Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia, Vương Phi Lại Giết Người Rồi - Chương 16:chap 16
Ly Duẫn năm 4 tuổi
\- Bảo bối,chịu khó một chút nhé con \- Người phụ nữ cúi xuống hôn lên má đứa bé khẽ nói
\- Ừm. Ly Duẫn không sao mà mama. Mama đừng lo \- Cô cười thật tươi trấn an Phương Lam
\- Ly Duẫn ngoan lắm. Ba mẹ yêu con \- Hữu Nhạn xoa đầu cô tán thưởng.
Ly Duẫn gật đầu vui vẻ. Chỉ cần papa yêu cô và cần cô thì chuyện gì cô cũng có thể làm. Trên thế giới này,không ai yêu cô như papa và mama cả.
Cô chịu cơn đau thấu xương suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi ngất lịm trên chiếc ghế xoay lạnh ngắt.
Ly Duẫn năm 15 tuổi.
Cô cắn răng chịu đựng trước những thí nghiệm táo bạo hơn. Rất nhiều loại thuốc được đưa vào cơ thể cô. Chúng khiến cô tê liệt thần kinh,chìm trong vô thức
Cô thầm nhủ. Không sao. Chỉ cần papa và mama yêu cô,cần cô. Thế là đủ rồi.
Ly Duẫn năm 17 tuổi.
Cô đã làm sát thủ được gần 2 năm. Papa nói có người muốn hãm hại hai người cho nên muốn cô đi trả thù cho họ. Liên tục như thế suốt một thời gian dài. Không biết cô đã mang về phòng nghiêm cứu biết bao nhiêu cái đầu. Cái tên Ly **Duẫn bắt đầu nổi lên từ đó.
Papa nhất định sẽ khen cô nữa cho coi. Papa hơi khó tính và nghiêm khắc nhưng cũng rất ấm áp nữa. Vết thương cô lỡ bị tên kia chém chắc sẽ không khiến papa giận đâu. Xét cho cùng,cô cũng là đứa con duy nhất của papa.
Papa đang nói chuyện với khách hàng thì phải.
Ly Duẫn ngoan ngoãn dựa lưng vào tường đứng chờ.
\- Ông có chắc sẽ bán Ly Duẫn cho chúng tôi chứ? \- Giọng nói lạ lẫm vang lên
\- Tất nhiên rồi. Với số tiền mà mấy người đầu tư,tôi có thể tạo ra nhiều nhân bản hoàn chỉnh hơn.
Ly Duẫn giật mình. Papa đang nói cái gì vậy? Sao papa lại muốn bán cô đi chứ? Chắc chắn là dối trá.
\- Ly Duẫn không phải là đứa con duy nhất của hai người à?
\- Hừm...\- Hữu Nhạn đẩy gọng kính \- Nó chỉ là một thế thân được nuôi cấy từ một tế bào từ con gái đã chết của chúng tôi.Nó là gánh nặng,đến lúc phải bỏ đi rồi.
\- Papa nói dối,papa là kẻ nói dối \- Ly Duẫn đẩy cửa xông vào \- Papa nói dối,phải không?
Cô ngước đôi mắt tuyệt vọng về phía Hữu Nhạn như đang cầu xin.Ông lạnh lùng quay đi:
\- Con đã hết giá trị của mình. Con nên hiểu ta đã từng dạy con,thứ không có giá trị thì phải bỏ đi
\- Mama...người nói gì đi? Mama yêu con,có phải không? \- cô hướng mắt về phía Phương Lam
\- Ta...\- Bà ngập ngừng trong giây lát rồi gật đầu \- Ta không yêu con.
\- Chuyện của gia đình mấy người, mấy người nên tự giải quyết. Tôi đi trước
Người đàn ông vỗ vai Hữu Nhạn rồi bỏ đi.
Không khí trong phòng thí nghiệm trùng xuống. Đây là nơi cô lớn lên. Cô được cười,được sống với hai người cô coi trọng nhất thế gian,coi trọng hơn cả mạng sống của mình. 17 năm,một khoảng thời gian đủ để con người trưởng thành.
Cô không ngốc đến nỗi không biết papa mama sai cô đi làm những việc dơ bẩn ấy là vì mục đích gì. Cô cũng không ngốc đến nỗi không hiểu suốt quãng thời gian kia,papa và mama đã làm gì với cô.
Họ không hề nghe thấy kêu thét của các nạn nhân cô ra tay ám sát. Họ không nghe thấy tiếng gào tuyệt vọng của chúng. Họ không biết.
Nhưng cô đã phải cắn răng chịu đựng chúng. Cô nhớ rõ cảm giác nôn thốc nôn tháo khi lần đầu tiên ra tay giết người,gia đình đầu tiên cô thảm sát.
Cô đã làm tất cả. Tại sao? Papa mama lại đối xử với cô tàn nhẫn đến thế?
Cô lặng người đi một lúc lâu.
