Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Ô Kê Bạch Phong Hoàn
Lãnh Băng Cơ mở lại cảnh cửa đã đóng rồi thò đầu ra ngoài: "Tác dụng của thuốc chỉ có thể kéo dài vài ngày. Ngoại trừ muội muội bị oan, tạm thời ở lại một mình, những thứ khác đều ổn, sẽ khôi phục lại từ từ, cho nên lão gia không cần quá lo lắng." “Lãnh Băng Cơ, bổn vương sớm muộn gì cũng giết ngươi!”
Thật nhẫn tâm, không phải hai cái miệng lúc nào cũng cãi nhau sao? Mép nồi nào mà không chạm thìa, Động không động, la đánh la giết, Vương Tướng Phủ trở thành chiến trường rồi sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ khe cửa, Mộ Dung Phong giận sôi máu, hỏa khí trong người không có chỗ phát ra. Tức giận phất tay áo bỏ đi,
Lãnh Bằng Nguyệt thấy y đi rồi, tự mình ở lại cũng không cầu xin được bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, hung hăng trợn mắt nhìn Nhi Nhi, vặn vẹo bỏ đi.
Nhi Nhi đứng lại khuôn viên, nửa buổi rồi cũng không thể thoải mái được. Vì cô biết kể từ sau khi tiểu thư tỉnh lại, đã có một chút khác biệt. Như những ngày nay, có phải là hơi quá cường đại không khi làm cho chiến thần nổi tiếng khắp Trường An phải nổi điên lên vì tức giận? | Mộ Dung Phong bực tức rời khỏi Triều Thiên Khuyết, đi khắp nơi trong Vương Phủ nhưng vẫn không tìm được nơi nào để xả cơn tức giận của mình.
| Đang đi thì tình cờ gặp được thầy lang trong phủ, ông đang ngồi xổm trước kệ thuốc, trên tay ôm con khỉ già đang nghịch ba cây kim bạc sáng bóng. Y khe khẽ thương lượng với lão hầu rằng: "Để ta thử lại một lần nữa xem. Tuy rằng có chút đau đớn nhưng giúp người cường thân kiện thể, cường dương bổ thận. Đối với người là tốt mà".
Lão hầu nhe răng trợn mắt biểu thị sự kháng nghị.. Mộ Dung Phong bước tới, vén vạt áo ra, tức giận ngồi xuống ghế bên cạnh: "Bắt mạch cho bổn vương!"
Lão hầu bị nộ khí của y làm cho sợ hãi, cất tiếng "éc éc” rồi bỏ chạy. Gã lang trung thì lại nhếch miệng “hề hệ" một tiếng: | Vương Gia có chỗ nào không khỏe?
“Toàn thân!”
Thoạt nhìn, bệnh chứng này là đau gan, nhưng lang trung không dám nói, vừa kiểm tra mạch vừa cẩn thận dò xét trên khuôn mặt y, do dự hồi lâu cũng không dám đưa ra kết luận.
“Rốt cuộc như thế nào rồi?”. “Vương Gia ngài có thể cho ta một chút gợi ý được không?" Đoán mò quả là quá khó. "Hôm nay, ta bị kim bạc đâm vào dưới xương sườn, toàn thân tê dại, mất hết sức lực" “Trúng độc ư?”
“Đúng” - Mộ Dung Phong nghiến răng - “Hiện tại có thể từ từ khôi phục tri giác. Nhưng mà ả nữ nhân nói một vài ngày nữa sẽ không được bình thường!"
Trong mắt lang trung chợt hiện lên một chút phấn khích: “Độc tính rất lợi hại. Xem ra, người này có lẽ y thuật cao minh. Xin hỏi là cao nhân phương nào thể?
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương cho rằng việc người đang chú tâm có chút không đúng".
