Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Sát Thủ Nàng Thật Thú Vị - Chương 15: Khẩu xà tâm phật
Lan Nguyệt để hắn nằm trên giường ngủ. Còn cô, cô đi đến phòng thuốc để chế phương pháp giải độc. Loại độc này nói khó giải thì không phải, nó dễ giải cũng không đúng. Loại độc này có tên là cửu anh độc, được triết xuất từ hoa cửu anh thảo. Và điều đặc biệt nếu muốn giải loại độc này thì cái khó nhất là phải tìm được bạch tuyết liên còn lại mọi thứ đều rất đơn giản. Nhưng đóa bạch tuyết liên này rất khó tìm, ngàn năm mới có một bông, và hơn hết nó sống ở nơi núi cao, thời tiết ôn hòa, lúc nào cũng là mùa xuân.Nó có hình dạng như hoa sen trắng nhưng nhị hoa lại có màu đỏ. Đừng hỏi vì sao cô không có thuốc giải vì mỗi lần cô chế độc đều để giết người, mỗi loại độc đều có thể kết thúc một sinh mệnh với liều lượng rất nhỏ, nên chẳng bao giờ cô chế thuốc giải làm gì. Vì người cô muốn giết thì không bao giờ cứu. Thế rồi cô quyết định trở về phòng đợi Mộ U Minh tỉnh dậy, hỏi hắn xem có bạch tuyết liên hay không. Vì loại hoa này chỉ có người hoàng tộc có.
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thấy trên mình đã khoác một bộ y phục khác, nằm trên một cái giường xa lạ. Hắn cảm thấy cơ thể khá khó chịu, muốn đứng dậy rời khỏi đây. Nhưng vừa động chân một chút, cơ thể hắn trở nên đau nhức, đau thấu trời xanh. Hắn phát hiện trên cơ thể mình có mấy tia màu đen nhìn rất ghê sợ. Đột nhiên giọng nói của Lan Nguyệt vang lên:
" Ngươi tỉnh rồi à. Nằm đấy đi, đừng cử động nếu không muốn độc tái phát nhanh hơn. Mà ta cũng cảm thấy kì lạ tại sao ngươi trúng độc do ta chế tạo lại không chết mà vẫn có thể sống đến bây giờ. Hay ta lại chế sai chỗ nào rồi. Ta phải nghiên cứu lại thôi. "
Cô nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười. Còn hắn khi nghe thấy cô cất tiếng thì vui không ngừng, thì ra giường hắn nằm là giường của nàng, phòng hắn ở là phòng của nàng, thân thể này cũng là nàng nhìn. Hắn vui lắm, hắn cứ nghĩ rằng Lan Nguyệt nghét hắn sẽ không cứu hắn, sẽ bỏ mặc hắn không quan tâm. Nhưng nàng đã làm điều khiến hắn hạnh phúc, lựa chọn khi chạy đến nơi ở của nàng đúng là quyết định không sai. Thì ra trong tim nàng hắn chiếm được một vị trí. Nhứng điều hắn bất ngờ là tại sao hắn lại trúng độc của nàng. Đây là một câu hỏi khiến hắn không trả lời được, nhưng rồi:
" Nàng sẽ không làm vậy, vì nàng gặp ta rất nhiều lần, nàng có thể ra tay với ta ngay lúc đó chứ không phải đợi đến tối hôm qua mới ra tay. Nàng không hạ độc ta vì khi đó sao nàng lại cứu ta, chăm sóc ta. Nếu nàng có hạ độc thật thì khi chết dưới tay nàng là niềm hạnh phúc của ta, nương tử ạ. "
Lan Nguyệt mở to hai mắt, đúng là tên mặt dày vô sỉ:
" Giết ngươi, ngươi cũng xứng để ta ra tay, giết ngươi chỉ khiến ta bẩn tay thôi.Và giết ngươi thì ta trở thành góa phụ sao. Đừng mơ. "
Mộ U Minh khẽ cười:
" Đúng là khẩu phật tâm xà. Nói muốn giết ta mà lại cứu ta. "
" Ta cứu ngươi á. Không hẳn thế vì trên người ngươi vẫn có độc, ta chưa thể giải được. "
" Theo ta được biết, nàng rấy giỏi về mảng y thuật này, vậy tại sao nàng không thể giải. "
" Không giải vì ta còn thiếu một loại thảo dược "
" Đó là gì? "
" Đóa bạch tuyết liên. Ngươi có không? "
" Có. Vừa hay trong phủ ta vừa vặn có một bông. "
" Vậy được ngươi sai người lấy đến đây ta giải độc cho ngươi. "
Hắn nghe thấy nàng muốn giải độc cho hắn thì vui lắm.
