Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu - Chương 588: Dơi gõ cửa
Sở Nhược Hề càng thêm tò mò: "Khó trách cái gì vậy? Ngươi nếu không nói, ta có thể tự mình xuống giường xem”
Lãnh Băng Cơ quay trở lại, đưa chiếc khăn lấy được đưa cho Sở Nhược Hề coi "Ngươi tự xem đi, đây là cái gì?"
Sở Nhược Hề cúi đầu nhìn, tấm khăn sạch sẽ màu vàng có thêu hoa thủy tiên trên tay Lãnh Băng Cơ, có điểm một phiểm đó, giống như là vết máu gì đó. "Đây là cái gì? Nước sơn bị tróc rồi?"
Cửa phòng hai người đang đứng lúc đại hôn, Lãnh tướng đặc biệt mời người xem bói, nói rằng Lãnh Thanh Hạc có mệnh hỏa, vì để chúc mừng hỉ sự, đã sai người quét hết các cánh cửa phòng, khung cửa thành màu đỏ sẫm. Sau đó, Sở Nhược Hề nói toạc ra ghét màu này, thời điểm năm mới ra lệnh cho thợ sơn lại thành màu đỏ cam.
"Không phải, là máu” Lãnh Băng Cơ giải thích: "Nếu như ta đoán không sai, đây chính là máu của con lươn”
"Máu lượn? Là có ý gì? Trừ tà sao?”Sở Nhược Hề thẳng thắn hỏi.
"Ngừa cái gì tà cơ? Chiêu tà! Đêm qua liên tục gõ cửa trêu đùa, không phải là cao thủ gì mà đến vô ảnh đi vô hình, mà là con dơi. Con dơi dễ dàng bị mùi máu của lươn thu hút, khi đầu hoặc thân người nó chạm vào cửa, thì không phải chính là giống như cách tạo ra âm thanh gõ cửa độc nhất vô nhị sao?"
"Thần kì như vậy sao?"
Sở Nhược Hề có điểm kinh ngạc: "Ngươi là làm sao mà biết được?" !Việc này cũng phải kể công đến việc lúc nhỏ có thời gian bản thân xem bộ phim, hình như là một đoạn ngắn trong phim & thần thám địch nhân kiệt }? Cụ thể tình tiết câu chuyện sớm đã đã quên rồi, những cảnh tượng "ma quái”dọa người sởn tóc gáy hãy vẫn còn nhớ như in.
"Tình cờ biết được”
Sở Nhược Hà cảm thấy được điều mới lạ: "Đến tột cùng là ai thâm hiểm như vậy, chủ ý như vậy cũng có thể nghĩ ra? Hơn nữa, hắn là lúc nào quét được vết máu lên vậy? Ta như thế nào hoàn toàn không biết?"
"Vậy muốn hỏi người người trong viện, hôm qua có ai đi ra đi vào phòng của ngươi.”
Sở Nhược Hề có chút ảo não: "Này thật đúng là khó mà nói, từ ta có thai, người đến phủ thăm không ít. Đương nhiên, có một bộ phận người là vì y thuật của người mà đến”
"Người này đã có chuẩn bị mà đến, đối với hoàn cảnh trong viện người nắm rõ như lòng bàn tay. Biết trên cửa phòng người thường treo rèm mành, cửa phòng hướng ra phía ngoài mở ra, hơn nữa màu sắc cũng giống nhau, người thường cũng sẽ không chú ý tới”
Sở Nhược Hề bừng tỉnh ngộ: "Quả thực rất đáng giận. Nan có thể nào là ta ngày thường quản nhà, thất lễ với ai? Đến mức hạ độc thủ như vậy đối với ta? Việc này ta nhất định phải điều tra ra manh mối, không thể cử như vậy quên đi.”
Lãnh Băng Cơ không có khuyên can. Người này giống như một cây kim bị bỏ ở trên giường, nếu không rút ra được, Sở Nhược Hà đang mang thai cũng khó lòng sống yên ổn.
Sở Nhược Hề kêu ma ma tiến vào, bảo bà kêu mời cả mẫu thân và tẩu tẩu của mình đều đi vào.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã tề tụ đầy đủ.
Sở Nhược Hề đem chuyện Lãnh Thanh Hạc và Lãnh Băng Cơ hai huynh muội phát hiện ra, còn có sự nghi ngờ của bản thân, nói với một vài vị tẩu tẩu.
Lẽ nào có lí đó! Năm người lập tức tràn ngập phẫn nộ, bày mưu tính kế loạn xì ngậu.