Hữu Nhạn đỡ cô dậy rồi nói :
\- Đây là đồ của con,ta sẽ chuyển giao con cho tổ chức.
\- Papa,không còn thương con nữa sao? Ly Duẫn ngoan mà? Papa đừng đuổi con đi \- Cô khổ sở níu lấy vạt áo của ông
\- Ta không cần con nữa. Con mau đi đi
\- Papa,đừng đuổi con mà...mama..người nói gì đi...Đừng mà \- Cô bật khóc nức nở \- Mama...
\- Con đi đi,chúng ta không cần con \- Phương Lam quay lưng về hướng cô tức giận hét lên \- Chỉ cần nhìn thấy con,ta lại nhớ về đứa con gái đã chết của mình. Ta thật sự căm ghét con. Con cút đi cho ta.
\- Papa...mama...
Ly Duẫn tuyệt vọng quỳ trên đất. Tại sao chứ? Cô chỉ là thế thân thôi sao? Hết giá trị thì ném đi? Một thứ đồ vật vô tri vô giác không có cảm giác?
Vậy thì họ phải chết. Họ không yêu cô nữa. Họ đáng chết. Họ không phải papa và mama của cô. Đây chắc chắn là người của tổ chức phái tới.
Ly Duẫn đứng dậy. Cô cười điên loạn.
Con dao cắm vào ngực Hữu Nhạn. Ông ngã ra sau chết ngay tức khắc. Máu loang khắp sàn nhà. Mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta chóng mặt. Cả thân thể Hữu Nhạn bị cô phanh mỗi hướng một bộ phận.
Tiếp đến là Phương Lam. Bà cứ như chuẩn bị từ trước vậy. Bà dang tay ra đón lấy cô.
Bà xoa đầu cô trong lưu luyến. Bà đeo dây chuyền lên cổ cho cô rồi xoa nhẹ má cô nói trong thổn thức. Bà đã khóc từ lúc nào :
\- Bảo bối..ta và...ông ấy...yêu..yêu con..thật..sự..rất..rất yêu... bảo bối..Sống ...tốt nhé con... yêu. Con ...được... tự do. Mẹ ...xin lỗi. Mẹ yêu con.
Nụ cười cuối cùng ấy ám ảnh trong trí nhớ của cô. Sao lúc ấy mama lại khóc. Mama không yêu cô mà...phải không?
Ly Duẫn giật mình tỉnh dậy. Khóe mắt cô ướt. Cô co người lại gục đầu xuống đầu gối khóc nấc lên :
\- Mama..con nhớ người...papa...sao lại đối xử với Ly Duẫn như vậy**..
\- Bảo bối,chịu khó một chút nhé con \- Người phụ nữ cúi xuống hôn lên má đứa bé khẽ nói
\- Ừm. Ly Duẫn không sao mà mama. Mama đừng lo \- Cô cười thật tươi trấn an Phương Lam
\- Ly Duẫn ngoan lắm. Ba mẹ yêu con \- Hữu Nhạn xoa đầu cô tán thưởng.
Ly Duẫn gật đầu vui vẻ. Chỉ cần papa yêu cô và cần cô thì chuyện gì cô cũng có thể làm. Trên thế giới này,không ai yêu cô như papa và mama cả.
Cô chịu cơn đau thấu xương suốt mấy tiếng đồng hồ cho đến khi ngất lịm trên chiếc ghế xoay lạnh ngắt.
Ly Duẫn năm 15 tuổi.
Cô cắn răng chịu đựng trước những thí nghiệm táo bạo hơn. Rất nhiều loại thuốc được đưa vào cơ thể cô. Chúng khiến cô tê liệt thần kinh,chìm trong vô thức
Cô thầm nhủ. Không sao. Chỉ cần papa và mama yêu cô,cần cô. Thế là đủ rồi.
Ly Duẫn năm 17 tuổi.
Cô đã làm sát thủ được gần 2 năm. Papa nói có người muốn hãm hại hai người cho nên muốn cô đi trả thù cho họ. Liên tục như thế suốt một thời gian dài. Không biết cô đã mang về phòng nghiêm cứu biết bao nhiêu cái đầu. Cái tên Ly **Duẫn bắt đầu nổi lên từ đó.
Papa nhất định sẽ khen cô nữa cho coi. Papa hơi khó tính và nghiêm khắc nhưng cũng rất ấm áp nữa. Vết thương cô lỡ bị tên kia chém chắc sẽ không khiến papa giận đâu. Xét cho cùng,cô cũng là đứa con duy nhất của papa.
Papa đang nói chuyện với khách hàng thì phải.
Ly Duẫn ngoan ngoãn dựa lưng vào tường đứng chờ.
\- Ông có chắc sẽ bán Ly Duẫn cho chúng tôi chứ? \- Giọng nói lạ lẫm vang lên
\- Tất nhiên rồi. Với số tiền mà mấy người đầu tư,tôi có thể tạo ra nhiều nhân bản hoàn chỉnh hơn.
