Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
Dưới nắng sớm hai bóng người chồng lên nhau giữa không gian xanh mướt .Tiếng biển cũng lẵng lặng lui bước nhường cho hơi thở dồn dập của đôi nam nữ đang yêu quên cả không gian và thời gian.
Gần tối Ngô Trí Viễn mang một tâm trạng nặng nề quay về Ngô gia .Vừa vào cửa chính, anh ta liền thấy Ngô Uyển thay vì ở Nauy làm mình làm mấy thì lại có mặt tại nhà . Ngô Uyển từ trên lầu đi xuống, có vẻ như đang muốn đi đâu, trang điểm rất kỹ càng ,quần áo cũng tươm tất..
Ngô Trí Viễn mỗi lần nhìn đến em gái của mình là đầu anh ta đau như búa bổ.
-Vê khi nào?
Ngô Uyển nhìn sắc mắt khó coi của anh trai mình, cô ta dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói.
– Lúc sáng..
Nói rồi hắng giọng nhìn ra cửa lớn.
– Chú Từ chuẩn bị xe cho Tôi..
Nhìn qua Ngô Uyển từ trên xuống dưới, Ngô Trí Viễn nhếch môi.
– Muốn đi tìm Tô Hàn..?
Ngô Trí Viễn nói không sai, Ngô Uyển ở bên Nauy hơn một tháng nay, cô ta chờ mòn mỏi tin tức của Tô Hàn, dù là một tin nhắn hỏi thăm từ anh cũng không đến.
Ngô Uyển hạ mình nhắn một cái tin với anh ,nói với anh rằng sức khỏe của cô ta đang không ổn, một mình ở Nauy có chút sợ hãi. Chỉ là tin nhắn đi rồi ngày qua ngày cũng không có lời hồi đáp. Lúc đó Ngô Uyến bỗng thấy sợ hãi, chẳng lẽ một năm qua cô ta đối với Tô Hàn không có một chút quan trọng nào sao.Ngô Uyển biết rõ Tô Hàn rất vô tinh, tính cách rất lạnh nhạt nhưng cô ta đã từng nghĩ qua với mối quan hệ thân thiết của cả hai nhà, anh cũng sẽ không nỡ tuyệt tình với cô ta..
Nhưng rồi mọi thứ không như Ngô Uyên đã nghĩ, Tô Hàn không phải nóng giận tức thời mà anh nghiêm túc muốn chia tay với cô ta.Vì bị những suy nghĩ của mình hù dọa, cô ta cắn răng bỏ hết mặt mũi quay trở về..
Lướt qua vai Ngô Trí Viễn, sắc mặt Ngô Uyển có chút mất tự nhiên.
– Em lớn rồi đi đâu cũng cần phải xin phép anh nữa sao..
Ngô Trí Viễn quay người, dựa lưng vào cầu thang.
– Tô Hàn đi công tác rồi ,đến tìm cũng vô ích .
Bước chân Ngô Uyển chựng lại, cô ta xoay người nhìn anh mình.
– Thật sao ?
Ngô Trí Viễn day trán có chút mệt mỏi.
-ừ..
– Vậy anh có biết anh ấy công tác ở đâu không ?
Hàng chân mày Ngô Trí Viễn nhíu chặt, lớn giọng.
– Em hỏi làm gì, không biết nhục nhã sao, hay là định chạy đến đó van xin lòng thương hại từ người ta.Ngô Uyển khi nào em mới trưởng thành đây hả, em không cần mặt mũi nhưng Ngô Gia thì cần.
Sắc mặt Ngô Uyển biến sắc, bị người khác vạch trần quả nhiên vô cùng khó chịu .Huống gì Ngô Trí Viễn còn ăn nói táo tợn chẳng cho cô ta một chút mặt mũi gì.
– Anh đừng quá đáng, em làm gì là chuyện của em..
Ngỏ Trí Viễn cười lạnh.
-Động não một chút, đừng mơ tưởng nữa . Cái ngu nhất của một con người là luôn ảo tưởng sự quan trọng của mình trong lòng người khác. Có bản lĩnh buông bỏ thì đừng có quay về ăn vạ ,nhục lắm..
Ngô Uyển giận đến mặt đỏ bừng bừng, cô ta dậm chân hét lớn.
