Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 46: Trần Oanh Kiều (1)
Màn đêm buống xuống, yên tĩnh lạ thường. Không một âm thanh nào cả, thiếu nữ bạch y ngồi một mình trên cây uống rượu. Nàng không biết mình đang nghĩ gì nhưng sao lòng nàng có chút gì đó buồn. Nỗi buồn ấy vì nàng thấy mình lẻ loi hay sao?
Nàng cứ ngồi đó, không bận tâm gì cả.
Sáng hôm sau, trên đường phố một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp bất giác hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Một thiếu nữ mặc bộ bạch y trắng như tuyết, tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt nàng hơi tà mị, một đôi mắt đen láy, lạnh lẽo vô cùng, nguy hiểm mà lại sắc bén.
" Kiều Kiều cô nương!"
Một giọng nói phía trước, giọng nói có vẻ nôn nóng. Ngay lúc này Tưởng Lan Nguyệt nhìn bóng thiếu nữ trước mặt, nàng cảm nhận được thân mình cô nương ấy cứng đờ.
Ngay lúc này, vị công tử tiến lại gần, nàng mới nhìn rõ được hắn, một công tử ăn mặc đẹp đẽ, nổi bật,xuất hiện trước mặt cô nương kia, trên mặt hắn tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, tiến tới nắm tay:
" Ta còn tưởng rằng mắt mình bị hoa mắt nhìn nhầm, thật không ngờ thật sự là nàng!"
" Mộ Thân công tử xin hãy tự trọng."
Mắt thấy nam tử kia tính ôm mình, kéo tay mình, Oanh Kiều khẽ cau mày, ngay lập lức lùi lại, né ra khỏi cánh tay của hắn.
Thân mình nam tử có chút hụt hẫng, cánh tay lằng lặng giữa không trung, ánh mặt ngập tràn đầy vẻ bi thương:
" Kiều Kiều, mới hai năm không gặp, sao nàng lại tránh né ta như vậy, sao nàng thay đổi rồi?"
Oanh Kiều nở một nụ cười nhưng không chạm tới khóe môi, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh thường nhìn về phía nam tử kia:
" Hai năm trước sao, là do ta mắt mù khi nhìn nhầm người, lại để ý một tên không có chính kiến như ngươi, trước kia mẫu thân ngươi đến tìm ta, kêu ta không được phép tiếp cận ngươi, còn bây giờ khác rồi, hiện tại ta nhìn ngươi quá ngứa mắt. "
Mộ Thân nắm chặt tay, sắc mặt tràn đầy thống khổ, hắn không hiểu, tại sao người thiếu nữ trước mặt sao thay đổi lớn quá vậy, người con gái xinh đẹp, hiểu chuyện ngày xưa đâu mất rồi? Tại sao bây giờ nàng lại xa cách đến thế, tại sao lại lạnh nhạt với hắn đến vậy?
Tưởng Lan Nguyệt tính rời đi, vì chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, vì lo chuyện bao đồng cũng chỉ đau đầu, phiền phức mà thôi.
" Không phải để ý đến chuyện này, chúng ta đi."
" Ý Lan cô nương!"
Oanh Kiều không để ý Mộ Thân đang thất thần giữa phố mà chạy đến bên Ý Lan nở nụ cười. Tưởng Lan Nguyệt nheo mắt nhìn Ý Lan.
" Tiểu thư, vị cô nương này muội có quen chút chút. "
Tưởng Lan Nguyệt không nhìn vị cô nương kia chỉ lạnh nhạt đáp:
" Ừ. "
Thân mình Oanh Kiều có chút rùng mình, nàng ấy cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Tưởng Lan Nguyệt.
Khách điếm.
Ý Lan rót một ly trà cho Tưởng Lan Nguyệt, rồi mời ngồi xuống, kéo theo Oanh Kiều cùng ngồi. Không khí trong bàn yên ắng, không ai mở lời để nói chuyện, cảm giác này khiến Oanh Kiều dâng lên sự sợ hãi nhẹ, bàn tay khẽ run.
