Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 43: Trúng cổ độc (1)
Triệu tướng quân:
" Thừa tướng giờ chúng ta cần phải kéo dài thời gian chờ quân chi viện tới."
"Kế này không được, quân ta đóng ở xa thành, nếu đi nhanh cũng phải mất ba canh giờ. Ta thì có thể chờ, nhưng bách tính ở đây không thể chờ được lâu như vậy!"
"Nhưng giờ chúng ta phải làm như thế nào, tình thế cấp bách quá."
"Bây giờ ta nên......"
Bên dưới thành:
"Hàng đi, hàng đi,...."
Cổng thành Nam mở ra, tướng sĩ quân ta đứng hai bên, nhường lối giữa cho một chủ soái đi.Trên tay vị ấy, cầm thư xin hàng. Tên cầm đầu đám lính quân Ung thấy vậy, cười to:
"Như vậy có phải nhanh không. Không cần tốn một binh tốt nào mà ta vần có thể thắng được."
"Đại tướng quân anh dũng, đại tướng quân anh dũng,...."
Vị chủ soái, tiến gần đến phía của thống lĩnh quân Ung quỳ xuống đất:
"Tổng quản Lý Giang Thừa thay mặt thành chủ dâng thư xin hàng. Xin thái tử và các vị thống soái Ung quốc nể trời cao có đức hiếu sinh, xin tha mạng cho toàn thành ta. Bách tính toàn thành cảm tạ ân đức của ngài.
Tên thống lĩnh:
"Mang lên đây nào!Haha....haha...!" Hắn cười to, khinh thường mà nhìn Viên tổng quản đứng dậy dâng hai tay đưa lá thưcho hắn. Ngay khi vừa cầm thư trên tay của hắn.Tưởng thừa tướng đã dương cung sẵn nhắm thẳng vào thư mà bắn.
"Viu,....viu,... phập."
Mũi tên cắm vào thư hàng, rơi xuống đất. Tên thống soái trợn tròn con mắt, tức giận ngước lên thành:
" Đầu hàng hay không đầu hàng? Các ngươi có ý gì đây?. "
Hắn rút đao tính chém Lý Giang Thừa,thì ông ta đã chạy xa rồi, một tên phó tướng rút tên nhằm Lý Giang Thừa bắn. Nhưng vừa rút được tên ra, một mũi tên khác lao tới, đã cướp đi cái mạng của hắn, Lý Giang Thừa tẩu thoát thành công.
Tên thống lĩnh, nhìn thấy tên tướng bên cạnh chết mà không khỏi tức giận, máu điên dồn lên não, hắn mắng:
" Được lắm, dám chơi xỏ ta. Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Các ngươi chờ xem, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là dám lừa ta. "
Hắn dương đao lên trời, miệng hét to:
" Các dũng sĩ của ta, bọn họ bất nhân trước, đừng trách chúng ta bất nghĩa. Xông lên, công thành cho ta. "
" Giết....... "
Hàng ngàn tên lính quân Ung xông lên, Tưởng đại nhân đứng trên thành nhìn rồi ra lệnh:
" Bắn tên. "
Hàng loạt mũi tên như mưa nhắm thẳng về phía kị binh của quân Ung, khiến chúng không kịp quay đầu, họ luống cuống, ngựa thì sợ hãi bỏ chạy loạn xạ. Tưởng thừa tượng lại hạ lệnh:
" Mở cổng thành, thả cự mã. "
Tướng sĩ quân ta bày trận tấn công về phía quân địch, tiếng chém giết, ngựa kêu khắp cả một vùng trời, vang vọng khắp chiến trường. Một lúc sau, quân địch tổn thất đã hơn một nửa, các tướng sĩ quân ta anh dũng chiến đấu, tuy có người ngã xuống nhưng không đáng kể. Thống lĩnh quân Ung thấy tình hình như vậy, máu chiến trong người hắn càng mạnh mẽ hơn lúc nãy, hắn ra lệnh tấn công vào thành một lần nữa.
