-
Chương 77
Chỉ chớp mắt, Thẩm Thư Dư và Phó Chước hẹn hò tròn một tháng.
Một tháng cũng đủ để một người hình thành một loại thói quen, ví dụ như hiện tại Thẩm Thư Dư đã quen với sự thật Phó Chước là bạn trai mình. Tuy rằng là Thẩm Thư Dư chủ động tỏ tình, nhưng ban đầu cô cũng không đặc biệt thích ứng thân mật với Phó Chước như vậy.
Phó Chước có lẽ là người cùng lứa khác phái đầu tiên trên thế giới này nắm tay Thẩm Thư Dư.
Lần đầu tiên khi Thẩm Thư Dư được Phó Chước nắm tay, cô không khỏi thán phục sự chênh lệch xa giữa nam và nữ, bàn tay anh rất to rất ấm, một tay có thể bao trọn tay cô. Được anh nắm tay rất ấm áp, cũng khiến cô rất có cảm giác an toàn.
Mới vừa xác nhận quan hệ một tuần, lần đầu tiên Thẩm Thư Dư và Phó Chước đi dạo trên sân thể dục, giống như phần lớn cặp đôi bọn họ tay nắm tay tựa gần nhau. Nhưng lúc ấy Thẩm Thư Dư còn chưa được tự nhiên lắm đối với loại quan hệ này, còn là lần đầu Thẩm Thư Dư cùng người khác phái tản bộ trên con đường trong trường, mỗi khi nhìn thấy người quen, cô cứ cảm thấy như là mình làm ra chuyện gì không thể để người khác thấy mà muốn né tránh.
Lúc không có ai thì bình thường, cô sẽ tùy ý Phó Chước nắm chặt tay mình, thậm chí còn để anh hơi vượt qua một tí ôm mình. Nhưng một khi có người ngoài, cô sẽ không nhịn được kéo ra khoảng cách với anh.
Khiến Thẩm Thư Dư có ấn tượng sâu sắc là vào lần cô và Phó Chước ôm nhau dưới cây cổ thụ trong trường, đúng lúc gặp được đàn chị Lâm Quân Di là bạn cùng phòng hồi trước đi ngang qua, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Quân Di, Thẩm Thư Dư theo bản năng đẩy ra Phó Chước rồi chào hỏi đối phương.
Khi Lâm Quân Di nhìn thấy Phó Chước, chị ta rõ ràng ngớ ra, nhưng lúc đó trong trường cũng đã lan truyền chuyện của Thẩm Thư Dư và Phó Chước khắp nơi, hai người đều là người có tiếng trong ngành Nhân văn Nghệ thuật, se duyên trở thành bạn trai bạn gái như là câu chuyện của công chúa và hoàng tử, người người hâm mộ người người ghen tị, nhưng chẳng ai cho rằng hai người không xứng đôi.
Sau đó Thẩm Thư Dư nhớ lại, hôm ấy tuy rằng trên khuôn mặt Phó Chước mang theo nụ cười như có như không, nhưng cũng không thể nói là không vui. Anh không vui cũng không phải để Thẩm Thư Dư thấy ngay tại chỗ, mà là ghi nhớ trong lòng trong khoảng thời gian dài.
Ví dụ như ngày hôm nay một tháng sau, hai người cũng đi tản bộ trên sân thể dục, Phó Chước không chủ động nắm tay Thẩm Thư Dư, mà khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị nắm tay anh thì anh lại tỏ vẻ mất tự nhiên nói với cô: “Không phải em chê anh à?”
Thẩm Thư Dư phát hiện, đừng nhìn Phó Chước trông mạnh mẽ nam tính có thể vật ngã con bò, nhưng tâm tư của anh hết sức tinh tế.
Sau hôm Thẩm Thư Dư đẩy Phó Chước ra dưới cây cổ thụ ở trước mặt người quen, Phó Chước không bao giờ chủ động làm chuyện thân mật với Thẩm Thư Dư tại nơi công cộng nữa. Trong lòng anh có một vướng mắc, cũng biết cô còn chưa quen.
Nhưng đã lâu rồi, Thẩm Thư Dư lại không nhịn được muốn nắm tay Phó Chước.
Anh chàng này tuy rằng luôn cho cô cảm giác an toàn, nhưng anh cũng thường hay khiến cô cảm thấy anh ngây thơ. Cô dỗ dành anh, đổi giọng búp bê làm nũng: “Anh không nắm tay em, em thấy lạnh lắm.”
Phó Chước nghe xong xương cốt mềm rục, tuy rằng trên khuôn mặt giả vờ không để ý, nhưng lòng bàn tay anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Dư.
Hai bàn tay cô luôn không ấm áp.