" Tiểu Lý Tử, ngươi về phủ cầm đóa bạch tuyết liên đến đây. "
Từ trên mái nhà nhảy xuống, một tên gầy gò nhưng thân thủ rất tốt.
" Tuân mệnh "
Thế rồi hắn đi luôn. Cô nhìn Mộ U Mịnh không ngờ hắn lại có đóa bạch liên này. Vì trong hoàng thành này chỉ có người có công to lớn mới được hoàng thượng ban tặng lễ vật này. Cô tự hỏi cái tên mặt dày vô sỉ này thì làm được cái gì mà có thứ trân quý ấy.
" Nàng nói đây là độc nàng chế ra. Nếu nàng không hạ độc, vậy trong phủ nhất định có nội gián, trà trộn vào. "
" Ngươi không nói làm ta quên mất, không biết tên ăn trộm này vào đây thế nào nhỉ, ta rất tò mò trừ Nhược Ảnh ra thì không ai có thể vào khi không có ta vì trong đó có rất nhiều cơ quan bẫy. Chỉ có những người hay lui tới quét dọn...."
" Nàng nói thế cũng có khả năng, để ta điều tra người quét dọn trong phủ nàng. Hụ....hụ...hụ "
Hắn ho ra máu. Cơ thể có vẻ khá yêu, cô gắng gượng nói chyênn với cô.
" Ngươi nghỉ đi, chuyện này không cần ngươi nhúng tay, ta sẽ tự tìm ra, nếu người đã đụng đến ta thì trời tru đất diệt, kẻ động vào ta chỉ có chết. "
Hắn gượng cười nhìn nàng:
" Nàng muốn làm gì ta đều ủng hộ nàng..hụ hụ"
" Thôi ngươi nghỉ đi,yên tâm ta sẽ chừa nửa mạng của hắn cho ngươi. "
Hắn bật cười nhìn Lan Nguyệt. Nàng thật là yêu nghiệt mà. Nói giết người là giết không cần quan tâm ai. Điều này hắn rất thích ở nàng.
Sáng hôm sau, khi hắn tỉnh dậy thấy trên mình đã khoác một bộ y phục khác, nằm trên một cái giường xa lạ. Hắn cảm thấy cơ thể khá khó chịu, muốn đứng dậy rời khỏi đây. Nhưng vừa động chân một chút, cơ thể hắn trở nên đau nhức, đau thấu trời xanh. Hắn phát hiện trên cơ thể mình có mấy tia màu đen nhìn rất ghê sợ. Đột nhiên giọng nói của Lan Nguyệt vang lên:
" Ngươi tỉnh rồi à. Nằm đấy đi, đừng cử động nếu không muốn độc tái phát nhanh hơn. Mà ta cũng cảm thấy kì lạ tại sao ngươi trúng độc do ta chế tạo lại không chết mà vẫn có thể sống đến bây giờ. Hay ta lại chế sai chỗ nào rồi. Ta phải nghiên cứu lại thôi. "
Cô nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên ý cười. Còn hắn khi nghe thấy cô cất tiếng thì vui không ngừng, thì ra giường hắn nằm là giường của nàng, phòng hắn ở là phòng của nàng, thân thể này cũng là nàng nhìn. Hắn vui lắm, hắn cứ nghĩ rằng Lan Nguyệt nghét hắn sẽ không cứu hắn, sẽ bỏ mặc hắn không quan tâm. Nhưng nàng đã làm điều khiến hắn hạnh phúc, lựa chọn khi chạy đến nơi ở của nàng đúng là quyết định không sai. Thì ra trong tim nàng hắn chiếm được một vị trí. Nhứng điều hắn bất ngờ là tại sao hắn lại trúng độc của nàng. Đây là một câu hỏi khiến hắn không trả lời được, nhưng rồi:
