày công sức của mình được người khác đón nhận hay sao.Ngoan,nghe lời anh mạnh dạng thử một lần thôi..
Tô Hàn phát giác từ lúc gặp Tử Kiều,anh dần đang học nói thì phải, giống như nói bù cho ba mươi mấy năm làm người.
Tiểu Hy ngồi một bên từ lúc giờ rất ngoan không quấy hay có ý xen lời.Nhưng lúc này lại bò đến bên cạnh Tử Kiều dựa sát vào cô..
- Chị ơi..đừng sợ...đừng sợ có Tiểu Hy ở đây nè....
Bàn tay mũm mĩm còn đưa ra sau vỗ vỗ lưng Tử Kiều. Bé con vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tử Kiều buồn bả,Tô Hàn thì luôn miệng bảo đừng sợ.
Cho nên Tiểu Hy cứ nghĩ Tử Kiều đang sợ gì đấy. Học đòi người lớn dỗ dành như lúc Tiểu Hy sợ hãi, mọi người sẽ ôm Tiểu Hy vào lòng mà dỗ dành như thế này..
Vành mắt Tử Kiều đỏ lên đúng là Tiểu Hy còn nhỏ không biết gì thật.Nhưng cô cảm nhận được tình cảm con bé dành cho mình.
Sự ấm áp này có người quan tâm che chở cô như thế không biết là bao lâu rồi cô chưa cảm nhận được.
Tử Kiều kéo lấy thân thể bé bỏng của Tiểu Hy vào lòng.
- Có Tiểu Hy bên cạnh chị không sợ nữa..
Tiểu Hy cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật to lớn, liền ngẩng đầu cười rộ lên, ló hai cái răng thỏ đáng yêu vô cùng.
Quay đầu nói với Tô Hàn..
- Cậu ơi, Tiểu Hy dỗ được chị rồi nhá...
Tô Hàn béo lấy má cháu gái, rồi nhìn qua Tử Kiều.
- Xem như em đồng ý rồi nhé,cái này anh giữ lấy.
Tử Kiều mấp mé môi.
- Nhưng em gái của anh làm ở công ty nào vậy?
- Hoa Hạ..
Nghe cái tên từ miệng của Tô Hàn nói ra,khiến sự can đảm vừa rồi của Tử Kiều có chút lung lay.
- Hoa Hạ là nơi không phải ai cũng có thể hợp tác, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến em gái của anh..
Tô Hàn ngồi xuống kéo lấy tay cô.
- Em không cần phải lo, con bé làm đạo diễn nhìn nhận rất công tâm.Không vì em là bạn của Tiểu Hy mà chiếu cố cho em đâu..
- Gì chứ...?
Bạn của Tiểu Hy sao, anh là đang xem cô là trẻ con à?
Rốt cuộc trên môi của Tử Kiều cũng có nụ cười nhẹ. Suy nghĩ cũng dần thả lỏng, mặc kệ đi cô cứ thử thêm một lần nữa,nếu vẫn không được nữa xem như mình cũng đã cố gắng.
Tử Kiều gật đầu..
- Được, vậy phiền cô ấy nhé...
Xoay mặt về hướng Tô Hàn,như muốn chạm vào ánh mắt của anh..
- Còn có..cám ơn anh rất nhiều..
Bất giác lúc này Tô Hàn có chút ảo nảo vì đã đưa Tiểu Hy theo.Anh thở dài hơi nhỏ giọng.
- Tất cả anh đều tính phí, sẽ đòi em từ từ..
Tử Kiều cong môi, trong lòng lại một lần nữa đầy chờ mong.Nhưng lần này không phải chờ mong có tiền để chôn vùi thân mình vào bệnh viện dành cho người khiếm khuyết nữa.Mà cô lại chờ mong rằng ước mơ của mình sẽ thành sự thật.
Vì hiện tại có người nhìn thấy sự cố gắng của cô, ít nhất có một người muốn cô thoát khỏi bóng tối tâm lý của bản thân.