Ý Lan thấy Oanh Kiều sợ hãi liền nắm tay cô chấn an:
" Ngươi đừng sợ, tiểu thư là người tốt, không làm hại ngươi đâu!"
Oanh Kiều chỉ lằng lặng gật đầu.
Ý Lan lại hỏi:
" Sao ngươi lại quen biết tên vô lại như Trang Mộ Thân vậy? "
Oanh Kiều nghe thấy câu hỏi của Ý Lan, ngước mắt nhìn Tưởng Lan Nguyệt, thấy nàng vẫn ngồi ung dung uống trà. Tưởng Lan Nguyệt cảm thấy có ánh mắt lạ cứ nhìn chằm chằm mình không khỏi nhíu mày. Nàng quay ra nhìn thẳng vào ánh mắt Oanh Kiều. Khi thấy Tưởng Lan Nguyệt nhìn mình Oanh Kiều vội cúi mặt xuống, không biết lí do vì sao khi đối mặt với ánh mặt lạnh lùng kia cô lại không dám đối diện.
" Ngươi nói đi!" - Tưởng Lan Nguyệt.
" Thật ra hai năm trước, ta rời khỏi gia tộc của mình chạy đến hoàng thành này. Ở nới này ta quen rất nhiều bằng hữu, trong đó có Trang Mộ Thân. Lúc ta quen hắn, ta thấy hắn không giống mấy vị công tử thế gia kia, tuy hắn ngạo mãn, lỗ mãn nhưng hắn rất tốt với ta, luôn quan tâm ta. Hắn cho biết tình yêu là gì, vì thế ta dần dần có tình cảm với hắn."
" Ta cứ tưởng chuyện tình yêu của chúng ta sẽ đi đến hồi kết viên mãn thế nhưng, sau khi mẫu thân hắn biết chuyện của hai chúng ta, bà ta liền tìm mọi cách chia cách chúng ta, bà ta ra lệnh bắt ta phải rời khỏi hoàng thành này, không được lại gần con trai bà ta. "
Tưởng Lan Nguyệt uống một hớp trà, hơi nhướng mi:
" Oanh Kiều, à không ta phải gọi cô là đại tiểu thư Trần gia. "
Oanh Kiều mở to mặt, ngẩng đầu nhìn về người vừa nói, tại sao cô chưa nói gì sao nàng lại biết thân phận của cô.
" Cô đừng ngach nhiên, trên người cô có đeo lệnh bài của Trần gia nên chủ tử mới nói thôi. "
Tiểu toàn tử nói.
Ý Lan lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại phục hồi trạng thái ban đầu:
" Trang phu nhân có biết thân phân của cô nương không?"
Trần Oanh Kiều lắc đầu:
" Ta không nói cho Mộ Thân biết thân phận của ta. Thởi điểm mà mẫu thân hắn tới tìm, hai thị vệ do cha phái tới bảo vệ ta tính ra mặt nhưng ta lại không cho phép....."
" Phủ Trang gia là nơi như thế nào sao có thể chấp nhận một người như ta chứ, một đứa con gái không cha không mẹ, không gia thế. Bà ta muốn tìm một người môn đăng hộ đối để gả cho con trai mình, vậy bà ta đi mà tìm ta cũng đâu có nghèo, thèm khát gả cho con trai bà ta."
Ý Lan:
" Mộ Thân đối với ngươi tốt như thế, sao hắn không đứng ra bảo vệ ngươi. "
" Mộ Thân đối tốt với ta, nhưng hắn lại không đủ kiên định cãi cha cãi mẹ, không đủ mạnh mẽ kiên định mà thôi. "
Nghĩ đến đây lòng Oanh Kiều không khỏi chua xót, nếu như hai năm trước hắn đủ mạnh mẽ, đứng ra bảo vệ cô, thì có lẽ kết cục của bọn họ đã không lạnh nhạt như thế này.