“Anh không vui à?” Thẩm Thư Dư tiến lại gần hỏi.
Phó Chước liếc nhìn cô từ trên cao xuống: “Không có.”
“Sao không có chứ? Anh xem mặt anh đen như là lọ mực trong nhà ấy.” Thẩm Thư Dư chớp đôi mắt to đứng trước mặt anh ngửa đầu nhìn anh, “Anh đừng không vui được không?”
Phó Chước thật sự không nhịn được nữa, anh nâng lên cằm Thẩm Thư Dư rồi đặt xuống một nụ hôn.
Thời tiết sắp vào tháng tư, nhiệt độ không khí ở thành phố Phong Châu dần tăng lên, hôm nay ánh trăng mê người, người tản bộ trên sân thể dục cũng nhiều. Phó Chước rốt cuộc không dám làm ra hành động quá giới hạn, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em được lắm.”
Thẩm Thư Dư biết anh không còn giận nữa rồi, cô nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Phó Chước dần dần phát hiện từ khi làm tâm lý trị liệu, con người Thẩm Thư Dư hoạt bát hơn trước rất nhiều. Lúc ban đầu anh bị cô thu hút, cũng là vẻ vô tình đáng yêu của cô.
Mới quen biết, anh không biết cô ở dưới lớp khẩu trang trông thế nào, chỉ biết âm thanh của cô đã hấp dẫn anh. Có lẽ cô cũng ỷ vào anh không biết mình trông ra sao nên không ngụy trang nhiều lắm.
Không chỉ thế, gần đây Phó Chước phát hiện âm thanh của Thẩm Thư Dư cũng có thể biến hóa rất nhiều. Có thể mang giọng loli làm nũng, cũng có thể là chị đại quở mắng. Thú vị nhất là Thẩm Thư Dư còn có thể bắt chước giọng nói của Tô Thỏa ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng hiện nay, quả thật giống đến mức có thể đánh tráo.
Phó Chước chợt nảy sinh ý nghĩ, anh hỏi Thẩm Thư Dư: “Em có hứng thú lồng tiếng cho phim hoạt hình ‘Phúc Tinh A Tài’ không?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy hai mắt sáng lên: “Có thể chứ?”
Trên thế giới này có cái gì kích động lòng người hơn việc dùng âm thanh của mình lồng tiếng cho phim hoạt hình mà mình yêu nhất chứ? Phó Chước quả thật cho Thẩm Thư Dư bất ngờ lần này tới lần khác.
Phó Chước thấy Thẩm Thư Dư phấn chấn, trong lòng anh cũng vui vẻ, nhưng anh tỏ ra như không có gì, giả ngầu nói: “Cái này có gì khó.”
Suy cho cùng anh không chỉ là tác giả truyện tranh, còn là nhà sản xuất của bộ phim hoạt hình này. Muốn cái gì chẳng qua là ý tưởng của riêng anh.
Đây là sự bất ngờ xem như ngoài ý muốn khiến Thẩm Thư Dư vui đến mức muốn nhảy nhót.
Nhưng đêm nay hai người đến sân thể dục là có mục đích khác: thổi bong bóng.
Là tâm tư thiếu nữ của Thẩm Thư Dư đột ngột xuất hiện, nói là muốn cùng bạn trai đến sân thể dục thổi bong bóng.
Đáng lẽ ban ngày tới là tốt nhất, bong bóng thổi lên không trung đan xen với ánh nắng tạo thành nhiều màu sắc xinh đẹp. Nhưng Thẩm Thư Dư cảm thấy như vậy rất thu hút sự chú ý của người khác, cho nên cô chọn buổi tối. Huống hồ bởi vì bên sân thể dục có ngọn đèn lớn của sân bóng rổ ngoài trời nên rất sáng sủa.
Phó Chước cầm hai cây súng bắn bong bóng trong tay, anh đưa một cái cho Thẩm Thư Dư để cô tự chơi. Ai ngờ Thẩm Thư Dư cầm súng bắn bong bóng bắn thẳng vào người anh. Anh không tức giận, ngược lại trong lòng tê dại, anh vươn tay vung lên cái của mình chơi đùa với cô.
“Anh cũng chơi à?” Thẩm Thư Dư nhõng nhẽo, lần này vẫn dùng giọng búp bê chết người.
Phó Chước nhớ lại hồi mình là con nít ba tuổi đã xem thường loại đồ chơi này, hiện giờ lại vì bạn gái làm nũng mà cùng cô chơi thổi bong bóng trên sân thể dục, nếu để đám anh em nhìn thấy được không chừng cười đến rụng răng.
Thật là trùng hợp, Vu Hiểu Phong cách đó không xa đang nhìn chăm chú, anh ta vươn tay vỗ thằng bạn để đầu hình viên đạn bên cạnh: “Có phải tôi hoa mắt không? Người đằng trước là Phó gia hả?”
