-
Chương 42
Kỳ thi cuối kỳ tới rồi, cũng chứng tỏ học kỳ này sắp kết thúc.
Đối với Thẩm Thư Dư học kỳ này trôi qua rất nhanh.
Từ hồi tốt nghiệp cấp ba cho đến lên đại học trong khoảng thời gian này tràn đầy cảm giác mới mẻ, nhưng cảm giác này tan biến rất nhanh vào lúc tập luyện cho lễ kỷ niệm thành lập trường. Không ngờ nhiều tháng trôi qua không nháy mắt, đối với Thẩm Thư Dư học kỳ này của năm thứ nhất cũng thu hoạch khá nhiều thứ, cô quen rất nhiều bạn bè ở đây cũng học được nhiều kiến thức hơn.
Thế nhưng Thẩm Thư Dư dù thế nào cũng không ngờ tới cô lại nghĩ tới Phó Chước.
Quen biết Phó Chước có lẽ là điều bất ngờ lớn nhất trong học kỳ này.
Thẩm Thư Dư nhớ lại từng chút một từ khi hai người quen nhau, cô không nhịn được lắc đầu, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
Những ngày cuối kỳ thành phố Phong Châu đón lấy một luồng không khí lạnh, cùng lúc đó, sau khi Thẩm Thư Dư thi xong môn văn hóa thứ hai thì bầu trời lại có tuyết rơi.
Nhìn thấy tuyết rơi Phương Giác còn kích động hơn Thẩm Thư Dư, không chỉ Phương Giác mà gần như cả trường học đều sôi nổi.
Phong Châu là thành phố phía Nam điển hình, trên cơ bản mùa đông hiếm khi thấy tuyết, cho nên mỗi khi tuyết rơi nhóm học sinh tại phía Nam luôn cảm thấy mới lạ.
Phương Giác đón lấy vài bông tuyết nằm trên chiếc áo len màu đen của mình, cô nói với Thẩm Thư Dư: “Mau xem mau xem, bông tuyết đẹp quá.”
Thẩm Thư Dư đi qua nhìn, hình dạng bông tuyết quả nhiên rất đẹp.
“Lần gần nhất tớ thấy tuyết vẫn là hồi lớp mười đấy.” Phương Giác nói.
Có thể thấy được ý nghĩa lạ thường của trận tuyết này.
Thẩm Thư Dư thì ngược lại không thấy hứng thú gì, có lẽ bởi vì hồi nhỏ ở quê nhà bà ngoại bị lạnh rét đến khóc, cho nên cô không thích mùa đông, càng khỏi nói tới tuyết rơi trên núi vừa ẩm ướt lại lạnh cóng.
Hai cô gái hào hứng ngắm tuyết một lúc, chợt nghe phía sau có người nói: “Tuyết có gì đáng ngạc nhiên chứ, thật là đồ nhà quê.”
Phương Giác theo âm thanh nhìn qua, thấy được Chu Giai Giai ở cách đó không xa.
Phương Giác không hài lòng bị người ta nói là đồ quê mùa, cô bèn đáp lại: “Thật sự cho rằng mình mới là người thông minh à, còn nói người khác quê mùa.”
Lần trước sau khi Chu Giai Giai bị công khai phê bình, cô ta đã khiêm tốn hơn nhiều, còn dọn khỏi phòng ký túc của hai cô, tuy rằng cô ta thực ra không ở lại đây.
Thẩm Thư Dư kéo tay Phương Giác: “Tuyết trên tay cậu tan chảy rồi.”
Phương Giác lại duỗi tay đón bông tuyết khác.
Thẩm Thư Dư và Phương Giác đón gió lạnh chạy thẳng tới căn tin ăn cơm trưa.
Thi xong môn thứ hai có nghĩa là được nghỉ ngơi điều chỉnh một lát. Buổi chiều và ngày mai thi xong mấy môn văn hóa thì học kỳ này chính thức kết thúc.
Bài thi môn chuyên ngành trên cơ bản đã xong từ một tuần trước, điểm thi kết hợp từ điểm chuyên cần thường ngày cùng với thi giữa kỳ và cuối kỳ. Thẩm Thư Dư thậm chí đã biết thành tích môn chuyên ngành của mình, học kỳ này cô có ưu thế một chút thành tích tốt đứng nhất cả lớp.
