Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 73:chap 73
\- Tiểu nha đầu,ta xem ngươi còn có thể chạy thế nào?
Dương Ái Hi tiến lại gần nâng cằm cô lên nói đầy đắc thắng. Ly Duẫn mỉm cười:
\- Có ai từng nói với ngươi,muốn giết người khác thì phải ra tay dứt khoát chưa?
\- Hửm?
Cánh tay của Dương Ái Hi rơi trên nền đất. Dương Ái Hi giật mình lùi ra sau. Một chút nữa thì đầu nàng đã không còn ở trên cổ
\- Cái gì? Dương tỷ,tỷ có sao không?
Lam Mục vội càng chạy đến đỡ nàng. Gương mặt tuyệt mĩ hơi nhăn lại. Trong phút chốc,vận động một cỗ lực,cánh tay trở về với chủ, liền lại như chưa từng xảy ra. Nhưng vết thương ở cổ thì không thể liền ngay lập tức
\- Tiểu nha đầu,ngươi dám...
\- Ta có gì không dám?
Ly Duẫn kiêu ngạo bước ra khỏi đống đổ nát. Vừa nãy cô bị hai người còn lại đánh lén. Hai kẻ đó bị cô hất đến một nơi nào đó rồi. Có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian để quay về đây
Để chúng tập trung lại rất nguy hiểm. Chi bằng phân tán chúng ra. Cô làm được điều này cũng phải cảm ơn nữ nhân ngu ngốc kia.
\- Mặt ngươi như bị táo bón vậy. Rất hợp với mùi hương của ngươi
\- Tiểu nha đầu,ta giết ngươi.
Dương Ái Hi vừa tính lao lên thì bị sững lại. Không hiểu vì lí do gì mặt đất lại bị cắt ra thành từng nhát nhỏ . Vết cắt trông vô cùng sắt bén
Lam Mục e ngại,điềm tĩnh quan sát. Không phải do nha đầu này làm đấy chứ? Không thể nào. Bọn họ đã quan sát. Nha đầu này chỉ hơn người thường một chút mà thôi
\- Tiểu nha đầu là từ để ngươi gọi ta?
Giọng Ly Duẫn có hơi cáu gắt. Từ hai cánh tay của cô,hai sợi dây sắt xung quanh tua tủa những lưỡi dao nhỏ lao ra liên tục về tấn công hai người
\- Dương tỷ,tỷ đánh có được không?
\- Nhiều lời.
Cả hai tản ra cả hai bên. Dương Ái Hi cố gắng thu hút sự chú ý của cô,chiến đấu với hai dây xích tạo khoảng trống cho Lam Mục tấn công từ đằng sau.
Nữ nhân này không đơn giản. E rằng họ phải nghiêm túc. Lão tứ,lão ngũ bị đánh bay đi mất là chuyện hiếm thấy.
\- Ta phải giết ngươi \- Dương Ái Hi hét lên
\- Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi
\- Lam Mục,xông lên
\- Hừ,chỉ có vậy mà thôi
"Vẫn còn sao?" Dương Ái Hi giật mình. Lam Mục chỉ còn cách cô một tấc thì bị hất sang một bên sau đó lơ lửng trên không trùng. Máu nhỏ xuống đất từng giọt một
\- Trượt mất rồi.
Ly Duẫn nói với vẻ tiếc nuối. Dây trở về với chủ. Trên thân dây vẫn còn vương lại vài tia thịt của Lam Mục trông đến gai người.
Lam Mục quỳ trên mặt đất ôm lấy ngực phải. Tiểu quỷ,quá biến thái. May là hắn nhận ra kịp,nếu không chắc chắn đã chết dưới nha đầu này.
\- Lam Mục.\- Dương Ái Hi chạy lại đỡ y
\- Dương tỷ,kẻ này không dễ đối phó. Chúng ta rút lui trước thì hơn. Ta..ta..bị trúng độc. Phải ép độc ra trước
\- Được nghe đệ.
Dương Ái Hi nhìn cô đầy oán hận. Thù của hôm nay nhất định sẽ có ngày hoàn trả cho cô gấp trăm ngàn lần.
Ly Duẫn lãnh đạm để hai người tháo chạy. Thực ra cô cũng không còn sức để đuổi.
Đây là lần đầu tiên cô dùng đến sợi dây thứ ba,có chút quá sức. Toàn thân rã rời,hai chân đứng không vững. Ly Duẫn nằm thở dốc trên nền đất lạnh. Cô còn chưa muốn chết. Bây giờ thú rừng có đến gặm đầu cô,cô cũng chẳng thể cử động nổi
Bạch Tử Du, Vương Tố Tố, mau đến cứu ta. Ta còn muốn ăn. Ta không muốn làm con ma đói nơi địa phủ
Dương Ái Hi tiến lại gần nâng cằm cô lên nói đầy đắc thắng. Ly Duẫn mỉm cười:
\- Có ai từng nói với ngươi,muốn giết người khác thì phải ra tay dứt khoát chưa?