Lãnh Bằng Cơ cuối cùng cũng hiểu được một cái đạo lý, cái gì gọi là, không giống nhau, không duyên phận, thì không phải người một nhà. Cái nhà này, giọng nói ai ai đều rất cao, một khi tức giận, ồn ào đến mức đầu óc ong ong.
"Ta đi phòng bếp hỏi một chút, xem trong phủ hôm qua có hay không giết lươn?"
"Nếu không phải trong phủ giết, thì phải là từ bên ngoài mang vào phủ, hỏi tiểu nhị gác cổng, xem có biết hai ngày nay có những người nào ra vào Tướng phủ”
"Ta đi hỏi một chút ma ma trong viện, tuy nói là nhiều người phức tạp, nhưng nếu là người bên ngoài Tướng phủ, thần thần bí bí làm chuyện này, cũng nhất định sẽ có người chú ý đến.”
"Còn có, mấy ngày nay Sở Nhược Hề ngươi có xúc phạm hạ nhân nào trong phủ không? Hãm hại người cũng ít nhất cần một lý do chứ? Ngươi gặp chuyện không may nhân, đối với hắn có lợi gì?"
"Chuyện này có liên hệ gì với bà ma ma bị điên kia ở trong phủ không? Ầm ĩ đến mức mọi người đều lo sợ, khẳng định là có mục đích”
"Đúng vậy, còn có lần trước người nói cái gì mà ma trơi, còn có lão nhân nửa đêm ho khan, còn có bóng dáng người bay qua lại, cũng chắc chắn là do người làm, ngay cả sơ hở nào đó cũng không có
Mọi người lại nhao nhao ồn ã, ngươi nói một câu, ta nói một câu, đều đem chuyện này phân tích gần giống nhau rồi.
Lãnh Bằng Cơ vẫn không nói chuyện, lưu tâm nghe vài vị Thiếu phu nhân líu ríu nêu cái nhìn của bản thân mình.
Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng, như thể xem ra, người này tuy nói là chuyện quỷ không hay thần không biết, nhưng là đồng thời cũng để lại không ít điểm đáng ngờ, theo những manh mối này, nhất định sẽ truy ra, sau đó vừa kịp, tìm ra được người đứng sau mấy trò giả quỷ này.
Sở Nhược Hồ chau mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: "Ngươi cảm thấy được không?"
Băng Cơ lắc đầu: "Ta tại đây cũng không có bất kì ý kiến gì hay cả. Chỉ có điều, ca ca đêm qua không ở trong viện nghỉ ngơi, việc này có ai biết?"
Vài vị Thiếu phu nhân đang huyên náo trao đổi nhất thời liền quay mặt đến: "Cũng đúng, không sớm không muộn, chọn đúng ngày này để ra tay. Hơn nữa, hắn như thế nào có thể biết được muội phu sẽ ở lại thư phòng?"
Từ lúc Sở Nhược Hề có thai, Lãnh Thanh Hạc cũng không có phân phòng mà ngủ. Phu thê hai người vẫn đều ngủ với nhau, trừ phi Lãnh Thanh Hạc đi ra ngoài uống rượu hoặc là có việc về muộn, lại bởi vì buổi sáng không khỏi thức dậy sớm, nghỉ ngơi luôn lại thư phòng, để không quấy rầy đến Sở Nhược Hề nghỉ ngơi.
Nhắc nhở này của Lãnh Băng Cơ, mọi người tất cả đều nhất thời tỉnh ngộ lại: "Đúng vậy, quét được máu lươn lên đây, việc này sớm có tính toán, nói cách khác, người này sáng sớm đã biết, Thanh Hạc sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng”
Sở Nhược Hề ấp a ấp úng nói: "Có một chút hoài nghi như vậy, chẳng lẽ, không quá chắc chắn. Vẫn là nên chờ các tẩu tẩu kiểm chứng rồi nói”
Sở phu nhân nghe được những lời này, trong lòng bản thân nữ nhân có chút băn khoăn, liền mang theo vài vị Thiếu phu nhân, đi ra ngoài tìm mấy ma ma trong Viện hỏi thăm.
Sở Nhược Hề lúc này mới ấp a ấp úng theo sát Băng Cơ nói: "Ta thực ra đã có phán đoán, nếu là nói sai rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều”.
"Là ai?".
"Hôm qua ca ca người được cuốn sách quý, Thanh Kiêu đứa nhỏ này biết.”
