Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 56:chap 56
Ly Duẫn giật mình tỉnh dậy. Người cô ê ẩm đau nhức. Đầu óc thì choáng váng kinh hồn. Cô không biết mình đã nghỉ bao lâu
Ly Duẫn đưa tay lên phía trên tìm một điểm tựa kéo bản thân dậy. Nhưng cô không thể tin vào mắt mình. Xung quanh chỉ một màu trắng.
Nến trắng,cờ trắng,dây trắng..tóm gọn cái gì cũng trắng. Tiểu Nhu thì gục ở bên một chiếc cột thiếp đi. Bạch Hầu đáng ghét ,dám để người cô yêu quý nhất ngủ như thế kia
Mà nhà có ai chết à? Sao Tiểu Nhu mặc áo tang??Trong phòng này ngoài cô chỉ còn có Tiểu Nhu.
Ly Duẫn giật mình. Không phải chứ? Ai vả cho cô tỉnh đi. Mẹ nó. Cô còn chưa chết. Thằng nào lại đi tổ chức đám tang cho cô.
Bạch Tủ Du,ngươi ăn nhiều nên rảnh mỡ có phải không? Bà đây liều với ngươi.
Ly Duẫn bước ra khỏi quan tài. Tiếng động làm Tiểu Nhu mơ màng thức giấc. Vừa nhìn thấy cô,nha đầu đã sụt sịt,nước mắt trào ra:
\- Tiểu thư,người về đưa em đi có phải không? Tiểu thư cô đơn có phải không? Tiểu Nhu không có khả năng bảo vệ tiểu thư,không thể giữ lời hứa với thiếu gia..hức..
\- Tỉnh...tỉnh..
Ly Duẫn đưa tay nhéo má Tiểu Nhu:
\- Đau không?
\- Hức...đau..
Cô áp tay vào má Tiểu Nhu:
\- Ấm không?
\- Ấ...ấm...
\- Nhưng ta lạnh..
Ly Duẫn đưa tay ôm thân. Cô biết giờ sắp sang xuân nhưng lạnh vẫn là lạnh. Cô không chịu được mùa đông
\- Tiểu...tiểu...tiểu...
\- Tiểu cái gì mà tiểu. Ta đói. Ta lạnh. Ta còn khát. Nghe rõ không?
Trong khi Tiểu Nhu còn sợ đến xanh mặt thì Ly Duẫn vô cùng tức tối hét lên. Bụng cô đánh trống,cổ họng lại khô còn chưa kể toàn thân run lẩy bẩy
\- Ta còn chưa chết. Nha đầu thối. Ngươi còn chưa cho ta ăn,cho ta uống,cho ta mặc,ta chết luôn cho ngươi xem..
\- A..A..
Tiểu Nhu vội vàng cởi tấm áo choàng mà Bạch Hầu khoác cho chuyển sang cho cô. Ổn thỏa mới la lên :
\- NGƯỜI ĐÂU..VƯƠNG PHI CÒN SỐNG..HỘ GIÁ
Tiểu Nhu vuốt vuốt ngực. Lần này Ly Duẫn chính là bị nha dọa ngược lại. Người nhỏ mà miệng như cái loa thùng. Có nhất thiết phải đứng gần cô thì hét mới có tác dụng không? Ra ngoài không được à?
Nhưng Tiểu Nhu vẫn một mực nắm chặt tay cô. Cô cảm nhận,nha đầu này hình như có chút run. Là lạnh sao? Bạch Hầu đâu? Không phải cô dặn hắn phải luôn theo Tiểu Nhu sao?
\- Được rồi. Lạnh thì vào đây. Đặc cách cho ngươi
Ly Duẫn kéo Tiểu Nhu vào lòng rồi mới khép mép áo. Tiếng khóc nỉ non từ lồng ngực cô thoát ra.
Cô khẽ lắc đầu rồi vỗ vỗ đầu Tiểu Nhu qua lớp áo. Nếu trong lúc cô ngủ,kẻ nào dám bắt nạt con ngốc này,cô đảm bảo sẽ cho người đó sống không bằng chết.
Không quá một khắc sau,khi hai chân cô đã tê rần,Tiểu Nhu đã ngủ say thì Bạch Hầu tay cầm giỏ đồ ăn đi vào.
