Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
"Kỵ Danh đang ngồi ngắm nhìn giang sơn của hoàng đế Du quốc giống như thiếu nữ đang nhớ người yêu nhưng khi vừa nghe có tin báo từ Du quốc, người nhanh chóng trở về phong thái của một chủ soái.
“Lam Ninh phế Đằng Cảnh chưa, nếu không phải tin của Lam Ninh thì tốt nhất đừng báo ảnh hưởng tâm trạng ta lắm!” – Kỵ Danh cố ý lạnh lùng.
“Tin lần này liên quan đến Lam Ninh vương phi!” – Bạch Lâm vui vẻ.
“Ta đã nói bao lần rồi, ở đây là Hỏa lan quốc không phải Du quốc phải gọi là tiểu thư Lam Ninh không có vương phi gì cả!” – Kỵ Danh tức giận.
“Thuộc hạ làm việc thất trách! Thưa chủ soái theo tin báo Đằng Cảnh vương gia sao khi đi cứu hạn trở về đã mang theo một nữ nhân, nữ nhân đó còn ngay trước mặt quan thần và thần dân Du quốc còn ngang nhiên ôm vương gia!”
“Cái tên phóng đãng đó, trước khi đi ta đã nói sao không được làm nàng ấy buồn mà!” – Tức giận đá văng bàn uống nước ra ngoài.
Kỵ Danh không đợi gì cả quay về phòng lấy áo choàng chuẩn bị phóng ngựa chạy tới biên giới nhưng chưa làm gì đã bị Bạch Lâm giữ ngựa lại.
“Buông ra ta phải qua tẩn cho hắn một trận!” – Kỵ Danh giựt dây cương.
“Chủ soái người quên rồi sao, người nói lần tới sẽ mang cao lương mỹ vị của Hỏa lan quốc để tặng tiểu thư, còn nhiều loại thảo dược cả vải vóc quý giá để được ngắm tiểu thư trong trang phục đất nước chúng ta! Ngoài ra người chưa xin giấy thông hành hai nước của quốc vương mà!” – Bạch Lâm nhắc lại chuyện cũ.
“Đúng rồi vậy phải về chuẩn bị qua cho Lam Ninh, còn chuyện giấy thông hành thì khỏi một đống nằm trong phòng ta về mà lấy thôi!” – Kỵ Danh chạy vội về phòng.
Từ lúc biết chuyện của Lam Ninh, ông nội ngày càng sưu tầm về nhiều trang sức quý giá để tặng cháu cưng của mình đến nổi căn nhà cũ không chứa nói nữa cha của Lam Ninh phải mua một căn nhà khác chỉ để cất giữ quà mua cho Lam Ninh.
“Hoàn hảo! Thỏ con sẽ vô cùng ngạc nhiên với ngôi nhà này!” – Vô cùng hài lòng.
“Thưa tổng tư lệnh có điện báo cần gặp người!” – Nam thư kí đưa đi đến gần.
“Được, con đi lấy ít cho ta vài chậu hoa đặt ngay gốc tường chỗ đó còn hơi trống!” – Tay nhận lấy điện thoại.
“Tôi nghe, chiếc vòng tay bằng ngọc lam đã về rồi sao! Bây giờ cậu cứ mang qua đây, ta cũng đang ở đây!” – Tâm trạng vui vẻ.
Ông nội đi đến chỗ nam thư kí đang chuẩn bị mang hoa vào, ông đứng chần chừ chắc khoảng một giây.
“Con khỏi cần mang hoa nữa, đi đặt cho ta một cái tủ kiếng đặt ngay đây luôn chiếc vòng tay đó sắp đến rồi đặt nó ngay đây là vô cùng hoàn hảo!”
“Vâng ạ, con đặt ngay đây!” – Nhanh chóng đi ngay.
“Nhớ có thêm khăn màu xanh lam, cả đèn gắn xung quanh tủ kiến và cả đèn chiếu thẳng vào chiếc vòng nữa! Phải làm nổi bật chiếc vòng lên để khi Lam Ninh nhìn thấy sẽ ngạc nhiên và ôm chầm cảm ơn ta!
Cuộc sống thư kí mấy ai nói sướng chứ, đặc biệt làm cho người lớn tuổi còn có sở thích sưu tầm trang sức cho cháu mình nữa chứ. May mà là những món đồ nhỏ chứ nếu ông thích sưu tầm nhà chắc những thư kí của ông sẽ còn cực hơn.