Nhưng ngoại trừ môn chuyên ngành, Thẩm Thư Dư không có niềm tin quá lớn đối với môn văn hóa, nhất là toán học nâng cao.
Trước khi thi giáo viên môn văn hóa đã vạch ra phạm vi ôn tập trước một tuần. Thẩm Thư Dư chỉ có thể áp dụng phương pháp ngốc nhất, học thuộc lòng toàn bộ những gì giáo viên đã chỉ ra.
Buổi chiều môn thi thứ nhất là toán học nâng cao, Thẩm Thư Dư muốn nhân lúc nghỉ trưa ôn tập thêm một chút. Nhưng chưa được hai phút thì Phó Chước gửi tin nhắn đến.
FZ: [Buổi chiều em thi toán học nâng cao à?]
Thẩm Thư Dư còn đang học thuộc lòng một công thức, cô không trả lời tin nhắn.
Phó Chước gửi thẳng qua hai đề bài toán học nâng cao: [Trong bài thi trên cơ bản sẽ có một trong hai đề này, hơn nữa còn là câu hỏi có điểm cao.]
Thẩm Thư Dư bấm vào xem, một đề trong đó có nằm trong câu hỏi toán học mà giáo viên vạch ra, tuy rằng chỉ là sơ lược. Tuần này khi Thẩm Thư Dư ôn bài cô luôn lướt nhanh qua đề toán này, cứ cảm thấy nó không quan trọng lắm.
Thẩm Thư Dư không nhịn được trả lời cho Phó Chước: [Thật hay giả.]
FZ: [Thật giả buổi chiều em thi sẽ biết.]
FZ: [Bằng không chúng ta cá cược đi.]
FZ: [Nếu thật sự có một trong hai câu hỏi này, em cho tôi hôn một cái?]
Khi Thẩm Thư Dư nhìn đến câu cuối cùng cô nhịn xuống nỗi xung động muốn xóa bỏ Phó Chước.
Ai muốn cá cược với anh ta chứ.
Tuy nói vậy, Thẩm Thư Dư vẫn chú trọng xem kỹ hai đề bài kia.
Phó Chước gửi sang hai đề này gần như là hoàn toàn trái ngược, nhưng có một điểm tương đồng là phân tích khá phiền toái. Đối với sinh viên vũ đạo như Thẩm Thư Dư bình thường chẳng khác nào từ bỏ câu hỏi này. Nhưng hôm nay cô ma xui quỷ khiến đặc biệt dùng nhiều thời gian ghi nhớ hai đề toán này.
Không chỉ thế, Thẩm Thư Dư còn nói với Phương Giác, bảo cô bạn để ý tới hai đề toán này. Phương Giác không để tâm, cô không tin sẽ gặp phải câu khó loại này.
Nhưng đến buổi chiều khi bài thi tới tay, Thẩm Thư Dư phát hiện hai đề toán theo như lời của Phó Chước đều nằm trong bài thi, hơn nữa còn là hai câu cuối cùng có mười điểm.
Sau khi nhận được bài thi Thẩm Thư Dư còn chưa kịp viết tên họ và lớp đã bắt đầu làm hai câu hỏi kia, cô viết rất nhanh trên bài thi, thậm chí cảm thấy chưa có lúc nào bài thi toán tốt đẹp biết bao như lúc này.
Có hai câu hỏi này trợ giúp, cả bài thi đối với Thẩm Thư Dư mà nói hình như căn bản không có khó khăn gì. Tuy rằng có một hai câu không biết, nhưng tổng thể cô rất hài lòng về thành tích lần này.
Sau khi buổi thi kết thúc, Phương Giác kéo tay Thẩm Thư Dư kêu một tiếng hối hận, cô nàng đấm ngực giậm chân nói: “Sớm biết vậy tớ đã nghe lời cậu để ý hai đề toán kia, cậu biết không tớ đã bỏ trống hai câu đó. Tớ nhìn bạn học xung quanh, muốn sao chép cũng không làm được, hai câu cuối cùng bọn họ gần như cũng để trống.”