" Mẫu thân hắn tìm được vị hôn thê cho hắn, hắn lúc đầu không tiếp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn khuyên ta đợi hắn. Hắn nói một ngày nào đó mẫu thân sẽ chấp nhận chúng ta, nhưng cái ta nhận được là lời cảnh cáo của mẫu thân hắn, hắn đính hôn với vị kia."
Ý Lan lại nói:
" Kiều tiểu thư, cô về Trần gia đi, ở chốn hoàng thành nhiều thị phi, cô nên trở về nhà sẽ an toàn hơn. "
Nghe thấy lời nói Ý Lan, Trần Oanh Kiều đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, thần sắc cung kình mà kiên định trước mặt Tưởng Lan Nguyệt:
" Tưởng cô nương, mong ngươi cho phép ta được đi theo người, ta biết võ công, biết ý thuật nhất định sẽ giúp đỡ được cho người, ta tuyệt đối không phản bội. "
Tưởng Lan Nguyệt nhìn thiếu nữ trước mặt, lười biếng nói:
" Tại sao ta phải tin một ngươi xa lạ như cô?"
" Ta....ta có thể bán mạng cho ngươi quyết không do dự. "
" Cô chắc chắn chứ?"
" Ta chắc chắn. "
Trần Oanh Kiều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để từ chối. Tưởng Lan Nguyệt nhìn người dưới đất, không nói gì cả đứng dậy bước đi qua nàng ta.
Ý Lan chạy tới đỡ Oanh Kiều dạy:
" Tiểu thư chấp nhận ngươi rồi đó, mau đứng lên. "
" Nhưng người..... "
Tiều toàn tử nói:
" Nhưng nhị cái gì, chủ tử sắp đi xa rồi, đứng dậy mau lên. "
Oanh Kiều sung sướng đứng dậy, đi nhanh về phía Tưởng Lan Nguyệt.
Nàng cứ ngồi đó, không bận tâm gì cả.
Sáng hôm sau, trên đường phố một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp bất giác hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Một thiếu nữ mặc bộ bạch y trắng như tuyết, tuyệt sắc khuynh thành, khuôn mặt nàng hơi tà mị, một đôi mắt đen láy, lạnh lẽo vô cùng, nguy hiểm mà lại sắc bén.
" Kiều Kiều cô nương!"
Một giọng nói phía trước, giọng nói có vẻ nôn nóng. Ngay lúc này Tưởng Lan Nguyệt nhìn bóng thiếu nữ trước mặt, nàng cảm nhận được thân mình cô nương ấy cứng đờ.
Ngay lúc này, vị công tử tiến lại gần, nàng mới nhìn rõ được hắn, một công tử ăn mặc đẹp đẽ, nổi bật,xuất hiện trước mặt cô nương kia, trên mặt hắn tràn đầy vẻ vui sướng tột độ, tiến tới nắm tay:
" Ta còn tưởng rằng mắt mình bị hoa mắt nhìn nhầm, thật không ngờ thật sự là nàng!"
" Mộ Thân công tử xin hãy tự trọng."
Mắt thấy nam tử kia tính ôm mình, kéo tay mình, Oanh Kiều khẽ cau mày, ngay lập lức lùi lại, né ra khỏi cánh tay của hắn.
Thân mình nam tử có chút hụt hẫng, cánh tay lằng lặng giữa không trung, ánh mặt ngập tràn đầy vẻ bi thương:
" Kiều Kiều, mới hai năm không gặp, sao nàng lại tránh né ta như vậy, sao nàng thay đổi rồi?"