"Từ góc độ mạch tượng cho thấy, không có gì không ổn. Cũng không có chút nào dấu hiệu trúng độc. Vương Gia đang ám chỉ việc gì bất thường?”. | Đức Phật nói: Không thể nói,
Mộ Dung Phong đứng thẳng người dậy, phất tay áo, một viên thuốc từ trong vạt áo rơi ra trên mặt đất, đích thị là Đoạn Trường Tản mà Lãnh Băng Cơ lúc nãy đã cho y ăn.
Lang Trung chọt mông nhấc lên, Mộ Dung Phong nhíu mày nhắc nhở: "Cẩn thận có độc!" Lang trung không hiểu nhìn y một cái, sau đó không tự chủ hỏi: "Vương Gia, thử thuốc này từ đâu mà ra?" “Ngươi đừng hỏi nhiều!”
Lang Trung cười *hề hề" một tiếng: "Tiểu nhân không dám, chỉ là nhắc nhở Vương Gia, cố gắng ăn càng ít càng tốt, thứ này không tốt đâu."
Mộ Dung Phong liếc nhìn hắn một cái: "Đây là thuốc gì?" * Kê Bạch Phong Hoàn". *Trị như thế nào?" “Điều kinh chi đới.”
Mộ Dung Phong sắc mặt phút chốc tối sầm lại, mây đen bao phủ, mưa giông đang ập tới: "Đáng chết! Ta muốn người ngày mai nhìn cho thật kỹ!"
Tân nương ba ngày hồi môn, đều rất long trọng, huống hồ đây lại là quý phi hồi tỉnh.
Tất nhiên, những vinh dự này đều thuộc về Lãnh Bằng Nguyệt. Tự sát trong ngày đại hôn, sự việc này đã được truyền lại từ lâu cho Tướng Phủ, làm cho lão già rẻ rúng kia sợ vẹo cả mũi. Còn Kim Thị cô ta hận ca ca đến tận xương tủy, sự việc này khẳng định là mượn gió bẻ măng, không biết náo động phong ba bão táp gì.
Nếu như Mộ Dung Phong tự gắn lên mình một bộ mặt tốt quay về Tướng Phủ, hảo đãi vẫn có thể mày dày mặt dạn ăn uống no say trong mâm cỗ. Bằng không, ba ngày này hồi tỉnh, lão nhân gia rẻ rúng kia nhất định phải thiết diện vô tư quản giáo chính mình thật tốt, như vậy mới có thể thanh chính gia phong.
Nàng không muốn quay về Tướng Phủ này chút nào. Một người nam nhân phụ tình, một di nương thâm độc nguy hiểm, lại còn | một đám tiểu thiếp và thứ muội hồ giả hổ uy, bên trong Tướng Phủ là một mớ hỗn độn, nàng hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm gia đình tồn tại.
Điều duy nhất khiến bản thân bị ràng buộc là cá cá của mình. Vốn dĩ có tài, có triển vọng, nay lại ốm đau nhiều năm, bệnh hoa tái phát suốt ngày, thành thử trở thành kẻ vô dụng. Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Lãnh Băng Cơ nhíu chặt, siết nắm tay lại.
Bệnh tình của ca ca không hề đơn giản! Trước đây chưa hiểu. Tin theo đại phu do Kim Thị mời lại chẩn đoán, nói rằng ca ca bị phế lao. Nhưng này nghĩ kĩ lại, triệu chứng bất đồng, đâu đó có chút khác biệt!
Vì vậy, nàng đánh liều trao đổi với Mộ Dung Phong cơ hội ba ngày này để hồi môn, nhất định phải tìm thời gian đến thăm ca ca xem huynh ấy đang mắc bệnh gì. Nếu không, một ngày nào đó huynh ấy sẽ bị phể khỏi Vương Phủ, lúc đó muốn đến cửa Tướng Phủ có lẽ không dễ dàng chút nào.