“Không biết tổng tư lệnh có quan hệ gì với siêu trộm nổi danh thế giới không mà lại đam mêm đá quý đến thế!” – Nam thư kí suy nghĩ trong đầu nhưng trên trán vã mồ hôi hột.
Sau hơn nửa ngày giáo huấn cuối cùng ngũ vương gia cũng được trả tự do về với thiên nhiên.
“Bây giờ phải qua gặp Phỉ Lan ngay thôi!” – Chủ soái chạy với vận tốc đáng sợ.
Phỉ Lan vừa thấy bóng dáng Đằng Khương Phong đi đến tâm trạng không thay đổi mấy.
“Phỉ Lan ta đói quá! Có gì cho ta ăn không?” – Ánh mắt vui vẻ.
“Có, khi vương gia ăn xong nô tỳ có chuyện muốn hỏi ngài!” – Phỉ Lan đi chuẩn bị đồ ăn.
Đằng Khương Phong cảm thấy không ổn lắm nhưng trước mắt lắp cái bụng đói trước đã rồi ai muốn hỏi gì hỏi, hỏi bao nhiêu cũng được. Mấy ngày qua ăn uống không hợp khẩu vị chỉ dám ăn cơm không cùng nước lạnh để sống đến hôm nay để về gặp Phỉ Lan mà mình yêu mình mến, tất cả lại bị cái con dân nữ ngu ngốc phá hủy tất cả.
Đáng lẽ đại vương gia sẽ làm một cái bất ngờ cho vương phi Lam Ninh, khi Lam Ninh bước lên nhận giải thưởng vương gia sẽ bay lại chúc mừng và những cánh hoa bay bay trong gió tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp. Khung cảnh thật thì đã thay đổi hoàn toàn “Lam Ninh nàng ngạc nhiên không, ta đội nón xanh cho nàng này!”.
“Sống lúc nào thì ăn lúc đó, một lúc nữa sợ là ăn không được nữa rồi!”
Chủ soái cùng Bạch Lâm đã xuất phát đến nơi trái tim chỉ dẫn, lần này chủ soái có lẽ đã đi rất lâu sẽ ăn dầm nằm dề bên Du quốc đến khi dẫn Lam Ninh về Hỏa lan quốc được thì thôi.
“Lam Ninh phế Đằng Cảnh chưa, nếu không phải tin của Lam Ninh thì tốt nhất đừng báo ảnh hưởng tâm trạng ta lắm!” – Kỵ Danh cố ý lạnh lùng.
“Tin lần này liên quan đến Lam Ninh vương phi!” – Bạch Lâm vui vẻ.
“Ta đã nói bao lần rồi, ở đây là Hỏa lan quốc không phải Du quốc phải gọi là tiểu thư Lam Ninh không có vương phi gì cả!” – Kỵ Danh tức giận.
“Thuộc hạ làm việc thất trách! Thưa chủ soái theo tin báo Đằng Cảnh vương gia sao khi đi cứu hạn trở về đã mang theo một nữ nhân, nữ nhân đó còn ngay trước mặt quan thần và thần dân Du quốc còn ngang nhiên ôm vương gia!”
“Cái tên phóng đãng đó, trước khi đi ta đã nói sao không được làm nàng ấy buồn mà!” – Tức giận đá văng bàn uống nước ra ngoài.
Kỵ Danh không đợi gì cả quay về phòng lấy áo choàng chuẩn bị phóng ngựa chạy tới biên giới nhưng chưa làm gì đã bị Bạch Lâm giữ ngựa lại.
“Buông ra ta phải qua tẩn cho hắn một trận!” – Kỵ Danh giựt dây cương.
“Chủ soái người quên rồi sao, người nói lần tới sẽ mang cao lương mỹ vị của Hỏa lan quốc để tặng tiểu thư, còn nhiều loại thảo dược cả vải vóc quý giá để được ngắm tiểu thư trong trang phục đất nước chúng ta! Ngoài ra người chưa xin giấy thông hành hai nước của quốc vương mà!” – Bạch Lâm nhắc lại chuyện cũ.
“Đúng rồi vậy phải về chuẩn bị qua cho Lam Ninh, còn chuyện giấy thông hành thì khỏi một đống nằm trong phòng ta về mà lấy thôi!” – Kỵ Danh chạy vội về phòng.
