Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Kể tội tiểu Trúc
- Lam Ninh: Hôm nay trong cung hình như có ai đến mà tỷ thấy binh lính đi tuần tra với đi lính canh cũng nhiều hơn?
- Tiểu Phấn: Em cũng không rõ, buổi sáng đi tìm tỷ, chuẩn bị đồ ăn trưa không ra khỏi phủ nên không biết tin gì!
- Tiểu Trúc: Em biết, hôm nay hoàng thái hậu trở về! (vô cùng hãnh diện)
- Lam Ninh: Hoàng thái hậu trở về? Tỷ tưởng hoàng thái hậu ở trong cung chứ?
- Tiểu Trúc: À, hoàng thái hậu từ khi còn trẻ đã rất thích đi du ngoạn khắp nơi, khi hoàng hậu nương nương hạ sinh thái tử thì hoàng thái đi quyết định đi du ngoạn khắp nơi thõa mãn sở thích của người.
- Tiểu Phấn: Em còn nghe được tiên hoàng gặp hoàng thái hậu khi tiên hoàng đi săn bắn, hai người gặp nhau rồi đem lòng yêu nhau như tình yêu sét đánh ý, dễ thương quá trời (đầu óc bắt đầu mơ mộng)
- Lam Ninh: Oa dễ thương quá!
Thấy Lam Ninh vui lên, tiểu Phấn với tiểu Trúc nháy mắt ra ám hiệu, hai tiểu nha đầu đang tiếc thương cho một cô gái đáng yêu, dễ thương tốt bụng, luôn hồn nhiên chỉ hơi ăn nhiều hơn người bình thường một chút, ham đi chơi quên cả lối về khi hết tiền mới lết về, thích gì làm nấy không coi ai ra gì. Gương mặt hai đứa xìu xuống như bánh tráng nhúng nước
- Lam Ninh: À tiểu Phấn tỷ có thể đến phòng thuốc được không?
- Tiểu Phấn: Tỷ cảm thấy không khỏe ở đâu sao???
- Lam Ninh: Không, tỷ muốn đến phòng thuốc xem thử. Nói nhỏ: Mình không thể nào nói ăn, uống nhiều đồ bổ bị nổi nhiều mụn, với lại cần vài thứ để trùng tu cái nhan sắc này (hí hí)
- Tiểu Phấn: Được chứ ạ, em chải chuốt lại cho tỷ rồi mình cùng đi!
- Tiểu Trúc: Em cũng muốn đi (tư thế sẵn sàng)
- Tiểu Phấn: Em thì không được, em gây thù ở nhiều nơi em đi theo không biết toàn mạng về không!
- Tiểu Trúc: Em có làm gì đâu!!! (nhún vai một cái, gương mặt tỏ ra vô tội)
- Tiểu Phấn: Trêu ghẹo 112 binh lính canh gác, lấy cắp một con gà của Chú bếp, ăn vụng bánh của A Tịnh, lén lấy quần áo của các lính tinh nhuệ của vương gia đang tắm, trộm dao găm của thị vệ của Ngũ vương gia,....
Tiểu Phấn tính kể tiếp tội mà tiểu Trúc gây ra thì tiểu Trúc đã vội che miệng lại, đưa ánh mắt liếc tới liếc lui nhìn xung quanh không quên cười ngượng với Lam Ninh.
- Lam Ninh: Quào, em gieo rắc tội lỗi ở nhiều nơi thế, em hay hơn ta luôn ý!
- Tiểu Trúc: Em, em (cứng họng)
- Tiểu Phấn: (đưa ngón tay lên trời) Thế nên em nên ở lại đây là an toàn nhất!
- Lam Ninh: Ừm, tiểu Phấn nói đúng.
- Tiểu Trúc: Vâng, em đi nấu thuốc (hai búi tóc rủ xuống như sắp khóc)
Tiểu Phấn sửa soạn cho Lam Ninh rất nhanh, hai người nhanh chóng đến phòng thuốc của vương phủ. Buổi trưa này, Lam Ninh mặc một bộ đồ màu trắng thêu hoa đào màu hồng, khoác một chiếc áo ngoài màu hồng, tóc buộc nhẹ nhàng, theo Lam Ninh nói làm tóc rườm rà nặng đầu lắm. Từ khi Bánh bao nhỏ nói với vương gia là Lam Ninh thích hoa đào thì trâm cài tóc, quần áo, giày cũng thêu hoa đào. Tính ra lần đầu tiên thấy ông nào nghiện mua sắm đồ nữa như thế, cứ một hai bữa A Tịnh lại đem đến một mớ.
Một người tung tăng, một người chạy theo che dù mà mỗi lần Lam Ninh đi ra là y như rằng có hàng trăm cặp mắt nhìn, vừa vui mừng, vừa ngưỡng mộ, vừa sợ vì đây là vị vương phi nữ chủ nhân đầu tiên và cũng là người phải sống cùng vị vương gia đáng sợ nhất.
