Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Đại nghịch bất đạo
Nam Vũ Đế thực sự rất tức giận, nhi tử của hắn vậy mà không từ bất cứ một thủ đoạn nào, vì hoàng quyền mà chuyện gì cũng có thể làm. Diệt trừ huynh đệ, không lưu lại cho bất cứ ai một con đường sống... thật...
Nam Vũ Đế nhìn Thẩm Tề nói.
"Thẩm tướng quân... thu lưới đi, bắt gọn tất cả lại cho trẫm..."
Thẩm Tề tuân chỉ rồi liền đi ra ngoài phụng mệnh.
~~~~~~~~
Lê Bảo Ngọc bên này một đường thận lợi đưa được mẫu tử Hà Minh Tú ra tới ngoài, liền thấy có người tới, liền kéo nhau trốn vào một hốc cây.
Thấy những người kia đã đi qua Lê Bảo Ngọc liền lấy trong người ra một cây tiêu nhỏ thổi ra một làn khói mỏng, một con chim mỏng manh theo làn khói dần hiện ra và bay đi.
Lê Bảo Ngọc dẫn theo mẫu tử Hà Minh Tú trốn gọn vào trong hốc cây đó chờ đợi.
Long Cảnh Trí lúc này đã bớt sợ hãi liền nhìn sang Lê Bảo Ngọc, nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh...
"Thẩm... thẩm thật lợi hại..."
Lê Bảo Ngọc cười nhìn tiểu hài tử trước mặt nói.
"Thật sao?..."
Long Cảnh Trí gật đầu quả quyết. Trong mắt của Long Cảnh Trí bây giờ vị Bát Thẩm này được hài tử này coi như là thần tiên luôn vậy.
"Thật.. thật mà...thẩm thật giống như thần tiên vậy..."
Lê Bảo Ngọc nhìn lại người mình bây giờ, chẳng thấy nổi chút nào dáng vẻ giống thần tiên cả, thì chỉ biết cười cười nhìn Long Cảnh Trí...
Hà Minh Tú cũng đưa tay lên xoa đầu nhi tử mỉm cười, lần này thoát được một kiếp hoàn toàn là nhờ vị đệ phụ trước mắt này. Nàng cũng có thể hiểu được vì sao nhi tử của nàng lại coi đệ phụ là thần tiên...
Lúc này từ đằng xa một đoàn người đang lặng lẽ tiến đến phía họ. Lê Bảo Ngọc để hai mẫu tử Hà Minh Tú ngồi đó, rồi lặng lẽ đi đến chỗ nhóm người kia...
~~~~~~~~
Hoàng cung...
Nam Vũ Đế nhìn những nhi tử trước mặt, lại nhìn Hoàng hậu và phi tần đang quỳ đầy trong điện. Nhếch môi cười khổ một tiếng...
Hắn là Hoàng Đế vậy nhưng khi hắn chết thì thê thiếp đông cỡ nào nhưng không một ai ở bên. Nhi tử thì tranh đấu, chém giết không để di nguyện của hắn vào mắt. Tàn sát huynh đệ, bắt cóc thê nhi của huynh đệ để uy hiếp... thử hỏi có ai thất bại như hắn, một đời này hắn thất bại một cách thảm thương nhất.
Nhưng Nam Vũ Đế chỉ có thể bi thương trong lòng, việc lớn trước mắt, cơ nghiệp cần hắn gìn giữ, hắn không có thời gian bi ai cho chính mình. Sinh ra trong hoàng tộc đây là số mạng của hắn...
Nam Vũ Đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống phía dưới, lạnh giọng mà nói.
"Trẫm hôm nay coi như được mở mang tầm mắt... các ngươi thật không để trẫm vào mắt mà... di chiếu của trẫm cũng không muốn nghe cho hết..."
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... là Thuận Vương đại nghịch bất đạo hủy đi chiếu chỉ của người..."
Nam Vũ Đế:"Vậy sao? Vậy ngươi có chắc rằng khi đó nếu người được nhắc đến là Thuận Vương ngươi sẽ không hủy đi chứ?"
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... nhi thần không thể nào làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó được..."
