Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 19: Đại hoàng tử.
Sau khi Tiểu Lý Tử rời đi thì Mộ U Minh cũng đứng dậy, hắn đi ra mái hiên ngồi nghĩ về Tưởng Lan Nguyệt lòng hắn nhớ nàng " Một ngày không gặp tựa ba thu! ". Hắn nhớ là vậy nhưng không dám gặp nàng, hắn không phải ngại ngùng khi gặp nàng mà hắn sợ khi gặp nàng, nàng lại đòi giết hắn, nhưng cũng chính vì điều này ở nàng làm hắn càng thích nàng hơn. Phía bên này thì Mộ U Minh tương tư nàng phía bên kia thì khác, Tưởng Lan Nguyệt nàng ngồi nghĩ cách làm sao để giết chết tên thiểu năng Minh vương kia. Nàng nghĩ mãi không thông, nghĩ thế nào cũng không ra cách. Nếu nàng giết hắn thì không thể nào vì võ công của hắn rất cao, nếu nàng đốt phủ thì cũng không được vì như thế sẽ phiền phức. Suy nghĩ mãi, nàng cũng nảy ra sáng kiến là hạ độc hắn, hắn tuy võ công cao nhưng chưa chắc đã tránh được độc của nàng. Với kinh nghiệm chế thuốc đầy mình, nàng đi đến bên phòng tạo thuốc độc, lấy rất nhiều thảo dược có độc phối với nhau, nàng say mê chế tạo, nghiền từng loại dược, lấy từng loại độc,cẩn thận từng tý một.
Trong phủ đại hoàng tử Phong Lang, hắn ngồi trên ghế nhìn đám thủ hạ bên dưới:
" Chuyện ta sai các ngươi làm đến đâu rồi? "
Đám hắc y nhân bên dưới:
" Bẩm chủ thượng, thuộc hạ thất trách, xin chủ thượng trách phạt. "
" Được lắm ta nuôi các ngươi, sai các ngươi đi làm việc cũng không xong, một lũ ăn hại. "
Hắn tức giận, ném đồ đạc xuống, cầm kiếm đứng dậy đi tới bên thủ lĩnh của nhóm hắc y nhân kia, một đao dứt khoát chém thẳng xuống. Tên thủ lĩnh kia chết một cách không nhắm mắt, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi tung tóe, mặt của Phong Lang hắn cũng dính đầy màu tươi, nhìn hắn bây giờ chả khác gì một tu là địa ngục, giết người khônh chớp mắt. Chém người xong, hắn vứt thanh kiểm xuống nền nhà "xoảng ".Tên thái giám đến bên dâng chiếc khăn trắng cho hắn, hắn lấy nó để lau tay,mặt, lau đi những vết máu trên cơ thể.
" Ta mong các ngươi biết rõ rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ chỉ một chữ chết. "
Một tên hắc y nhân từ bên ngoài bước vào:
" Bẩm chủ thượng, hiện tại Tưởng Lan Nguyệt đang điều chế thuốc để làm gì đó, còn về phía Mộ U Minh, hình như đang cho người điều tra chúng ta. "
Hắn vừa lau tay vừa nói:
" Hắn điều tra được cái gì kệ hắn, bây giờ hắn chưa giám làm gì ta đâu. Còn Tưởng Lan Nguyệt kia khá thú vị đấy! "
" Thuộc hạ đã hiểu. "
" Đi đi, tiếp tục theo dõi nàng ta, à còn nữa cho người đi trộm lọ thuốc của ả, ta có việc cần dùng. "
" Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui. "
Hắn vất tay, ra hiệu cho đám người dời đi. Hắn trở lại thư phòng ngắm bức chân dung người con gái trước mặt.
" Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi Nguyệt nhi, nàng biết ta tìm nàng bao lâu rồi không, ta đã phải giả ngốc, giả ngu để che dấu thân phận, lấy người không phải là nàng làm vương phi. Nhưng nàng yên tâm, rất nhanh thôi nàng sẽ thuộc về ta, rất nhanh thôi nàng sẽ trở thành vương phi của ta, ha ha ha ha ha..... "
Trong lúc Tưởng Lan Nguyệt đang điều chế độc thì cô để ý thấy, hình như có người đang trên trần nhà. Cô nghe thấy tiếng động ở trên mái, thu dọn thuốc vào túi, cô dời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, từ từ lẩn ra đằng sau. Thân thủ cô nhanh chóng bay lên mái nhà, túm lấy tên hắc y nhân kia:
" Là ai sai ngươi đến đây? Nói? "
Tên hắc ý nhân hơi giật mình vì hành động của cô, hắn cố thử vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay cô, nhưng không thành công, hắn thử nhiều lần nhưng cổ vẫn bị nàng bóp chặt:
" Ta..... ta...hụ hụ....ta nói.. "
" Ta nói.... người tha chết cho ta được không?"
Tưởng Lan Nguyệt nàng vẫn không buông, lực đạo trên tay càng mạnh, mặt hắn trắng dần:
" Ngươi nói xem!"
" Ta nói, ta nói "
" Là đại hoàng tử sai ta theo dõi cô. "
Phía bên kia, khi tên thuộc hạ về bẩm báo với Mộ U Minh tình hình phía nàng, hắn liền vứt hết mọi việc tức tốc chạy đến phủ nàng. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là khi hắn tới, trước mặt hắn là một cảnh tượng khiến hắn ngạc nhiên. Tưởng Lan Nguyệt một thân nữ nhi, một tay bóp cổ một tên hắc y nhân nhấc hắn lên trời. Hắn mắt chữ A mồm chứ O nhìn nàng, hắn biết nàng rất khỏe võ công cũng tạm ổn nhưng bây giờ trước mặt hắn nàng khác xa với những gì hắn tưởng tượng. Nhưng điều hắn chú ý nhất không phải ở đấy mà là bàn tay nàng đang chạm vào người đàn ông khác mà không phải là hắn:
" Lan Nguyệt để ta, ta tới giúp nàng đây. "
Hắn lao tơi, ôm lấy eo nàng, tay nàng thoát ra khỏi cổ tên hắc y kia. Tên hắc y kia được thoát khỏi tay nàng thì mừng, hắn quay người lại tính chạy đi. Nhưng ngay khi hắn vừa quay đầu bỏ chạy thì một bàn tay khác đã túm lấy được tay hắn, bóp một lực đạo mạnh, có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn " rắc rắc ". Mộ U Minh trực tiếp ném hắn xuống dưới đất:
" Xử lý hắn đi. "
Một tên thủ hạ từ lùm cây bò ra, kéo chân tên hắc y nhân kia đi mất. Giờ đây trong không gian yên tĩnh buổi đêm chỉ còn hai người, Tưởng Lan Nguyệt dùng sức để thoát khỏi hắn:
" Ngươi bị điên à, ôm ta làm gì, chuyện của ông đây liên quan gì đến ngươi. "
Trong phủ đại hoàng tử Phong Lang, hắn ngồi trên ghế nhìn đám thủ hạ bên dưới:
" Chuyện ta sai các ngươi làm đến đâu rồi? "
Đám hắc y nhân bên dưới:
" Bẩm chủ thượng, thuộc hạ thất trách, xin chủ thượng trách phạt. "
" Được lắm ta nuôi các ngươi, sai các ngươi đi làm việc cũng không xong, một lũ ăn hại. "
Hắn tức giận, ném đồ đạc xuống, cầm kiếm đứng dậy đi tới bên thủ lĩnh của nhóm hắc y nhân kia, một đao dứt khoát chém thẳng xuống. Tên thủ lĩnh kia chết một cách không nhắm mắt, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi tung tóe, mặt của Phong Lang hắn cũng dính đầy màu tươi, nhìn hắn bây giờ chả khác gì một tu là địa ngục, giết người khônh chớp mắt. Chém người xong, hắn vứt thanh kiểm xuống nền nhà "xoảng ".Tên thái giám đến bên dâng chiếc khăn trắng cho hắn, hắn lấy nó để lau tay,mặt, lau đi những vết máu trên cơ thể.