Anh bạn kia nghiêm túc đưa mắt nhìn qua, đưa ra đáp án khẳng định: “Là Phó gia của chúng ta.”
“Xong rồi, đời này Phó gia coi như xong rồi.” Đàn ông rơi vào bể tình thật sự ngây thơ hết thuốc chữa.
Anh bạn kia nhìn dáng vẻ ngây ngô của Phó Chước bèn cười theo, nhân tiện dùng bả vai mình huých Vu Hiểu Phong một cái, nói: “Chúng ta cũng qua chơi đi.”
“Chơi cái con khỉ.” Vu Hiểu Phong đút hai tay vào túi quần tỏ vẻ gượng gạo, “Tôi còn chưa có bạn gái, đừng để đối phương cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề.”
“Ý cậu là đầu óc của Phó gia có vấn đề?”
“Tôi nói cậu đấy.”
Hai người cãi tới cãi lui, cuối cùng nhìn đôi trai tài gái sắc cách đó không xa mà thở dài: “Đây là tình yêu thần tiên gì hả, ông đây cũng muốn yêu đương.”
Anh bạn kia gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Ừm, mùa xuân tới rồi, lại đến mùa động vật giao phối.”
Vu Hiểu Phong chẳng nói hai lời cho anh bạn kia một quyền.
Bên kia, Thẩm Thư Dư cầm súng bắn bong bóng chơi rất vui vẻ. Hồi nhỏ cô luôn ở trên núi, đồ chơi gì đó là chuyện rất xa xỉ, cũng không phải không có chỉ là con người ông bà ngoại đã quen cần kiệm, hơn nữa đồ chơi hiện giờ rất tiên tiến. Súng bắn bong bóng có thể liên tục bắn ra bong bóng, thị giác được hưởng thụ.
Sau đó Thẩm Thư Dư bắn hết bong bóng của mình thì giành lấy cái của Phó Chước để chơi tiếp.
“Đồ ngốc.” Phó Chước không nhịn được nói, nhưng ai cũng nhìn ra trên khuôn mặt của chàng trai mang vẻ ngoài ương bướng này lại đầy vẻ chiều chuộng.
Chơi xong rồi Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư quay về phòng ký túc.
Một trong những việc cần thiết của sinh viên đang yêu đương có lẽ là nam sinh đưa nữ sinh quay về ký túc xá, học kỳ trước Thẩm Thư Dư còn cảm thấy tập tục này không tốt, bây giờ thì bị vả mặt.
Tại một góc tối om, Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư cọ trán cô, dụ dỗ: “Thứ sáu này cũng chính là ngày mai, em đến chỗ anh ngủ đi, em ngủ ở cái phòng của em đấy, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em.”
Thẩm Thư Dư không tin, cô vươn tay véo má Phó Chước: “Miệng của đàn ông là ma quỷ gạt người.”
“Nói gì hả, ông đây lần nào không phải nói là làm được chứ?” Phó Chước nói xong lại kề sát Thẩm Thư Dư, “Tối hôm sinh nhật anh, nói không động tới em thì có động tới đâu.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy thẹn thùng che miệng Phó Chước, cô nhỏ giọng trách anh: “Anh đừng nói.”
Phó Chước mỉm cười, hàm răng trắng đều làm người ta lóa mắt, anh nhõng nhẽo như cậu bé nói với Thẩm Thư Dư: “Vợ ơi, anh muốn ôm em ngủ. Muốn làm ấm ổ chăn cho em.”
Tuy rằng miệng đàn ông là ma quỷ gạt người, nhưng Thẩm Thư Dư rơi vào bể tình vẫn không khỏi bị mê hoặc.
Từ khi xác nhận quan hệ cho đến hiện tại, giữa bọn họ ngoại trừ hôn môi thì không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, mỗi lần Thẩm Thư Dư kêu dừng thì Phó Chước dừng ngay. Anh cũng không thể coi như là người rất có tự chủ, nhưng anh sẽ đủ kiên nhẫn đối với cô.
Sau khi hai người tạm biệt Thẩm Thư Dư trở về phòng ký túc, Phương Giác còn ở phòng ký túc khác cùng người khác xem chương trình giải trí.
Dạo này Thẩm Thư Dư bận rộn yêu đương, không cùng bạn thân Phương Giác như hình với bóng như hồi trước. Nhưng quan hệ của hai người vẫn tốt như xưa, mỗi buổi sáng cùng nhau đi học, tới trưa thì cùng ăn trưa, ngoại trừ buổi tối Thẩm Thư Dư hẹn hò với Phó Chước.