- Lam Ninh:Tiểu Phấn, ta biết tiểu Trúc nghịch ngợm nhưng không ngờ muội ấy lại gây nhiều chuyện như thế. (thở dài)
- Tiểu Phấn: Đó chỉ là những chuyện khi tỷ xuất hiện ở đây trước đó còn nhiều hơn nữa, ghi chép ra hết giấy chứ không hết tội của muội ấy.
- Lam Ninh: (tiếp tục thở dài)
- Tiểu Phấn: Nhưng may mà muội ấy chọc phá những binh lính hay thị về thôi không chọc ghẹo đến nữ tử.
- Lam Ninh: Ừm cũng đúng, thử nghĩ nếu muội ấy trộm đồ của những cung nữ trong cung thì sao!
Cả hai sởn da gà, vội lãng tránh sang chủ đề khác. Không biết ở phòng tiểu Trúc liên tục hắc xì.
- Tiểu Trúc: Chẳng lẽ ai đòi mình trả đồ sao ta???
Tại thư phòng của vương gia Đằng Cảnh
- A Tịnh: Thưa vương gia, vương phi đang đi đến phòng thuốc.
- Đằng Cảnh: Ừm, cô ấy thích đi đâu cũng được.
- A Tịnh:...
- Đằng Cảnh: Miễn sao cô ấy còn trong phủ dễ dàng quan sát, chứ đi ra ngoài cô ta sẽ chạy lung tung, còn đang bệnh không nên đi nhiều.
- A Tịnh: Vâng, vương gia.
- Dằng Cảnh: Ngươi đem quần áo mới qua phòng vương phi đi.
- A Tịnh: Thưa vương gia thuộc hạ có chủ ý này!
- Đằng Cảnh: Cứ nói.
- A Tịnh: Hiện tại đồ vương phi để ở phòng của vương phi và phòng tại phủ rất nhiều, hay là thuộc hạ đem những đồ mới đến phòng của vương phi tại phủ mới.
- Đằng Cảnh: Tạo bất ngờ à, cũng được.
- A Tịnh: Vâng, thưa vương gia!
- Đằng Cảnh: A Tú ở phòng bếp có yên phận không?
- A Tịnh: Thần thấy đệ ấy có tố chất lặt rau (phấn khởi)
- Đằng Cảnh: Được, cứ để hắn ở đó cho bớt gây chuyện.
- Đằng Cảnh: Ngày mai ta có công việc gì trên triều không?
- A Tịnh: Vâng, thưa không vương gia!
- Đằng Cảnh: Mai theo ta ra chợ.
A Tịnh lại sắp mệt nữa rồi,sắp phải khiêng một núi đồ mà vương gia mặt lạnh mua cho vương phi và ngày mai một vài cửa hàng chắc sắp đóng cửa về hưu nghỉ khỏe.
- Tiểu Phấn: Em cũng không rõ, buổi sáng đi tìm tỷ, chuẩn bị đồ ăn trưa không ra khỏi phủ nên không biết tin gì!
- Tiểu Trúc: Em biết, hôm nay hoàng thái hậu trở về! (vô cùng hãnh diện)
- Lam Ninh: Hoàng thái hậu trở về? Tỷ tưởng hoàng thái hậu ở trong cung chứ?
- Tiểu Trúc: À, hoàng thái hậu từ khi còn trẻ đã rất thích đi du ngoạn khắp nơi, khi hoàng hậu nương nương hạ sinh thái tử thì hoàng thái đi quyết định đi du ngoạn khắp nơi thõa mãn sở thích của người.
- Tiểu Phấn: Em còn nghe được tiên hoàng gặp hoàng thái hậu khi tiên hoàng đi săn bắn, hai người gặp nhau rồi đem lòng yêu nhau như tình yêu sét đánh ý, dễ thương quá trời (đầu óc bắt đầu mơ mộng)
- Lam Ninh: Oa dễ thương quá!
Thấy Lam Ninh vui lên, tiểu Phấn với tiểu Trúc nháy mắt ra ám hiệu, hai tiểu nha đầu đang tiếc thương cho một cô gái đáng yêu, dễ thương tốt bụng, luôn hồn nhiên chỉ hơi ăn nhiều hơn người bình thường một chút, ham đi chơi quên cả lối về khi hết tiền mới lết về, thích gì làm nấy không coi ai ra gì. Gương mặt hai đứa xìu xuống như bánh tráng nhúng nước
- Lam Ninh: À tiểu Phấn tỷ có thể đến phòng thuốc được không?
- Tiểu Phấn: Tỷ cảm thấy không khỏe ở đâu sao???
- Lam Ninh: Không, tỷ muốn đến phòng thuốc xem thử. Nói nhỏ: Mình không thể nào nói ăn, uống nhiều đồ bổ bị nổi nhiều mụn, với lại cần vài thứ để trùng tu cái nhan sắc này (hí hí)
- Tiểu Phấn: Được chứ ạ, em chải chuốt lại cho tỷ rồi mình cùng đi!
- Tiểu Trúc: Em cũng muốn đi (tư thế sẵn sàng)
- Tiểu Phấn: Em thì không được, em gây thù ở nhiều nơi em đi theo không biết toàn mạng về không!