Thẩm Thư Dư đột nhiên mang vẻ sung sướng sống sót sau tai nạn.
Cô chợt nghĩ tới lời nói của Phó Chước đáng ghét không biết xấu hổ hồi trưa, bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
Thẩm Thư Dư tuyệt đối không ngờ tới Phó Chước lại trực tiếp đến tìm cô.
Tuyết rơi một lúc vào buổi trưa, tới hoàng hôn thì thời tiết âm u.
Phó Chước đến tìm Thẩm Thư Dư, chặn đường cô.
Phương Giác thích xem náo nhiệt không sợ việc lớn còn đẩy Thẩm Thư Dư về phía Phó Chước, cô bạn vừa đẩy vừa nói: “Buổi tối cậu có thể không cần trở về.”
Thẩm Thư Dư bị Phương Giác chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bó tay với cô bạn. Cô nhìn thấy Phương Giác chạy đi bèn quay đầu nói với Phó Chước: “Đúng lúc, áo khoác của anh đang ở trong phòng ký túc của tôi, tôi đi lấy trả cho anh.”
Phó Chước kéo Thẩm Thư Dư lại: “Cái đó không gấp, em đi theo tôi.”
Trên mặt anh có chút vui vẻ cũng có chút phấn khởi.
Thẩm Thư Dư lại vui không nổi, lúc này trong trường đúng lúc vừa thi xong, rất nhiều người qua lại. Phó Chước kéo cô đi trước công chúng thế thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
“Anh buông ra, tôi tự đi.” Thẩm Thư Dư giãy dụa. Nhưng đối với anh cổ tay cô giống như một thân tre căn bản nắm gọn trong lòng bàn tay, sợ là anh chỉ kéo mạnh chút thôi thì có thể bẻ gẫy.
“Tôi dẫn em đi xem một thứ, tôi tin em nhất định sẽ rất thích.” Phó Chước nói xong nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Dư, trong mắt anh đầy vẻ mong chờ.
Mặc dù Thẩm Thư Dư không tin lời anh, nhưng cô hình như cũng không thể từ chối anh nhiệt tình như vậy.
Vậy tạm thời tin anh một lần đi.
Đối với Thẩm Thư Dư học kỳ này trôi qua rất nhanh.
Từ hồi tốt nghiệp cấp ba cho đến lên đại học trong khoảng thời gian này tràn đầy cảm giác mới mẻ, nhưng cảm giác này tan biến rất nhanh vào lúc tập luyện cho lễ kỷ niệm thành lập trường. Không ngờ nhiều tháng trôi qua không nháy mắt, đối với Thẩm Thư Dư học kỳ này của năm thứ nhất cũng thu hoạch khá nhiều thứ, cô quen rất nhiều bạn bè ở đây cũng học được nhiều kiến thức hơn.
Thế nhưng Thẩm Thư Dư dù thế nào cũng không ngờ tới cô lại nghĩ tới Phó Chước.
Quen biết Phó Chước có lẽ là điều bất ngờ lớn nhất trong học kỳ này.
Thẩm Thư Dư nhớ lại từng chút một từ khi hai người quen nhau, cô không nhịn được lắc đầu, thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
Những ngày cuối kỳ thành phố Phong Châu đón lấy một luồng không khí lạnh, cùng lúc đó, sau khi Thẩm Thư Dư thi xong môn văn hóa thứ hai thì bầu trời lại có tuyết rơi.
Nhìn thấy tuyết rơi Phương Giác còn kích động hơn Thẩm Thư Dư, không chỉ Phương Giác mà gần như cả trường học đều sôi nổi.
Phong Châu là thành phố phía Nam điển hình, trên cơ bản mùa đông hiếm khi thấy tuyết, cho nên mỗi khi tuyết rơi nhóm học sinh tại phía Nam luôn cảm thấy mới lạ.
Phương Giác đón lấy vài bông tuyết nằm trên chiếc áo len màu đen của mình, cô nói với Thẩm Thư Dư: “Mau xem mau xem, bông tuyết đẹp quá.”
Thẩm Thư Dư đi qua nhìn, hình dạng bông tuyết quả nhiên rất đẹp.
