Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 8:chap 8
\- Vương phi...vương phi..người về rồi..Tiểu Nhu....đi gọi đại phu...hức... cho ngươi nhưng...nhưng...khi về lại..không thấy... người đâu. Tiểu Nhu....đã đi....tìm người suốt... đêm...còn nghĩ..còn..nghĩ..người bị...Tuyết Phi nương nương ám...ám hại.. rồi...hức..
Một tiểu nha đầu tầm 15 tuổi bám lấy áo cô khóc nức nở. Nghe giọng điệu này chắc nhỏ có lẽ là người hầu của Lam Tuyết Y. Coi cái gương mặt lấm lem tiểu tụy kìa. Rốt cuộc hai chủ tớ này đã từng ăn ở thế nào vậy?
\- Ổn rồi. Nín đi. Ta còn chưa chết. Ngươi khóc khác nào rủa ta chết. Mau đi rửa mặt rồi về đây đến nhà bếp lấy thức ăn cho ta.
\- Vâng...Hức..Nương nương vẫn còn ở với Tiểu Nhu...hihi..Nương nương đợi Tiểu Nhu..
Tiểu Nhu cười ngây ngốc rồi vụt chạy. Ly Duẫn thở dài. Ở đây không có tivi,không có máy tính lại càng không có con xe yêu dấu của cô. Cái gì cũng phải lao động chân tay. Trời ạ,bao giờ cô mới được về thế giới của cô.
Dù hiện tại có một cuộc sống mới có thể là bớt nhàm chán hơn nhưng cô không muốn quãng đời còn lại của mình như vậy đâu. Sau khi thực hiện xong lời hứa với Lam Tuyết Y, cô muốn về nhà.
\- Nương nương,hôm nay chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon
Tiểu Nhu hồ hởi chạy vào với một lẵng đồ ăn lớn làm cô giật mình. Cái con bé này gắn động cơ tân tiến vào người à? Mới đây thôi mà nhanh dữ vậy??
\- Hôm nay nhà bếp không làm khó chúng ta nữa. Họ cho thêm chúng ta rất nhiều thứ mới. Người không phải chịu khổ nữa
Tiểu Nhu vừa nói vừa dọn đồ ra. Sau khi xong xuôi thì nha đầu đứng xa ra một góc như một thói quen. Lại lễ nghi nữa hả? Dẹp đi.
Ly Duẫn đập đũa xuống bàn quát:
\- Ngồi xuống
\- Nhưng mà...Nương nương...Người thân phận cao quý...em chỉ là phận nô tỳ thôi... \- Tiểu Nhu run rẩy khóc nấc lên
\- Ta nói em ngồi xuống. Có tin ta đuổi em đi không?
\- Không...không..tiểu thư..em ngồi..em ngồi
Tiểu Nhu luống ca luống cuống như gà mắc tóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Nha đầu vô cùng căng thẳng. Sao hôm nay chủ tử lại khác như thế. Người bình thường rất hiền lành cũng hiếm khi nói để tránh người khác nghi ngờ mà. Ngữ điệu này có chút không giống.
\- Cầm đũa
Tiểu Nhu ngoan ngoãn cầm đũa.
\- Ta còn phải dạy em cách ăn như thế nào?\- Ly Duẫn trừng mắt
\- Không..không...em ăn..
Tiểu Nhu vội vàng cầm bát cơm lên và vào miệng. Vừa ăn nha đầu vừa lén nhìn cô. Thấy cô nhìn lại thì cúi gằm xuống tiếp tục ăn.
Ly Duẫn không biết nên cười hay là khóc. Sao lại có người ngố đến mức này? Bảo sao lại bị bắt nạt.
\- Đặt xuống \- Cô lớn tiếng ra lệnh
Tiểu Nhu lập tức bỏ bát đũa xuống,ngồi nghiêm chỉnh,cơm cũng không dám nuốt. Hai má phồng ra trông vô cùng tức cười. Ly Duẫn nhếch nhếch môi cố không để bật ra tiếng cười. Lại đây mà xem. Ở với người này lâu chắc cô cũng ngốc theo mất.