Sau khi thu dọn, Lãnh Băng Cơ thấy còn quá sớm, nên đã đi thẳng ra khỏi ngoài sân chính. | Mộ Dung Phong đã đợi sẵn bên ngoài phủ, mặc một trường bào bằng gầm màu xanh, viền mép chỉ bạc, và màu sắc tươi sáng phần nào làm giảm sự thù khí trên thân, máy kiểm mặt sao, khí vũ hiên ngang. Hắn leo lên ngựa, vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ liền quay đi, quai hàm cứng lại.
Tính ra, hắn đã làm tân lang chính thức được ba ngày, ngày thứ nhất bởi vì lão thái quân ngã bệnh, ngày thứ hai hắn tự tay cho Lãnh Băng Nguyệt chút quà lễ kiến diện, khiến cho Vương Gia mặt lạnh kia phải ngủ trong thư phòng cả đêm. Đến ngày thứ ba, hệ hế, không lẽ hắn nghe theo những lời sân bay, nên tự cho rằng mình không còn được trọng dụng nữa rồi ư?
Nhìn miếng thịt béo như Lãnh Bằng Nguyệt nhưng lại hữu tầm vô lực, không ăn vào miệng được, nên cũng không thể coi mình có thần sắc tốt.
Hai người hai thế giới khác nhau, không thể cự quan tâm hẳn mãi như một tiểu hài tử ngây ngô được.
Có ba chiếc xe ngựa đậu ở cửa, một chiếc phía trên đỉnh mái che lộng lẫy và sang trọng. Một chiếc chỉ là một chiếc xe ngựa Sơn đen bình thường. Chiếc cuối cùng chắc dành cho nha hoàn cùng với những hộp quà đa sắc sặc sỡ.
Nàng trực tiếp đi về phía mui xe ở cửa ra vào, xa phụ liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong khó xử, có chút lúng túng, nên nhất thời không đặt ghế kê chân.
Nhi Nhi bước tới để vén rèm lên, liền nhận ra rằng đã có người ở bên trong. Lãnh Băng Nguyệt cùng nha hoàn ngồi trong xe ngạo mạn cất tiếng nói: “Làm người phải biết tự mình biết mình".
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn cổ xe ngựa, nàng hơi cong môi lại: “Muội muội nói chỉ phải. Làm người phải biết tự mình biết mình. Cô xe này chạm nổi hình kỳ lân, hoàng kim lưu tô, là xe của Vương Gia và chính phi nương nương ngồi. Muội bất quả cũng chỉ là thế thất, tu hú đẻ nhờ, như vậy là phạm vào quy tắc. Vậy xin hỏi cải tự mình biết mình" của muội đi đâu rồi?” | Lãnh Bằng Nguyệt xì mũi coi thường cầu chất vấn của nàng: "Ta ngồi đây là có sự cho phép của Vương Gia. Cô muốn ngồi? Phải có Vương Gia gật đầu cái đã”.
Mộ Dung Phong đang trên yên ngựa, nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì cười nhạo: “Bổn vương tự biết chiều chuộng nữ nhân của mình, kẻ khác kiểm soát được sao?"
| Lãnh Băng Cơ quay mặt lại và đáp lại một cách bình tĩnh: “Ta ở Vương Phủ là Vương Phi, ở Tướng Phủ ta là trưởng nữ. Cô ta không hiểu các quy tắc thì để ta dạy. Nếu Vương Gia thực sự yêu chiều cô ta thì phải để cho cô ấy hiểu, biết thân biết phận, việc gì nên, việc gì không nên. Cô ta làm vậy, há chẳng phải làm cho Tướng Phủ ta trở nên bất trung bất nghĩa ư? Nếu phụ thân ta trông thấy cô ấy cả gan làm loạn như vậy, dù không phạt, cũng bị quan viên luận tội, đồng liệu phê bình, mang danh gia giáo không nghiêm”.
