Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 27: Đêm muộn
Gió đêm lạnh lẽo, mua đông năm nay vắng chàng lòng nàng càng lạnh hơn. Nhớ chàng, người ở phương xa, liệu rằng lòng chàng có nhớ về ta.
Cô bước đi lững thững, đi hết viện này đến viện khác. Cô cứ đi, cứ đi. Rồi đi đến bên đình kia mà ngồi xuống. Khung cảnh ở Khôn Ninh cung này cũng quá đơn giản làm sao. Tuy là nơi của hoàng hậu ở nhưng lại đơn điệu làm sao. Hoa oải hương nở đầy một vườn, hoa mẫu đơn đẹp cả một trời. Khung cảnh tuyệt diệu.
Nàng ngồi đây ngắm những bông hoa, lòng thổn thức hướng về phía xa. Hoàng hậu nương nương dường như cũng không ngủ, theo a hoàn đi dạo vườn hoa, bà ngó sang đây nhìn thấy Tưởng Lan Nguyệt. Bà phất tay ý bảo các cung nữ không phải theo nữa.
Bà đi một mình đến nơi nàng ngồi. Tưởng Lan Nguyệt phát giác ra có người đang đến gần, nàng quay mặt lại. Trước mặt nàng là hoàng hậu của một nước sao. Tại sao bà ấy lại đơn giản đến như vậy. Không quần áo đẹp, không trang sức có giá trị chỉ đơn giản là một bộ quần áo bình thường. Nhưng sao nó tại toát lên vẻ khí chất đến vậy.
Bà bước đến gần cô, cô đến gần người, cúi người hành lễ:
" Hoàng hậu nương nương cát tường. "
" Đứng lên đi, vương phi đừng đa lễ. Ngồi đây nói chuyện với ta."
" Tạ ơn hoàng hậu nương nương. "
" Ta thấy ngươi lòng đầy tâm sự phải chăng ngươi đang có chuyện? Nếu được ta có thể giúp ngươi. "
" Con không có chuyện gì,được nói chuyện với hoàng hậu nương nương là phúc phận của thần thiếp. "
" Vậy nếu ngươi không muốn nói thì thôi vậy. "
Hoàng hậu nương nương ngồi đó, nhìn cô rất lâu, bình thường nếu ai nhìn cô với ánh mắt này thì cô lập tức sẽ giết chết nhưng không hiểu tại sao khi cô đối diện với ánh mắt nhân từ này lại có vẻ bình thường đến lạ.
Một ánh mắt hiền dịu, nếu bà không phải hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ, luôn sống trong cung thì chắc chắn cô có thể nói rằng, đây là ánh mắt của một người mẹ đang nhìn đứa con của mình vậy. Trong lòng cô tràn ngập đầy những câu hỏi, mà cô không tài nào giải thích được.
" Hoàng hậu nương nương, con có chuyện muốn hỏi người. "
Bà nhìn cô với ánh mắt hiền dịu:
" Con hỏi xem!"
" Con muốn biết tại sao người lại giúp con trong yến tiệc? Tại sao người biết con sẽ bị vị quý phi kia hãm hại. "
" Chắc có lẽ vì ta thấy con giống một vị cố nhân xưa. "
" Con giống một vị bằng hữu của người sao? "
" Đúng vậy, con rất giống chàng, giống từng đường nét. "
Tưởng Lan Nguyệt, nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ chính bản thân. Nếu giống cố nhân của hoàng hậu nương nương, vậy thì chỉ có một người Tưởng thừa tướng, phụ thân của nàng. Bởi người trong phủ, ai cũng bảo nàng rất giống cha mình. Cô lâm vào dòng suy nghĩ.
Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng:
" Con không cần phải suy nghĩ, người đó chính là cha của con. Xưa kia ta đã phụ ông ấy. Giờ ngồi đây ta cảm thấy có lỗi vì đã không nghe lời của huynh ấy. "
Bà không chủ động được cảm xúc, hai hàng nước mắt bỗng rơi lệ. Tưởng Lan Nguyệt nàng vô thức đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt trên má bà. Cô không biết vì sao mình làm như vậy chỉ biết khi nhìn thấy bà khóc cô cảm thấy có chút xót thương.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên giật mình, bà đưa bàn tay của mình nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay.