Phương Giác thấy tối nay Thẩm Thư Dư về sớm bèn huýt sáo mỉm cười trêu chọc: “Ô ô ô, sao đêm nay Phó gia của chúng ta thả cậu về sớm thế?”
Thẩm Thư Dư cười trả lời: “Buổi tối tớ cùng anh ấy đến sân thể dục thổi bong bóng.”
Phương Giác nghe vậy hận không thể biến mình thành chanh tinh: “Hai người có cần ngọt thế không? Còn đến sân thể dục thổi bong bóng, tớ không muốn nghe tớ không muốn nghe.”
Phương Giác nói không muốn nghe sau đó vẫn quấn lấy Thẩm Thư Dư hỏi: “Yêu đương có phải rất tốt đẹp hay không, tớ thấy cậu và Phó gia hình như ngày nào cũng ngọt ngào.”
Thẩm Thư Dư không xác định giữa mình và Phó Chước có tính là ngọt ngào không, nhưng cô có thể khẳng định giữa mình và anh cũng chỉ có thời gian buổi tối mới có thể ở chung. Ban ngày hai người đều bận chuyện riêng, Phó Chước bận rộn ở phòng làm việc, học kỳ này Thẩm Thư Dư cũng bắt đầu đăng ký học lái xe ở trường, khoảng thời gian trước Phó Chước còn đến Bắc Kinh đi công tác, chuyến đi mất một tuần. Thời gian hai người ở bên nhau cộng lại hình như cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian ở bên nhau không nhiều cho nên càng quý trọng thời gian được ở bên nhau, huống hồ hiện tại hai người đang vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, hận không thể dính nhau mỗi ngày, đâu còn có thời gian tranh chấp việc khác.
Trước khi ngủ Thẩm Thư Dư nói với Phương Giác chuyện mình ngày mai muốn đến chỗ Phó Chước qua đêm, Phương Giác nghe xong bèn hỏi: “Hai người có phải đã có cái kia rồi phải không?”
“Cái gì cơ?” Thẩm Thư Dư chậm một nhịp, sau khi nhận ra ý của Phương Giác là gì cô mới đỏ mặt, “Phương Giác! Tư tưởng của cậu xấu quá đi!”
“Tớ xấu chỗ nào?” Phương Giác kêu một tiếng oan uổng, “Chẳng lẽ đến giờ cậu và Phó gia chưa có cái kia hả?”
“Không có!” Thẩm Thư Dư nói như đinh đóng cột.
Phương Giác tấm tắc hai tiếng: “Không phải tớ nói nhá, Phó gia nhẫn nhịn hay nhỉ?”
Thẩm Thư Dư hoàn toàn không muốn nói chuyện với Phương Giác nữa, cô dứt khoát kéo chăn che đầu nói: “Tớ không thể bị cậu làm hư được, tớ ngủ trước đây.”
Phương Giác đi thẳng qua giường của Thẩm Thư Dư rồi chui vào ổ chăn của cô. Thẩm Thư Dư sợ ngứa, sau khi bị Phương Giác chạm vào eo thì cô nhượng bộ để cô bạn chui vào.
“Nghe nói cảm giác ngủ cùng đàn ông và ngủ cùng phụ nữ hoàn toàn khác biệt, lúc cậu ngủ với tớ có cảm giác gì?” Phương Giác tò mò hỏi Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư bình tĩnh đến mức vươn tay kéo ra bàn tay Phương Giác vòng qua eo mình: “Có hơi ngứa.”
Nhưng ngày đó nằm cùng Phó Chước cô tuyệt đối không bình tĩnh như vậy, Thẩm Thư Dư nhớ rõ trái tim mình tê rần từng đợt. Không chỉ thế, xương cốt trên người giống như mềm rục, như là có thể biến thành một vũng nước.
Phương Giác chưa từng yêu đương, Thẩm Thư Dư cũng là lần đầu yêu đương. Trước kia hai người từng kề nhau đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình mà Phương Giác chỉ cho Thẩm Thư Dư, nhưng dù sao hiện thực và sách vở khác biệt.
“Cho nên lúc yêu đương thật sự có tốt đẹp như trong tiểu thuyết không?” Phương Giác hỏi.
Trong đầu Thẩm Thư Dư nhớ lại từng chuyện từ khi yêu Phó Chước, cô nói: “Khi ở bên anh ấy tớ sẽ rất yên tâm, rất vui vẻ. Anh ấy như là một tia sáng luôn thu hút tầm mắt của tớ. Trước đây tớ không tin cái gọi là tình yêu tốt đẹp, nhưng hiện tại tớ tin tưởng không hề có chút nghi ngờ.”