Nam Vũ Đế:"Không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Vậy ngươi đang làm gì?"
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... là... là... là nhi thần muốn bảo vệ người...muốn bảo vệ cơ nghiệp trăm năm..."
Bình Vương:"Thuần Vương nói thật hay..."
Hoàng Hậu:"Bệ Hạ... Thuần Nhi chỉ là thấy Bình Vương cùng Thuận Vương có ý đồ tạo phản nên mới... mới làm như vậy mà thôi... bệ hạ..."
Thuận Vương:"Hoàng Hậu nương nương nói cũng thật là hay... ta có ý đồ mưu phản mà các ngươi lại không nói lại với phụ hoàng... các ngươi lại tự ý bao vây, thao túng triều thần... hay... hay..."
Hoàng Hậu:"Thuần Vương là con trưởng việc kế vị bệ hạ là điều đương nhiên... lại nói trong chiếu thư đã nhắc tới Thuần Vương vậy là bệ hạ cũng muốn để cho Thuần Vương kế vị... các ngươi có ý kiến gì?..."
Thục Phi:"Hoàng hậu nương nương... người đừng vui mừng quá vội, Hoàng thuợng còn đây... thêm nữa... hậu cung không được can dự triều chính đâu..."
Đoan Phi:"Bệ hạ... thần thiếp chính là không biết gì cả... thần thiếp bị Thuần Vương cùng Bình Vương bắt làm con tin... nên Thuận Vương mới làm vậy thôi... thực ra Thuận Vương không có ý gì đâu..."
Thục Phi:"Bắt ngươi làm con tin... ta phi... ngươi nhìn lại ngươi xem ăn tốt, mặc tốt... nếu bắt ngươi làm con tin còn để ngươi tốt như vậy đứng đây xảo ngữ..."
Nam Vũ Đế thấy ngươi một câu ta một câu sắp loạn lên cả thì tức giận tới muốn phun ra một ngụm máu... Những người này là người thân của hắn sao?...
"Câm miệng hết lại cho trẫm... đừng tưởng trẫm không biết gì? Các người hồ ngôn xảo ngữ mà chối hết tội... trẫm cho các ngươi biết... không thoát đâu..."
(Còn tiếp)
Nam Vũ Đế nhìn Thẩm Tề nói.
"Thẩm tướng quân... thu lưới đi, bắt gọn tất cả lại cho trẫm..."
Thẩm Tề tuân chỉ rồi liền đi ra ngoài phụng mệnh.
~~~~~~~~
Lê Bảo Ngọc bên này một đường thận lợi đưa được mẫu tử Hà Minh Tú ra tới ngoài, liền thấy có người tới, liền kéo nhau trốn vào một hốc cây.
Thấy những người kia đã đi qua Lê Bảo Ngọc liền lấy trong người ra một cây tiêu nhỏ thổi ra một làn khói mỏng, một con chim mỏng manh theo làn khói dần hiện ra và bay đi.
Lê Bảo Ngọc dẫn theo mẫu tử Hà Minh Tú trốn gọn vào trong hốc cây đó chờ đợi.
Long Cảnh Trí lúc này đã bớt sợ hãi liền nhìn sang Lê Bảo Ngọc, nhìn nàng với ánh mắt lấp lánh...
"Thẩm... thẩm thật lợi hại..."
Lê Bảo Ngọc cười nhìn tiểu hài tử trước mặt nói.
"Thật sao?..."
Long Cảnh Trí gật đầu quả quyết. Trong mắt của Long Cảnh Trí bây giờ vị Bát Thẩm này được hài tử này coi như là thần tiên luôn vậy.
"Thật.. thật mà...thẩm thật giống như thần tiên vậy..."
Lê Bảo Ngọc nhìn lại người mình bây giờ, chẳng thấy nổi chút nào dáng vẻ giống thần tiên cả, thì chỉ biết cười cười nhìn Long Cảnh Trí...
Hà Minh Tú cũng đưa tay lên xoa đầu nhi tử mỉm cười, lần này thoát được một kiếp hoàn toàn là nhờ vị đệ phụ trước mắt này. Nàng cũng có thể hiểu được vì sao nhi tử của nàng lại coi đệ phụ là thần tiên...
