Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Hạ Nhược Khê trở lại khuê phòng của mình, nhìn xung quanh. Quả là một căn phòng lớn, vật chất đều xa hoa, thể hiện phẩm chất cao quý của chủ căn phòng. Cô đi thay một bộ váy khác, liền ngồi trước gương ngắm nghía gương mặt này. Da trắng, môi hồng, đôi mắt to tròn lấp lánh, nếu nói đây là tuyệt sắc giai nhân chắc chắn là ko nói quá. Ngẫm nghĩ về những kí ức xa lạ ở trong đầu mình, cô cảm thấy vị nguyên chủ này thật thảm a.
Thân thể của nguyên chủ này tên là Hạ Nhược Khê, con gái của thừa tướng. Nhan sắc xinh đẹp, tính cách hiền dịu nên có rất nhiều người có thiện cảm. Nhưng vị đại tiểu thư này cũng không ít người căm ghét, điển hình như Hạ Như Tuyết. Tiện nói luôn, Hạ Như Tuyết là em cùng cha khác mẹ của Hạ Nhược Khê, là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng. Từ nhỏ đã ghen ghét với diện mạo và sự sủng ái của mọi người dành cho cô ấy, vì thế luôn nhất lúc vị phụ thân đại nhân kia đi vắng liền ra oai bắt nạt. Vừa nãy cô ta nhắc đến vị thái tử j đó, thật ra cô ta và vị đó là thanh mai trúc mã, mà nguyên chủ lại thích vị này, Như Tuyết biết được liền lấy ra uy hiếp cô ấy. Vừa nãy cô ta nhảy Nhược Khê khiến cô đập đầu xuống cục đá mà bỏ mạng, còn Giang Chỉ cô liền không hiểu tại sao lại ở trong cơ thể của cô ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây không phải là mở đầu của nữ chính trong mấy cuốn ngôn tình xuyên không cẩu huyết ư? Aaaaaa, lão thiên gia ta hận ngươi. Bổn cô nương còn đang tuổi xuân phơi phới, đến bạn trai còn chưa có, ngươi thế nào lại cho ta xuyên vào tình huống khó xử thế này?
Một giọng nói nức nở liền vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- " Hức, tiểu thư người không sao. Người làm nô tỳ sợ quá huhu"
Một bóng người nhỏ nhắn lao vào lòng cô mà khóc nức nở, cô lật lại trí nhớ liền nhớ ra. Đây là nha hoàn của Nhược Khê, tên Trúc Ngân, từ nhỏ hai người đã như hình với bóng, không phân biệt chủ tớ.
- " Được rồi, được rồi, không phải ta vẫn còn ngồi đây sao?"
- " Đại tiểu thư, lão thái thái cho gọi người."
Theo kí ức thì là bà nội của thân thể này, một mực cưng chiều đứa cháu nội ngoan hiền này, hôm nay cho gọi cô chắc Hạ Như Tuyết đã méc đến tai người rồi.
- " Được, ta đến ngay"
Đến phòng khách, cô liền trông thấy Hạ Như Tuyết mềm mỏng đáng thương đứng bên cạnh mẹ cô ta, Lâm thị. Trên chiếc ghế cao nhất một bà lão có gương mặt phúc hậu đang nhìn cô.
- " Khê nhi bái kiến lão thái thái"
- " Cháu gái ngoan của ta, không cần đa lễ như vậy."
- " Người cho gọi con ạ"
Lão thái thái dùng ánh mắt ghét bỏ liếc về phía Lâm thị.
- " Mấy con cẩu cứ ẳng mãi, cứ nhất thiết phải gọi con đến. Ta chịu không nổi mới kêu người đi."
Bà vừa nói xong, Hạ Như Tuyết liền quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt sưng phù.
- " Lão thái thái, người phải làm chủ cho con, con chính là thấy tỷ tỷ cứ ngồi trong phòng, liền muốn cùng tỷ ấy đi dạo trong vườn, ai ngờ vừa đến tỷ ấy liền ra tay đánh con, khiến cho con biến thành thế này."
Woa, trong lòng Nhược Khê liền tán thưởng cô ta 7749 lần, trình độ diễn xuất cũng cao quá rồi đi, nếu cô ta ở hiện đại chắc sẽ là ảnh hậu người người ngưỡng mộ.
- " Khê nhi, con có đánh cô ta không?". Ngôn Tình Hay
Hầy đến lượt bổn cô nương ta lên sàn rồi, mở to mắt mà xem này.
- " Lão thái thái, con.... đúng thực là có đánh muội ấy nhưng con chỉ tát nhẹ một cái thôi, không ngờ muội ấy lại giả vờ té ngã xuống đất tạo nên tình cảnh như bây giờ. Nếu thật sự muội ấy cho là con đánh, xin người cứ trách phạt con đi." Vừa nói nước mắt vừa rưng rưng, khiến ai cũng cảm thương.
Quả nhiên, cô ta liền tức giận mà hét lên.
- " Ngươi nói láo, rõ ràng là lúc đó ngươi đá vào mặt ta."
- " Câm miệng, ta còn chưa cho ngươi lên tiếng, ai cho ngươi cái gan mắng Khê nhi của ta."