" Nàng sẽ không làm vậy, vì nàng gặp ta rất nhiều lần, nàng có thể ra tay với ta ngay lúc đó chứ không phải đợi đến tối hôm qua mới ra tay. Nàng không hạ độc ta vì khi đó sao nàng lại cứu ta, chăm sóc ta. Nếu nàng có hạ độc thật thì khi chết dưới tay nàng là niềm hạnh phúc của ta, nương tử ạ. "
Lan Nguyệt mở to hai mắt, đúng là tên mặt dày vô sỉ:
" Giết ngươi, ngươi cũng xứng để ta ra tay, giết ngươi chỉ khiến ta bẩn tay thôi.Và giết ngươi thì ta trở thành góa phụ sao. Đừng mơ. "
Mộ U Minh khẽ cười:
" Đúng là khẩu phật tâm xà. Nói muốn giết ta mà lại cứu ta. "
" Ta cứu ngươi á. Không hẳn thế vì trên người ngươi vẫn có độc, ta chưa thể giải được. "
" Theo ta được biết, nàng rấy giỏi về mảng y thuật này, vậy tại sao nàng không thể giải. "
" Không giải vì ta còn thiếu một loại thảo dược "
" Đó là gì? "
" Đóa bạch tuyết liên. Ngươi có không? "
" Có. Vừa hay trong phủ ta vừa vặn có một bông. "
" Vậy được ngươi sai người lấy đến đây ta giải độc cho ngươi. "
Hắn nghe thấy nàng muốn giải độc cho hắn thì vui lắm.
" Tiểu Lý Tử, ngươi về phủ cầm đóa bạch tuyết liên đến đây. "
Từ trên mái nhà nhảy xuống, một tên gầy gò nhưng thân thủ rất tốt.
" Tuân mệnh "
Thế rồi hắn đi luôn. Cô nhìn Mộ U Mịnh không ngờ hắn lại có đóa bạch liên này. Vì trong hoàng thành này chỉ có người có công to lớn mới được hoàng thượng ban tặng lễ vật này. Cô tự hỏi cái tên mặt dày vô sỉ này thì làm được cái gì mà có thứ trân quý ấy.
" Nàng nói đây là độc nàng chế ra. Nếu nàng không hạ độc, vậy trong phủ nhất định có nội gián, trà trộn vào. "
" Ngươi không nói làm ta quên mất, không biết tên ăn trộm này vào đây thế nào nhỉ, ta rất tò mò trừ Nhược Ảnh ra thì không ai có thể vào khi không có ta vì trong đó có rất nhiều cơ quan bẫy. Chỉ có những người hay lui tới quét dọn...."
" Nàng nói thế cũng có khả năng, để ta điều tra người quét dọn trong phủ nàng. Hụ....hụ...hụ "
Hắn ho ra máu. Cơ thể có vẻ khá yêu, cô gắng gượng nói chyênn với cô.
" Ngươi nghỉ đi, chuyện này không cần ngươi nhúng tay, ta sẽ tự tìm ra, nếu người đã đụng đến ta thì trời tru đất diệt, kẻ động vào ta chỉ có chết. "
Hắn gượng cười nhìn nàng:
" Nàng muốn làm gì ta đều ủng hộ nàng..hụ hụ"
" Thôi ngươi nghỉ đi,yên tâm ta sẽ chừa nửa mạng của hắn cho ngươi. "
Hắn bật cười nhìn Lan Nguyệt. Nàng thật là yêu nghiệt mà. Nói giết người là giết không cần quan tâm ai. Điều này hắn rất thích ở nàng.