\- Nuốt xuống
\- Ực..\- Tiểu La không dám trái lời cô lập tức thi thành
\- Em không cần sợ như thế. Đừng chỉ ăn cơm trắng. Từ giờ ta chăm sóc em
Ly Duẫn lấy lại bình tĩnh xoa đầu Tiểu Nhu đang ngây ngốc. Đôi mắt to tròn nhìn ngây thơ vô số tội khiến cô chỉ muốn tát cho một cái rõ kêu.
\- Ngày trước chúng ta thường ăn như thế nào? \- Cô gắp một miếng đùi gà vào bát cho Tiểu Nhu \- Ăn đi
\- Trước giờ...ừm...chỉ có cơm thừa và một miếng màn thầu nhỏ thôi.
\- Nên em tính nhịn cho ta ăn đấy à? \- Ly Duẫn bật cười
\- Dạ...em hứa với thiếu gia phải chăm sóc cho người thật tốt \- Tiểu Nhu nén lau nước mắt \- Em có tin vui cho người. Một tháng nữa là thiếu gia trở về rồi. Chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa
\- Ừm. Được rồi. Nếu em không ăn hết số thức ăn này thì ta phạt em
Ly Duẫn đứng dậy. Cô khẽ thở dài. Một tháng thì một tháng. Cô giúp Lam Tuyết Y chăm sóc nha đầu này vậy. Trông nha đầu ngố thế kia,chắc không thể chịu được đả kích lớn.
\- Nương nương, người còn chưa ăn mà ? \- Tiểu Nhu đứng dậy buông đũa \- Em không ăn nữa
\- Gọi tiểu thư là được. Em không ăn thì đừng có đến gần ta. Ngồi im đấy. Không xong thì đừng ra ngoài.Ta còn có chuyện đi trước.
\- Vâng... \- Tiểu Nhu xụ mặt xuống cam chịu.
\- Hừm
Ly Duẫn khẽ cười. Cô đóng cửa lại ,cúi người nhặt bừa một viên đá rồi phi về phía gốc cây :
\- Cút ra đây.
Một tiểu nha đầu tầm 15 tuổi bám lấy áo cô khóc nức nở. Nghe giọng điệu này chắc nhỏ có lẽ là người hầu của Lam Tuyết Y. Coi cái gương mặt lấm lem tiểu tụy kìa. Rốt cuộc hai chủ tớ này đã từng ăn ở thế nào vậy?
\- Ổn rồi. Nín đi. Ta còn chưa chết. Ngươi khóc khác nào rủa ta chết. Mau đi rửa mặt rồi về đây đến nhà bếp lấy thức ăn cho ta.
\- Vâng...Hức..Nương nương vẫn còn ở với Tiểu Nhu...hihi..Nương nương đợi Tiểu Nhu..
Tiểu Nhu cười ngây ngốc rồi vụt chạy. Ly Duẫn thở dài. Ở đây không có tivi,không có máy tính lại càng không có con xe yêu dấu của cô. Cái gì cũng phải lao động chân tay. Trời ạ,bao giờ cô mới được về thế giới của cô.
Dù hiện tại có một cuộc sống mới có thể là bớt nhàm chán hơn nhưng cô không muốn quãng đời còn lại của mình như vậy đâu. Sau khi thực hiện xong lời hứa với Lam Tuyết Y, cô muốn về nhà.
\- Nương nương,hôm nay chúng ta có rất nhiều đồ ăn ngon
Tiểu Nhu hồ hởi chạy vào với một lẵng đồ ăn lớn làm cô giật mình. Cái con bé này gắn động cơ tân tiến vào người à? Mới đây thôi mà nhanh dữ vậy??
\- Hôm nay nhà bếp không làm khó chúng ta nữa. Họ cho thêm chúng ta rất nhiều thứ mới. Người không phải chịu khổ nữa
Tiểu Nhu vừa nói vừa dọn đồ ra. Sau khi xong xuôi thì nha đầu đứng xa ra một góc như một thói quen. Lại lễ nghi nữa hả? Dẹp đi.
Ly Duẫn đập đũa xuống bàn quát:
\- Ngồi xuống
\- Nhưng mà...Nương nương...Người thân phận cao quý...em chỉ là phận nô tỳ thôi... \- Tiểu Nhu run rẩy khóc nấc lên
\- Ta nói em ngồi xuống. Có tin ta đuổi em đi không?
\- Không...không..tiểu thư..em ngồi..em ngồi
Tiểu Nhu luống ca luống cuống như gà mắc tóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Nha đầu vô cùng căng thẳng. Sao hôm nay chủ tử lại khác như thế. Người bình thường rất hiền lành cũng hiếm khi nói để tránh người khác nghi ngờ mà. Ngữ điệu này có chút không giống.
\- Cầm đũa
Tiểu Nhu ngoan ngoãn cầm đũa.
\- Ta còn phải dạy em cách ăn như thế nào?\- Ly Duẫn trừng mắt
\- Không..không...em ăn..
Tiểu Nhu vội vàng cầm bát cơm lên và vào miệng. Vừa ăn nha đầu vừa lén nhìn cô. Thấy cô nhìn lại thì cúi gằm xuống tiếp tục ăn.
Ly Duẫn không biết nên cười hay là khóc. Sao lại có người ngố đến mức này? Bảo sao lại bị bắt nạt.
\- Đặt xuống \- Cô lớn tiếng ra lệnh
Tiểu Nhu lập tức bỏ bát đũa xuống,ngồi nghiêm chỉnh,cơm cũng không dám nuốt. Hai má phồng ra trông vô cùng tức cười. Ly Duẫn nhếch nhếch môi cố không để bật ra tiếng cười. Lại đây mà xem. Ở với người này lâu chắc cô cũng ngốc theo mất.
\- Nuốt xuống
\- Ực..\- Tiểu La không dám trái lời cô lập tức thi thành
\- Em không cần sợ như thế. Đừng chỉ ăn cơm trắng. Từ giờ ta chăm sóc em
Ly Duẫn lấy lại bình tĩnh xoa đầu Tiểu Nhu đang ngây ngốc. Đôi mắt to tròn nhìn ngây thơ vô số tội khiến cô chỉ muốn tát cho một cái rõ kêu.
\- Ngày trước chúng ta thường ăn như thế nào? \- Cô gắp một miếng đùi gà vào bát cho Tiểu Nhu \- Ăn đi
\- Trước giờ...ừm...chỉ có cơm thừa và một miếng màn thầu nhỏ thôi.
\- Nên em tính nhịn cho ta ăn đấy à? \- Ly Duẫn bật cười
\- Dạ...em hứa với thiếu gia phải chăm sóc cho người thật tốt \- Tiểu Nhu nén lau nước mắt \- Em có tin vui cho người. Một tháng nữa là thiếu gia trở về rồi. Chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa
\- Ừm. Được rồi. Nếu em không ăn hết số thức ăn này thì ta phạt em
Ly Duẫn đứng dậy. Cô khẽ thở dài. Một tháng thì một tháng. Cô giúp Lam Tuyết Y chăm sóc nha đầu này vậy. Trông nha đầu ngố thế kia,chắc không thể chịu được đả kích lớn.
\- Nương nương, người còn chưa ăn mà ? \- Tiểu Nhu đứng dậy buông đũa \- Em không ăn nữa
\- Gọi tiểu thư là được. Em không ăn thì đừng có đến gần ta. Ngồi im đấy. Không xong thì đừng ra ngoài.Ta còn có chuyện đi trước.
\- Vâng... \- Tiểu Nhu xụ mặt xuống cam chịu.
\- Hừm
Ly Duẫn khẽ cười. Cô đóng cửa lại ,cúi người nhặt bừa một viên đá rồi phi về phía gốc cây :
\- Cút ra đây.