“Gia giáo của Tướng Phủ? Mộ Dung Phong liếc nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, nói điệu nhất ngữ song quan: “Tại đại hôn lễ ngày thứ nhất, bổn vương đã lĩnh giáo qua rồi”.
| Lãnh Băng Cơ cam tâm tình nguyện ngồi trên xe lừa, vốn dĩ nàng không quan tâm đến xe kiểu kia, nhưng đêm qua nàng đã nghĩ đi nghĩ lại, có một số vấn đề nguyên tắc mà y tuyệt đối không thể bỏ qua. Đặc biệt cỏ xe này là biểu tượng của địa vị, nếu để Lãnh Băng Nguyệt cưỡi trên đầu trên cổ như vậy, thì khi trở về Tướng Phủ, những người hầu coi thường người khác trong phủ sau này sẽ càng cầu thả hơn trong việc hầu hạ ca ca. | Cho đến khi có khả năng tự bảo vệ cá ca minh, huynh ấy không thể chịu thêm bất cứ tội lỗi nào nữa.
Lãnh Băng Cơ nhìn thẳng vào Mộ Dung Phong mà không có bất kỳ phản ứng dữ dội nào: “Ta có sai, nhưng lại hợp lệ. Trước khi nhận chiểu chi, ta vẫn là Vương Phi của Vương Phủ, có quyền quản lý chư phòng thiếp thất của Vương Gia. Hôm nay cho dù ta có ra lệnh cho người khác quy trách nhiệm cho cô ấy, điều đó cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Vương Gia vì chuyện này mà nổi giận với ta, thì đang coi thường luật lệ của tổ tông, sủng thiếp diệt thê. Người có chắc vẫn muốn làm vậy không?"
| Mộ Dung Phong cảm thấy người phụ nữ này rõ ràng có lỗi trước, không phải nàng sẽ thống khổ quỵ lụy khóc lóc, quỳ lạy cầu xin nàng tha thứ sao? Mà nay lại từ đầu chí cuối, vẫn còn hiệu trưởng ngạo mạn, tự mình lẽ thắng khí hùng trách móc không đúng?
Trên đời này sao lại có một người phụ nữ ngổ ngáo và vô lý như vậy.
- -----------------
Thật nhẫn tâm, không phải hai cái miệng lúc nào cũng cãi nhau sao? Mép nồi nào mà không chạm thìa, Động không động, la đánh la giết, Vương Tướng Phủ trở thành chiến trường rồi sao?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ khe cửa, Mộ Dung Phong giận sôi máu, hỏa khí trong người không có chỗ phát ra. Tức giận phất tay áo bỏ đi,
Lãnh Bằng Nguyệt thấy y đi rồi, tự mình ở lại cũng không cầu xin được bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, hung hăng trợn mắt nhìn Nhi Nhi, vặn vẹo bỏ đi.
Nhi Nhi đứng lại khuôn viên, nửa buổi rồi cũng không thể thoải mái được. Vì cô biết kể từ sau khi tiểu thư tỉnh lại, đã có một chút khác biệt. Như những ngày nay, có phải là hơi quá cường đại không khi làm cho chiến thần nổi tiếng khắp Trường An phải nổi điên lên vì tức giận? | Mộ Dung Phong bực tức rời khỏi Triều Thiên Khuyết, đi khắp nơi trong Vương Phủ nhưng vẫn không tìm được nơi nào để xả cơn tức giận của mình.
| Đang đi thì tình cờ gặp được thầy lang trong phủ, ông đang ngồi xổm trước kệ thuốc, trên tay ôm con khỉ già đang nghịch ba cây kim bạc sáng bóng. Y khe khẽ thương lượng với lão hầu rằng: "Để ta thử lại một lần nữa xem. Tuy rằng có chút đau đớn nhưng giúp người cường thân kiện thể, cường dương bổ thận. Đối với người là tốt mà".