Lúc này từ đằng xa một đoàn người đang lặng lẽ tiến đến phía họ. Lê Bảo Ngọc để hai mẫu tử Hà Minh Tú ngồi đó, rồi lặng lẽ đi đến chỗ nhóm người kia...
~~~~~~~~
Hoàng cung...
Nam Vũ Đế nhìn những nhi tử trước mặt, lại nhìn Hoàng hậu và phi tần đang quỳ đầy trong điện. Nhếch môi cười khổ một tiếng...
Hắn là Hoàng Đế vậy nhưng khi hắn chết thì thê thiếp đông cỡ nào nhưng không một ai ở bên. Nhi tử thì tranh đấu, chém giết không để di nguyện của hắn vào mắt. Tàn sát huynh đệ, bắt cóc thê nhi của huynh đệ để uy hiếp... thử hỏi có ai thất bại như hắn, một đời này hắn thất bại một cách thảm thương nhất.
Nhưng Nam Vũ Đế chỉ có thể bi thương trong lòng, việc lớn trước mắt, cơ nghiệp cần hắn gìn giữ, hắn không có thời gian bi ai cho chính mình. Sinh ra trong hoàng tộc đây là số mạng của hắn...
Nam Vũ Đế ngồi trên long ỷ nhìn xuống phía dưới, lạnh giọng mà nói.
"Trẫm hôm nay coi như được mở mang tầm mắt... các ngươi thật không để trẫm vào mắt mà... di chiếu của trẫm cũng không muốn nghe cho hết..."
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... là Thuận Vương đại nghịch bất đạo hủy đi chiếu chỉ của người..."
Nam Vũ Đế:"Vậy sao? Vậy ngươi có chắc rằng khi đó nếu người được nhắc đến là Thuận Vương ngươi sẽ không hủy đi chứ?"
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... nhi thần không thể nào làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đó được..."
Nam Vũ Đế:"Không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo? Vậy ngươi đang làm gì?"
Thuần Vương:"Phụ Hoàng... là... là... là nhi thần muốn bảo vệ người...muốn bảo vệ cơ nghiệp trăm năm..."
Bình Vương:"Thuần Vương nói thật hay..."
Hoàng Hậu:"Bệ Hạ... Thuần Nhi chỉ là thấy Bình Vương cùng Thuận Vương có ý đồ tạo phản nên mới... mới làm như vậy mà thôi... bệ hạ..."
Thuận Vương:"Hoàng Hậu nương nương nói cũng thật là hay... ta có ý đồ mưu phản mà các ngươi lại không nói lại với phụ hoàng... các ngươi lại tự ý bao vây, thao túng triều thần... hay... hay..."
Hoàng Hậu:"Thuần Vương là con trưởng việc kế vị bệ hạ là điều đương nhiên... lại nói trong chiếu thư đã nhắc tới Thuần Vương vậy là bệ hạ cũng muốn để cho Thuần Vương kế vị... các ngươi có ý kiến gì?..."
Thục Phi:"Hoàng hậu nương nương... người đừng vui mừng quá vội, Hoàng thuợng còn đây... thêm nữa... hậu cung không được can dự triều chính đâu..."
Đoan Phi:"Bệ hạ... thần thiếp chính là không biết gì cả... thần thiếp bị Thuần Vương cùng Bình Vương bắt làm con tin... nên Thuận Vương mới làm vậy thôi... thực ra Thuận Vương không có ý gì đâu..."
Thục Phi:"Bắt ngươi làm con tin... ta phi... ngươi nhìn lại ngươi xem ăn tốt, mặc tốt... nếu bắt ngươi làm con tin còn để ngươi tốt như vậy đứng đây xảo ngữ..."
Nam Vũ Đế thấy ngươi một câu ta một câu sắp loạn lên cả thì tức giận tới muốn phun ra một ngụm máu... Những người này là người thân của hắn sao?...
"Câm miệng hết lại cho trẫm... đừng tưởng trẫm không biết gì? Các người hồ ngôn xảo ngữ mà chối hết tội... trẫm cho các ngươi biết... không thoát đâu..."
(Còn tiếp)