Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 195
Hoa Thúy là một đứa trẻ mồ côi được trưởng thôn nuôi dưỡng từ nhỏ. Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, cô ấy đã bộc lộ được tình yêu thương dành cho mãnh đất xa xôi và hẻo lánh này.
Mọi người trong thôn đều yêu quý cô và xem cô như người thân thuộc của mình. Với tư chất thông minh, tiếp thu nhanh Hoa Thúy được xem như là người nối nghiệp trưởng thôn của ông mình.
Việc để xây dựng và phát triển thôn, biến thôn mình trở thành một thôn phát triển và được mọi người biết đến là một trong những ý định được ấp ủ từ bé của Hoa Thúy.
Ngày hôm nay có đoàn người từ kinh thành đến là một cơ hội hiếm có của cô. Đặc biệt hơn là cô gái này đã tìm thấy người nam nhân mà Hoa Thúy luôn ao ước.
"Vương gia có chuyện gì sao?" - A Tịnh bỗng thấy Đằng Cảnh ngừng viết.
Đằng Cảnh quay qua A Tịnh, nhìn thị vệ thân cận của mình bằng ánh mắt vô cùng đáng thương. Cái nhìn này vô cùng đặc biệt vì từ trước vương gia không bao giờ lộ ra vẻ như thế.
"Nhớ vương phi!"
Ba chữ thôi cũng bộc lộ hết tất cả tâm tư tình cảm của một người. Chưa bao giờ Đằng Cảnh nhớ Lam Ninh như thế, nhớ da diết, nhớ khôn xiết. Nếu nỗi nhớ của vương gia mà viết ra sách, cũng phải cỡ một cuốn từ điển và mang tựa đề "Nhớ Vợ".
A Tịnh thông cảm với vương gia, mấy ngày đi là mấy ngày Đằng Cảnh mất ngủ, đem đêm nhìn ra ánh cửa sổ nhìn chăm chú vào ánh trăng bày tỏ nỗi lòng. A Tịnh cảm thấy xót cho vương gia vội đi lấy gói trà vương phi gửi theo đi pha ngay, mong an ủi được phần nào.
Đến đêm không khí vương phủ sôi động hẳn, hôm nay vương phi mở tiệc thịt nướng để bồi bổ mọi người.
Khung cảnh hát hò reo ca và cả nhảy múa làm cho người trong hoàng cung tò mò đi đến vương phủ. Từ trước nay không ai dám mon men đến phủ của đại vương gia khi không có việc thật sự cấp bách nhưng nay bên trong náo nhiệc quá, không rình không được.
Cái người được xem là hàng tuyển của vương gia nay cũng đã góp mặt trong cuộc vui này.
"Bảo Thạch huynh là cao thủ rồi, không cho huynh chơi cùng nữa!" - A Tú phát hỏa.
Quốc sư đang cùng với tỷ muội chơi bài và với cái người hay mặc đồ đỏ thì cái số ông này cũng đỏ theo.
"A Tú nói phải, cỡ huynh là chơi cùng với vương phi đi! Cao thủ chơi chung cao thủ, đừng chơi với bọn nghiệp dư bọn muội nữa!" - Tiểu Trúc đuổi như đuổi tà.
Bị người ta không cho chơi cùng Bảo Thạch lủi thủi đi kiếm lạc rang chơi cùng. Khi con người ta cảm thấy buồn bã thì sẽ nhớ đến người mà bản thân mình trân quý và yêu nhất trên trần đời này để tìm kiếm sự an ủi.
"Vương phi ơi! Có một con quỷ mặc đồ đỏ đang ám lấy Lạc rang, vương phi cứu mang!" - Lạc rang vừa thấy Bảo Thạch thì chạy như tên lửa.
Niềm an ủi duy nhất cũng đã vụt mất, Bảo Thạch lặng lẽ đi về thư phòng đọc thư hôm nay gửi đến. Có tin báo của vương gia đã tìm được mạch nước đang cố gắng hoàn thành, sẽ về trong vài ngày tới. Ngoài ra vương gia căn dặn không được báo tin này cho vương phi nếu không vương phi sẽ hồi hộp chờ đợi đến mất ăn mất ngủ.
"Có vẻ vương gia mắc bệnh ảo tưởng rồi, thật ra bây giờ vương phi có nhớ gì người! Vương phi đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, chắc trong thâm tâm của người còn muốn ngài về càng trễ càng tốt!" - Bảo Thạch thở dài.
