Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY (41)
Nhược Khê vẫn cứ mê man không dứt, trong mơ cô cứ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo kì lạ. Cô thấy một đứa bé đang đu đưa trên xích đu, miệng vang lên tiếng cười khanh khách, cô bước đến chỗ nó, nó liền quay đầu lại. Cô không thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của nó nhưng cô cản thấy tim đau nhói, một cảm giác thân thương trào lên.
- " Con.....con có phải..."
Câu nói của cô đến giữa chừng thì nghẹn lại, không thể thốt ra được nữa. Đứa bé không trả lời, khoé môi cong lên thành một đường đẹp mắt, cất giọng non nớt mà gọi.
" Mẫu thân."
Cảm xúc trong lòng Nhược Khê vỡ oà, cô gần như bị kích động, nước mắt tràn khỏi khoé mi, bàn tay yếu ớt đưa về phía nó, nói bằng giọng run rẩy.
- " Con... của ta. Con ngoan...lại đây với mẫu thân, đừng...đừng đi."
Nụ cười trên khóe môi đứa bé bỗng chốc u buồn, nó bước đến ôm thật chặt lấy Nhược Khê. Nhược Khê cảm thấy nhiệt độ trên người nó rất thấp nhưng vẫn ôm lấy nó không buông.
- " Mẫu thân, xin lỗi người, con... phải đi rồi."
Cảm nhận được đứa nhỏ trong lòng rời xa, cô hoảng sợ. Nhìn về phía trước thấy nó đang bước đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn cô. Nhược Khê cố gắng chạy thật nhanh, với tay về phía trước mong muốn được chạm đến nó nhưng thân ảnh nhỏ bé ấy càng lúc càng xa dần rồi biến mất hẳn. Nhược Khê suy sụp khụy xuống.
- " Tại ta.... Đều tại ta vô dụng.... Không thể bảo vệ con."
Nhược Khê co người lại, thân thể lạnh lẽo, run rẩy đến đáng thương. Cô ôm lấy đầu, vừa khóc vừa hét lớn.
- " Aaaaaaaaaaaa."
Nhược Khê bỗng dưng hét lên thảm thiết khiến cho Khải Lâm giật mình. Cô liên tục ôm lấy đầu mà hét lên, thân thể giãy giụa kịch kiệt.
- " Nhược Khê, Nhược Khê, nàng làm sao vậy?"
Khải Lâm giữ chặt lấy người cô, ấn cô lên giường nhưng cô vẫn cứ vùng vẫy, nước mắt vẫn liên tục trào ra dù đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền. Khải Lâm hoảng hốt đến lúng túng tay chân, hét lớn ra bên ngoài.
- " Người đâu, gọi thái y đến đây cho ta."
Nhược Khê được thái y cho uống một loại thuốc gì đó, cô dần bình tĩnh trở lại rồi tiếp tục rơi vào mê man.
- " Bẩm thái tử, Nhược Khê cô nương vẫn quá đau lòng về việc mất con dẫn đến kích động nhất thời mới tạo nên sự tình như vậy."
- " Có cách nào khiến nàng ấy không như vậy nữa không?"
- " Còn tùy thuộc vào cô ấy ạ, cô ấy vẫn còn ám ảnh thì vĩnh viễn vẫn sẽ như vậy."
Khải Lâm xua tay kêu thái y ra ngoài, bước đến giường, đau khổ nhìn xuống.
- " Cầu xin nàng, mau tỉnh dậy đi. Nàng không tỉnh dậy thì ta bỏ cuộc thật đấy."
Đoàn quân của Hách Phong đã đến Hạ Yên, trăm nghìn quân núp ở một nơi kín đáo gần hoàng thành, còn Hách Phong cùng hai thủ vệ mặc kín đáo tiến vào hoàng thành.
- " Vương gia, chúng ta khi nào thì đột nhập vào hoàng cung?"
