Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 33:chap 33
Cô tạm biệt A Uyên rồi cùng Tiểu Nhu đến nơi tổ chức tiệc mừng thọ.
Bạch Tử Du đã đứng đợi sẵn ở cửa từ khi nào. Bộ y phục của hắn khác hẳn với khi vào cung,vừa đúng màu sắc cũng như họa tiết của bộ cô vừa mới thay. Tên này là đang cố tình hay gì?
Ly Duẫn đưa tay kéo mạng che mặt xuống . Trời hôm nay nổi gió hơi nhiều từng cơn lạnh thấm buốt vào da thịt. Mùa đông nào cũng như cực hình với cô vậy. Ly Duẫn đưa hai tay xoa xoa hai bên cánh tay sưởi ấm.
Bạch Tử Du mỉm cười nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng siết chặt:
\- Chỉ còn thiếu chúng ta. Mau vào thôi.
\- Trước đó thì buông lão nương ra. Hừ.
Bạch Tử Du cười gượng. Nàng ấy hình như vẫn còn để tâm chuyện khi nãy. Sắc mặt đối với hắn vô cùng thù địch. Nữ nhân à,nhanh hết giận bản vương đi. Bản vương chỉ muốn khóa chặt nàng mà thôi.
\- Ngươi đi lấy thêm áo khoác cho Tuyết Y. Nàng ấy lạnh.
\- Vâng,thưa vương gia
Tiểu Nhu vui vẻ rời đi. Vương gia có vẻ rất yêu thích tiểu thư a. Không biết từ khi nào quan hệ giữa họ thật tốt. Lão gia,lão phu nhân và thiếu gia biết được chắc chắn sẽ rất vui.
\- Vương gia,vương phi giá đáo.
\- Nhi thần tham kiến hoàng thượng,nhi thần tham kiến hoàng hậu. Hoàng thượng ,hoàng hậu vạn tuế vạn tuế,vạn vạn tuế
Ly Duẫn và Bạch Tử Du đồng thanh nói như đã được luyện từ trước đó. Hai người được nô tỳ dẫn vào chỗ ngồi.
Ly Duẫn tỏ thái độ xa cách ,cố tình giữ một khoảng nhất định với Bạch Tử Du khiến hắn không thôi bồn chồn. Hắn bạo dạn nắm lấy tay cô khẽ nói:
\- Ta sưởi ấm giúp nàng. Nàng đợi Tiểu Nhu một chút.
\- Tay ngươi chẳng ấm chút nào.
Ly Duẫn quay mặt đi nhưng vẫn giữ nguyên không có ý định rút ra. Bạch Tử Du cười hiền. Rõ là muốn nắm mà còn chối. Nhiều lúc thấy nàng ấy cũng rất dễ thương khi cam chịu như vậy.
Không biết nàng ấy làm gì mà tay lại tê cứng đến thế? Hắn đã sai Tiểu Nhu đến hầu hạ rồi. Không cẩn thận,biết đâu lại nhiễm phong hàn thì sao?
Bạch Tử Du cẩn thận cởi áo khoác ra choàng lên vai cô.
Ly Duẫn giật mình ,thoáng chút có hơi đỏ mặt. Đúng rồi. Hai người đang diễn vai vợ chồng thì nên diễn cho đúng một chút. Nhưng cảm giác được người khác quan tâm có gì đó không quen lắm. Cô thấy nó kì kì và gượng gạo.
Hắn cúi xuống khép nép áo vào cho cô rồi mỉm cười. Ly Duẫn thì thầm :
\- Ta không cần. Là ngươi tự nguyện. Có chết cũng đừng tìm ta báo thù.
Bạch Tử Du bật cười thành tiếng. Triều thần trong sảnh bất ngờ xì xầm. Vương gia trước giờ lãnh đạm. Chưa từng có ai nhìn thấy y cười cả. Nữ nhân bên cạnh là ai mà có bản lĩnh đến vậy? Hình như không phải Tuyết Phi nương nương họ thường thấy. Rốt cuộc là ai?