\- Hửm?
Cánh tay của Dương Ái Hi rơi trên nền đất. Dương Ái Hi giật mình lùi ra sau. Một chút nữa thì đầu nàng đã không còn ở trên cổ
\- Cái gì? Dương tỷ,tỷ có sao không?
Lam Mục vội càng chạy đến đỡ nàng. Gương mặt tuyệt mĩ hơi nhăn lại. Trong phút chốc,vận động một cỗ lực,cánh tay trở về với chủ, liền lại như chưa từng xảy ra. Nhưng vết thương ở cổ thì không thể liền ngay lập tức
\- Tiểu nha đầu,ngươi dám...
\- Ta có gì không dám?
Ly Duẫn kiêu ngạo bước ra khỏi đống đổ nát. Vừa nãy cô bị hai người còn lại đánh lén. Hai kẻ đó bị cô hất đến một nơi nào đó rồi. Có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian để quay về đây
Để chúng tập trung lại rất nguy hiểm. Chi bằng phân tán chúng ra. Cô làm được điều này cũng phải cảm ơn nữ nhân ngu ngốc kia.
\- Mặt ngươi như bị táo bón vậy. Rất hợp với mùi hương của ngươi
\- Tiểu nha đầu,ta giết ngươi.
Dương Ái Hi vừa tính lao lên thì bị sững lại. Không hiểu vì lí do gì mặt đất lại bị cắt ra thành từng nhát nhỏ . Vết cắt trông vô cùng sắt bén
Lam Mục e ngại,điềm tĩnh quan sát. Không phải do nha đầu này làm đấy chứ? Không thể nào. Bọn họ đã quan sát. Nha đầu này chỉ hơn người thường một chút mà thôi
\- Tiểu nha đầu là từ để ngươi gọi ta?
Giọng Ly Duẫn có hơi cáu gắt. Từ hai cánh tay của cô,hai sợi dây sắt xung quanh tua tủa những lưỡi dao nhỏ lao ra liên tục về tấn công hai người
\- Dương tỷ,tỷ đánh có được không?
\- Nhiều lời.
Cả hai tản ra cả hai bên. Dương Ái Hi cố gắng thu hút sự chú ý của cô,chiến đấu với hai dây xích tạo khoảng trống cho Lam Mục tấn công từ đằng sau.
Nữ nhân này không đơn giản. E rằng họ phải nghiêm túc. Lão tứ,lão ngũ bị đánh bay đi mất là chuyện hiếm thấy.
\- Ta phải giết ngươi \- Dương Ái Hi hét lên
\- Vậy phải khiến ngươi thất vọng rồi
\- Lam Mục,xông lên
\- Hừ,chỉ có vậy mà thôi
"Vẫn còn sao?" Dương Ái Hi giật mình. Lam Mục chỉ còn cách cô một tấc thì bị hất sang một bên sau đó lơ lửng trên không trùng. Máu nhỏ xuống đất từng giọt một
\- Trượt mất rồi.
Ly Duẫn nói với vẻ tiếc nuối. Dây trở về với chủ. Trên thân dây vẫn còn vương lại vài tia thịt của Lam Mục trông đến gai người.
Lam Mục quỳ trên mặt đất ôm lấy ngực phải. Tiểu quỷ,quá biến thái. May là hắn nhận ra kịp,nếu không chắc chắn đã chết dưới nha đầu này.
\- Lam Mục.\- Dương Ái Hi chạy lại đỡ y
\- Dương tỷ,kẻ này không dễ đối phó. Chúng ta rút lui trước thì hơn. Ta..ta..bị trúng độc. Phải ép độc ra trước
\- Được nghe đệ.
Dương Ái Hi nhìn cô đầy oán hận. Thù của hôm nay nhất định sẽ có ngày hoàn trả cho cô gấp trăm ngàn lần.
Ly Duẫn lãnh đạm để hai người tháo chạy. Thực ra cô cũng không còn sức để đuổi.
Đây là lần đầu tiên cô dùng đến sợi dây thứ ba,có chút quá sức. Toàn thân rã rời,hai chân đứng không vững. Ly Duẫn nằm thở dốc trên nền đất lạnh. Cô còn chưa muốn chết. Bây giờ thú rừng có đến gặm đầu cô,cô cũng chẳng thể cử động nổi
Bạch Tử Du, Vương Tố Tố, mau đến cứu ta. Ta còn muốn ăn. Ta không muốn làm con ma đói nơi địa phủ