- " Tối nay là thời điểm thích hợp nhất."
Đến tối, Hách Phong cùng hai thủ vệ nhẹ nhàng vận khinh công đột nhập vào hoàng cung trong im lặng. Tiến lên túm lấy một tên lính canh, kề kiếm vào cổ hắn mà hỏi.
- " Hách Vương phi đang ở đâu?"
Tên linh kia nhỏ gan, thấy thanh kiếm sáng loáng sắc bén kề trên cổ mình không dám làm gì khác, lắp bắp trả lời.
- " Ở trong...trong phòng của thái tử điện hạ."
Hách Phong ném hắn ra sau cho hai thủ vệ, lạnh lùng nói một câu.
- " Tùy các ngươi xử lý."
Tên lính nghe thấy, biết mình sẽ có kết cục như thế nào, lớn gan hét to.
- " Có thích..."
Từ " khách" còn chưa kịp nói ra, một ánh kiếm lướt qua, trên cổ hắn đã xuất hiện một vết cắt sâu hoắm, hắn chết không nhắm mắt. Tuy đã giết chết hắn nhưng âm thanh hắn hét ra kinh động đến không ít binh lính. Chúng dần tụ tập đến chỗ Hách Phong.
- " Vương gia."
- " Chết tiệt."
Hách Phing chửi một tiếng rồi cầm quả pháo trong tay bắn lên trời, thấy pháo hiệu đã lên, quân lính đứng ngoài hoàng thành ồ ạt tiến vào phá cửa. Chẳng mấy chốc, dưới sức của trăm nghìn người, cánh cửa hoàng cung đã bị phá bật sang hai bên. Binh lính hai nước đánh nhau kịch liệt, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Một vài cung điện bị đốt trụi, cung nhân sợ hãi hét lên chạy đi
Hách Phong nhờ có sự bảo hộ của hai thủ vệ mà thuận lợi tiến vào phòng của Khải Lâm. Hách Phong bước vào thấy Nhược Khê đang nằm trên giường, miệng mấp máy như đang nói gì đó. Còn Khải Lâm cầm thanh kiếm ung dung ngồi bên cạnh cô.
- " Trả Khê nhi cho ta."
- " Có bản lĩnh thì đến mà lấy."
Hách Phong không nói câu thứ hai, trực tiếp lao đến bổ một kiếm, Khải Lâm đỡ một cách nhẹ nhàng. Ánh kiếm xoẹt qua xoẹt lại. Cả hai người đều bị đẩy lùi, Khải Lâm bật cười khen lên một tiếng.
- " Kiếm tốt."
- " Đừng có lắm lời với ta."
Hách Phong tính lao lên, nhưng cảm thấy thân thể bị kéo lại. Nhìn xuống, khắp thân đều bị các sợi chỉ kéo lại, lấy kiếm cắt thế nào cũng không đứt.
- " Đừng cố làm gì, ngươi không thể cắt được đâu."
- " Chết tiệt."
Khải Lâm cầm thanh kiếm nhẹ nhàng bước đến chỗ Hách Phong, lấy kiếm nâng cằm Hách Phong lên.
- " Không phải ta đã nói rồi sao? Ta rất thích dùng thủ đoạn. Ngươi muốn chết như thế nào đây? Một phát thống khoái luôn nhé."
Nhược Khê từ lúc nãy nghe thấy tiếng của Hách Phong, dường như thanh tỉnh được một chút. Ngoảnh đầu thấy Hách Phong đang bị trói lại còn Khải Lâm đang cười thâm độc, nâng thanh kiếm chĩa vào tim Hách Phong. Nội tâm cô giật thót một cái, gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn có một con dao nhỏ, không do dự mà cầm lấy. Tay run run sợ hãi, Nhược Khê trấn an bản thân rồi dùng hết sức lực lao đến đâm vào bụng Khải Lâm.
Tym Tym
Nhược Khê vẫn cứ mê man không dứt, trong mơ cô cứ nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo kì lạ. Cô thấy một đứa bé đang đu đưa trên xích đu, miệng vang lên tiếng cười khanh khách, cô bước đến chỗ nó, nó liền quay đầu lại. Cô không thể nhìn thấy rõ ràng ngũ quan của nó nhưng cô cản thấy tim đau nhói, một cảm giác thân thương trào lên.
- " Con.....con có phải..."
Câu nói của cô đến giữa chừng thì nghẹn lại, không thể thốt ra được nữa. Đứa bé không trả lời, khoé môi cong lên thành một đường đẹp mắt, cất giọng non nớt mà gọi.
" Mẫu thân."
Cảm xúc trong lòng Nhược Khê vỡ oà, cô gần như bị kích động, nước mắt tràn khỏi khoé mi, bàn tay yếu ớt đưa về phía nó, nói bằng giọng run rẩy.
- " Con... của ta. Con ngoan...lại đây với mẫu thân, đừng...đừng đi."
Nụ cười trên khóe môi đứa bé bỗng chốc u buồn, nó bước đến ôm thật chặt lấy Nhược Khê. Nhược Khê cảm thấy nhiệt độ trên người nó rất thấp nhưng vẫn ôm lấy nó không buông.
- " Mẫu thân, xin lỗi người, con... phải đi rồi."
Cảm nhận được đứa nhỏ trong lòng rời xa, cô hoảng sợ. Nhìn về phía trước thấy nó đang bước đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn cô. Nhược Khê cố gắng chạy thật nhanh, với tay về phía trước mong muốn được chạm đến nó nhưng thân ảnh nhỏ bé ấy càng lúc càng xa dần rồi biến mất hẳn. Nhược Khê suy sụp khụy xuống.
- " Tại ta.... Đều tại ta vô dụng.... Không thể bảo vệ con."
Nhược Khê co người lại, thân thể lạnh lẽo, run rẩy đến đáng thương. Cô ôm lấy đầu, vừa khóc vừa hét lớn.
- " Aaaaaaaaaaaa."
Nhược Khê bỗng dưng hét lên thảm thiết khiến cho Khải Lâm giật mình. Cô liên tục ôm lấy đầu mà hét lên, thân thể giãy giụa kịch kiệt.
- " Nhược Khê, Nhược Khê, nàng làm sao vậy?"
Khải Lâm giữ chặt lấy người cô, ấn cô lên giường nhưng cô vẫn cứ vùng vẫy, nước mắt vẫn liên tục trào ra dù đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền. Khải Lâm hoảng hốt đến lúng túng tay chân, hét lớn ra bên ngoài.
- " Người đâu, gọi thái y đến đây cho ta."
Nhược Khê được thái y cho uống một loại thuốc gì đó, cô dần bình tĩnh trở lại rồi tiếp tục rơi vào mê man.
- " Bẩm thái tử, Nhược Khê cô nương vẫn quá đau lòng về việc mất con dẫn đến kích động nhất thời mới tạo nên sự tình như vậy."
- " Có cách nào khiến nàng ấy không như vậy nữa không?"
- " Còn tùy thuộc vào cô ấy ạ, cô ấy vẫn còn ám ảnh thì vĩnh viễn vẫn sẽ như vậy."
Khải Lâm xua tay kêu thái y ra ngoài, bước đến giường, đau khổ nhìn xuống.
- " Cầu xin nàng, mau tỉnh dậy đi. Nàng không tỉnh dậy thì ta bỏ cuộc thật đấy."
Đoàn quân của Hách Phong đã đến Hạ Yên, trăm nghìn quân núp ở một nơi kín đáo gần hoàng thành, còn Hách Phong cùng hai thủ vệ mặc kín đáo tiến vào hoàng thành.
- " Vương gia, chúng ta khi nào thì đột nhập vào hoàng cung?"
- " Tối nay là thời điểm thích hợp nhất."