- Tiểu Trúc: Em có làm gì đâu!!! (nhún vai một cái, gương mặt tỏ ra vô tội)
- Tiểu Phấn: Trêu ghẹo 112 binh lính canh gác, lấy cắp một con gà của Chú bếp, ăn vụng bánh của A Tịnh, lén lấy quần áo của các lính tinh nhuệ của vương gia đang tắm, trộm dao găm của thị vệ của Ngũ vương gia,....
Tiểu Phấn tính kể tiếp tội mà tiểu Trúc gây ra thì tiểu Trúc đã vội che miệng lại, đưa ánh mắt liếc tới liếc lui nhìn xung quanh không quên cười ngượng với Lam Ninh.
- Lam Ninh: Quào, em gieo rắc tội lỗi ở nhiều nơi thế, em hay hơn ta luôn ý!
- Tiểu Trúc: Em, em (cứng họng)
- Tiểu Phấn: (đưa ngón tay lên trời) Thế nên em nên ở lại đây là an toàn nhất!
- Lam Ninh: Ừm, tiểu Phấn nói đúng.
- Tiểu Trúc: Vâng, em đi nấu thuốc (hai búi tóc rủ xuống như sắp khóc)
Tiểu Phấn sửa soạn cho Lam Ninh rất nhanh, hai người nhanh chóng đến phòng thuốc của vương phủ. Buổi trưa này, Lam Ninh mặc một bộ đồ màu trắng thêu hoa đào màu hồng, khoác một chiếc áo ngoài màu hồng, tóc buộc nhẹ nhàng, theo Lam Ninh nói làm tóc rườm rà nặng đầu lắm. Từ khi Bánh bao nhỏ nói với vương gia là Lam Ninh thích hoa đào thì trâm cài tóc, quần áo, giày cũng thêu hoa đào. Tính ra lần đầu tiên thấy ông nào nghiện mua sắm đồ nữa như thế, cứ một hai bữa A Tịnh lại đem đến một mớ.
Một người tung tăng, một người chạy theo che dù mà mỗi lần Lam Ninh đi ra là y như rằng có hàng trăm cặp mắt nhìn, vừa vui mừng, vừa ngưỡng mộ, vừa sợ vì đây là vị vương phi nữ chủ nhân đầu tiên và cũng là người phải sống cùng vị vương gia đáng sợ nhất.
- Lam Ninh:Tiểu Phấn, ta biết tiểu Trúc nghịch ngợm nhưng không ngờ muội ấy lại gây nhiều chuyện như thế. (thở dài)
- Tiểu Phấn: Đó chỉ là những chuyện khi tỷ xuất hiện ở đây trước đó còn nhiều hơn nữa, ghi chép ra hết giấy chứ không hết tội của muội ấy.
- Lam Ninh: (tiếp tục thở dài)
- Tiểu Phấn: Nhưng may mà muội ấy chọc phá những binh lính hay thị về thôi không chọc ghẹo đến nữ tử.
- Lam Ninh: Ừm cũng đúng, thử nghĩ nếu muội ấy trộm đồ của những cung nữ trong cung thì sao!
Cả hai sởn da gà, vội lãng tránh sang chủ đề khác. Không biết ở phòng tiểu Trúc liên tục hắc xì.
- Tiểu Trúc: Chẳng lẽ ai đòi mình trả đồ sao ta???
Tại thư phòng của vương gia Đằng Cảnh
- A Tịnh: Thưa vương gia, vương phi đang đi đến phòng thuốc.
- Đằng Cảnh: Ừm, cô ấy thích đi đâu cũng được.
- A Tịnh:...
- Đằng Cảnh: Miễn sao cô ấy còn trong phủ dễ dàng quan sát, chứ đi ra ngoài cô ta sẽ chạy lung tung, còn đang bệnh không nên đi nhiều.
- A Tịnh: Vâng, vương gia.
- Dằng Cảnh: Ngươi đem quần áo mới qua phòng vương phi đi.
- A Tịnh: Thưa vương gia thuộc hạ có chủ ý này!
- Đằng Cảnh: Cứ nói.
- A Tịnh: Hiện tại đồ vương phi để ở phòng của vương phi và phòng tại phủ rất nhiều, hay là thuộc hạ đem những đồ mới đến phòng của vương phi tại phủ mới.
- Đằng Cảnh: Tạo bất ngờ à, cũng được.
- A Tịnh: Vâng, thưa vương gia!
- Đằng Cảnh: A Tú ở phòng bếp có yên phận không?
- A Tịnh: Thần thấy đệ ấy có tố chất lặt rau (phấn khởi)
- Đằng Cảnh: Được, cứ để hắn ở đó cho bớt gây chuyện.
- Đằng Cảnh: Ngày mai ta có công việc gì trên triều không?
- A Tịnh: Vâng, thưa không vương gia!
- Đằng Cảnh: Mai theo ta ra chợ.
A Tịnh lại sắp mệt nữa rồi,sắp phải khiêng một núi đồ mà vương gia mặt lạnh mua cho vương phi và ngày mai một vài cửa hàng chắc sắp đóng cửa về hưu nghỉ khỏe.