Thấy con gái mình khó xử, Lâm thị cũng quỳ xuống.
- " Mẹ, Tuyết nhi của ta từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ biết nơi dối, huống chi lúc đó còn có mấy nha hoàn đi theo nó, chi bằng hỏi chúng nó đi".
Thân thể của nguyên chủ này tên là Hạ Nhược Khê, con gái của thừa tướng. Nhan sắc xinh đẹp, tính cách hiền dịu nên có rất nhiều người có thiện cảm. Nhưng vị đại tiểu thư này cũng không ít người căm ghét, điển hình như Hạ Như Tuyết. Tiện nói luôn, Hạ Như Tuyết là em cùng cha khác mẹ của Hạ Nhược Khê, là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng. Từ nhỏ đã ghen ghét với diện mạo và sự sủng ái của mọi người dành cho cô ấy, vì thế luôn nhất lúc vị phụ thân đại nhân kia đi vắng liền ra oai bắt nạt. Vừa nãy cô ta nhắc đến vị thái tử j đó, thật ra cô ta và vị đó là thanh mai trúc mã, mà nguyên chủ lại thích vị này, Như Tuyết biết được liền lấy ra uy hiếp cô ấy. Vừa nãy cô ta nhảy Nhược Khê khiến cô đập đầu xuống cục đá mà bỏ mạng, còn Giang Chỉ cô liền không hiểu tại sao lại ở trong cơ thể của cô ấy.
Nghĩ đi nghĩ lại, đây không phải là mở đầu của nữ chính trong mấy cuốn ngôn tình xuyên không cẩu huyết ư? Aaaaaa, lão thiên gia ta hận ngươi. Bổn cô nương còn đang tuổi xuân phơi phới, đến bạn trai còn chưa có, ngươi thế nào lại cho ta xuyên vào tình huống khó xử thế này?
Một giọng nói nức nở liền vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- " Hức, tiểu thư người không sao. Người làm nô tỳ sợ quá huhu"
Một bóng người nhỏ nhắn lao vào lòng cô mà khóc nức nở, cô lật lại trí nhớ liền nhớ ra. Đây là nha hoàn của Nhược Khê, tên Trúc Ngân, từ nhỏ hai người đã như hình với bóng, không phân biệt chủ tớ.
- " Được rồi, được rồi, không phải ta vẫn còn ngồi đây sao?"
- " Đại tiểu thư, lão thái thái cho gọi người."
Theo kí ức thì là bà nội của thân thể này, một mực cưng chiều đứa cháu nội ngoan hiền này, hôm nay cho gọi cô chắc Hạ Như Tuyết đã méc đến tai người rồi.
- " Được, ta đến ngay"
Đến phòng khách, cô liền trông thấy Hạ Như Tuyết mềm mỏng đáng thương đứng bên cạnh mẹ cô ta, Lâm thị. Trên chiếc ghế cao nhất một bà lão có gương mặt phúc hậu đang nhìn cô.
- " Khê nhi bái kiến lão thái thái"
- " Cháu gái ngoan của ta, không cần đa lễ như vậy."
- " Người cho gọi con ạ"
Lão thái thái dùng ánh mắt ghét bỏ liếc về phía Lâm thị.
- " Mấy con cẩu cứ ẳng mãi, cứ nhất thiết phải gọi con đến. Ta chịu không nổi mới kêu người đi."
Bà vừa nói xong, Hạ Như Tuyết liền quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt sưng phù.
- " Lão thái thái, người phải làm chủ cho con, con chính là thấy tỷ tỷ cứ ngồi trong phòng, liền muốn cùng tỷ ấy đi dạo trong vườn, ai ngờ vừa đến tỷ ấy liền ra tay đánh con, khiến cho con biến thành thế này."
Woa, trong lòng Nhược Khê liền tán thưởng cô ta 7749 lần, trình độ diễn xuất cũng cao quá rồi đi, nếu cô ta ở hiện đại chắc sẽ là ảnh hậu người người ngưỡng mộ.
- " Khê nhi, con có đánh cô ta không?". Ngôn Tình Hay
Hầy đến lượt bổn cô nương ta lên sàn rồi, mở to mắt mà xem này.
- " Lão thái thái, con.... đúng thực là có đánh muội ấy nhưng con chỉ tát nhẹ một cái thôi, không ngờ muội ấy lại giả vờ té ngã xuống đất tạo nên tình cảnh như bây giờ. Nếu thật sự muội ấy cho là con đánh, xin người cứ trách phạt con đi." Vừa nói nước mắt vừa rưng rưng, khiến ai cũng cảm thương.
Quả nhiên, cô ta liền tức giận mà hét lên.
- " Ngươi nói láo, rõ ràng là lúc đó ngươi đá vào mặt ta."
- " Câm miệng, ta còn chưa cho ngươi lên tiếng, ai cho ngươi cái gan mắng Khê nhi của ta."
Thấy con gái mình khó xử, Lâm thị cũng quỳ xuống.
- " Mẹ, Tuyết nhi của ta từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ biết nơi dối, huống chi lúc đó còn có mấy nha hoàn đi theo nó, chi bằng hỏi chúng nó đi".