Một tháng cũng đủ để một người hình thành một loại thói quen, ví dụ như hiện tại Thẩm Thư Dư đã quen với sự thật Phó Chước là bạn trai mình. Tuy rằng là Thẩm Thư Dư chủ động tỏ tình, nhưng ban đầu cô cũng không đặc biệt thích ứng thân mật với Phó Chước như vậy.
Phó Chước có lẽ là người cùng lứa khác phái đầu tiên trên thế giới này nắm tay Thẩm Thư Dư.
Lần đầu tiên khi Thẩm Thư Dư được Phó Chước nắm tay, cô không khỏi thán phục sự chênh lệch xa giữa nam và nữ, bàn tay anh rất to rất ấm, một tay có thể bao trọn tay cô. Được anh nắm tay rất ấm áp, cũng khiến cô rất có cảm giác an toàn.
Mới vừa xác nhận quan hệ một tuần, lần đầu tiên Thẩm Thư Dư và Phó Chước đi dạo trên sân thể dục, giống như phần lớn cặp đôi bọn họ tay nắm tay tựa gần nhau. Nhưng lúc ấy Thẩm Thư Dư còn chưa được tự nhiên lắm đối với loại quan hệ này, còn là lần đầu Thẩm Thư Dư cùng người khác phái tản bộ trên con đường trong trường, mỗi khi nhìn thấy người quen, cô cứ cảm thấy như là mình làm ra chuyện gì không thể để người khác thấy mà muốn né tránh.
Lúc không có ai thì bình thường, cô sẽ tùy ý Phó Chước nắm chặt tay mình, thậm chí còn để anh hơi vượt qua một tí ôm mình. Nhưng một khi có người ngoài, cô sẽ không nhịn được kéo ra khoảng cách với anh.
Khiến Thẩm Thư Dư có ấn tượng sâu sắc là vào lần cô và Phó Chước ôm nhau dưới cây cổ thụ trong trường, đúng lúc gặp được đàn chị Lâm Quân Di là bạn cùng phòng hồi trước đi ngang qua, khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Quân Di, Thẩm Thư Dư theo bản năng đẩy ra Phó Chước rồi chào hỏi đối phương.
Khi Lâm Quân Di nhìn thấy Phó Chước, chị ta rõ ràng ngớ ra, nhưng lúc đó trong trường cũng đã lan truyền chuyện của Thẩm Thư Dư và Phó Chước khắp nơi, hai người đều là người có tiếng trong ngành Nhân văn Nghệ thuật, se duyên trở thành bạn trai bạn gái như là câu chuyện của công chúa và hoàng tử, người người hâm mộ người người ghen tị, nhưng chẳng ai cho rằng hai người không xứng đôi.
Sau đó Thẩm Thư Dư nhớ lại, hôm ấy tuy rằng trên khuôn mặt Phó Chước mang theo nụ cười như có như không, nhưng cũng không thể nói là không vui. Anh không vui cũng không phải để Thẩm Thư Dư thấy ngay tại chỗ, mà là ghi nhớ trong lòng trong khoảng thời gian dài.
Ví dụ như ngày hôm nay một tháng sau, hai người cũng đi tản bộ trên sân thể dục, Phó Chước không chủ động nắm tay Thẩm Thư Dư, mà khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị nắm tay anh thì anh lại tỏ vẻ mất tự nhiên nói với cô: “Không phải em chê anh à?”
Thẩm Thư Dư phát hiện, đừng nhìn Phó Chước trông mạnh mẽ nam tính có thể vật ngã con bò, nhưng tâm tư của anh hết sức tinh tế.
Sau hôm Thẩm Thư Dư đẩy Phó Chước ra dưới cây cổ thụ ở trước mặt người quen, Phó Chước không bao giờ chủ động làm chuyện thân mật với Thẩm Thư Dư tại nơi công cộng nữa. Trong lòng anh có một vướng mắc, cũng biết cô còn chưa quen.
Nhưng đã lâu rồi, Thẩm Thư Dư lại không nhịn được muốn nắm tay Phó Chước.
Anh chàng này tuy rằng luôn cho cô cảm giác an toàn, nhưng anh cũng thường hay khiến cô cảm thấy anh ngây thơ. Cô dỗ dành anh, đổi giọng búp bê làm nũng: “Anh không nắm tay em, em thấy lạnh lắm.”
Phó Chước nghe xong xương cốt mềm rục, tuy rằng trên khuôn mặt giả vờ không để ý, nhưng lòng bàn tay anh đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Dư.
Hai bàn tay cô luôn không ấm áp.
“Anh không vui à?” Thẩm Thư Dư tiến lại gần hỏi.
Phó Chước liếc nhìn cô từ trên cao xuống: “Không có.”
“Sao không có chứ? Anh xem mặt anh đen như là lọ mực trong nhà ấy.” Thẩm Thư Dư chớp đôi mắt to đứng trước mặt anh ngửa đầu nhìn anh, “Anh đừng không vui được không?”