Lão hầu nhe răng trợn mắt biểu thị sự kháng nghị.. Mộ Dung Phong bước tới, vén vạt áo ra, tức giận ngồi xuống ghế bên cạnh: "Bắt mạch cho bổn vương!"
Lão hầu bị nộ khí của y làm cho sợ hãi, cất tiếng "éc éc” rồi bỏ chạy. Gã lang trung thì lại nhếch miệng “hề hệ" một tiếng: | Vương Gia có chỗ nào không khỏe?
“Toàn thân!”
Thoạt nhìn, bệnh chứng này là đau gan, nhưng lang trung không dám nói, vừa kiểm tra mạch vừa cẩn thận dò xét trên khuôn mặt y, do dự hồi lâu cũng không dám đưa ra kết luận.
“Rốt cuộc như thế nào rồi?”. “Vương Gia ngài có thể cho ta một chút gợi ý được không?" Đoán mò quả là quá khó. "Hôm nay, ta bị kim bạc đâm vào dưới xương sườn, toàn thân tê dại, mất hết sức lực" “Trúng độc ư?”
“Đúng” - Mộ Dung Phong nghiến răng - “Hiện tại có thể từ từ khôi phục tri giác. Nhưng mà ả nữ nhân nói một vài ngày nữa sẽ không được bình thường!"
Trong mắt lang trung chợt hiện lên một chút phấn khích: “Độc tính rất lợi hại. Xem ra, người này có lẽ y thuật cao minh. Xin hỏi là cao nhân phương nào thể?
Mộ Dung Phong hừ lạnh một tiếng: "Bổn vương cho rằng việc người đang chú tâm có chút không đúng".
"Từ góc độ mạch tượng cho thấy, không có gì không ổn. Cũng không có chút nào dấu hiệu trúng độc. Vương Gia đang ám chỉ việc gì bất thường?”. | Đức Phật nói: Không thể nói,
Mộ Dung Phong đứng thẳng người dậy, phất tay áo, một viên thuốc từ trong vạt áo rơi ra trên mặt đất, đích thị là Đoạn Trường Tản mà Lãnh Băng Cơ lúc nãy đã cho y ăn.
Lang Trung chọt mông nhấc lên, Mộ Dung Phong nhíu mày nhắc nhở: "Cẩn thận có độc!" Lang trung không hiểu nhìn y một cái, sau đó không tự chủ hỏi: "Vương Gia, thử thuốc này từ đâu mà ra?" “Ngươi đừng hỏi nhiều!”
Lang Trung cười *hề hề" một tiếng: "Tiểu nhân không dám, chỉ là nhắc nhở Vương Gia, cố gắng ăn càng ít càng tốt, thứ này không tốt đâu."
Mộ Dung Phong liếc nhìn hắn một cái: "Đây là thuốc gì?" * Kê Bạch Phong Hoàn". *Trị như thế nào?" “Điều kinh chi đới.”
Mộ Dung Phong sắc mặt phút chốc tối sầm lại, mây đen bao phủ, mưa giông đang ập tới: "Đáng chết! Ta muốn người ngày mai nhìn cho thật kỹ!"
Tân nương ba ngày hồi môn, đều rất long trọng, huống hồ đây lại là quý phi hồi tỉnh.
Tất nhiên, những vinh dự này đều thuộc về Lãnh Bằng Nguyệt. Tự sát trong ngày đại hôn, sự việc này đã được truyền lại từ lâu cho Tướng Phủ, làm cho lão già rẻ rúng kia sợ vẹo cả mũi. Còn Kim Thị cô ta hận ca ca đến tận xương tủy, sự việc này khẳng định là mượn gió bẻ măng, không biết náo động phong ba bão táp gì.
Nếu như Mộ Dung Phong tự gắn lên mình một bộ mặt tốt quay về Tướng Phủ, hảo đãi vẫn có thể mày dày mặt dạn ăn uống no say trong mâm cỗ. Bằng không, ba ngày này hồi tỉnh, lão nhân gia rẻ rúng kia nhất định phải thiết diện vô tư quản giáo chính mình thật tốt, như vậy mới có thể thanh chính gia phong.