Ly Duẫn trừng mắt khiến y giật bắn người..
\- M...m..ma...
\- Ma cái bà nội ngươi. Còn xàm ngôn thì ta cạo trọc đầu ngươi. Còn không lại đây.
Thấy Bạch Hầu vẫn chần chừ bước tiến bước lui. Ly Duẫn gấp gáp đưa tay ra,dùng dây xích kéo y lại.
Cô giữ giỏ đồ ăn rồi giao Tiểu Nhu cho Bạch Hầu.
\- Tiểu Nhu mà tỉnh,ta cho ngươi tuyệt hậu. Ngồi xuống.
\- Vâng.
Bạch Hầu vẫn chưa hoàn hồn. Giđúc
nói,cử chỉ đều giống vương phi y đúc
\- Khỏi kiểm tra. Đau đấy. Ta ngủ maya ngày rồi? \- Ly Duẫn chỉ đũa về phía Bạch Hầu hỏi \- Người trong phủ đâu hết rồi?
\- Vương phi đã ngủ được 2 ngày. Người trong phủ,một nửa đã bị vương gia đuổi đi.
\- Thảo nào lại đói như vậy. Ai nói là ta đã chết?
\- Ngày vương phi ngất đi. Đại phu nói người trúng Tán hoa trùng. Không quá 3 ngày thân xác sẽ thối rữa. Vương gia dùng mọi phương thuốc đề giữ vương phi còn nguyên vẹn.
\- Vậy bây giờ hắn đâu?
\- Vương gia hiện đang nghỉ ngơi. Vương gia luôn túc trực bên cạnh vương phi,không chịu ăn uống nên cơ thể suy nhược
\- Ngươi đưa Tiểu Nhu về phòng trước. Không cần dọn dẹp nơi này.Ta còn phải đón tiếp một vị khách.Đi đi
Ly Duẫn buông đũa,đứng dậy. Bạch Hầu hiểu ý,lập tức rời đi.
Cô trở về chỗ cũ. Kẻ hạ đỗ thủ muốn cô chết không toàn thây. Chắc chắn tối nay sẽ viếng thăm. Cô cũng muốn xem kẻ căm hận cô đên tận xương tủy này là ai
Ly Duẫn đưa tay lên phía trên tìm một điểm tựa kéo bản thân dậy. Nhưng cô không thể tin vào mắt mình. Xung quanh chỉ một màu trắng.
Nến trắng,cờ trắng,dây trắng..tóm gọn cái gì cũng trắng. Tiểu Nhu thì gục ở bên một chiếc cột thiếp đi. Bạch Hầu đáng ghét ,dám để người cô yêu quý nhất ngủ như thế kia
Mà nhà có ai chết à? Sao Tiểu Nhu mặc áo tang??Trong phòng này ngoài cô chỉ còn có Tiểu Nhu.
Ly Duẫn giật mình. Không phải chứ? Ai vả cho cô tỉnh đi. Mẹ nó. Cô còn chưa chết. Thằng nào lại đi tổ chức đám tang cho cô.
Bạch Tủ Du,ngươi ăn nhiều nên rảnh mỡ có phải không? Bà đây liều với ngươi.
Ly Duẫn bước ra khỏi quan tài. Tiếng động làm Tiểu Nhu mơ màng thức giấc. Vừa nhìn thấy cô,nha đầu đã sụt sịt,nước mắt trào ra:
\- Tiểu thư,người về đưa em đi có phải không? Tiểu thư cô đơn có phải không? Tiểu Nhu không có khả năng bảo vệ tiểu thư,không thể giữ lời hứa với thiếu gia..hức..
\- Tỉnh...tỉnh..
Ly Duẫn đưa tay nhéo má Tiểu Nhu:
\- Đau không?
\- Hức...đau..
Cô áp tay vào má Tiểu Nhu:
\- Ấm không?
\- Ấ...ấm...
\- Nhưng ta lạnh..
Ly Duẫn đưa tay ôm thân. Cô biết giờ sắp sang xuân nhưng lạnh vẫn là lạnh. Cô không chịu được mùa đông
\- Tiểu...tiểu...tiểu...
\- Tiểu cái gì mà tiểu. Ta đói. Ta lạnh. Ta còn khát. Nghe rõ không?
