Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Đại kết cục
Long Hiền Lương càng nghe càng đen mặt. Lạnh giọng.
"Các người đây đối với vương phi của bản vương, phi thường có ý kiến... nhưng bản vương tại đây nói cho các người biết, đời này bản vương chỉ có một thê tử là nàng...nếu như ai còn có ý định không an phận thì nên làm cửa cho chắc nếu không giữa đêm Bạch Hổ của vương phi tới các ngươi chạy không thoát đâu... còn nếu có người nói xấu nàng vậy để bản vương xem răng người đó có còn chắc không đã..."
Đây là ý gì chứ...thật là khó tưởng tượng mà. Trắng trợn mà bao che dung túng như vậy sao?...
Long Hiền Lương nói xong liền đi ra. Những gì nên nói hắn đã nói cả rồi, những người kia nếu không an phận thì hậu quả họ tự mình tới gánh...
Sau khi Long Hiền Lương rời đi thì những người kia đều sợ hãi không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại hướng Nam Cảnh Đế.
"Bệ hạ..."
"..."
Nam Cảnh Đế liền phất tay cho họ lui.
"Các vị trở về đi, đây là chuyện riêng của Nhiếp chính vương, hắn muốn sao tùy hắn..."
Nói rồi cũng một mạch đi tới cung Hoàng Hậu... hắn đây cũng là rất đau đầu sử lý việc nhà của mình a...
~~~~~~~~
Long Hiền Lương trở về phủ ra sức mà lấy lòng thê tử, cuối cùng chỉ còn mỗi nước quỳ xuống nhưng rốt cuộc chưa cần hắn làm thì đã được đại xá.
Lê Bảo Ngọc từ khi mang thai khẩu vị vô cùng kém, hôm nay đột nhiên lại thèm ăn thịt chim nướng...
Nàng nhìn những con chim đang bay trên trời kia liền nói với Long Hiền Lương.
"Phu quân... thiếp muốn ăn thịt chim nướng..."
Vậy là dưới yêu cầu của thê tử Long Hiền Lương phải sai người đi lấy cung tên tới tự mình bắn chim cho nàng... rồi lại sai người nhóm lửa tự mình nướng chim...
Từ đó Long Hiền Lương luôn theo sát bên Lê Bảo Ngọc. Mà nàng thì lại chỉ muốn ăn đồ ăn mà hắn làm, vậy là từ một nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, Long Hiền Lương nghiễm nhiên trở thành đầu bếp riêng của thê tử nhà mình. Chỉ là hắn vô cùng nguyện ý, hạnh phúc mà làm, mặc nàng sai sử.
Lê Bảo Ngọc mang thai vất vả đã tới tháng thứ chín, lúc này đây người nàng đã tròn như một quả bóng, hai chân có phần sưng lên, đi lại vô cùng khó khăn. Long Hiền Lương luôn luôn ở bên cạnh nàng, cẩn thận mà dìu nàng đi từng bước một. Hàng đêm còn phải rửa chân, xoa bóp chân giúp nàng.
Đêm rằm tháng tám trăng sáng vằng vặc, Lê Bảo Ngọc nửa đêm bị đau mà thức giấc. Long Hiền Lương thấy nàng dậy cũng tỉnh theo.
"Tiểu Ngọc nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Lê Bảo Ngọc nhíu mày, nhịn đau xuống, nói.
"Ta sắp sinh rồi, chàng mau đi gọi người tới..."
Chỉ một lát sau tin tức vương phi sắp sinh lan truyền ra khắp. Khắp phủ nhiếp chính vương đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng sinh, Long Hiền Lương ôm lấy Lê Bảo Ngọc không rời.
"Tiểu Ngọc... ta ở đây..."
Bà đỡ cùng thái y, cung nữ túc trực khuyên bảo thế nào hắn cũng không đi ra, một mực ở bên thê tử.