Nhắc đến chuyện bí mật trở về, Đằng Cảnh cùng A Tịnh bàn bạc lâu lắm mới ra kế sách này. Đây là một chuyện kinh thiên động địa, chiến thuật này mang tên "Cuộc hội ngộ của người ảo tưởng". Tác giả, diễn viên, âm thanh, ánh sáng và... do Đằng Cảnh thầu hết.
Đến ngày thượng triều sáng hôm sau, mọi người cảm giác vương phi quá đáng sợ không ai dám nhìn thẳng vì cứ mỗi lần nhìn lên thì liền thấy ánh mắt hình dao găm của Bảo Thạch. Kiểu như nhìn gì mà nhìn móc mắt ngươi bây giờ nhưng thực chất quốc sư đang nghĩ: "Ha, dám nhìn trực diện vương phi của vương gia giết, giết hết!". Có ai dám móc mắt gì đâu, người ta hiền quá trời.
"Thưa bệ hạ, thần muốn tổ chức một đại hội thi tài giữa quân trong vương phủ với cấm quân trong hoàng cung!"
"Đệ muội muốn đánh giá thực lực hai bên sao?" - Hoàng thượng hào hứng.
"Thần muốn đánh giá xem thực lực hai bên, xem xét cả hai còn đang thiếu sót gì để kịp thời khắc phục!"
"Ừ, ý kiến này cũng khá hay để cấm quân có cơ hội cọ sát và tích lũy kinh nghiệm bản thân! Trẫm chuẩn tấu ý kiến của Lam Ninh vương phi! - Hoàng thượng vui vẻ.
"Thưa bệ hạ, một mình vương phi sẽ không thu xếp hết nên thần nghĩ các quan thần ở đây nếu ai không có công vụ thì đến hỗ trợ người!" - Bảo Thạch đưa ra ý kiến.
"Đúng, vậy các khanh ai rãnh rỗi qua giúp đỡ vương phi không được trốn việc!" - Hoàng thượng ra lệnh.
"Tuân lệnh bệ hạ!" - Mọi người đồng loạt hô to.
Vừa về đến phủ, Bảo Thạch liền chạy đến gặp thái tử.
"Ta sẽ giúp quốc sư canh chừng những vị quan thần đó, nếu ai có ý đồ bất chính sẽ báo ngay với phụ hoàng "chém"!" - Ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
"Ấy, báo cho thần thôi đừng báo cho bệ hạ thần sẽ tự có cách giải quyết!" - Ánh mắt ma mị.
Mọi người trong thôn đều yêu quý cô và xem cô như người thân thuộc của mình. Với tư chất thông minh, tiếp thu nhanh Hoa Thúy được xem như là người nối nghiệp trưởng thôn của ông mình.
Việc để xây dựng và phát triển thôn, biến thôn mình trở thành một thôn phát triển và được mọi người biết đến là một trong những ý định được ấp ủ từ bé của Hoa Thúy.
Ngày hôm nay có đoàn người từ kinh thành đến là một cơ hội hiếm có của cô. Đặc biệt hơn là cô gái này đã tìm thấy người nam nhân mà Hoa Thúy luôn ao ước.
"Vương gia có chuyện gì sao?" - A Tịnh bỗng thấy Đằng Cảnh ngừng viết.
Đằng Cảnh quay qua A Tịnh, nhìn thị vệ thân cận của mình bằng ánh mắt vô cùng đáng thương. Cái nhìn này vô cùng đặc biệt vì từ trước vương gia không bao giờ lộ ra vẻ như thế.
"Nhớ vương phi!"
Ba chữ thôi cũng bộc lộ hết tất cả tâm tư tình cảm của một người. Chưa bao giờ Đằng Cảnh nhớ Lam Ninh như thế, nhớ da diết, nhớ khôn xiết. Nếu nỗi nhớ của vương gia mà viết ra sách, cũng phải cỡ một cuốn từ điển và mang tựa đề "Nhớ Vợ".
A Tịnh thông cảm với vương gia, mấy ngày đi là mấy ngày Đằng Cảnh mất ngủ, đem đêm nhìn ra ánh cửa sổ nhìn chăm chú vào ánh trăng bày tỏ nỗi lòng. A Tịnh cảm thấy xót cho vương gia vội đi lấy gói trà vương phi gửi theo đi pha ngay, mong an ủi được phần nào.
Đến đêm không khí vương phủ sôi động hẳn, hôm nay vương phi mở tiệc thịt nướng để bồi bổ mọi người.
Khung cảnh hát hò reo ca và cả nhảy múa làm cho người trong hoàng cung tò mò đi đến vương phủ. Từ trước nay không ai dám mon men đến phủ của đại vương gia khi không có việc thật sự cấp bách nhưng nay bên trong náo nhiệc quá, không rình không được.
Cái người được xem là hàng tuyển của vương gia nay cũng đã góp mặt trong cuộc vui này.
"Bảo Thạch huynh là cao thủ rồi, không cho huynh chơi cùng nữa!" - A Tú phát hỏa.
Quốc sư đang cùng với tỷ muội chơi bài và với cái người hay mặc đồ đỏ thì cái số ông này cũng đỏ theo.
"A Tú nói phải, cỡ huynh là chơi cùng với vương phi đi! Cao thủ chơi chung cao thủ, đừng chơi với bọn nghiệp dư bọn muội nữa!" - Tiểu Trúc đuổi như đuổi tà.
Bị người ta không cho chơi cùng Bảo Thạch lủi thủi đi kiếm lạc rang chơi cùng. Khi con người ta cảm thấy buồn bã thì sẽ nhớ đến người mà bản thân mình trân quý và yêu nhất trên trần đời này để tìm kiếm sự an ủi.
"Vương phi ơi! Có một con quỷ mặc đồ đỏ đang ám lấy Lạc rang, vương phi cứu mang!" - Lạc rang vừa thấy Bảo Thạch thì chạy như tên lửa.
Niềm an ủi duy nhất cũng đã vụt mất, Bảo Thạch lặng lẽ đi về thư phòng đọc thư hôm nay gửi đến. Có tin báo của vương gia đã tìm được mạch nước đang cố gắng hoàn thành, sẽ về trong vài ngày tới. Ngoài ra vương gia căn dặn không được báo tin này cho vương phi nếu không vương phi sẽ hồi hộp chờ đợi đến mất ăn mất ngủ.
"Có vẻ vương gia mắc bệnh ảo tưởng rồi, thật ra bây giờ vương phi có nhớ gì người! Vương phi đang chơi đùa vô cùng vui vẻ, chắc trong thâm tâm của người còn muốn ngài về càng trễ càng tốt!" - Bảo Thạch thở dài.
Nhắc đến chuyện bí mật trở về, Đằng Cảnh cùng A Tịnh bàn bạc lâu lắm mới ra kế sách này. Đây là một chuyện kinh thiên động địa, chiến thuật này mang tên "Cuộc hội ngộ của người ảo tưởng". Tác giả, diễn viên, âm thanh, ánh sáng và... do Đằng Cảnh thầu hết.
Đến ngày thượng triều sáng hôm sau, mọi người cảm giác vương phi quá đáng sợ không ai dám nhìn thẳng vì cứ mỗi lần nhìn lên thì liền thấy ánh mắt hình dao găm của Bảo Thạch. Kiểu như nhìn gì mà nhìn móc mắt ngươi bây giờ nhưng thực chất quốc sư đang nghĩ: "Ha, dám nhìn trực diện vương phi của vương gia giết, giết hết!". Có ai dám móc mắt gì đâu, người ta hiền quá trời.
"Thưa bệ hạ, thần muốn tổ chức một đại hội thi tài giữa quân trong vương phủ với cấm quân trong hoàng cung!"
"Đệ muội muốn đánh giá thực lực hai bên sao?" - Hoàng thượng hào hứng.
"Thần muốn đánh giá xem thực lực hai bên, xem xét cả hai còn đang thiếu sót gì để kịp thời khắc phục!"
"Ừ, ý kiến này cũng khá hay để cấm quân có cơ hội cọ sát và tích lũy kinh nghiệm bản thân! Trẫm chuẩn tấu ý kiến của Lam Ninh vương phi! - Hoàng thượng vui vẻ.
"Thưa bệ hạ, một mình vương phi sẽ không thu xếp hết nên thần nghĩ các quan thần ở đây nếu ai không có công vụ thì đến hỗ trợ người!" - Bảo Thạch đưa ra ý kiến.
"Đúng, vậy các khanh ai rãnh rỗi qua giúp đỡ vương phi không được trốn việc!" - Hoàng thượng ra lệnh.
"Tuân lệnh bệ hạ!" - Mọi người đồng loạt hô to.
Vừa về đến phủ, Bảo Thạch liền chạy đến gặp thái tử.
"Ta sẽ giúp quốc sư canh chừng những vị quan thần đó, nếu ai có ý đồ bất chính sẽ báo ngay với phụ hoàng "chém"!" - Ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết.
"Ấy, báo cho thần thôi đừng báo cho bệ hạ thần sẽ tự có cách giải quyết!" - Ánh mắt ma mị.