Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Minh quốc Thái Tông hoàng đế năm thứ ba mươi lăm, tháng bảy.
Ánh rạng đông dâng lên từ phía chân trời, Phủ Ngự Sử trên đường Chu Tước ở kinh thành đang vui sướng, bận rộn!
Tơ lụa đỏ thẫm treo trên xà nhà, nha hoàn hạ nhân đều mang sắc mặt vui mừng, đi đi lại lại, tràn đầy tiếng nói tiếng cười.
Nhưng mà, trong khuê phòng Nhị tiểu thư ở phủ Ngự Sử, lại đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai!
"Các người là ai? Đây là nơi nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?" sau khi Lăng Tuyết Mạn tỉnh lại, mở to mắt, nhìn các nữ nhân vây quanh ở bên giường, lắp bắp hỏi!
Không! Xác thực mà nói, là những nữ nhân ăn mặc trang điểm theo kiểu cổ đại!
Khi nói chuyện, đầu óc đánh giá chung quanh, ghế dựa khắc hoa, phòng gỗ, bình phong, màn che... Ối giời ôi!
Trước mặt Lăng Tuyết Mạn bỗng tối sầm, lại hôn mê!
"Nhị tiểu thư?"
"Tuyết Mạn?"
Tiếng la lo lắng vang lên, một giọng nói phụ nữ hơn ba mươi tuổi vang lên nức nở, "Lão gia? Lão gia? Nhanh tìm đại phu, Tuyết Mạn lại hôn mê!"
Nam nhân trung niên đứng sau tấm bình phong nhăn mày lại, phân phó gia đinh ngoài cửa: "Đi tìm đại phu đến!"
"Khụ khụ!"
Yết hầu Lăng Tuyết Mạn như bị chặn lại, nàng khó chịu ho khan, lại tỉnh lại, mắt mở to, nhìn trước mặt vẫn là đám người vừa rồi, đầu óc choáng váng!
"Tỉnh! Tỉnh! Tuyết Mạn đã tỉnh lại!" Nữ nhân vừa rồi vui mừng kêu lên.
Nam nhân trung niên được xưng là lão gia nghe được tiếng vang, bước nhanh đến, các nữ nhân nhường đường, nam nhân đứng ở cạnh giường, trên mặt nhìn không ra là vui hay giận, chỉ thản nhiên nói, "Tuyết Mạn, con hôm nay phải lên kiệu hoa, mặc kệ con giả bộ bất tỉnh hay là cụng đầu thật, tóm lại vì Lăng gia, con không có lựa chọn khác. Trừ khi con muốn nhìn toàn bộ ba mươi tám người của Lăng gia chôn cùng con!"
Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, ngón tay chỉ bản thân mình, giật mình hỏi: "Ông nói Tuyết Mạn là tôi sao? Lăng gia? Ông... Ông là ai? Kiệu hoa gì?"
Nghe vậy, các nữ nhân trong phòng đều biến sắc mặt, khiếp sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, mà nam nhân trung niên tên Lăng Bắc Nguyên cũng cau chặt mày, con ngươi lợi hại cẩn thận quan sát Lăng Tuyết Mạn vài lần, mới chậm rãi nói: "Tuyết Mạn, cha biết con ngày thường có chút thông minh, nhưng là vô dụng, cũng sắp đến giờ lành, kiệu hoa Tứ Vương phủ sắp đến, con chuẩn bị một chút đi!"
Lăng Bắc Nguyên nói xong, xoay người đi ra.
Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt một chút, một ý nghĩ đột nhiên nhảy lên trong óc, nàng vội vươn tay, nói: "Các người ai cắn tôi một cái với, tôi muốn nhìn xem có phải tôi đang nằm mơ hay không!"
"Tuyết Mạn, con đừng náo loạn, con giả bộ ngốc, cha con sẽ tức giận, nương... nương chỉ có thể nói, đây là số mệnh của con a!" Nữ nhân hơn ba mươi tuổi tên Phương Ngọc Lan khóc sụt sùi, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nói: "Tuyết Mạn, con cùng Tứ Vương Gia hợp số, đám cưới xung hỉ chắc có thể làm cho Tứ Vương Gia bệnh khỏi đi? Nói như thế nào con gả đi là Tứ Vương phi, là con dâu hoàng gia, cuộc sống sau này cũng vinh hoa phú quý!"
"Tuyết Mạn, làm con dâu Hoàng Thượng là phúc khí to lớn nhiều thiếu nữ trông đợi, con đừng không biết điều, nhanh xuống giường rửa mặt chải đầu trang điểm đổi đồ cưới đi!" Nói chuyện là đại phu nhân của Lăng Bắc Nguyên, lời nói mang theo chút ác ý, nói xong, xoi mói hừ lạnh một tiếng, xốc màn đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn nghe ngẩn người một chút, không ai cắn nàng, nàng tự cắn mu bàn tay một cái, "-" đau tan lòng nát dạ!
Đau, nàng không phải đang nằm mơ!
Nàng vốn hẳn là ở ngục giam hoặc bệnh viện, đột nhiên đến nơi cổ đại này, để cho nàng nghĩ đến bốn chữ - xuyên qua thời không!
Vấn đề là, nàng phải lập gia đình sao?
Tứ Vương Gia? Xung hỉ?
Lăng Tuyết Mạn lặp lại mấy lần hai chữ 'xung hỉ' này, hận không thể lập tức ngất đi, giời ơi, vậy không phải nói nàng phải gả cho nam nhân là con ma ốm, hơn nữa còn lập tức có thể ngủm sao?