Ly Duẫn giật mình. Papa đang nói cái gì vậy? Sao papa lại muốn bán cô đi chứ? Chắc chắn là dối trá.
\- Ly Duẫn không phải là đứa con duy nhất của hai người à?
\- Hừm...\- Hữu Nhạn đẩy gọng kính \- Nó chỉ là một thế thân được nuôi cấy từ một tế bào từ con gái đã chết của chúng tôi.Nó là gánh nặng,đến lúc phải bỏ đi rồi.
\- Papa nói dối,papa là kẻ nói dối \- Ly Duẫn đẩy cửa xông vào \- Papa nói dối,phải không?
Cô ngước đôi mắt tuyệt vọng về phía Hữu Nhạn như đang cầu xin.Ông lạnh lùng quay đi:
\- Con đã hết giá trị của mình. Con nên hiểu ta đã từng dạy con,thứ không có giá trị thì phải bỏ đi
\- Mama...người nói gì đi? Mama yêu con,có phải không? \- cô hướng mắt về phía Phương Lam
\- Ta...\- Bà ngập ngừng trong giây lát rồi gật đầu \- Ta không yêu con.
\- Chuyện của gia đình mấy người, mấy người nên tự giải quyết. Tôi đi trước
Người đàn ông vỗ vai Hữu Nhạn rồi bỏ đi.
Không khí trong phòng thí nghiệm trùng xuống. Đây là nơi cô lớn lên. Cô được cười,được sống với hai người cô coi trọng nhất thế gian,coi trọng hơn cả mạng sống của mình. 17 năm,một khoảng thời gian đủ để con người trưởng thành.
Cô không ngốc đến nỗi không biết papa mama sai cô đi làm những việc dơ bẩn ấy là vì mục đích gì. Cô cũng không ngốc đến nỗi không hiểu suốt quãng thời gian kia,papa và mama đã làm gì với cô.
Họ không hề nghe thấy kêu thét của các nạn nhân cô ra tay ám sát. Họ không nghe thấy tiếng gào tuyệt vọng của chúng. Họ không biết.
Nhưng cô đã phải cắn răng chịu đựng chúng. Cô nhớ rõ cảm giác nôn thốc nôn tháo khi lần đầu tiên ra tay giết người,gia đình đầu tiên cô thảm sát.
Cô đã làm tất cả. Tại sao? Papa mama lại đối xử với cô tàn nhẫn đến thế?
Cô lặng người đi một lúc lâu.
Hữu Nhạn đỡ cô dậy rồi nói :
\- Đây là đồ của con,ta sẽ chuyển giao con cho tổ chức.
\- Papa,không còn thương con nữa sao? Ly Duẫn ngoan mà? Papa đừng đuổi con đi \- Cô khổ sở níu lấy vạt áo của ông
\- Ta không cần con nữa. Con mau đi đi
\- Papa,đừng đuổi con mà...mama..người nói gì đi...Đừng mà \- Cô bật khóc nức nở \- Mama...
\- Con đi đi,chúng ta không cần con \- Phương Lam quay lưng về hướng cô tức giận hét lên \- Chỉ cần nhìn thấy con,ta lại nhớ về đứa con gái đã chết của mình. Ta thật sự căm ghét con. Con cút đi cho ta.
\- Papa...mama...
Ly Duẫn tuyệt vọng quỳ trên đất. Tại sao chứ? Cô chỉ là thế thân thôi sao? Hết giá trị thì ném đi? Một thứ đồ vật vô tri vô giác không có cảm giác?
Vậy thì họ phải chết. Họ không yêu cô nữa. Họ đáng chết. Họ không phải papa và mama của cô. Đây chắc chắn là người của tổ chức phái tới.
Ly Duẫn đứng dậy. Cô cười điên loạn.
Con dao cắm vào ngực Hữu Nhạn. Ông ngã ra sau chết ngay tức khắc. Máu loang khắp sàn nhà. Mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta chóng mặt. Cả thân thể Hữu Nhạn bị cô phanh mỗi hướng một bộ phận.
Tiếp đến là Phương Lam. Bà cứ như chuẩn bị từ trước vậy. Bà dang tay ra đón lấy cô.
Bà xoa đầu cô trong lưu luyến. Bà đeo dây chuyền lên cổ cho cô rồi xoa nhẹ má cô nói trong thổn thức. Bà đã khóc từ lúc nào :
\- Bảo bối..ta và...ông ấy...yêu..yêu con..thật..sự..rất..rất yêu... bảo bối..Sống ...tốt nhé con... yêu. Con ...được... tự do. Mẹ ...xin lỗi. Mẹ yêu con.
Nụ cười cuối cùng ấy ám ảnh trong trí nhớ của cô. Sao lúc ấy mama lại khóc. Mama không yêu cô mà...phải không?
Ly Duẫn giật mình tỉnh dậy. Khóe mắt cô ướt. Cô co người lại gục đầu xuống đầu gối khóc nấc lên :
\- Mama..con nhớ người...papa...sao lại đối xử với Ly Duẫn như vậy**..