Nàng không muốn quay về Tướng Phủ này chút nào. Một người nam nhân phụ tình, một di nương thâm độc nguy hiểm, lại còn | một đám tiểu thiếp và thứ muội hồ giả hổ uy, bên trong Tướng Phủ là một mớ hỗn độn, nàng hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm gia đình tồn tại.
Điều duy nhất khiến bản thân bị ràng buộc là cá cá của mình. Vốn dĩ có tài, có triển vọng, nay lại ốm đau nhiều năm, bệnh hoa tái phát suốt ngày, thành thử trở thành kẻ vô dụng. Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Lãnh Băng Cơ nhíu chặt, siết nắm tay lại.
Bệnh tình của ca ca không hề đơn giản! Trước đây chưa hiểu. Tin theo đại phu do Kim Thị mời lại chẩn đoán, nói rằng ca ca bị phế lao. Nhưng này nghĩ kĩ lại, triệu chứng bất đồng, đâu đó có chút khác biệt!
Vì vậy, nàng đánh liều trao đổi với Mộ Dung Phong cơ hội ba ngày này để hồi môn, nhất định phải tìm thời gian đến thăm ca ca xem huynh ấy đang mắc bệnh gì. Nếu không, một ngày nào đó huynh ấy sẽ bị phể khỏi Vương Phủ, lúc đó muốn đến cửa Tướng Phủ có lẽ không dễ dàng chút nào.
Sau khi thu dọn, Lãnh Băng Cơ thấy còn quá sớm, nên đã đi thẳng ra khỏi ngoài sân chính. | Mộ Dung Phong đã đợi sẵn bên ngoài phủ, mặc một trường bào bằng gầm màu xanh, viền mép chỉ bạc, và màu sắc tươi sáng phần nào làm giảm sự thù khí trên thân, máy kiểm mặt sao, khí vũ hiên ngang. Hắn leo lên ngựa, vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ liền quay đi, quai hàm cứng lại.
Tính ra, hắn đã làm tân lang chính thức được ba ngày, ngày thứ nhất bởi vì lão thái quân ngã bệnh, ngày thứ hai hắn tự tay cho Lãnh Băng Nguyệt chút quà lễ kiến diện, khiến cho Vương Gia mặt lạnh kia phải ngủ trong thư phòng cả đêm. Đến ngày thứ ba, hệ hế, không lẽ hắn nghe theo những lời sân bay, nên tự cho rằng mình không còn được trọng dụng nữa rồi ư?
Nhìn miếng thịt béo như Lãnh Bằng Nguyệt nhưng lại hữu tầm vô lực, không ăn vào miệng được, nên cũng không thể coi mình có thần sắc tốt.
Hai người hai thế giới khác nhau, không thể cự quan tâm hẳn mãi như một tiểu hài tử ngây ngô được.
Có ba chiếc xe ngựa đậu ở cửa, một chiếc phía trên đỉnh mái che lộng lẫy và sang trọng. Một chiếc chỉ là một chiếc xe ngựa Sơn đen bình thường. Chiếc cuối cùng chắc dành cho nha hoàn cùng với những hộp quà đa sắc sặc sỡ.
Nàng trực tiếp đi về phía mui xe ở cửa ra vào, xa phụ liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong khó xử, có chút lúng túng, nên nhất thời không đặt ghế kê chân.
Nhi Nhi bước tới để vén rèm lên, liền nhận ra rằng đã có người ở bên trong. Lãnh Băng Nguyệt cùng nha hoàn ngồi trong xe ngạo mạn cất tiếng nói: “Làm người phải biết tự mình biết mình".