Từ khi nàng mang thai hắn đã tìm hiểu rất rõ. Phụ nữ sinh con chính là đi dạo một vòng tử môn quan. Nhìn thấy nàng thống khổ như vậy, hắn thầm hạ quyết tâm, không để nàng sinh thêm nữa một lần này là quá đủ rồi...
"A.... a... Long Hiền Lương..."
"Ta ở đây... ta ở đây..."
Bà đỡ:"Mau... mau lấy khăn cho vương phi cắn..."
Long Hiền Luong không nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay mình ra cho nàng cắn.
Mà Lê Bảo Ngọc được mệnh danh thần y, mà giờ này thống khổ không chịu nổi liền cắn tay Long Hiền Lương.
Bà Đỡ:"Vương phi... dùng sức... dùng sức một chút... sắp được rồi..."
Oe...oe...
Bà đỡ:"chúc mừng Nhiếp chính vương, chúc mừng vương phi là một tiểu thế tử..."
Nhưng bà đỡ còn chưa nói xong câu chúc mừng thì Lê Bảo Ngọc liền gọi.
"Còn một đứa nữa..."
Vậy là bà đỡ liền giao đứa bé cho tỳ nữ bên cạnh, rồi chạy lại. Một lát sau.
Oe... oe...
Bà đỡ:"Là một tiểu tiểu thư...chúc mừng nhiếp chính vương cùng vương phi... là... là long phượng thai..."
Tin vui vương phi nhiếp chính vương sinh long phượng thai nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hoàng thượng cùng hoàng hậu tự mình tới để chúc mừng.
Lê Bảo Ngọc nhìn hai tiểu hài tử nằm bên mình nở nụ cười hạnh phúc...
Long Hiền Lương thì vui vẻ cười tới không khéo nổi miệng. Cho người đốt pháo tưng bừng.
(HOÀN VĂN)
Kiều Lê: cảm ơn các bạn đã yêu thích và ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian qua. Xin chân thành cảm ơn rất nhiều.
Sau truyện này rất mong những truyện sau của mình cũng sẽ nhận được sự quan tâm cùng yêu mến của các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...
"Các người đây đối với vương phi của bản vương, phi thường có ý kiến... nhưng bản vương tại đây nói cho các người biết, đời này bản vương chỉ có một thê tử là nàng...nếu như ai còn có ý định không an phận thì nên làm cửa cho chắc nếu không giữa đêm Bạch Hổ của vương phi tới các ngươi chạy không thoát đâu... còn nếu có người nói xấu nàng vậy để bản vương xem răng người đó có còn chắc không đã..."
Đây là ý gì chứ...thật là khó tưởng tượng mà. Trắng trợn mà bao che dung túng như vậy sao?...
Long Hiền Lương nói xong liền đi ra. Những gì nên nói hắn đã nói cả rồi, những người kia nếu không an phận thì hậu quả họ tự mình tới gánh...
Sau khi Long Hiền Lương rời đi thì những người kia đều sợ hãi không thôi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại hướng Nam Cảnh Đế.
"Bệ hạ..."
"..."
Nam Cảnh Đế liền phất tay cho họ lui.
"Các vị trở về đi, đây là chuyện riêng của Nhiếp chính vương, hắn muốn sao tùy hắn..."
Nói rồi cũng một mạch đi tới cung Hoàng Hậu... hắn đây cũng là rất đau đầu sử lý việc nhà của mình a...
~~~~~~~~
Long Hiền Lương trở về phủ ra sức mà lấy lòng thê tử, cuối cùng chỉ còn mỗi nước quỳ xuống nhưng rốt cuộc chưa cần hắn làm thì đã được đại xá.
Lê Bảo Ngọc từ khi mang thai khẩu vị vô cùng kém, hôm nay đột nhiên lại thèm ăn thịt chim nướng...
Nàng nhìn những con chim đang bay trên trời kia liền nói với Long Hiền Lương.
"Phu quân... thiếp muốn ăn thịt chim nướng..."
Vậy là dưới yêu cầu của thê tử Long Hiền Lương phải sai người đi lấy cung tên tới tự mình bắn chim cho nàng... rồi lại sai người nhóm lửa tự mình nướng chim...