Tưởng lão thừa tướng đứng trên cổng thành, mặt mày vui vẻ, quân Mộ U Minh đã tới. Hơn một vạn quân quân lính tiến nhanh về phía thành Nam. Tiếng vó ngựa, của quân sĩ làm cho bên phía Ung quốc hoảng loạng. Một tên lính, phóng ngựa cấp báo tình hình cho tên thống lĩnh:
" Báo, chúng ta bị bao vây rồi, giờ nên làm gì ạ?"
Thống lĩnh hoảng hốt:
" Rút lui, mau, toàn quân rút lui. "
Quân Ung tháo chạy, bọn họ không thể nào ngờ trận đánh tập kích lần này lại thấy bại thảm hại như thế. Mối nhục hôm nay tên thống lĩnh Ung quốc đã ghi nhớ, nhất định hắn phải rửa mối nhục này vào ngày sớm nhất. Nhưng trước khi rời khỏi sao hắn không để lại món quà được. Khi thấy mình đã chạy đến nơi an toàn, mà phía sau quân Mộ U Minh không đuổi nữa. Hắn ra hiệu cho thủ hạ bắn tên độc về phía Mộ U Minh.
Một tên áo đen đứng trên cây, dương cung nhằm thẳng về phía Mộ U Minh. Dường như hắn phát giác ra điều gì đó nguy hiểm, Mộ U Minh liếc nhìn xung quanh, Thanh An thấy chủ tử nhà mình khác lạ, quay ngựa nhìn đối diện hỏi:
" Điện hạ, người đang tìm gì vậy? "
" Ta cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng ta, nhưng hiện tại ta chưa thấy hắn ở đâu cả. "
Chưa kịp để Thanh An tìm kiếm, một mũi tên lao như bay, phóng về phía Mộ U Minh, không biết có phải cơ duyên hay không mà mũi tên nó xuất hiện sau lưng Mộ U Minh, đúng tầm mắt của Thanh An. Chưa kịp để Mộ U Minh phản ứng Thanh An vội lao lên trước mũi tên, đỡ cho hắn. Bất ngờ trước hành đồng này, hắn chỉ biết kêu:
" Thanh An tránh ra mau. "
Nhưng không kịp rồi, mũi tên đã cắm vào người của nàng ta.
" Thừa tướng giờ chúng ta cần phải kéo dài thời gian chờ quân chi viện tới."
"Kế này không được, quân ta đóng ở xa thành, nếu đi nhanh cũng phải mất ba canh giờ. Ta thì có thể chờ, nhưng bách tính ở đây không thể chờ được lâu như vậy!"
"Nhưng giờ chúng ta phải làm như thế nào, tình thế cấp bách quá."
"Bây giờ ta nên......"
Bên dưới thành:
"Hàng đi, hàng đi,...."
Cổng thành Nam mở ra, tướng sĩ quân ta đứng hai bên, nhường lối giữa cho một chủ soái đi.Trên tay vị ấy, cầm thư xin hàng. Tên cầm đầu đám lính quân Ung thấy vậy, cười to:
"Như vậy có phải nhanh không. Không cần tốn một binh tốt nào mà ta vần có thể thắng được."
"Đại tướng quân anh dũng, đại tướng quân anh dũng,...."
Vị chủ soái, tiến gần đến phía của thống lĩnh quân Ung quỳ xuống đất:
"Tổng quản Lý Giang Thừa thay mặt thành chủ dâng thư xin hàng. Xin thái tử và các vị thống soái Ung quốc nể trời cao có đức hiếu sinh, xin tha mạng cho toàn thành ta. Bách tính toàn thành cảm tạ ân đức của ngài.
Tên thống lĩnh:
"Mang lên đây nào!Haha....haha...!" Hắn cười to, khinh thường mà nhìn Viên tổng quản đứng dậy dâng hai tay đưa lá thưcho hắn. Ngay khi vừa cầm thư trên tay của hắn.Tưởng thừa tướng đã dương cung sẵn nhắm thẳng vào thư mà bắn.
"Viu,....viu,... phập."