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn cổ xe ngựa, nàng hơi cong môi lại: “Muội muội nói chỉ phải. Làm người phải biết tự mình biết mình. Cô xe này chạm nổi hình kỳ lân, hoàng kim lưu tô, là xe của Vương Gia và chính phi nương nương ngồi. Muội bất quả cũng chỉ là thế thất, tu hú đẻ nhờ, như vậy là phạm vào quy tắc. Vậy xin hỏi cải tự mình biết mình" của muội đi đâu rồi?” | Lãnh Bằng Nguyệt xì mũi coi thường cầu chất vấn của nàng: "Ta ngồi đây là có sự cho phép của Vương Gia. Cô muốn ngồi? Phải có Vương Gia gật đầu cái đã”.
Mộ Dung Phong đang trên yên ngựa, nghe cuộc đối thoại giữa hai người thì cười nhạo: “Bổn vương tự biết chiều chuộng nữ nhân của mình, kẻ khác kiểm soát được sao?"
| Lãnh Băng Cơ quay mặt lại và đáp lại một cách bình tĩnh: “Ta ở Vương Phủ là Vương Phi, ở Tướng Phủ ta là trưởng nữ. Cô ta không hiểu các quy tắc thì để ta dạy. Nếu Vương Gia thực sự yêu chiều cô ta thì phải để cho cô ấy hiểu, biết thân biết phận, việc gì nên, việc gì không nên. Cô ta làm vậy, há chẳng phải làm cho Tướng Phủ ta trở nên bất trung bất nghĩa ư? Nếu phụ thân ta trông thấy cô ấy cả gan làm loạn như vậy, dù không phạt, cũng bị quan viên luận tội, đồng liệu phê bình, mang danh gia giáo không nghiêm”.
“Gia giáo của Tướng Phủ? Mộ Dung Phong liếc nhìn nàng một cái đầy ẩn ý, nói điệu nhất ngữ song quan: “Tại đại hôn lễ ngày thứ nhất, bổn vương đã lĩnh giáo qua rồi”.
| Lãnh Băng Cơ cam tâm tình nguyện ngồi trên xe lừa, vốn dĩ nàng không quan tâm đến xe kiểu kia, nhưng đêm qua nàng đã nghĩ đi nghĩ lại, có một số vấn đề nguyên tắc mà y tuyệt đối không thể bỏ qua. Đặc biệt cỏ xe này là biểu tượng của địa vị, nếu để Lãnh Băng Nguyệt cưỡi trên đầu trên cổ như vậy, thì khi trở về Tướng Phủ, những người hầu coi thường người khác trong phủ sau này sẽ càng cầu thả hơn trong việc hầu hạ ca ca. | Cho đến khi có khả năng tự bảo vệ cá ca minh, huynh ấy không thể chịu thêm bất cứ tội lỗi nào nữa.
Lãnh Băng Cơ nhìn thẳng vào Mộ Dung Phong mà không có bất kỳ phản ứng dữ dội nào: “Ta có sai, nhưng lại hợp lệ. Trước khi nhận chiểu chi, ta vẫn là Vương Phi của Vương Phủ, có quyền quản lý chư phòng thiếp thất của Vương Gia. Hôm nay cho dù ta có ra lệnh cho người khác quy trách nhiệm cho cô ấy, điều đó cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng nếu Vương Gia vì chuyện này mà nổi giận với ta, thì đang coi thường luật lệ của tổ tông, sủng thiếp diệt thê. Người có chắc vẫn muốn làm vậy không?"
| Mộ Dung Phong cảm thấy người phụ nữ này rõ ràng có lỗi trước, không phải nàng sẽ thống khổ quỵ lụy khóc lóc, quỳ lạy cầu xin nàng tha thứ sao? Mà nay lại từ đầu chí cuối, vẫn còn hiệu trưởng ngạo mạn, tự mình lẽ thắng khí hùng trách móc không đúng?
Trên đời này sao lại có một người phụ nữ ngổ ngáo và vô lý như vậy.
- -----------------