Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 38: Khó khăn.
Nhược Ảnh theo Tưởng Lan Nguyệt đi đến đình sen. Mùa đông lạnh lẽo, từng gợn nước dưới hồ sen cứ lăn tăn. Khung cảnh thật yên bình. Lan Nguyệt bước vào đình ngồi xuống bàn đá, rót chén trà:
" Nhược Ảnh nói đi. "
" Bẩm chủ tử, Nhược Ảnh tuy không biết nhiều về tấm lệnh bài này, người có gì muốn hỏi Nhược Ảnh biết, Nhược Ảnh sẽ trả lời. "
" Nhược Ảnh ngươi có biết lai lịch của tấm lệnh bài này không?. "
" Theo như Nhược Ảnh biết thì tấm lệnh bài này tượng trưng cho chủ mẫu của Vô Ảnh cung. Đây là một giới khá thần bí, họ chuyên làm các vụ làm ăn lớn, giết người, phóng hỏa... họ làm thường xuyên và xử lí rất sạch sẽ. Họ luôn thần thần bí bí, đến nay chưa ai biết điện chủ Vô Ảnh điện là ai. Những người trong giang hồ đồn rằng, cung chủ vô ảnh điện là một lão già, cũng có người nói đây là một vị nam nhân trẻ nào đấy."
Tưởng Lan Nguyệt:
" Nhược Ảnh ngươi đi điều tra thế lực này đi, ta nghĩ nó có liên quan tới vị kia. "
Nhược Ảnh:
" Thuộc hạ tuân mênh. "
****************
Chiến Trường
Trong lều trại, Mộ U Minh cùng Thanh An hai người cùng nhau thảo luận về cách bày binh bố trận. Một nam một nữ, trai tài gái sắc thật không khiến người khác hiểu lầm họ là một đôi, sinh ra là giành cho nhau.
Một tướng lĩnh bên ngoài đi vào bẩm báo:
" Bẩm vương gia, thừa tướng đến. "
Mộ U Minh:
" Cho người vào. "
Thanh An:
" Tham kiến Tưởng đại nhân. "
Tưởng thừa tướng:
" Tham kiến vương gia, Thanh An cô nương. "
Mộ U Minh:
" Tưởng đại nhân chớ đa lễ. Mời ngồi!"
Tưởng đại nhân:
" Sau khoảng thời gian suy nghĩ về mưu kế của Thanh An cô nương ta, ta thấy vẫn không được thích hợp cho lắm. "
Thanh An:
" Mời Tưởng đại nhân nói. "
" Theo ta được biết, quân Ung sau khi bị quân ta làm nhiễu loạn, bọn họ vừa bị tấn công bất ngờ nên chắc là không dám tùy tiện xuất binh đâu. Cho dù họ dám xuất binh thì cũng cận thận dè dặt. Muốn để họ buông lỏng cảnh giác , không muốn họ không nghi ngờ cái bẫy mà quân ta đề ra là một điều khó khăn, chúng ta cần phải suy nghĩ điều này cho thật kĩ rồi hẵng quyết định. "
Mộ U Minh:
" Nếu không phải đội quân của Ung quốc mạnh mẽ thật ra ta cũng đã nghĩ ra một cách đánh khác đáng tin hơn. "
Tưởng đại nhân:
" Cách đánh đáng tin hơn? Mời vương gia nói tiếp. "
Mộ U Minh:
" Phàm là những kẻ cầm quân, phải biết dùng binh hợp lý, phải biết thế nào nên đánh thế nào lui, biết biến đổi thế để giành thắng lợi. Nếu như ta dùng quân ta làm nghi binh, cố gắng thu hút sự chú ý của địch, đặc biệt là các tướng soái bên họ. Rồi ta phái kị binh của ta đi đường vòng ra sau, chia ra hai cánh tấn công bất chợt, làm phá vỡ thế trận của địch, khiến họ toán loạn rồi đánh tan từng toán quân. Như vậy chẳng phải càng dứt khoát mạnh mẽ hơn sao? "
Tưởng đại nhân:
" Hạ thần thật bái phục vương gia. Kế này của vương gia rất hay. "
Thanh An cô nương:
" Ta nghĩ nếu muốn dụ quân địch đến bờ sông thì trước hết ta cần một lính giả vờ đưa thư đầu hàng rồi........... "
Một tên lính chạy vào bẩm báo:
" Bẩm báo vướng gia, Tưởng đại nhân, đập ngăn nước sông đã hoàn thành. "
Mộ U Minh:
" Đúng là thời tới cản không kịp, được, ngươi lui ra đi. Đợi trânn chiến sắp tới của ta với quân Ung hãy theo kế hoạch đã bày sẵn. Trận này nhất định thắng lợi. "
Tả tướng quân hấp tấp chạy vào:
" Bẩm báo vương gia không xong rồi, quân ta bị quân địch tấn công bất ngờ, tuy đã vượt qua nhưng số binh lính tổn thương rất nhiều. Thiệt hại rất nghiêm trọng. "
Mộ U Minh:
" Chuyện gì đã xảy ra?. "
Tả tướng:
" Bẩm vương gia, lúc quân ta đang vận chuyển lương thực, quân địch từ bụi rậm nhảy ra, chúng hung hãn chém giết, quân ta chỉ có thể liều chết bảo vệ xe lương thực. Xe thì đã an toàn về với quân doanh còn người thì đã mất gần hết rồi thương vong vô số . "
Tưởng thừa tướng:
" Thật khốn khiếp, quân Ung này, tấn công thật đúng lúc. Giờ quân ta bị hạn chế về số lượng sao có thể đánh được đây. "
Thanh An:
" Thiết nghĩ, chúng ta cần nghĩ ra một kế sách khác, chứ như này không ổn một chút nào cả. "
Mộ U Minh:
" Các người lui xuống đi, để ta suy nghĩ thêm đã. "
Tưởng đại nhân, Thanh An, Tả tướng quân, mọi người đều lui xuống hết thảy, mặt ai cũng nghiêm trọng.
Giờ đây trong lều, chỉ còn có một mình Mộ U Minh, chàng đau đầu, bế tắc không biết nên làm thế nào. Chàng đi đi lại lại, rồi hình như chàng nhớ ra cái gì đó.
" Tưởng Lan Nguyệt. "
Chàng nghĩ đến bức thư mà Lan Nguyệt gửi. Chàng chạy đến bên giường, lật dưới gối lấy bức thư mà nàng gửi cho hắn.
" Nhược Ảnh nói đi. "
" Bẩm chủ tử, Nhược Ảnh tuy không biết nhiều về tấm lệnh bài này, người có gì muốn hỏi Nhược Ảnh biết, Nhược Ảnh sẽ trả lời. "
" Nhược Ảnh ngươi có biết lai lịch của tấm lệnh bài này không?. "
" Theo như Nhược Ảnh biết thì tấm lệnh bài này tượng trưng cho chủ mẫu của Vô Ảnh cung. Đây là một giới khá thần bí, họ chuyên làm các vụ làm ăn lớn, giết người, phóng hỏa... họ làm thường xuyên và xử lí rất sạch sẽ. Họ luôn thần thần bí bí, đến nay chưa ai biết điện chủ Vô Ảnh điện là ai. Những người trong giang hồ đồn rằng, cung chủ vô ảnh điện là một lão già, cũng có người nói đây là một vị nam nhân trẻ nào đấy."
Tưởng Lan Nguyệt:
" Nhược Ảnh ngươi đi điều tra thế lực này đi, ta nghĩ nó có liên quan tới vị kia. "
Nhược Ảnh:
" Thuộc hạ tuân mênh. "
****************
Chiến Trường
Trong lều trại, Mộ U Minh cùng Thanh An hai người cùng nhau thảo luận về cách bày binh bố trận. Một nam một nữ, trai tài gái sắc thật không khiến người khác hiểu lầm họ là một đôi, sinh ra là giành cho nhau.
Một tướng lĩnh bên ngoài đi vào bẩm báo:
" Bẩm vương gia, thừa tướng đến. "
Mộ U Minh:
" Cho người vào. "
Thanh An:
" Tham kiến Tưởng đại nhân. "
Tưởng thừa tướng:
" Tham kiến vương gia, Thanh An cô nương. "
Mộ U Minh:
" Tưởng đại nhân chớ đa lễ. Mời ngồi!"