Phó Chước thật sự không nhịn được nữa, anh nâng lên cằm Thẩm Thư Dư rồi đặt xuống một nụ hôn.
Thời tiết sắp vào tháng tư, nhiệt độ không khí ở thành phố Phong Châu dần tăng lên, hôm nay ánh trăng mê người, người tản bộ trên sân thể dục cũng nhiều. Phó Chước rốt cuộc không dám làm ra hành động quá giới hạn, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em được lắm.”
Thẩm Thư Dư biết anh không còn giận nữa rồi, cô nghịch ngợm thè lưỡi ra.
Phó Chước dần dần phát hiện từ khi làm tâm lý trị liệu, con người Thẩm Thư Dư hoạt bát hơn trước rất nhiều. Lúc ban đầu anh bị cô thu hút, cũng là vẻ vô tình đáng yêu của cô.
Mới quen biết, anh không biết cô ở dưới lớp khẩu trang trông thế nào, chỉ biết âm thanh của cô đã hấp dẫn anh. Có lẽ cô cũng ỷ vào anh không biết mình trông ra sao nên không ngụy trang nhiều lắm.
Không chỉ thế, gần đây Phó Chước phát hiện âm thanh của Thẩm Thư Dư cũng có thể biến hóa rất nhiều. Có thể mang giọng loli làm nũng, cũng có thể là chị đại quở mắng. Thú vị nhất là Thẩm Thư Dư còn có thể bắt chước giọng nói của Tô Thỏa ngôi sao điện ảnh rất nổi tiếng hiện nay, quả thật giống đến mức có thể đánh tráo.
Phó Chước chợt nảy sinh ý nghĩ, anh hỏi Thẩm Thư Dư: “Em có hứng thú lồng tiếng cho phim hoạt hình ‘Phúc Tinh A Tài’ không?”
Thẩm Thư Dư nghe vậy hai mắt sáng lên: “Có thể chứ?”
Trên thế giới này có cái gì kích động lòng người hơn việc dùng âm thanh của mình lồng tiếng cho phim hoạt hình mà mình yêu nhất chứ? Phó Chước quả thật cho Thẩm Thư Dư bất ngờ lần này tới lần khác.
Phó Chước thấy Thẩm Thư Dư phấn chấn, trong lòng anh cũng vui vẻ, nhưng anh tỏ ra như không có gì, giả ngầu nói: “Cái này có gì khó.”
Suy cho cùng anh không chỉ là tác giả truyện tranh, còn là nhà sản xuất của bộ phim hoạt hình này. Muốn cái gì chẳng qua là ý tưởng của riêng anh.
Đây là sự bất ngờ xem như ngoài ý muốn khiến Thẩm Thư Dư vui đến mức muốn nhảy nhót.
Nhưng đêm nay hai người đến sân thể dục là có mục đích khác: thổi bong bóng.
Là tâm tư thiếu nữ của Thẩm Thư Dư đột ngột xuất hiện, nói là muốn cùng bạn trai đến sân thể dục thổi bong bóng.
Đáng lẽ ban ngày tới là tốt nhất, bong bóng thổi lên không trung đan xen với ánh nắng tạo thành nhiều màu sắc xinh đẹp. Nhưng Thẩm Thư Dư cảm thấy như vậy rất thu hút sự chú ý của người khác, cho nên cô chọn buổi tối. Huống hồ bởi vì bên sân thể dục có ngọn đèn lớn của sân bóng rổ ngoài trời nên rất sáng sủa.
Phó Chước cầm hai cây súng bắn bong bóng trong tay, anh đưa một cái cho Thẩm Thư Dư để cô tự chơi. Ai ngờ Thẩm Thư Dư cầm súng bắn bong bóng bắn thẳng vào người anh. Anh không tức giận, ngược lại trong lòng tê dại, anh vươn tay vung lên cái của mình chơi đùa với cô.
“Anh cũng chơi à?” Thẩm Thư Dư nhõng nhẽo, lần này vẫn dùng giọng búp bê chết người.
Phó Chước nhớ lại hồi mình là con nít ba tuổi đã xem thường loại đồ chơi này, hiện giờ lại vì bạn gái làm nũng mà cùng cô chơi thổi bong bóng trên sân thể dục, nếu để đám anh em nhìn thấy được không chừng cười đến rụng răng.
Thật là trùng hợp, Vu Hiểu Phong cách đó không xa đang nhìn chăm chú, anh ta vươn tay vỗ thằng bạn để đầu hình viên đạn bên cạnh: “Có phải tôi hoa mắt không? Người đằng trước là Phó gia hả?”