"Ngươi là đang hoài nghi Thanh Kiều?”trong lòng Băng cơ cả kinh,
Lãnh Băng Cơ quay trở lại, đưa chiếc khăn lấy được đưa cho Sở Nhược Hề coi "Ngươi tự xem đi, đây là cái gì?"
Sở Nhược Hề cúi đầu nhìn, tấm khăn sạch sẽ màu vàng có thêu hoa thủy tiên trên tay Lãnh Băng Cơ, có điểm một phiểm đó, giống như là vết máu gì đó. "Đây là cái gì? Nước sơn bị tróc rồi?"
Cửa phòng hai người đang đứng lúc đại hôn, Lãnh tướng đặc biệt mời người xem bói, nói rằng Lãnh Thanh Hạc có mệnh hỏa, vì để chúc mừng hỉ sự, đã sai người quét hết các cánh cửa phòng, khung cửa thành màu đỏ sẫm. Sau đó, Sở Nhược Hề nói toạc ra ghét màu này, thời điểm năm mới ra lệnh cho thợ sơn lại thành màu đỏ cam.
"Không phải, là máu” Lãnh Băng Cơ giải thích: "Nếu như ta đoán không sai, đây chính là máu của con lươn”
"Máu lượn? Là có ý gì? Trừ tà sao?”Sở Nhược Hề thẳng thắn hỏi.
"Ngừa cái gì tà cơ? Chiêu tà! Đêm qua liên tục gõ cửa trêu đùa, không phải là cao thủ gì mà đến vô ảnh đi vô hình, mà là con dơi. Con dơi dễ dàng bị mùi máu của lươn thu hút, khi đầu hoặc thân người nó chạm vào cửa, thì không phải chính là giống như cách tạo ra âm thanh gõ cửa độc nhất vô nhị sao?"
"Thần kì như vậy sao?"
Sở Nhược Hề có điểm kinh ngạc: "Ngươi là làm sao mà biết được?" !Việc này cũng phải kể công đến việc lúc nhỏ có thời gian bản thân xem bộ phim, hình như là một đoạn ngắn trong phim & thần thám địch nhân kiệt }? Cụ thể tình tiết câu chuyện sớm đã đã quên rồi, những cảnh tượng "ma quái”dọa người sởn tóc gáy hãy vẫn còn nhớ như in.
"Tình cờ biết được”
Sở Nhược Hà cảm thấy được điều mới lạ: "Đến tột cùng là ai thâm hiểm như vậy, chủ ý như vậy cũng có thể nghĩ ra? Hơn nữa, hắn là lúc nào quét được vết máu lên vậy? Ta như thế nào hoàn toàn không biết?"
"Vậy muốn hỏi người người trong viện, hôm qua có ai đi ra đi vào phòng của ngươi.”
Sở Nhược Hề có chút ảo não: "Này thật đúng là khó mà nói, từ ta có thai, người đến phủ thăm không ít. Đương nhiên, có một bộ phận người là vì y thuật của người mà đến”
"Người này đã có chuẩn bị mà đến, đối với hoàn cảnh trong viện người nắm rõ như lòng bàn tay. Biết trên cửa phòng người thường treo rèm mành, cửa phòng hướng ra phía ngoài mở ra, hơn nữa màu sắc cũng giống nhau, người thường cũng sẽ không chú ý tới”
Sở Nhược Hề bừng tỉnh ngộ: "Quả thực rất đáng giận. Nan có thể nào là ta ngày thường quản nhà, thất lễ với ai? Đến mức hạ độc thủ như vậy đối với ta? Việc này ta nhất định phải điều tra ra manh mối, không thể cử như vậy quên đi.”
Lãnh Băng Cơ không có khuyên can. Người này giống như một cây kim bị bỏ ở trên giường, nếu không rút ra được, Sở Nhược Hà đang mang thai cũng khó lòng sống yên ổn.
Sở Nhược Hề kêu ma ma tiến vào, bảo bà kêu mời cả mẫu thân và tẩu tẩu của mình đều đi vào.
Chỉ trong chốc lát, mọi người đã tề tụ đầy đủ.
Sở Nhược Hề đem chuyện Lãnh Thanh Hạc và Lãnh Băng Cơ hai huynh muội phát hiện ra, còn có sự nghi ngờ của bản thân, nói với một vài vị tẩu tẩu.
Lẽ nào có lí đó! Năm người lập tức tràn ngập phẫn nộ, bày mưu tính kế loạn xì ngậu.