Ánh rạng đông dâng lên từ phía chân trời, Phủ Ngự Sử trên đường Chu Tước ở kinh thành đang vui sướng, bận rộn!
Tơ lụa đỏ thẫm treo trên xà nhà, nha hoàn hạ nhân đều mang sắc mặt vui mừng, đi đi lại lại, tràn đầy tiếng nói tiếng cười.
Nhưng mà, trong khuê phòng Nhị tiểu thư ở phủ Ngự Sử, lại đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai!
"Các người là ai? Đây là nơi nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?" sau khi Lăng Tuyết Mạn tỉnh lại, mở to mắt, nhìn các nữ nhân vây quanh ở bên giường, lắp bắp hỏi!
Không! Xác thực mà nói, là những nữ nhân ăn mặc trang điểm theo kiểu cổ đại!
Khi nói chuyện, đầu óc đánh giá chung quanh, ghế dựa khắc hoa, phòng gỗ, bình phong, màn che... Ối giời ôi!
Trước mặt Lăng Tuyết Mạn bỗng tối sầm, lại hôn mê!
"Nhị tiểu thư?"
"Tuyết Mạn?"
Tiếng la lo lắng vang lên, một giọng nói phụ nữ hơn ba mươi tuổi vang lên nức nở, "Lão gia? Lão gia? Nhanh tìm đại phu, Tuyết Mạn lại hôn mê!"
Nam nhân trung niên đứng sau tấm bình phong nhăn mày lại, phân phó gia đinh ngoài cửa: "Đi tìm đại phu đến!"
"Khụ khụ!"
Yết hầu Lăng Tuyết Mạn như bị chặn lại, nàng khó chịu ho khan, lại tỉnh lại, mắt mở to, nhìn trước mặt vẫn là đám người vừa rồi, đầu óc choáng váng!
"Tỉnh! Tỉnh! Tuyết Mạn đã tỉnh lại!" Nữ nhân vừa rồi vui mừng kêu lên.
Nam nhân trung niên được xưng là lão gia nghe được tiếng vang, bước nhanh đến, các nữ nhân nhường đường, nam nhân đứng ở cạnh giường, trên mặt nhìn không ra là vui hay giận, chỉ thản nhiên nói, "Tuyết Mạn, con hôm nay phải lên kiệu hoa, mặc kệ con giả bộ bất tỉnh hay là cụng đầu thật, tóm lại vì Lăng gia, con không có lựa chọn khác. Trừ khi con muốn nhìn toàn bộ ba mươi tám người của Lăng gia chôn cùng con!"
Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, ngón tay chỉ bản thân mình, giật mình hỏi: "Ông nói Tuyết Mạn là tôi sao? Lăng gia? Ông... Ông là ai? Kiệu hoa gì?"
Nghe vậy, các nữ nhân trong phòng đều biến sắc mặt, khiếp sợ nhìn Lăng Tuyết Mạn, mà nam nhân trung niên tên Lăng Bắc Nguyên cũng cau chặt mày, con ngươi lợi hại cẩn thận quan sát Lăng Tuyết Mạn vài lần, mới chậm rãi nói: "Tuyết Mạn, cha biết con ngày thường có chút thông minh, nhưng là vô dụng, cũng sắp đến giờ lành, kiệu hoa Tứ Vương phủ sắp đến, con chuẩn bị một chút đi!"
Lăng Bắc Nguyên nói xong, xoay người đi ra.
Lăng Tuyết Mạn hoảng hốt một chút, một ý nghĩ đột nhiên nhảy lên trong óc, nàng vội vươn tay, nói: "Các người ai cắn tôi một cái với, tôi muốn nhìn xem có phải tôi đang nằm mơ hay không!"
"Tuyết Mạn, con đừng náo loạn, con giả bộ ngốc, cha con sẽ tức giận, nương... nương chỉ có thể nói, đây là số mệnh của con a!" Nữ nhân hơn ba mươi tuổi tên Phương Ngọc Lan khóc sụt sùi, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nói: "Tuyết Mạn, con cùng Tứ Vương Gia hợp số, đám cưới xung hỉ chắc có thể làm cho Tứ Vương Gia bệnh khỏi đi? Nói như thế nào con gả đi là Tứ Vương phi, là con dâu hoàng gia, cuộc sống sau này cũng vinh hoa phú quý!"
"Tuyết Mạn, làm con dâu Hoàng Thượng là phúc khí to lớn nhiều thiếu nữ trông đợi, con đừng không biết điều, nhanh xuống giường rửa mặt chải đầu trang điểm đổi đồ cưới đi!" Nói chuyện là đại phu nhân của Lăng Bắc Nguyên, lời nói mang theo chút ác ý, nói xong, xoi mói hừ lạnh một tiếng, xốc màn đi ra ngoài.
Lăng Tuyết Mạn nghe ngẩn người một chút, không ai cắn nàng, nàng tự cắn mu bàn tay một cái, "-" đau tan lòng nát dạ!
Đau, nàng không phải đang nằm mơ!
Nàng vốn hẳn là ở ngục giam hoặc bệnh viện, đột nhiên đến nơi cổ đại này, để cho nàng nghĩ đến bốn chữ - xuyên qua thời không!
Vấn đề là, nàng phải lập gia đình sao?
Tứ Vương Gia? Xung hỉ?
Lăng Tuyết Mạn lặp lại mấy lần hai chữ 'xung hỉ' này, hận không thể lập tức ngất đi, giời ơi, vậy không phải nói nàng phải gả cho nam nhân là con ma ốm, hơn nữa còn lập tức có thể ngủm sao?