Từ đó Long Hiền Lương luôn theo sát bên Lê Bảo Ngọc. Mà nàng thì lại chỉ muốn ăn đồ ăn mà hắn làm, vậy là từ một nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, Long Hiền Lương nghiễm nhiên trở thành đầu bếp riêng của thê tử nhà mình. Chỉ là hắn vô cùng nguyện ý, hạnh phúc mà làm, mặc nàng sai sử.
Lê Bảo Ngọc mang thai vất vả đã tới tháng thứ chín, lúc này đây người nàng đã tròn như một quả bóng, hai chân có phần sưng lên, đi lại vô cùng khó khăn. Long Hiền Lương luôn luôn ở bên cạnh nàng, cẩn thận mà dìu nàng đi từng bước một. Hàng đêm còn phải rửa chân, xoa bóp chân giúp nàng.
Đêm rằm tháng tám trăng sáng vằng vặc, Lê Bảo Ngọc nửa đêm bị đau mà thức giấc. Long Hiền Lương thấy nàng dậy cũng tỉnh theo.
"Tiểu Ngọc nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Lê Bảo Ngọc nhíu mày, nhịn đau xuống, nói.
"Ta sắp sinh rồi, chàng mau đi gọi người tới..."
Chỉ một lát sau tin tức vương phi sắp sinh lan truyền ra khắp. Khắp phủ nhiếp chính vương đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng sinh, Long Hiền Lương ôm lấy Lê Bảo Ngọc không rời.
"Tiểu Ngọc... ta ở đây..."
Bà đỡ cùng thái y, cung nữ túc trực khuyên bảo thế nào hắn cũng không đi ra, một mực ở bên thê tử.
Từ khi nàng mang thai hắn đã tìm hiểu rất rõ. Phụ nữ sinh con chính là đi dạo một vòng tử môn quan. Nhìn thấy nàng thống khổ như vậy, hắn thầm hạ quyết tâm, không để nàng sinh thêm nữa một lần này là quá đủ rồi...
"A.... a... Long Hiền Lương..."
"Ta ở đây... ta ở đây..."
Bà đỡ:"Mau... mau lấy khăn cho vương phi cắn..."
Long Hiền Luong không nghĩ ngợi nhiều liền đưa tay mình ra cho nàng cắn.
Mà Lê Bảo Ngọc được mệnh danh thần y, mà giờ này thống khổ không chịu nổi liền cắn tay Long Hiền Lương.
Bà Đỡ:"Vương phi... dùng sức... dùng sức một chút... sắp được rồi..."
Oe...oe...
Bà đỡ:"chúc mừng Nhiếp chính vương, chúc mừng vương phi là một tiểu thế tử..."
Nhưng bà đỡ còn chưa nói xong câu chúc mừng thì Lê Bảo Ngọc liền gọi.
"Còn một đứa nữa..."
Vậy là bà đỡ liền giao đứa bé cho tỳ nữ bên cạnh, rồi chạy lại. Một lát sau.
Oe... oe...
Bà đỡ:"Là một tiểu tiểu thư...chúc mừng nhiếp chính vương cùng vương phi... là... là long phượng thai..."
Tin vui vương phi nhiếp chính vương sinh long phượng thai nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Hoàng thượng cùng hoàng hậu tự mình tới để chúc mừng.
Lê Bảo Ngọc nhìn hai tiểu hài tử nằm bên mình nở nụ cười hạnh phúc...
Long Hiền Lương thì vui vẻ cười tới không khéo nổi miệng. Cho người đốt pháo tưng bừng.
(HOÀN VĂN)
Kiều Lê: cảm ơn các bạn đã yêu thích và ủng hộ truyện của mình trong suốt thời gian qua. Xin chân thành cảm ơn rất nhiều.
Sau truyện này rất mong những truyện sau của mình cũng sẽ nhận được sự quan tâm cùng yêu mến của các bạn. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ...