Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 45:chap 45
\- Vương gia,vương phi yết kiến. Thái tử Thục quốc yết kiến.
\- Chúng thần tới muộn,khẩn xin hoàng thượng và hoàng hậu lượng thứ \- Cả ba đều đồng thanh nói.
\- Được rồi. Về chỗ đi. Đông đủ cả rồi thì bắt đầu yến tiệc đi \- Lưu Du Giai phất tay ra lệnh
\- Sao ngươi lại ở đây? Ả tiện nhân.
Từ một góc khuất nào đó,Nhược Linh đứng dậy chỉ tay về phía cô. Tìm khắp nơi không thấy đâu lại gặp ngươi ở đây. Dám đắc tội với bản công chúa,gan ngươi thật lớn.
\- Nhược Linh,ăn nói hàm hồ. Ngồi xuống \- Nhi Nặc nhắc nhở.
\- Mẫu thân,là nàng ta,chính nàng ta ám sát con. Chính là nàng ấy.
\- Vương Nhi Nặc,ngươi tốt nhất là nên nói nữ nhi của mình giữ mồm giữ miệng. Nếu không đừng trách bổn cung
Lưu Di Giai trừng mắt đe dọa. Bữa tiệc đang vui mà bị lũ người này làm mất hứng. Thật không coi triều đình ra cái gì.
\- Xin...xin..hoàng hậu khai ân..\- Nhi Nặc quay sang Nhược Linh \- Còn không nhanh xin hoàng hậu tha thứ.
\- Thị nữ của con có thể làm chứng. Hoàng thượng,hoàng hậu,người phải làm chủ cho con \- Nhược Linh vùng chạy quỳ trước sảnh \- Xin hãy đòi lại công bằng cho tiểu thiếp.
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên. Họ vẫn chưa hiểu được chuyện gì chưa xảy ra.
Lưu Di Giai và Bạch Lập Thành bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhược Linh chính là muốn làm lớn chuyện,nàng làm tới nước này là vì bây giờ đang có khách ép buộc hai người phải phân xử cho nàng.
Lam Tuyết Y, rốt cuộc con đã gây ra chuyện gì? Năm lần bảy lượt làm ai da đau đầu?
Lưu Di Giai lắc đầu ngán ngẩm. Chính phi này của Du Nhi không lúc nào khiến người ta thôi lo lắng.
\- Ngươi nói ta ám sát ngươi trong khi ta không biết ngươi là ai sao? Hoang đường \- Ly Duẫn nhàn nhã uống rượu.
\- Ngươi...làm mà không có gan nhận
\- Ta ám sát ngươi thì bây giờ ngươi có thể toàn mạng ở đây đặt điều ? Hửm?
Ly Duẫn đặt mạnh cốc xuống bàn. Xem ai sẽ đứng về phía tiện nhân như ngươi. Ta cũng thật muốn xem,công chúa nhỏ à. Có phải không lấy mạng ngươi là một quyết định sai lầm không ? Cô chỉ là không thích lấy mạng kẻ khác khi họ mất ý thức. Chứ nghĩ gì cô lại tha cho hai mạng dễ dàng như thế.
\- Vương phi,nữ nhi của ta còn nhỏ. Xin vương phi bỏ qua. Ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt.
Nhi Nặc chạy ra quỳ sấp trước mặt cô.
\- Được. Lui xuống. Giáo huấn cho tốt. Nếu không..
\- Tiện thiếp đã biết. Xin vương phi yên tâm.
\- Mẫu hậu,đã quấy rầy người rồi \- Ly Duẫn đứng dậy cúi người \- Người hãy cứ tiếp tục.
\- Người đâu..dọn...
\- Hoàng hậu,tỳ nữ bên cạnh nhi thần có thể làm chứng. Tuệ Hi có thể làm chứng . \- Nhược Linh nhất định không chịu bỏ qua vẫn cố tình tố giác cô.
\- Nhi Nặc. Ngươi không tin ta có thể đại khai sát giới ? \- Lưu Di Giai đập bàn đứng dậy quát mắng \- Tuyết Y đã rộng lượng quả qua cho nữ nhi của ngươi. Nữ nhi của ngươi thì không biết điều. Còn có coi bản cung ra gì?.
\- Nhưng quả thật là...
Nhược Linh yếu đuối ngước lên thì một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng ta. Chủ nhân của cái tát ấy là Ly Duẫn. Cô cười khinh bỉ cúi xuống nâng cằm Nhược Linh lên:
\- Ngươi khôn ngoan thì nên có điểm dừng. Ta nói cho ngươi biết,nếu ta thực sự muốn cái mạng nhỏ này của ngươi thì ngươi không thể thở đến bây giờ. Ngươi chán sống rồi đúng không?
\- Ta...ta...mẫu thân.... cứu con...
\- Hửm? \- Cô quay sang Nhi Nặc \- Ngươi dám ngăn cản ta? Tôn nghiêm của hoàng hậu ngươi để đâu? Danh dự của bản phi ngươi để đâu? Chúng ta còn đang đón tiếp khách,nữ nhi của ngươi tự làm tự chịu,đúng không?
\- Vương phi...ta..ta..
\- Đi cho khuất mắt ta. Đừng làm xấu mặt Nguyệt Triều quốc
Ly Duẫn hất tay đi về chỗ ngồi. Thị vệ từ ngoài vào áp giải hai mẹ con Nhược Linh ra ngoài.Không gian trở nên tĩnh lặng hơn hẳn.
Lưu Di Giai thở phào nhẹ nhõm
\- Để các vị phải xem cảnh xấu hổ rồi. Ta thay mặt Nhược Linh tạ lỗi với các vị.
\- Hoàng hậu thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế.
\- Được rồi. Người đâu dọn tiệc.
Bữa tối được dọn lên một cách trịnh trọng. Sau khi ăn xong hình như sẽ ra ngoài thả đèn cầu phúc. Hoàn tất là có thể ra về.
Ly Duẫn trầm ngâm tính toán thời gian. Mắt cô như muốn rã ra vì không khí nhàn chán này rồi.Một ngọn gió thoảng qua.
Ly Duẫn chợt đưa tay ra phía trước nắm chặt.
\- Tuyết Y,có chuyện gì sao? \- Bạch Tử Du nghiêng đầu hỏi
\- Muỗi thôi. Hừm.
Ly Duẫn thả tay rồi cười.Muốn trả đũa cô thì cứ từ từ. Gượm chút. Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau. Lũ ruồi nhặng này
\- Chúng thần tới muộn,khẩn xin hoàng thượng và hoàng hậu lượng thứ \- Cả ba đều đồng thanh nói.
\- Được rồi. Về chỗ đi. Đông đủ cả rồi thì bắt đầu yến tiệc đi \- Lưu Du Giai phất tay ra lệnh
\- Sao ngươi lại ở đây? Ả tiện nhân.
Từ một góc khuất nào đó,Nhược Linh đứng dậy chỉ tay về phía cô. Tìm khắp nơi không thấy đâu lại gặp ngươi ở đây. Dám đắc tội với bản công chúa,gan ngươi thật lớn.
\- Nhược Linh,ăn nói hàm hồ. Ngồi xuống \- Nhi Nặc nhắc nhở.
\- Mẫu thân,là nàng ta,chính nàng ta ám sát con. Chính là nàng ấy.
\- Vương Nhi Nặc,ngươi tốt nhất là nên nói nữ nhi của mình giữ mồm giữ miệng. Nếu không đừng trách bổn cung
Lưu Di Giai trừng mắt đe dọa. Bữa tiệc đang vui mà bị lũ người này làm mất hứng. Thật không coi triều đình ra cái gì.
\- Xin...xin..hoàng hậu khai ân..\- Nhi Nặc quay sang Nhược Linh \- Còn không nhanh xin hoàng hậu tha thứ.
\- Thị nữ của con có thể làm chứng. Hoàng thượng,hoàng hậu,người phải làm chủ cho con \- Nhược Linh vùng chạy quỳ trước sảnh \- Xin hãy đòi lại công bằng cho tiểu thiếp.
Tiếng xì xầm bàn tán vang lên. Họ vẫn chưa hiểu được chuyện gì chưa xảy ra.
Lưu Di Giai và Bạch Lập Thành bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nhược Linh chính là muốn làm lớn chuyện,nàng làm tới nước này là vì bây giờ đang có khách ép buộc hai người phải phân xử cho nàng.
Lam Tuyết Y, rốt cuộc con đã gây ra chuyện gì? Năm lần bảy lượt làm ai da đau đầu?
Lưu Di Giai lắc đầu ngán ngẩm. Chính phi này của Du Nhi không lúc nào khiến người ta thôi lo lắng.
\- Ngươi nói ta ám sát ngươi trong khi ta không biết ngươi là ai sao? Hoang đường \- Ly Duẫn nhàn nhã uống rượu.
\- Ngươi...làm mà không có gan nhận
\- Ta ám sát ngươi thì bây giờ ngươi có thể toàn mạng ở đây đặt điều ? Hửm?
Ly Duẫn đặt mạnh cốc xuống bàn. Xem ai sẽ đứng về phía tiện nhân như ngươi. Ta cũng thật muốn xem,công chúa nhỏ à. Có phải không lấy mạng ngươi là một quyết định sai lầm không ? Cô chỉ là không thích lấy mạng kẻ khác khi họ mất ý thức. Chứ nghĩ gì cô lại tha cho hai mạng dễ dàng như thế.
\- Vương phi,nữ nhi của ta còn nhỏ. Xin vương phi bỏ qua. Ta sẽ dạy dỗ nó thật tốt.
Nhi Nặc chạy ra quỳ sấp trước mặt cô.
\- Được. Lui xuống. Giáo huấn cho tốt. Nếu không..
\- Tiện thiếp đã biết. Xin vương phi yên tâm.
\- Mẫu hậu,đã quấy rầy người rồi \- Ly Duẫn đứng dậy cúi người \- Người hãy cứ tiếp tục.
\- Người đâu..dọn...
\- Hoàng hậu,tỳ nữ bên cạnh nhi thần có thể làm chứng. Tuệ Hi có thể làm chứng . \- Nhược Linh nhất định không chịu bỏ qua vẫn cố tình tố giác cô.
\- Nhi Nặc. Ngươi không tin ta có thể đại khai sát giới ? \- Lưu Di Giai đập bàn đứng dậy quát mắng \- Tuyết Y đã rộng lượng quả qua cho nữ nhi của ngươi. Nữ nhi của ngươi thì không biết điều. Còn có coi bản cung ra gì?.
\- Nhưng quả thật là...
Nhược Linh yếu đuối ngước lên thì một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng ta. Chủ nhân của cái tát ấy là Ly Duẫn. Cô cười khinh bỉ cúi xuống nâng cằm Nhược Linh lên:
\- Ngươi khôn ngoan thì nên có điểm dừng. Ta nói cho ngươi biết,nếu ta thực sự muốn cái mạng nhỏ này của ngươi thì ngươi không thể thở đến bây giờ. Ngươi chán sống rồi đúng không?
\- Ta...ta...mẫu thân.... cứu con...
\- Hửm? \- Cô quay sang Nhi Nặc \- Ngươi dám ngăn cản ta? Tôn nghiêm của hoàng hậu ngươi để đâu? Danh dự của bản phi ngươi để đâu? Chúng ta còn đang đón tiếp khách,nữ nhi của ngươi tự làm tự chịu,đúng không?
\- Vương phi...ta..ta..
\- Đi cho khuất mắt ta. Đừng làm xấu mặt Nguyệt Triều quốc
Ly Duẫn hất tay đi về chỗ ngồi. Thị vệ từ ngoài vào áp giải hai mẹ con Nhược Linh ra ngoài.Không gian trở nên tĩnh lặng hơn hẳn.
Lưu Di Giai thở phào nhẹ nhõm
\- Để các vị phải xem cảnh xấu hổ rồi. Ta thay mặt Nhược Linh tạ lỗi với các vị.
\- Hoàng hậu thiên tuế,thiên tuế,thiên thiên tuế.
\- Được rồi. Người đâu dọn tiệc.
Bữa tối được dọn lên một cách trịnh trọng. Sau khi ăn xong hình như sẽ ra ngoài thả đèn cầu phúc. Hoàn tất là có thể ra về.
Ly Duẫn trầm ngâm tính toán thời gian. Mắt cô như muốn rã ra vì không khí nhàn chán này rồi.Một ngọn gió thoảng qua.
Ly Duẫn chợt đưa tay ra phía trước nắm chặt.
\- Tuyết Y,có chuyện gì sao? \- Bạch Tử Du nghiêng đầu hỏi
\- Muỗi thôi. Hừm.
Ly Duẫn thả tay rồi cười.Muốn trả đũa cô thì cứ từ từ. Gượm chút. Ta sẽ tìm ngươi tính sổ sau. Lũ ruồi nhặng này