Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY (14)
Hạ Như Tuyết một thân hồng y, trên môi treo nụ cười châm biếm mà bước ra ngoài. Nhược Khê không muốn phí lời với cô ta, liền mặt lạnh đứng nhìn.
- " Tỷ tỷ, sao tỷ không trả lời ta? Có phải là bị ta nói đúng rồi không vậy?"
Nói rồi cô ta liền phát hiện trên đầu cô có một cây trâm tinh xảo đẹp đẽ, hai mắt liền sáng bừng lên.
- " Tỷ tỷ, trên đầu người sao lại có một cây trâm trân quý như vậy. Không phải là dùng thân thể để đổi lấy chứ."
Nghe đến đây cô thực sự không chịu nổi nữa, muốn mở miệng mắng chửi một phen liền nghe thấy giọng nói của Hách Phong vang lên.
- " Nàng ấy hôm qua là ở cạnh bổn vương, ngươi có ý kiến gì? Còn nữa, cây trâm trên đầu nàng ấy là tín vật giữa ta và nàng, ngươi đừng hòng mơ tưởng mà có được."
Bấy giờ Hạ Như Tuyết mới chú ý đến nam nhân bên cạnh Nhược Khê, cô nhìn vô mắt ả ta liền thấy bản tính mê trai nổi lên rồi. Lúc này lại muốn chọc giận ả.
- " Muội muội, ngươi nhìn hôn phu của ta làm gì? Ta nói cho ngươi biết chàng chỉ thuộc về mình ta."
Đúng như dự đoán, mặt ả ta đen kịt lại, còn bên cô lại cảm thấy một bầu trời màu hồng. Đến khi ả ta giận dỗi giậm chân bước vào phủ cô mới quay lại nói với hắn.
- " Hách Vương, lời nói lúc nãy ngươi đừng xem là thật, ta chỉ muốn chọc giận cô ta thôi. Đa tạ ngươi đã đưa ta về."
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô rồi trèo lên xe ngựa trở về. Nhược Khê bước vô trong phủ liền nghe tiếng mắng chửi của lão thái thái.
- " Thứ tiện nhân của ngươi, mặt mũi của phủ thừa tướng đều bị ngươi vứt cho chó gặm rồi. Ngươi là muốn lão già này tức chết đúng không?"
Cô bước vào liền thấy lão thái thái dùng đồ vật ném về phía Hạ Như Tuyết, còn ả ta quỳ ở dưới khóc không thành tiếng.
- " Khê nhi bái kiến lão thái thái."
Nghe tiếng của cô, mọi người đồng loạt quay lại, Hạ Như Tuyết bắn ánh mắt hận thù về phía cô.
- " Đứa trẻ này, tại sao cả đêm qua không về? Đến con cũng muốn bỏ lão già này ở đây đúng không?"
Tuy nghe giọng điệu của người có vẻ trách móc nhưng có thể nghe ra sự yêu thương trong đó.
- " Khê nhi nào dám, chỉ là hôm qua quá chén nên được vị Hách Vương đưa về phủ chăm sóc."
- " Lão thái thái, sáng nay t bắt gặp tỷ ấy cùng Hách Vương gia rất mờ ám."
- " Hỗn xược, ta cho ngươi mở mồm chưa? Sớm muộn gì Khê nhi với Hách Vương chả là phu thê, bồi dưỡng tình cảm thì sao? Khê nhi mệt rồi phải không? Về phòng nghỉ ngơi đi."
- " Tạ ơn lão thái thái."
Cô bước xuống đến chỗ Hạ Như Tuyết, giả vờ như rớt đồ, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô ta.
- " Hạ Như Tuyết ngươi mãi mãi không thể thắng được ta. Ta sẽ từ từ cho ngươi nếm trải những đau khổ mà ngươi ban cho ta trước đây."
Cô ta nghe xong, cơ thể không tự chủ mà run lên bần bật, khuôn mặt tái xanh vì tức giận. Khi đứng lên, cô đứng từ trên cao nhìn xuống tặng cho cô ta một nụ cười mỉa mai rồi sải bước ra khỏi phòng.