Hàm Lục Lương vào ngay sau đó. Hắn đang nhìn chằm chằm về phía hai người. Thật chướng mắt. Bạch Tử Du đủ tư cách ngồi cạnh người con gái mỹ lệ lại tài giỏi như vậy sao? Hàm Lục Lương thật không cam tâm.
Sứ đoàn của Liễu quốc bao gồm đại hoàng tử cũng là thế tử,Hàm Lục Lương; em gái ruột của y ,Hàm A Uyên và trưởng công chúa,Hàm Lưu Ly.
Hàm Lưu Ly là mỹ nhân hiếm có của Liễu quốc. Không chỉ thông thạo cầm,kì ,thi,họa mà còn có công lớn dẹp giặc cho tổ quốc. Ngoài chiến trường,nàng là chiến tướng kiêu sa. Còn bây giờ nàng là công chúa có khí chất khiến người người ngưỡng mộ ngước nhìn.
Nàng bước lên phía trước dâng lễ vật. Với người Liễu quốc mà nói,tận tay dâng lễ vật mới tỏ hết lòng thành kính với người được nhận. Lưu Di Giai hiểu ý bước xuống chờ đón.
\- Ta đại diện Liễu quốc đến mừng thọ hoàng hậu. Chúc hoàng hậu sống lâu trăm tuổi,vạn phúc kim an.
\- Đa tạ trưởng công chúa. \- Lưu Di Giai khẽ cười cho đúng phép tắc
\- Còn đây là món quà Liễu quốc đã chuẩn bị rất lâu để tặng cho hoàng hậu.Mong là thái hậu vừa lòng.
Ly Duẫn nhìn Hàm Lưu Ly không chớp mắt. Nữ nhân này,có vấn đề. Nụ cười của nàng ta rất không thuận mắt.
Hàm Lưu Ly đẩy nắp hộp lên. Một mùi tanh nồng,hôi thối bốc lên. Xác của con chuột rơi xuống làm quần thần sửng sốt.
Bạch Tử Du đã đứng đợi sẵn ở cửa từ khi nào. Bộ y phục của hắn khác hẳn với khi vào cung,vừa đúng màu sắc cũng như họa tiết của bộ cô vừa mới thay. Tên này là đang cố tình hay gì?
Ly Duẫn đưa tay kéo mạng che mặt xuống . Trời hôm nay nổi gió hơi nhiều từng cơn lạnh thấm buốt vào da thịt. Mùa đông nào cũng như cực hình với cô vậy. Ly Duẫn đưa hai tay xoa xoa hai bên cánh tay sưởi ấm.
Bạch Tử Du mỉm cười nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng siết chặt:
\- Chỉ còn thiếu chúng ta. Mau vào thôi.
\- Trước đó thì buông lão nương ra. Hừ.
Bạch Tử Du cười gượng. Nàng ấy hình như vẫn còn để tâm chuyện khi nãy. Sắc mặt đối với hắn vô cùng thù địch. Nữ nhân à,nhanh hết giận bản vương đi. Bản vương chỉ muốn khóa chặt nàng mà thôi.
\- Ngươi đi lấy thêm áo khoác cho Tuyết Y. Nàng ấy lạnh.
\- Vâng,thưa vương gia
Tiểu Nhu vui vẻ rời đi. Vương gia có vẻ rất yêu thích tiểu thư a. Không biết từ khi nào quan hệ giữa họ thật tốt. Lão gia,lão phu nhân và thiếu gia biết được chắc chắn sẽ rất vui.
\- Vương gia,vương phi giá đáo.
\- Nhi thần tham kiến hoàng thượng,nhi thần tham kiến hoàng hậu. Hoàng thượng ,hoàng hậu vạn tuế vạn tuế,vạn vạn tuế
Ly Duẫn và Bạch Tử Du đồng thanh nói như đã được luyện từ trước đó. Hai người được nô tỳ dẫn vào chỗ ngồi.