Oanh Kiều nở một nụ cười nhưng không chạm tới khóe môi, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh thường nhìn về phía nam tử kia:
" Hai năm trước sao, là do ta mắt mù khi nhìn nhầm người, lại để ý một tên không có chính kiến như ngươi, trước kia mẫu thân ngươi đến tìm ta, kêu ta không được phép tiếp cận ngươi, còn bây giờ khác rồi, hiện tại ta nhìn ngươi quá ngứa mắt. "
Mộ Thân nắm chặt tay, sắc mặt tràn đầy thống khổ, hắn không hiểu, tại sao người thiếu nữ trước mặt sao thay đổi lớn quá vậy, người con gái xinh đẹp, hiểu chuyện ngày xưa đâu mất rồi? Tại sao bây giờ nàng lại xa cách đến thế, tại sao lại lạnh nhạt với hắn đến vậy?
Tưởng Lan Nguyệt tính rời đi, vì chuyện này chẳng liên quan gì đến cô cả, vì lo chuyện bao đồng cũng chỉ đau đầu, phiền phức mà thôi.
" Không phải để ý đến chuyện này, chúng ta đi."
" Ý Lan cô nương!"
Oanh Kiều không để ý Mộ Thân đang thất thần giữa phố mà chạy đến bên Ý Lan nở nụ cười. Tưởng Lan Nguyệt nheo mắt nhìn Ý Lan.
" Tiểu thư, vị cô nương này muội có quen chút chút. "
Tưởng Lan Nguyệt không nhìn vị cô nương kia chỉ lạnh nhạt đáp:
" Ừ. "
Thân mình Oanh Kiều có chút rùng mình, nàng ấy cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của Tưởng Lan Nguyệt.
Khách điếm.
Ý Lan rót một ly trà cho Tưởng Lan Nguyệt, rồi mời ngồi xuống, kéo theo Oanh Kiều cùng ngồi. Không khí trong bàn yên ắng, không ai mở lời để nói chuyện, cảm giác này khiến Oanh Kiều dâng lên sự sợ hãi nhẹ, bàn tay khẽ run.
Ý Lan thấy Oanh Kiều sợ hãi liền nắm tay cô chấn an:
" Ngươi đừng sợ, tiểu thư là người tốt, không làm hại ngươi đâu!"
Oanh Kiều chỉ lằng lặng gật đầu.
Ý Lan lại hỏi:
" Sao ngươi lại quen biết tên vô lại như Trang Mộ Thân vậy? "
Oanh Kiều nghe thấy câu hỏi của Ý Lan, ngước mắt nhìn Tưởng Lan Nguyệt, thấy nàng vẫn ngồi ung dung uống trà. Tưởng Lan Nguyệt cảm thấy có ánh mắt lạ cứ nhìn chằm chằm mình không khỏi nhíu mày. Nàng quay ra nhìn thẳng vào ánh mắt Oanh Kiều. Khi thấy Tưởng Lan Nguyệt nhìn mình Oanh Kiều vội cúi mặt xuống, không biết lí do vì sao khi đối mặt với ánh mặt lạnh lùng kia cô lại không dám đối diện.
" Ngươi nói đi!" - Tưởng Lan Nguyệt.
" Thật ra hai năm trước, ta rời khỏi gia tộc của mình chạy đến hoàng thành này. Ở nới này ta quen rất nhiều bằng hữu, trong đó có Trang Mộ Thân. Lúc ta quen hắn, ta thấy hắn không giống mấy vị công tử thế gia kia, tuy hắn ngạo mãn, lỗ mãn nhưng hắn rất tốt với ta, luôn quan tâm ta. Hắn cho biết tình yêu là gì, vì thế ta dần dần có tình cảm với hắn."