Tym Tym
Hạ Như Tuyết một thân hồng y, trên môi treo nụ cười châm biếm mà bước ra ngoài. Nhược Khê không muốn phí lời với cô ta, liền mặt lạnh đứng nhìn.
- " Tỷ tỷ, sao tỷ không trả lời ta? Có phải là bị ta nói đúng rồi không vậy?"
Nói rồi cô ta liền phát hiện trên đầu cô có một cây trâm tinh xảo đẹp đẽ, hai mắt liền sáng bừng lên.
- " Tỷ tỷ, trên đầu người sao lại có một cây trâm trân quý như vậy. Không phải là dùng thân thể để đổi lấy chứ."
Nghe đến đây cô thực sự không chịu nổi nữa, muốn mở miệng mắng chửi một phen liền nghe thấy giọng nói của Hách Phong vang lên.
- " Nàng ấy hôm qua là ở cạnh bổn vương, ngươi có ý kiến gì? Còn nữa, cây trâm trên đầu nàng ấy là tín vật giữa ta và nàng, ngươi đừng hòng mơ tưởng mà có được."
Bấy giờ Hạ Như Tuyết mới chú ý đến nam nhân bên cạnh Nhược Khê, cô nhìn vô mắt ả ta liền thấy bản tính mê trai nổi lên rồi. Lúc này lại muốn chọc giận ả.
- " Muội muội, ngươi nhìn hôn phu của ta làm gì? Ta nói cho ngươi biết chàng chỉ thuộc về mình ta."
Đúng như dự đoán, mặt ả ta đen kịt lại, còn bên cô lại cảm thấy một bầu trời màu hồng. Đến khi ả ta giận dỗi giậm chân bước vào phủ cô mới quay lại nói với hắn.
- " Hách Vương, lời nói lúc nãy ngươi đừng xem là thật, ta chỉ muốn chọc giận cô ta thôi. Đa tạ ngươi đã đưa ta về."
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười đưa tay vuốt tóc cô rồi trèo lên xe ngựa trở về. Nhược Khê bước vô trong phủ liền nghe tiếng mắng chửi của lão thái thái.
- " Thứ tiện nhân của ngươi, mặt mũi của phủ thừa tướng đều bị ngươi vứt cho chó gặm rồi. Ngươi là muốn lão già này tức chết đúng không?"
Cô bước vào liền thấy lão thái thái dùng đồ vật ném về phía Hạ Như Tuyết, còn ả ta quỳ ở dưới khóc không thành tiếng.
- " Khê nhi bái kiến lão thái thái."
Nghe tiếng của cô, mọi người đồng loạt quay lại, Hạ Như Tuyết bắn ánh mắt hận thù về phía cô.
- " Đứa trẻ này, tại sao cả đêm qua không về? Đến con cũng muốn bỏ lão già này ở đây đúng không?"
Tuy nghe giọng điệu của người có vẻ trách móc nhưng có thể nghe ra sự yêu thương trong đó.
- " Khê nhi nào dám, chỉ là hôm qua quá chén nên được vị Hách Vương đưa về phủ chăm sóc."
- " Lão thái thái, sáng nay t bắt gặp tỷ ấy cùng Hách Vương gia rất mờ ám."
- " Hỗn xược, ta cho ngươi mở mồm chưa? Sớm muộn gì Khê nhi với Hách Vương chả là phu thê, bồi dưỡng tình cảm thì sao? Khê nhi mệt rồi phải không? Về phòng nghỉ ngơi đi."
- " Tạ ơn lão thái thái."
Cô bước xuống đến chỗ Hạ Như Tuyết, giả vờ như rớt đồ, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô ta.
- " Hạ Như Tuyết ngươi mãi mãi không thể thắng được ta. Ta sẽ từ từ cho ngươi nếm trải những đau khổ mà ngươi ban cho ta trước đây."
Cô ta nghe xong, cơ thể không tự chủ mà run lên bần bật, khuôn mặt tái xanh vì tức giận. Khi đứng lên, cô đứng từ trên cao nhìn xuống tặng cho cô ta một nụ cười mỉa mai rồi sải bước ra khỏi phòng.
Tym Tym