Ly Duẫn tỏ thái độ xa cách ,cố tình giữ một khoảng nhất định với Bạch Tử Du khiến hắn không thôi bồn chồn. Hắn bạo dạn nắm lấy tay cô khẽ nói:
\- Ta sưởi ấm giúp nàng. Nàng đợi Tiểu Nhu một chút.
\- Tay ngươi chẳng ấm chút nào.
Ly Duẫn quay mặt đi nhưng vẫn giữ nguyên không có ý định rút ra. Bạch Tử Du cười hiền. Rõ là muốn nắm mà còn chối. Nhiều lúc thấy nàng ấy cũng rất dễ thương khi cam chịu như vậy.
Không biết nàng ấy làm gì mà tay lại tê cứng đến thế? Hắn đã sai Tiểu Nhu đến hầu hạ rồi. Không cẩn thận,biết đâu lại nhiễm phong hàn thì sao?
Bạch Tử Du cẩn thận cởi áo khoác ra choàng lên vai cô.
Ly Duẫn giật mình ,thoáng chút có hơi đỏ mặt. Đúng rồi. Hai người đang diễn vai vợ chồng thì nên diễn cho đúng một chút. Nhưng cảm giác được người khác quan tâm có gì đó không quen lắm. Cô thấy nó kì kì và gượng gạo.
Hắn cúi xuống khép nép áo vào cho cô rồi mỉm cười. Ly Duẫn thì thầm :
\- Ta không cần. Là ngươi tự nguyện. Có chết cũng đừng tìm ta báo thù.
Bạch Tử Du bật cười thành tiếng. Triều thần trong sảnh bất ngờ xì xầm. Vương gia trước giờ lãnh đạm. Chưa từng có ai nhìn thấy y cười cả. Nữ nhân bên cạnh là ai mà có bản lĩnh đến vậy? Hình như không phải Tuyết Phi nương nương họ thường thấy. Rốt cuộc là ai?
Hàm Lục Lương vào ngay sau đó. Hắn đang nhìn chằm chằm về phía hai người. Thật chướng mắt. Bạch Tử Du đủ tư cách ngồi cạnh người con gái mỹ lệ lại tài giỏi như vậy sao? Hàm Lục Lương thật không cam tâm.
Sứ đoàn của Liễu quốc bao gồm đại hoàng tử cũng là thế tử,Hàm Lục Lương; em gái ruột của y ,Hàm A Uyên và trưởng công chúa,Hàm Lưu Ly.
Hàm Lưu Ly là mỹ nhân hiếm có của Liễu quốc. Không chỉ thông thạo cầm,kì ,thi,họa mà còn có công lớn dẹp giặc cho tổ quốc. Ngoài chiến trường,nàng là chiến tướng kiêu sa. Còn bây giờ nàng là công chúa có khí chất khiến người người ngưỡng mộ ngước nhìn.
Nàng bước lên phía trước dâng lễ vật. Với người Liễu quốc mà nói,tận tay dâng lễ vật mới tỏ hết lòng thành kính với người được nhận. Lưu Di Giai hiểu ý bước xuống chờ đón.
\- Ta đại diện Liễu quốc đến mừng thọ hoàng hậu. Chúc hoàng hậu sống lâu trăm tuổi,vạn phúc kim an.
\- Đa tạ trưởng công chúa. \- Lưu Di Giai khẽ cười cho đúng phép tắc
\- Còn đây là món quà Liễu quốc đã chuẩn bị rất lâu để tặng cho hoàng hậu.Mong là thái hậu vừa lòng.
Ly Duẫn nhìn Hàm Lưu Ly không chớp mắt. Nữ nhân này,có vấn đề. Nụ cười của nàng ta rất không thuận mắt.
Hàm Lưu Ly đẩy nắp hộp lên. Một mùi tanh nồng,hôi thối bốc lên. Xác của con chuột rơi xuống làm quần thần sửng sốt.