Anh bạn kia nghiêm túc đưa mắt nhìn qua, đưa ra đáp án khẳng định: “Là Phó gia của chúng ta.”
“Xong rồi, đời này Phó gia coi như xong rồi.” Đàn ông rơi vào bể tình thật sự ngây thơ hết thuốc chữa.
Anh bạn kia nhìn dáng vẻ ngây ngô của Phó Chước bèn cười theo, nhân tiện dùng bả vai mình huých Vu Hiểu Phong một cái, nói: “Chúng ta cũng qua chơi đi.”
“Chơi cái con khỉ.” Vu Hiểu Phong đút hai tay vào túi quần tỏ vẻ gượng gạo, “Tôi còn chưa có bạn gái, đừng để đối phương cảm thấy đầu óc tôi có vấn đề.”
“Ý cậu là đầu óc của Phó gia có vấn đề?”
“Tôi nói cậu đấy.”
Hai người cãi tới cãi lui, cuối cùng nhìn đôi trai tài gái sắc cách đó không xa mà thở dài: “Đây là tình yêu thần tiên gì hả, ông đây cũng muốn yêu đương.”
Anh bạn kia gật đầu, tỏ vẻ nghiêm túc: “Ừm, mùa xuân tới rồi, lại đến mùa động vật giao phối.”
Vu Hiểu Phong chẳng nói hai lời cho anh bạn kia một quyền.
Bên kia, Thẩm Thư Dư cầm súng bắn bong bóng chơi rất vui vẻ. Hồi nhỏ cô luôn ở trên núi, đồ chơi gì đó là chuyện rất xa xỉ, cũng không phải không có chỉ là con người ông bà ngoại đã quen cần kiệm, hơn nữa đồ chơi hiện giờ rất tiên tiến. Súng bắn bong bóng có thể liên tục bắn ra bong bóng, thị giác được hưởng thụ.
Sau đó Thẩm Thư Dư bắn hết bong bóng của mình thì giành lấy cái của Phó Chước để chơi tiếp.
“Đồ ngốc.” Phó Chước không nhịn được nói, nhưng ai cũng nhìn ra trên khuôn mặt của chàng trai mang vẻ ngoài ương bướng này lại đầy vẻ chiều chuộng.
Chơi xong rồi Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư quay về phòng ký túc.
Một trong những việc cần thiết của sinh viên đang yêu đương có lẽ là nam sinh đưa nữ sinh quay về ký túc xá, học kỳ trước Thẩm Thư Dư còn cảm thấy tập tục này không tốt, bây giờ thì bị vả mặt.
Tại một góc tối om, Phó Chước ôm Thẩm Thư Dư cọ trán cô, dụ dỗ: “Thứ sáu này cũng chính là ngày mai, em đến chỗ anh ngủ đi, em ngủ ở cái phòng của em đấy, anh tuyệt đối sẽ không quấy rầy em.”
Thẩm Thư Dư không tin, cô vươn tay véo má Phó Chước: “Miệng của đàn ông là ma quỷ gạt người.”
“Nói gì hả, ông đây lần nào không phải nói là làm được chứ?” Phó Chước nói xong lại kề sát Thẩm Thư Dư, “Tối hôm sinh nhật anh, nói không động tới em thì có động tới đâu.”
Thẩm Thư Dư nghe vậy thẹn thùng che miệng Phó Chước, cô nhỏ giọng trách anh: “Anh đừng nói.”
Phó Chước mỉm cười, hàm răng trắng đều làm người ta lóa mắt, anh nhõng nhẽo như cậu bé nói với Thẩm Thư Dư: “Vợ ơi, anh muốn ôm em ngủ. Muốn làm ấm ổ chăn cho em.”
Tuy rằng miệng đàn ông là ma quỷ gạt người, nhưng Thẩm Thư Dư rơi vào bể tình vẫn không khỏi bị mê hoặc.
Từ khi xác nhận quan hệ cho đến hiện tại, giữa bọn họ ngoại trừ hôn môi thì không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, mỗi lần Thẩm Thư Dư kêu dừng thì Phó Chước dừng ngay. Anh cũng không thể coi như là người rất có tự chủ, nhưng anh sẽ đủ kiên nhẫn đối với cô.
Sau khi hai người tạm biệt Thẩm Thư Dư trở về phòng ký túc, Phương Giác còn ở phòng ký túc khác cùng người khác xem chương trình giải trí.
Dạo này Thẩm Thư Dư bận rộn yêu đương, không cùng bạn thân Phương Giác như hình với bóng như hồi trước. Nhưng quan hệ của hai người vẫn tốt như xưa, mỗi buổi sáng cùng nhau đi học, tới trưa thì cùng ăn trưa, ngoại trừ buổi tối Thẩm Thư Dư hẹn hò với Phó Chước.