Đến tối, Hách Phong cùng hai thủ vệ nhẹ nhàng vận khinh công đột nhập vào hoàng cung trong im lặng. Tiến lên túm lấy một tên lính canh, kề kiếm vào cổ hắn mà hỏi.
- " Hách Vương phi đang ở đâu?"
Tên linh kia nhỏ gan, thấy thanh kiếm sáng loáng sắc bén kề trên cổ mình không dám làm gì khác, lắp bắp trả lời.
- " Ở trong...trong phòng của thái tử điện hạ."
Hách Phong ném hắn ra sau cho hai thủ vệ, lạnh lùng nói một câu.
- " Tùy các ngươi xử lý."
Tên lính nghe thấy, biết mình sẽ có kết cục như thế nào, lớn gan hét to.
- " Có thích..."
Từ " khách" còn chưa kịp nói ra, một ánh kiếm lướt qua, trên cổ hắn đã xuất hiện một vết cắt sâu hoắm, hắn chết không nhắm mắt. Tuy đã giết chết hắn nhưng âm thanh hắn hét ra kinh động đến không ít binh lính. Chúng dần tụ tập đến chỗ Hách Phong.
- " Vương gia."
- " Chết tiệt."
Hách Phing chửi một tiếng rồi cầm quả pháo trong tay bắn lên trời, thấy pháo hiệu đã lên, quân lính đứng ngoài hoàng thành ồ ạt tiến vào phá cửa. Chẳng mấy chốc, dưới sức của trăm nghìn người, cánh cửa hoàng cung đã bị phá bật sang hai bên. Binh lính hai nước đánh nhau kịch liệt, xác chất thành núi, máu chảy thành sông. Một vài cung điện bị đốt trụi, cung nhân sợ hãi hét lên chạy đi
Hách Phong nhờ có sự bảo hộ của hai thủ vệ mà thuận lợi tiến vào phòng của Khải Lâm. Hách Phong bước vào thấy Nhược Khê đang nằm trên giường, miệng mấp máy như đang nói gì đó. Còn Khải Lâm cầm thanh kiếm ung dung ngồi bên cạnh cô.
- " Trả Khê nhi cho ta."
- " Có bản lĩnh thì đến mà lấy."
Hách Phong không nói câu thứ hai, trực tiếp lao đến bổ một kiếm, Khải Lâm đỡ một cách nhẹ nhàng. Ánh kiếm xoẹt qua xoẹt lại. Cả hai người đều bị đẩy lùi, Khải Lâm bật cười khen lên một tiếng.
- " Kiếm tốt."
- " Đừng có lắm lời với ta."
Hách Phong tính lao lên, nhưng cảm thấy thân thể bị kéo lại. Nhìn xuống, khắp thân đều bị các sợi chỉ kéo lại, lấy kiếm cắt thế nào cũng không đứt.
- " Đừng cố làm gì, ngươi không thể cắt được đâu."
- " Chết tiệt."
Khải Lâm cầm thanh kiếm nhẹ nhàng bước đến chỗ Hách Phong, lấy kiếm nâng cằm Hách Phong lên.
- " Không phải ta đã nói rồi sao? Ta rất thích dùng thủ đoạn. Ngươi muốn chết như thế nào đây? Một phát thống khoái luôn nhé."
Nhược Khê từ lúc nãy nghe thấy tiếng của Hách Phong, dường như thanh tỉnh được một chút. Ngoảnh đầu thấy Hách Phong đang bị trói lại còn Khải Lâm đang cười thâm độc, nâng thanh kiếm chĩa vào tim Hách Phong. Nội tâm cô giật thót một cái, gắng gượng ngồi dậy, nhìn thấy trên bàn có một con dao nhỏ, không do dự mà cầm lấy. Tay run run sợ hãi, Nhược Khê trấn an bản thân rồi dùng hết sức lực lao đến đâm vào bụng Khải Lâm.
Tym Tym