“Lần gần nhất tớ thấy tuyết vẫn là hồi lớp mười đấy.” Phương Giác nói.
Có thể thấy được ý nghĩa lạ thường của trận tuyết này.
Thẩm Thư Dư thì ngược lại không thấy hứng thú gì, có lẽ bởi vì hồi nhỏ ở quê nhà bà ngoại bị lạnh rét đến khóc, cho nên cô không thích mùa đông, càng khỏi nói tới tuyết rơi trên núi vừa ẩm ướt lại lạnh cóng.
Hai cô gái hào hứng ngắm tuyết một lúc, chợt nghe phía sau có người nói: “Tuyết có gì đáng ngạc nhiên chứ, thật là đồ nhà quê.”
Phương Giác theo âm thanh nhìn qua, thấy được Chu Giai Giai ở cách đó không xa.
Phương Giác không hài lòng bị người ta nói là đồ quê mùa, cô bèn đáp lại: “Thật sự cho rằng mình mới là người thông minh à, còn nói người khác quê mùa.”
Lần trước sau khi Chu Giai Giai bị công khai phê bình, cô ta đã khiêm tốn hơn nhiều, còn dọn khỏi phòng ký túc của hai cô, tuy rằng cô ta thực ra không ở lại đây.
Thẩm Thư Dư kéo tay Phương Giác: “Tuyết trên tay cậu tan chảy rồi.”
Phương Giác lại duỗi tay đón bông tuyết khác.
Thẩm Thư Dư và Phương Giác đón gió lạnh chạy thẳng tới căn tin ăn cơm trưa.
Thi xong môn thứ hai có nghĩa là được nghỉ ngơi điều chỉnh một lát. Buổi chiều và ngày mai thi xong mấy môn văn hóa thì học kỳ này chính thức kết thúc.
Bài thi môn chuyên ngành trên cơ bản đã xong từ một tuần trước, điểm thi kết hợp từ điểm chuyên cần thường ngày cùng với thi giữa kỳ và cuối kỳ. Thẩm Thư Dư thậm chí đã biết thành tích môn chuyên ngành của mình, học kỳ này cô có ưu thế một chút thành tích tốt đứng nhất cả lớp.
Nhưng ngoại trừ môn chuyên ngành, Thẩm Thư Dư không có niềm tin quá lớn đối với môn văn hóa, nhất là toán học nâng cao.
Trước khi thi giáo viên môn văn hóa đã vạch ra phạm vi ôn tập trước một tuần. Thẩm Thư Dư chỉ có thể áp dụng phương pháp ngốc nhất, học thuộc lòng toàn bộ những gì giáo viên đã chỉ ra.
Buổi chiều môn thi thứ nhất là toán học nâng cao, Thẩm Thư Dư muốn nhân lúc nghỉ trưa ôn tập thêm một chút. Nhưng chưa được hai phút thì Phó Chước gửi tin nhắn đến.
FZ: [Buổi chiều em thi toán học nâng cao à?]
Thẩm Thư Dư còn đang học thuộc lòng một công thức, cô không trả lời tin nhắn.
Phó Chước gửi thẳng qua hai đề bài toán học nâng cao: [Trong bài thi trên cơ bản sẽ có một trong hai đề này, hơn nữa còn là câu hỏi có điểm cao.]
Thẩm Thư Dư bấm vào xem, một đề trong đó có nằm trong câu hỏi toán học mà giáo viên vạch ra, tuy rằng chỉ là sơ lược. Tuần này khi Thẩm Thư Dư ôn bài cô luôn lướt nhanh qua đề toán này, cứ cảm thấy nó không quan trọng lắm.
Thẩm Thư Dư không nhịn được trả lời cho Phó Chước: [Thật hay giả.]
FZ: [Thật giả buổi chiều em thi sẽ biết.]
FZ: [Bằng không chúng ta cá cược đi.]
FZ: [Nếu thật sự có một trong hai câu hỏi này, em cho tôi hôn một cái?]
Khi Thẩm Thư Dư nhìn đến câu cuối cùng cô nhịn xuống nỗi xung động muốn xóa bỏ Phó Chước.
Ai muốn cá cược với anh ta chứ.