Phương Giác thấy tối nay Thẩm Thư Dư về sớm bèn huýt sáo mỉm cười trêu chọc: “Ô ô ô, sao đêm nay Phó gia của chúng ta thả cậu về sớm thế?”
Thẩm Thư Dư cười trả lời: “Buổi tối tớ cùng anh ấy đến sân thể dục thổi bong bóng.”
Phương Giác nghe vậy hận không thể biến mình thành chanh tinh: “Hai người có cần ngọt thế không? Còn đến sân thể dục thổi bong bóng, tớ không muốn nghe tớ không muốn nghe.”
Phương Giác nói không muốn nghe sau đó vẫn quấn lấy Thẩm Thư Dư hỏi: “Yêu đương có phải rất tốt đẹp hay không, tớ thấy cậu và Phó gia hình như ngày nào cũng ngọt ngào.”
Thẩm Thư Dư không xác định giữa mình và Phó Chước có tính là ngọt ngào không, nhưng cô có thể khẳng định giữa mình và anh cũng chỉ có thời gian buổi tối mới có thể ở chung. Ban ngày hai người đều bận chuyện riêng, Phó Chước bận rộn ở phòng làm việc, học kỳ này Thẩm Thư Dư cũng bắt đầu đăng ký học lái xe ở trường, khoảng thời gian trước Phó Chước còn đến Bắc Kinh đi công tác, chuyến đi mất một tuần. Thời gian hai người ở bên nhau cộng lại hình như cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thời gian ở bên nhau không nhiều cho nên càng quý trọng thời gian được ở bên nhau, huống hồ hiện tại hai người đang vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, hận không thể dính nhau mỗi ngày, đâu còn có thời gian tranh chấp việc khác.
Trước khi ngủ Thẩm Thư Dư nói với Phương Giác chuyện mình ngày mai muốn đến chỗ Phó Chước qua đêm, Phương Giác nghe xong bèn hỏi: “Hai người có phải đã có cái kia rồi phải không?”
“Cái gì cơ?” Thẩm Thư Dư chậm một nhịp, sau khi nhận ra ý của Phương Giác là gì cô mới đỏ mặt, “Phương Giác! Tư tưởng của cậu xấu quá đi!”
“Tớ xấu chỗ nào?” Phương Giác kêu một tiếng oan uổng, “Chẳng lẽ đến giờ cậu và Phó gia chưa có cái kia hả?”
“Không có!” Thẩm Thư Dư nói như đinh đóng cột.
Phương Giác tấm tắc hai tiếng: “Không phải tớ nói nhá, Phó gia nhẫn nhịn hay nhỉ?”
Thẩm Thư Dư hoàn toàn không muốn nói chuyện với Phương Giác nữa, cô dứt khoát kéo chăn che đầu nói: “Tớ không thể bị cậu làm hư được, tớ ngủ trước đây.”
Phương Giác đi thẳng qua giường của Thẩm Thư Dư rồi chui vào ổ chăn của cô. Thẩm Thư Dư sợ ngứa, sau khi bị Phương Giác chạm vào eo thì cô nhượng bộ để cô bạn chui vào.
“Nghe nói cảm giác ngủ cùng đàn ông và ngủ cùng phụ nữ hoàn toàn khác biệt, lúc cậu ngủ với tớ có cảm giác gì?” Phương Giác tò mò hỏi Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư bình tĩnh đến mức vươn tay kéo ra bàn tay Phương Giác vòng qua eo mình: “Có hơi ngứa.”
Nhưng ngày đó nằm cùng Phó Chước cô tuyệt đối không bình tĩnh như vậy, Thẩm Thư Dư nhớ rõ trái tim mình tê rần từng đợt. Không chỉ thế, xương cốt trên người giống như mềm rục, như là có thể biến thành một vũng nước.
Phương Giác chưa từng yêu đương, Thẩm Thư Dư cũng là lần đầu yêu đương. Trước kia hai người từng kề nhau đọc vô số tiểu thuyết ngôn tình mà Phương Giác chỉ cho Thẩm Thư Dư, nhưng dù sao hiện thực và sách vở khác biệt.
“Cho nên lúc yêu đương thật sự có tốt đẹp như trong tiểu thuyết không?” Phương Giác hỏi.
Trong đầu Thẩm Thư Dư nhớ lại từng chuyện từ khi yêu Phó Chước, cô nói: “Khi ở bên anh ấy tớ sẽ rất yên tâm, rất vui vẻ. Anh ấy như là một tia sáng luôn thu hút tầm mắt của tớ. Trước đây tớ không tin cái gọi là tình yêu tốt đẹp, nhưng hiện tại tớ tin tưởng không hề có chút nghi ngờ.”