Mũi tên cắm vào thư hàng, rơi xuống đất. Tên thống soái trợn tròn con mắt, tức giận ngước lên thành:
" Đầu hàng hay không đầu hàng? Các ngươi có ý gì đây?. "
Hắn rút đao tính chém Lý Giang Thừa,thì ông ta đã chạy xa rồi, một tên phó tướng rút tên nhằm Lý Giang Thừa bắn. Nhưng vừa rút được tên ra, một mũi tên khác lao tới, đã cướp đi cái mạng của hắn, Lý Giang Thừa tẩu thoát thành công.
Tên thống lĩnh, nhìn thấy tên tướng bên cạnh chết mà không khỏi tức giận, máu điên dồn lên não, hắn mắng:
" Được lắm, dám chơi xỏ ta. Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt. Các ngươi chờ xem, ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là dám lừa ta. "
Hắn dương đao lên trời, miệng hét to:
" Các dũng sĩ của ta, bọn họ bất nhân trước, đừng trách chúng ta bất nghĩa. Xông lên, công thành cho ta. "
" Giết....... "
Hàng ngàn tên lính quân Ung xông lên, Tưởng đại nhân đứng trên thành nhìn rồi ra lệnh:
" Bắn tên. "
Hàng loạt mũi tên như mưa nhắm thẳng về phía kị binh của quân Ung, khiến chúng không kịp quay đầu, họ luống cuống, ngựa thì sợ hãi bỏ chạy loạn xạ. Tưởng thừa tượng lại hạ lệnh:
" Mở cổng thành, thả cự mã. "
Tướng sĩ quân ta bày trận tấn công về phía quân địch, tiếng chém giết, ngựa kêu khắp cả một vùng trời, vang vọng khắp chiến trường. Một lúc sau, quân địch tổn thất đã hơn một nửa, các tướng sĩ quân ta anh dũng chiến đấu, tuy có người ngã xuống nhưng không đáng kể. Thống lĩnh quân Ung thấy tình hình như vậy, máu chiến trong người hắn càng mạnh mẽ hơn lúc nãy, hắn ra lệnh tấn công vào thành một lần nữa.
Tưởng lão thừa tướng đứng trên cổng thành, mặt mày vui vẻ, quân Mộ U Minh đã tới. Hơn một vạn quân quân lính tiến nhanh về phía thành Nam. Tiếng vó ngựa, của quân sĩ làm cho bên phía Ung quốc hoảng loạng. Một tên lính, phóng ngựa cấp báo tình hình cho tên thống lĩnh:
" Báo, chúng ta bị bao vây rồi, giờ nên làm gì ạ?"
Thống lĩnh hoảng hốt:
" Rút lui, mau, toàn quân rút lui. "
Quân Ung tháo chạy, bọn họ không thể nào ngờ trận đánh tập kích lần này lại thấy bại thảm hại như thế. Mối nhục hôm nay tên thống lĩnh Ung quốc đã ghi nhớ, nhất định hắn phải rửa mối nhục này vào ngày sớm nhất. Nhưng trước khi rời khỏi sao hắn không để lại món quà được. Khi thấy mình đã chạy đến nơi an toàn, mà phía sau quân Mộ U Minh không đuổi nữa. Hắn ra hiệu cho thủ hạ bắn tên độc về phía Mộ U Minh.
Một tên áo đen đứng trên cây, dương cung nhằm thẳng về phía Mộ U Minh. Dường như hắn phát giác ra điều gì đó nguy hiểm, Mộ U Minh liếc nhìn xung quanh, Thanh An thấy chủ tử nhà mình khác lạ, quay ngựa nhìn đối diện hỏi:
" Điện hạ, người đang tìm gì vậy? "
" Ta cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía chúng ta, nhưng hiện tại ta chưa thấy hắn ở đâu cả. "
Chưa kịp để Thanh An tìm kiếm, một mũi tên lao như bay, phóng về phía Mộ U Minh, không biết có phải cơ duyên hay không mà mũi tên nó xuất hiện sau lưng Mộ U Minh, đúng tầm mắt của Thanh An. Chưa kịp để Mộ U Minh phản ứng Thanh An vội lao lên trước mũi tên, đỡ cho hắn. Bất ngờ trước hành đồng này, hắn chỉ biết kêu:
" Thanh An tránh ra mau. "
Nhưng không kịp rồi, mũi tên đã cắm vào người của nàng ta.