Tưởng đại nhân:
" Sau khoảng thời gian suy nghĩ về mưu kế của Thanh An cô nương ta, ta thấy vẫn không được thích hợp cho lắm. "
Thanh An:
" Mời Tưởng đại nhân nói. "
" Theo ta được biết, quân Ung sau khi bị quân ta làm nhiễu loạn, bọn họ vừa bị tấn công bất ngờ nên chắc là không dám tùy tiện xuất binh đâu. Cho dù họ dám xuất binh thì cũng cận thận dè dặt. Muốn để họ buông lỏng cảnh giác , không muốn họ không nghi ngờ cái bẫy mà quân ta đề ra là một điều khó khăn, chúng ta cần phải suy nghĩ điều này cho thật kĩ rồi hẵng quyết định. "
Mộ U Minh:
" Nếu không phải đội quân của Ung quốc mạnh mẽ thật ra ta cũng đã nghĩ ra một cách đánh khác đáng tin hơn. "
Tưởng đại nhân:
" Cách đánh đáng tin hơn? Mời vương gia nói tiếp. "
Mộ U Minh:
" Phàm là những kẻ cầm quân, phải biết dùng binh hợp lý, phải biết thế nào nên đánh thế nào lui, biết biến đổi thế để giành thắng lợi. Nếu như ta dùng quân ta làm nghi binh, cố gắng thu hút sự chú ý của địch, đặc biệt là các tướng soái bên họ. Rồi ta phái kị binh của ta đi đường vòng ra sau, chia ra hai cánh tấn công bất chợt, làm phá vỡ thế trận của địch, khiến họ toán loạn rồi đánh tan từng toán quân. Như vậy chẳng phải càng dứt khoát mạnh mẽ hơn sao? "
Tưởng đại nhân:
" Hạ thần thật bái phục vương gia. Kế này của vương gia rất hay. "
Thanh An cô nương:
" Ta nghĩ nếu muốn dụ quân địch đến bờ sông thì trước hết ta cần một lính giả vờ đưa thư đầu hàng rồi........... "
Một tên lính chạy vào bẩm báo:
" Bẩm báo vướng gia, Tưởng đại nhân, đập ngăn nước sông đã hoàn thành. "
Mộ U Minh:
" Đúng là thời tới cản không kịp, được, ngươi lui ra đi. Đợi trânn chiến sắp tới của ta với quân Ung hãy theo kế hoạch đã bày sẵn. Trận này nhất định thắng lợi. "
Tả tướng quân hấp tấp chạy vào:
" Bẩm báo vương gia không xong rồi, quân ta bị quân địch tấn công bất ngờ, tuy đã vượt qua nhưng số binh lính tổn thương rất nhiều. Thiệt hại rất nghiêm trọng. "
Mộ U Minh:
" Chuyện gì đã xảy ra?. "
Tả tướng:
" Bẩm vương gia, lúc quân ta đang vận chuyển lương thực, quân địch từ bụi rậm nhảy ra, chúng hung hãn chém giết, quân ta chỉ có thể liều chết bảo vệ xe lương thực. Xe thì đã an toàn về với quân doanh còn người thì đã mất gần hết rồi thương vong vô số . "
Tưởng thừa tướng:
" Thật khốn khiếp, quân Ung này, tấn công thật đúng lúc. Giờ quân ta bị hạn chế về số lượng sao có thể đánh được đây. "
Thanh An:
" Thiết nghĩ, chúng ta cần nghĩ ra một kế sách khác, chứ như này không ổn một chút nào cả. "
Mộ U Minh:
" Các người lui xuống đi, để ta suy nghĩ thêm đã. "
Tưởng đại nhân, Thanh An, Tả tướng quân, mọi người đều lui xuống hết thảy, mặt ai cũng nghiêm trọng.
Giờ đây trong lều, chỉ còn có một mình Mộ U Minh, chàng đau đầu, bế tắc không biết nên làm thế nào. Chàng đi đi lại lại, rồi hình như chàng nhớ ra cái gì đó.
" Tưởng Lan Nguyệt. "
Chàng nghĩ đến bức thư mà Lan Nguyệt gửi. Chàng chạy đến bên giường, lật dưới gối lấy bức thư mà nàng gửi cho hắn.