Lãnh Bằng Cơ cuối cùng cũng hiểu được một cái đạo lý, cái gì gọi là, không giống nhau, không duyên phận, thì không phải người một nhà. Cái nhà này, giọng nói ai ai đều rất cao, một khi tức giận, ồn ào đến mức đầu óc ong ong.
"Ta đi phòng bếp hỏi một chút, xem trong phủ hôm qua có hay không giết lươn?"
"Nếu không phải trong phủ giết, thì phải là từ bên ngoài mang vào phủ, hỏi tiểu nhị gác cổng, xem có biết hai ngày nay có những người nào ra vào Tướng phủ”
"Ta đi hỏi một chút ma ma trong viện, tuy nói là nhiều người phức tạp, nhưng nếu là người bên ngoài Tướng phủ, thần thần bí bí làm chuyện này, cũng nhất định sẽ có người chú ý đến.”
"Còn có, mấy ngày nay Sở Nhược Hề ngươi có xúc phạm hạ nhân nào trong phủ không? Hãm hại người cũng ít nhất cần một lý do chứ? Ngươi gặp chuyện không may nhân, đối với hắn có lợi gì?"
"Chuyện này có liên hệ gì với bà ma ma bị điên kia ở trong phủ không? Ầm ĩ đến mức mọi người đều lo sợ, khẳng định là có mục đích”
"Đúng vậy, còn có lần trước người nói cái gì mà ma trơi, còn có lão nhân nửa đêm ho khan, còn có bóng dáng người bay qua lại, cũng chắc chắn là do người làm, ngay cả sơ hở nào đó cũng không có
Mọi người lại nhao nhao ồn ã, ngươi nói một câu, ta nói một câu, đều đem chuyện này phân tích gần giống nhau rồi.
Lãnh Bằng Cơ vẫn không nói chuyện, lưu tâm nghe vài vị Thiếu phu nhân líu ríu nêu cái nhìn của bản thân mình.
Ba anh thợ da họp lại thành Gia Cát Lượng, như thể xem ra, người này tuy nói là chuyện quỷ không hay thần không biết, nhưng là đồng thời cũng để lại không ít điểm đáng ngờ, theo những manh mối này, nhất định sẽ truy ra, sau đó vừa kịp, tìm ra được người đứng sau mấy trò giả quỷ này.
Sở Nhược Hồ chau mặt hỏi Lãnh Băng Cơ: "Ngươi cảm thấy được không?"
Băng Cơ lắc đầu: "Ta tại đây cũng không có bất kì ý kiến gì hay cả. Chỉ có điều, ca ca đêm qua không ở trong viện nghỉ ngơi, việc này có ai biết?"
Vài vị Thiếu phu nhân đang huyên náo trao đổi nhất thời liền quay mặt đến: "Cũng đúng, không sớm không muộn, chọn đúng ngày này để ra tay. Hơn nữa, hắn như thế nào có thể biết được muội phu sẽ ở lại thư phòng?"
Từ lúc Sở Nhược Hề có thai, Lãnh Thanh Hạc cũng không có phân phòng mà ngủ. Phu thê hai người vẫn đều ngủ với nhau, trừ phi Lãnh Thanh Hạc đi ra ngoài uống rượu hoặc là có việc về muộn, lại bởi vì buổi sáng không khỏi thức dậy sớm, nghỉ ngơi luôn lại thư phòng, để không quấy rầy đến Sở Nhược Hề nghỉ ngơi.
Nhắc nhở này của Lãnh Băng Cơ, mọi người tất cả đều nhất thời tỉnh ngộ lại: "Đúng vậy, quét được máu lươn lên đây, việc này sớm có tính toán, nói cách khác, người này sáng sớm đã biết, Thanh Hạc sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng”
Sở Nhược Hề ấp a ấp úng nói: "Có một chút hoài nghi như vậy, chẳng lẽ, không quá chắc chắn. Vẫn là nên chờ các tẩu tẩu kiểm chứng rồi nói”
Sở phu nhân nghe được những lời này, trong lòng bản thân nữ nhân có chút băn khoăn, liền mang theo vài vị Thiếu phu nhân, đi ra ngoài tìm mấy ma ma trong Viện hỏi thăm.
Sở Nhược Hề lúc này mới ấp a ấp úng theo sát Băng Cơ nói: "Ta thực ra đã có phán đoán, nếu là nói sai rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều”.
"Là ai?".
"Hôm qua ca ca người được cuốn sách quý, Thanh Kiêu đứa nhỏ này biết.”
"Ngươi là đang hoài nghi Thanh Kiều?”trong lòng Băng cơ cả kinh,