Tuy nói vậy, Thẩm Thư Dư vẫn chú trọng xem kỹ hai đề bài kia.
Phó Chước gửi sang hai đề này gần như là hoàn toàn trái ngược, nhưng có một điểm tương đồng là phân tích khá phiền toái. Đối với sinh viên vũ đạo như Thẩm Thư Dư bình thường chẳng khác nào từ bỏ câu hỏi này. Nhưng hôm nay cô ma xui quỷ khiến đặc biệt dùng nhiều thời gian ghi nhớ hai đề toán này.
Không chỉ thế, Thẩm Thư Dư còn nói với Phương Giác, bảo cô bạn để ý tới hai đề toán này. Phương Giác không để tâm, cô không tin sẽ gặp phải câu khó loại này.
Nhưng đến buổi chiều khi bài thi tới tay, Thẩm Thư Dư phát hiện hai đề toán theo như lời của Phó Chước đều nằm trong bài thi, hơn nữa còn là hai câu cuối cùng có mười điểm.
Sau khi nhận được bài thi Thẩm Thư Dư còn chưa kịp viết tên họ và lớp đã bắt đầu làm hai câu hỏi kia, cô viết rất nhanh trên bài thi, thậm chí cảm thấy chưa có lúc nào bài thi toán tốt đẹp biết bao như lúc này.
Có hai câu hỏi này trợ giúp, cả bài thi đối với Thẩm Thư Dư mà nói hình như căn bản không có khó khăn gì. Tuy rằng có một hai câu không biết, nhưng tổng thể cô rất hài lòng về thành tích lần này.
Sau khi buổi thi kết thúc, Phương Giác kéo tay Thẩm Thư Dư kêu một tiếng hối hận, cô nàng đấm ngực giậm chân nói: “Sớm biết vậy tớ đã nghe lời cậu để ý hai đề toán kia, cậu biết không tớ đã bỏ trống hai câu đó. Tớ nhìn bạn học xung quanh, muốn sao chép cũng không làm được, hai câu cuối cùng bọn họ gần như cũng để trống.”
Thẩm Thư Dư đột nhiên mang vẻ sung sướng sống sót sau tai nạn.
Cô chợt nghĩ tới lời nói của Phó Chước đáng ghét không biết xấu hổ hồi trưa, bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên.
Thẩm Thư Dư tuyệt đối không ngờ tới Phó Chước lại trực tiếp đến tìm cô.
Tuyết rơi một lúc vào buổi trưa, tới hoàng hôn thì thời tiết âm u.
Phó Chước đến tìm Thẩm Thư Dư, chặn đường cô.
Phương Giác thích xem náo nhiệt không sợ việc lớn còn đẩy Thẩm Thư Dư về phía Phó Chước, cô bạn vừa đẩy vừa nói: “Buổi tối cậu có thể không cần trở về.”
Thẩm Thư Dư bị Phương Giác chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bó tay với cô bạn. Cô nhìn thấy Phương Giác chạy đi bèn quay đầu nói với Phó Chước: “Đúng lúc, áo khoác của anh đang ở trong phòng ký túc của tôi, tôi đi lấy trả cho anh.”
Phó Chước kéo Thẩm Thư Dư lại: “Cái đó không gấp, em đi theo tôi.”
Trên mặt anh có chút vui vẻ cũng có chút phấn khởi.
Thẩm Thư Dư lại vui không nổi, lúc này trong trường đúng lúc vừa thi xong, rất nhiều người qua lại. Phó Chước kéo cô đi trước công chúng thế thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
“Anh buông ra, tôi tự đi.” Thẩm Thư Dư giãy dụa. Nhưng đối với anh cổ tay cô giống như một thân tre căn bản nắm gọn trong lòng bàn tay, sợ là anh chỉ kéo mạnh chút thôi thì có thể bẻ gẫy.
“Tôi dẫn em đi xem một thứ, tôi tin em nhất định sẽ rất thích.” Phó Chước nói xong nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Dư, trong mắt anh đầy vẻ mong chờ.
Mặc dù Thẩm Thư Dư không tin lời anh, nhưng cô hình như cũng không thể từ chối anh nhiệt tình như vậy.
Vậy tạm thời tin anh một lần đi.