Từ lúc biết chuyện của Lam Ninh, ông nội ngày càng sưu tầm về nhiều trang sức quý giá để tặng cháu cưng của mình đến nổi căn nhà cũ không chứa nói nữa cha của Lam Ninh phải mua một căn nhà khác chỉ để cất giữ quà mua cho Lam Ninh.
“Hoàn hảo! Thỏ con sẽ vô cùng ngạc nhiên với ngôi nhà này!” – Vô cùng hài lòng.
“Thưa tổng tư lệnh có điện báo cần gặp người!” – Nam thư kí đưa đi đến gần.
“Được, con đi lấy ít cho ta vài chậu hoa đặt ngay gốc tường chỗ đó còn hơi trống!” – Tay nhận lấy điện thoại.
“Tôi nghe, chiếc vòng tay bằng ngọc lam đã về rồi sao! Bây giờ cậu cứ mang qua đây, ta cũng đang ở đây!” – Tâm trạng vui vẻ.
Ông nội đi đến chỗ nam thư kí đang chuẩn bị mang hoa vào, ông đứng chần chừ chắc khoảng một giây.
“Con khỏi cần mang hoa nữa, đi đặt cho ta một cái tủ kiếng đặt ngay đây luôn chiếc vòng tay đó sắp đến rồi đặt nó ngay đây là vô cùng hoàn hảo!”
“Vâng ạ, con đặt ngay đây!” – Nhanh chóng đi ngay.
“Nhớ có thêm khăn màu xanh lam, cả đèn gắn xung quanh tủ kiến và cả đèn chiếu thẳng vào chiếc vòng nữa! Phải làm nổi bật chiếc vòng lên để khi Lam Ninh nhìn thấy sẽ ngạc nhiên và ôm chầm cảm ơn ta!
Cuộc sống thư kí mấy ai nói sướng chứ, đặc biệt làm cho người lớn tuổi còn có sở thích sưu tầm trang sức cho cháu mình nữa chứ. May mà là những món đồ nhỏ chứ nếu ông thích sưu tầm nhà chắc những thư kí của ông sẽ còn cực hơn.
“Không biết tổng tư lệnh có quan hệ gì với siêu trộm nổi danh thế giới không mà lại đam mêm đá quý đến thế!” – Nam thư kí suy nghĩ trong đầu nhưng trên trán vã mồ hôi hột.
Sau hơn nửa ngày giáo huấn cuối cùng ngũ vương gia cũng được trả tự do về với thiên nhiên.
“Bây giờ phải qua gặp Phỉ Lan ngay thôi!” – Chủ soái chạy với vận tốc đáng sợ.
Phỉ Lan vừa thấy bóng dáng Đằng Khương Phong đi đến tâm trạng không thay đổi mấy.
“Phỉ Lan ta đói quá! Có gì cho ta ăn không?” – Ánh mắt vui vẻ.
“Có, khi vương gia ăn xong nô tỳ có chuyện muốn hỏi ngài!” – Phỉ Lan đi chuẩn bị đồ ăn.
Đằng Khương Phong cảm thấy không ổn lắm nhưng trước mắt lắp cái bụng đói trước đã rồi ai muốn hỏi gì hỏi, hỏi bao nhiêu cũng được. Mấy ngày qua ăn uống không hợp khẩu vị chỉ dám ăn cơm không cùng nước lạnh để sống đến hôm nay để về gặp Phỉ Lan mà mình yêu mình mến, tất cả lại bị cái con dân nữ ngu ngốc phá hủy tất cả.
Đáng lẽ đại vương gia sẽ làm một cái bất ngờ cho vương phi Lam Ninh, khi Lam Ninh bước lên nhận giải thưởng vương gia sẽ bay lại chúc mừng và những cánh hoa bay bay trong gió tạo nên một khung cảnh vô cùng đẹp. Khung cảnh thật thì đã thay đổi hoàn toàn “Lam Ninh nàng ngạc nhiên không, ta đội nón xanh cho nàng này!”.
“Sống lúc nào thì ăn lúc đó, một lúc nữa sợ là ăn không được nữa rồi!”
Chủ soái cùng Bạch Lâm đã xuất phát đến nơi trái tim chỉ dẫn, lần này chủ soái có lẽ đã đi rất lâu sẽ ăn dầm nằm dề bên Du quốc đến khi dẫn Lam Ninh về Hỏa lan quốc được thì thôi.