– Ngô Trí Viễn anh đừng quá đáng…
';
Gần tối Ngô Trí Viễn mang một tâm trạng nặng nề quay về Ngô gia .Vừa vào cửa chính, anh ta liền thấy Ngô Uyển thay vì ở Nauy làm mình làm mấy thì lại có mặt tại nhà . Ngô Uyển từ trên lầu đi xuống, có vẻ như đang muốn đi đâu, trang điểm rất kỹ càng ,quần áo cũng tươm tất..
Ngô Trí Viễn mỗi lần nhìn đến em gái của mình là đầu anh ta đau như búa bổ.
-Vê khi nào?
Ngô Uyển nhìn sắc mắt khó coi của anh trai mình, cô ta dừng lại bước chân, nhỏ giọng nói.
– Lúc sáng..
Nói rồi hắng giọng nhìn ra cửa lớn.
– Chú Từ chuẩn bị xe cho Tôi..
Nhìn qua Ngô Uyển từ trên xuống dưới, Ngô Trí Viễn nhếch môi.
– Muốn đi tìm Tô Hàn..?
Ngô Trí Viễn nói không sai, Ngô Uyển ở bên Nauy hơn một tháng nay, cô ta chờ mòn mỏi tin tức của Tô Hàn, dù là một tin nhắn hỏi thăm từ anh cũng không đến.
Ngô Uyển hạ mình nhắn một cái tin với anh ,nói với anh rằng sức khỏe của cô ta đang không ổn, một mình ở Nauy có chút sợ hãi. Chỉ là tin nhắn đi rồi ngày qua ngày cũng không có lời hồi đáp. Lúc đó Ngô Uyến bỗng thấy sợ hãi, chẳng lẽ một năm qua cô ta đối với Tô Hàn không có một chút quan trọng nào sao.Ngô Uyển biết rõ Tô Hàn rất vô tinh, tính cách rất lạnh nhạt nhưng cô ta đã từng nghĩ qua với mối quan hệ thân thiết của cả hai nhà, anh cũng sẽ không nỡ tuyệt tình với cô ta..
Nhưng rồi mọi thứ không như Ngô Uyên đã nghĩ, Tô Hàn không phải nóng giận tức thời mà anh nghiêm túc muốn chia tay với cô ta.Vì bị những suy nghĩ của mình hù dọa, cô ta cắn răng bỏ hết mặt mũi quay trở về..
Lướt qua vai Ngô Trí Viễn, sắc mặt Ngô Uyển có chút mất tự nhiên.
– Em lớn rồi đi đâu cũng cần phải xin phép anh nữa sao..
Ngô Trí Viễn quay người, dựa lưng vào cầu thang.
– Tô Hàn đi công tác rồi ,đến tìm cũng vô ích .
Bước chân Ngô Uyển chựng lại, cô ta xoay người nhìn anh mình.
– Thật sao ?
Ngô Trí Viễn day trán có chút mệt mỏi.
-ừ..
– Vậy anh có biết anh ấy công tác ở đâu không ?
Hàng chân mày Ngô Trí Viễn nhíu chặt, lớn giọng.
– Em hỏi làm gì, không biết nhục nhã sao, hay là định chạy đến đó van xin lòng thương hại từ người ta.Ngô Uyển khi nào em mới trưởng thành đây hả, em không cần mặt mũi nhưng Ngô Gia thì cần.
Sắc mặt Ngô Uyển biến sắc, bị người khác vạch trần quả nhiên vô cùng khó chịu .Huống gì Ngô Trí Viễn còn ăn nói táo tợn chẳng cho cô ta một chút mặt mũi gì.
– Anh đừng quá đáng, em làm gì là chuyện của em..
Ngỏ Trí Viễn cười lạnh.
-Động não một chút, đừng mơ tưởng nữa . Cái ngu nhất của một con người là luôn ảo tưởng sự quan trọng của mình trong lòng người khác. Có bản lĩnh buông bỏ thì đừng có quay về ăn vạ ,nhục lắm..
Ngô Uyển giận đến mặt đỏ bừng bừng, cô ta dậm chân hét lớn.
– Ngô Trí Viễn anh đừng quá đáng…
';