" Xin lỗi con. Ta ngại quá khiến con khó xử. "
" Dạ không sao, được lắng nghe tâm sự của người con cảm thấy vui vì đã được người tin tưởng. "
" Thôi, để sau này có dịp ta sẽ kể con nghe. Giờ muộn rồi con cũng nên về đi, mai ta dẫn con đi xem kịch vui. "
Cô bước đi lững thững, đi hết viện này đến viện khác. Cô cứ đi, cứ đi. Rồi đi đến bên đình kia mà ngồi xuống. Khung cảnh ở Khôn Ninh cung này cũng quá đơn giản làm sao. Tuy là nơi của hoàng hậu ở nhưng lại đơn điệu làm sao. Hoa oải hương nở đầy một vườn, hoa mẫu đơn đẹp cả một trời. Khung cảnh tuyệt diệu.
Nàng ngồi đây ngắm những bông hoa, lòng thổn thức hướng về phía xa. Hoàng hậu nương nương dường như cũng không ngủ, theo a hoàn đi dạo vườn hoa, bà ngó sang đây nhìn thấy Tưởng Lan Nguyệt. Bà phất tay ý bảo các cung nữ không phải theo nữa.
Bà đi một mình đến nơi nàng ngồi. Tưởng Lan Nguyệt phát giác ra có người đang đến gần, nàng quay mặt lại. Trước mặt nàng là hoàng hậu của một nước sao. Tại sao bà ấy lại đơn giản đến như vậy. Không quần áo đẹp, không trang sức có giá trị chỉ đơn giản là một bộ quần áo bình thường. Nhưng sao nó tại toát lên vẻ khí chất đến vậy.
Bà bước đến gần cô, cô đến gần người, cúi người hành lễ:
" Hoàng hậu nương nương cát tường. "
" Đứng lên đi, vương phi đừng đa lễ. Ngồi đây nói chuyện với ta."
" Tạ ơn hoàng hậu nương nương. "
" Ta thấy ngươi lòng đầy tâm sự phải chăng ngươi đang có chuyện? Nếu được ta có thể giúp ngươi. "
" Con không có chuyện gì,được nói chuyện với hoàng hậu nương nương là phúc phận của thần thiếp. "
" Vậy nếu ngươi không muốn nói thì thôi vậy. "
Hoàng hậu nương nương ngồi đó, nhìn cô rất lâu, bình thường nếu ai nhìn cô với ánh mắt này thì cô lập tức sẽ giết chết nhưng không hiểu tại sao khi cô đối diện với ánh mắt nhân từ này lại có vẻ bình thường đến lạ.
Một ánh mắt hiền dịu, nếu bà không phải hoàng hậu nương nương, mẫu nghi thiên hạ, luôn sống trong cung thì chắc chắn cô có thể nói rằng, đây là ánh mắt của một người mẹ đang nhìn đứa con của mình vậy. Trong lòng cô tràn ngập đầy những câu hỏi, mà cô không tài nào giải thích được.
" Hoàng hậu nương nương, con có chuyện muốn hỏi người. "
Bà nhìn cô với ánh mắt hiền dịu:
" Con hỏi xem!"
" Con muốn biết tại sao người lại giúp con trong yến tiệc? Tại sao người biết con sẽ bị vị quý phi kia hãm hại. "
" Chắc có lẽ vì ta thấy con giống một vị cố nhân xưa. "
" Con giống một vị bằng hữu của người sao? "
" Đúng vậy, con rất giống chàng, giống từng đường nét. "
Tưởng Lan Nguyệt, nàng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ chính bản thân. Nếu giống cố nhân của hoàng hậu nương nương, vậy thì chỉ có một người Tưởng thừa tướng, phụ thân của nàng. Bởi người trong phủ, ai cũng bảo nàng rất giống cha mình. Cô lâm vào dòng suy nghĩ.
Hoàng hậu đột nhiên lên tiếng:
" Con không cần phải suy nghĩ, người đó chính là cha của con. Xưa kia ta đã phụ ông ấy. Giờ ngồi đây ta cảm thấy có lỗi vì đã không nghe lời của huynh ấy. "
Bà không chủ động được cảm xúc, hai hàng nước mắt bỗng rơi lệ. Tưởng Lan Nguyệt nàng vô thức đưa tay lên, lau đi giọt nước mắt trên má bà. Cô không biết vì sao mình làm như vậy chỉ biết khi nhìn thấy bà khóc cô cảm thấy có chút xót thương.
Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên giật mình, bà đưa bàn tay của mình nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay.
" Xin lỗi con. Ta ngại quá khiến con khó xử. "
" Dạ không sao, được lắng nghe tâm sự của người con cảm thấy vui vì đã được người tin tưởng. "
" Thôi, để sau này có dịp ta sẽ kể con nghe. Giờ muộn rồi con cũng nên về đi, mai ta dẫn con đi xem kịch vui. "