" Ta cứ tưởng chuyện tình yêu của chúng ta sẽ đi đến hồi kết viên mãn thế nhưng, sau khi mẫu thân hắn biết chuyện của hai chúng ta, bà ta liền tìm mọi cách chia cách chúng ta, bà ta ra lệnh bắt ta phải rời khỏi hoàng thành này, không được lại gần con trai bà ta. "
Tưởng Lan Nguyệt uống một hớp trà, hơi nhướng mi:
" Oanh Kiều, à không ta phải gọi cô là đại tiểu thư Trần gia. "
Oanh Kiều mở to mặt, ngẩng đầu nhìn về người vừa nói, tại sao cô chưa nói gì sao nàng lại biết thân phận của cô.
" Cô đừng ngach nhiên, trên người cô có đeo lệnh bài của Trần gia nên chủ tử mới nói thôi. "
Tiểu toàn tử nói.
Ý Lan lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại phục hồi trạng thái ban đầu:
" Trang phu nhân có biết thân phân của cô nương không?"
Trần Oanh Kiều lắc đầu:
" Ta không nói cho Mộ Thân biết thân phận của ta. Thởi điểm mà mẫu thân hắn tới tìm, hai thị vệ do cha phái tới bảo vệ ta tính ra mặt nhưng ta lại không cho phép....."
" Phủ Trang gia là nơi như thế nào sao có thể chấp nhận một người như ta chứ, một đứa con gái không cha không mẹ, không gia thế. Bà ta muốn tìm một người môn đăng hộ đối để gả cho con trai mình, vậy bà ta đi mà tìm ta cũng đâu có nghèo, thèm khát gả cho con trai bà ta."
Ý Lan:
" Mộ Thân đối với ngươi tốt như thế, sao hắn không đứng ra bảo vệ ngươi. "
" Mộ Thân đối tốt với ta, nhưng hắn lại không đủ kiên định cãi cha cãi mẹ, không đủ mạnh mẽ kiên định mà thôi. "
Nghĩ đến đây lòng Oanh Kiều không khỏi chua xót, nếu như hai năm trước hắn đủ mạnh mẽ, đứng ra bảo vệ cô, thì có lẽ kết cục của bọn họ đã không lạnh nhạt như thế này.
" Mẫu thân hắn tìm được vị hôn thê cho hắn, hắn lúc đầu không tiếp nhận, nhưng cũng không cự tuyệt, hắn khuyên ta đợi hắn. Hắn nói một ngày nào đó mẫu thân sẽ chấp nhận chúng ta, nhưng cái ta nhận được là lời cảnh cáo của mẫu thân hắn, hắn đính hôn với vị kia."
Ý Lan lại nói:
" Kiều tiểu thư, cô về Trần gia đi, ở chốn hoàng thành nhiều thị phi, cô nên trở về nhà sẽ an toàn hơn. "
Nghe thấy lời nói Ý Lan, Trần Oanh Kiều đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, thần sắc cung kình mà kiên định trước mặt Tưởng Lan Nguyệt:
" Tưởng cô nương, mong ngươi cho phép ta được đi theo người, ta biết võ công, biết ý thuật nhất định sẽ giúp đỡ được cho người, ta tuyệt đối không phản bội. "
Tưởng Lan Nguyệt nhìn thiếu nữ trước mặt, lười biếng nói:
" Tại sao ta phải tin một ngươi xa lạ như cô?"
" Ta....ta có thể bán mạng cho ngươi quyết không do dự. "
" Cô chắc chắn chứ?"
" Ta chắc chắn. "
Trần Oanh Kiều đã chuẩn bị sẵn tinh thần để từ chối. Tưởng Lan Nguyệt nhìn người dưới đất, không nói gì cả đứng dậy bước đi qua nàng ta.
Ý Lan chạy tới đỡ Oanh Kiều dạy:
" Tiểu thư chấp nhận ngươi rồi đó, mau đứng lên. "
" Nhưng người..... "
Tiều toàn tử nói:
" Nhưng nhị cái gì, chủ tử sắp đi xa rồi, đứng dậy mau lên. "
Oanh Kiều sung sướng đứng dậy, đi nhanh về phía Tưởng Lan Nguyệt.