Trong khi Tiểu Nhu còn sợ đến xanh mặt thì Ly Duẫn vô cùng tức tối hét lên. Bụng cô đánh trống,cổ họng lại khô còn chưa kể toàn thân run lẩy bẩy
\- Ta còn chưa chết. Nha đầu thối. Ngươi còn chưa cho ta ăn,cho ta uống,cho ta mặc,ta chết luôn cho ngươi xem..
\- A..A..
Tiểu Nhu vội vàng cởi tấm áo choàng mà Bạch Hầu khoác cho chuyển sang cho cô. Ổn thỏa mới la lên :
\- NGƯỜI ĐÂU..VƯƠNG PHI CÒN SỐNG..HỘ GIÁ
Tiểu Nhu vuốt vuốt ngực. Lần này Ly Duẫn chính là bị nha dọa ngược lại. Người nhỏ mà miệng như cái loa thùng. Có nhất thiết phải đứng gần cô thì hét mới có tác dụng không? Ra ngoài không được à?
Nhưng Tiểu Nhu vẫn một mực nắm chặt tay cô. Cô cảm nhận,nha đầu này hình như có chút run. Là lạnh sao? Bạch Hầu đâu? Không phải cô dặn hắn phải luôn theo Tiểu Nhu sao?
\- Được rồi. Lạnh thì vào đây. Đặc cách cho ngươi
Ly Duẫn kéo Tiểu Nhu vào lòng rồi mới khép mép áo. Tiếng khóc nỉ non từ lồng ngực cô thoát ra.
Cô khẽ lắc đầu rồi vỗ vỗ đầu Tiểu Nhu qua lớp áo. Nếu trong lúc cô ngủ,kẻ nào dám bắt nạt con ngốc này,cô đảm bảo sẽ cho người đó sống không bằng chết.
Không quá một khắc sau,khi hai chân cô đã tê rần,Tiểu Nhu đã ngủ say thì Bạch Hầu tay cầm giỏ đồ ăn đi vào.
Ly Duẫn trừng mắt khiến y giật bắn người..
\- M...m..ma...
\- Ma cái bà nội ngươi. Còn xàm ngôn thì ta cạo trọc đầu ngươi. Còn không lại đây.
Thấy Bạch Hầu vẫn chần chừ bước tiến bước lui. Ly Duẫn gấp gáp đưa tay ra,dùng dây xích kéo y lại.
Cô giữ giỏ đồ ăn rồi giao Tiểu Nhu cho Bạch Hầu.
\- Tiểu Nhu mà tỉnh,ta cho ngươi tuyệt hậu. Ngồi xuống.
\- Vâng.
Bạch Hầu vẫn chưa hoàn hồn. Giđúc
nói,cử chỉ đều giống vương phi y đúc
\- Khỏi kiểm tra. Đau đấy. Ta ngủ maya ngày rồi? \- Ly Duẫn chỉ đũa về phía Bạch Hầu hỏi \- Người trong phủ đâu hết rồi?
\- Vương phi đã ngủ được 2 ngày. Người trong phủ,một nửa đã bị vương gia đuổi đi.
\- Thảo nào lại đói như vậy. Ai nói là ta đã chết?
\- Ngày vương phi ngất đi. Đại phu nói người trúng Tán hoa trùng. Không quá 3 ngày thân xác sẽ thối rữa. Vương gia dùng mọi phương thuốc đề giữ vương phi còn nguyên vẹn.
\- Vậy bây giờ hắn đâu?
\- Vương gia hiện đang nghỉ ngơi. Vương gia luôn túc trực bên cạnh vương phi,không chịu ăn uống nên cơ thể suy nhược
\- Ngươi đưa Tiểu Nhu về phòng trước. Không cần dọn dẹp nơi này.Ta còn phải đón tiếp một vị khách.Đi đi
Ly Duẫn buông đũa,đứng dậy. Bạch Hầu hiểu ý,lập tức rời đi.
Cô trở về chỗ cũ. Kẻ hạ đỗ thủ muốn cô chết không toàn thây. Chắc chắn tối nay sẽ viếng thăm. Cô cũng muốn xem kẻ căm hận cô đên tận xương tủy này là ai