" Ta mong các ngươi biết rõ rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ chỉ một chữ chết. "
Một tên hắc y nhân từ bên ngoài bước vào:
" Bẩm chủ thượng, hiện tại Tưởng Lan Nguyệt đang điều chế thuốc để làm gì đó, còn về phía Mộ U Minh, hình như đang cho người điều tra chúng ta. "
Hắn vừa lau tay vừa nói:
" Hắn điều tra được cái gì kệ hắn, bây giờ hắn chưa giám làm gì ta đâu. Còn Tưởng Lan Nguyệt kia khá thú vị đấy! "
" Thuộc hạ đã hiểu. "
" Đi đi, tiếp tục theo dõi nàng ta, à còn nữa cho người đi trộm lọ thuốc của ả, ta có việc cần dùng. "
" Thuộc hạ tuân mệnh, thuộc hạ cáo lui. "
Hắn vất tay, ra hiệu cho đám người dời đi. Hắn trở lại thư phòng ngắm bức chân dung người con gái trước mặt.
" Cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi Nguyệt nhi, nàng biết ta tìm nàng bao lâu rồi không, ta đã phải giả ngốc, giả ngu để che dấu thân phận, lấy người không phải là nàng làm vương phi. Nhưng nàng yên tâm, rất nhanh thôi nàng sẽ thuộc về ta, rất nhanh thôi nàng sẽ trở thành vương phi của ta, ha ha ha ha ha..... "
Trong lúc Tưởng Lan Nguyệt đang điều chế độc thì cô để ý thấy, hình như có người đang trên trần nhà. Cô nghe thấy tiếng động ở trên mái, thu dọn thuốc vào túi, cô dời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, từ từ lẩn ra đằng sau. Thân thủ cô nhanh chóng bay lên mái nhà, túm lấy tên hắc y nhân kia:
" Là ai sai ngươi đến đây? Nói? "
Tên hắc ý nhân hơi giật mình vì hành động của cô, hắn cố thử vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay cô, nhưng không thành công, hắn thử nhiều lần nhưng cổ vẫn bị nàng bóp chặt:
" Ta..... ta...hụ hụ....ta nói.. "
" Ta nói.... người tha chết cho ta được không?"
Tưởng Lan Nguyệt nàng vẫn không buông, lực đạo trên tay càng mạnh, mặt hắn trắng dần:
" Ngươi nói xem!"
" Ta nói, ta nói "
" Là đại hoàng tử sai ta theo dõi cô. "
Phía bên kia, khi tên thuộc hạ về bẩm báo với Mộ U Minh tình hình phía nàng, hắn liền vứt hết mọi việc tức tốc chạy đến phủ nàng. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên là khi hắn tới, trước mặt hắn là một cảnh tượng khiến hắn ngạc nhiên. Tưởng Lan Nguyệt một thân nữ nhi, một tay bóp cổ một tên hắc y nhân nhấc hắn lên trời. Hắn mắt chữ A mồm chứ O nhìn nàng, hắn biết nàng rất khỏe võ công cũng tạm ổn nhưng bây giờ trước mặt hắn nàng khác xa với những gì hắn tưởng tượng. Nhưng điều hắn chú ý nhất không phải ở đấy mà là bàn tay nàng đang chạm vào người đàn ông khác mà không phải là hắn:
" Lan Nguyệt để ta, ta tới giúp nàng đây. "
Hắn lao tơi, ôm lấy eo nàng, tay nàng thoát ra khỏi cổ tên hắc y kia. Tên hắc y kia được thoát khỏi tay nàng thì mừng, hắn quay người lại tính chạy đi. Nhưng ngay khi hắn vừa quay đầu bỏ chạy thì một bàn tay khác đã túm lấy được tay hắn, bóp một lực đạo mạnh, có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn " rắc rắc ". Mộ U Minh trực tiếp ném hắn xuống dưới đất:
" Xử lý hắn đi. "
Một tên thủ hạ từ lùm cây bò ra, kéo chân tên hắc y nhân kia đi mất. Giờ đây trong không gian yên tĩnh buổi đêm chỉ còn hai người, Tưởng Lan Nguyệt dùng sức để thoát khỏi hắn:
" Ngươi bị điên à, ôm ta làm gì, chuyện của ông đây liên quan gì đến ngươi. "