Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181: Vương Gia Ganh Tỵ
“Ngươi đừng nghĩ đã dạm hỏi Lam Ninh thì muốn làm gì thì làm, một ngày nào đó mà Lam Ninh buồn ta sẽ mang nàng đi ngay!” – Kỵ Danh nhìn Đằng Cảnh bằng ánh mắt hăm dọa.
“Ta sẽ không bao giờ làm vương phi của mình buồn phiền cả! Còn về việc ngươi muốn cướp nàng thì ngươi chẳng có khả năng nào, một kẻ thất bại!” – Đằng Cảnh lạnh lùng trả lời.
Từng lời nói lạnh lùng như mũi đao đâm sâu vào trái tim em, Kỵ Danh cũng là lần đầu tiên nếm trải cái gọi là tình yêu thế mà lại thất bại từng lần đầu ra trận.
“Trên chiến trường việc thành bại còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố nhưng lần này ngươi đã thắng ta!” – Kỵ Danh buồn bã.
“Về chuyện tình cảm không có chuyện thắng thua, ngươi đã suy nghĩ sai! Khi ở bên Lam Ninh ta cảm thấy an tâm, ấm áp một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có! – Đằng Cảnh nở một nụ cười ấm áp ngước lên trời.
“Ta đã từng bên nàng một khoảng thời gian ta cũng đã biết đến cảm giác ấy!” – Kỵ Danh nhìn theo hường Đằng Cảnh.
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông trẻ đã kết thúc và lần này Đằng Cảnh có một suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn so với khi trước đã bớt đi cái tính chiếm hữu thành của riêng. Đằng Cảnh trở về căn phòng to lớn và vô cùng ấm áp, nơi đó có cô vương phi bé nhỏ đang đợi mình trở về.
Nhưng suy nghĩ của vương gia đã sai hoàn toàn, Lam Ninh đang ngồi dưới gốc cây tám chuyện với tiểu Trúc. Trời về chiều, gió thổi từng đợt một người mới ốm dậy sao mà chịu được vương gia người ta xót chứ nên đã tự động đi lại “bưng” vương phi vào phòng, bổ sung thêm vế ở đầu chỉ cần muốn gì thì trực tiếp mang Lam Ninh về phòng.
“Ơ, Đằng Cảnh?” – Lam Ninh không biết trăng sao gì cả.
“Nàng không lạnh sao, trời sắp lập đông rồi?” – Đằng Cảnh nhẹ nhàng hỏi
“Có chàng sao thiếp lạnh được!” – Lam Ninh ngượng ngừng làm nũng.
Đằng Cảnh nghe thế không nói gì nữa, Lam Ninh biết mỗi lần làm vương gia tức giận chỉ cần dỗ ngọt một xíu là vương gia sẽ nguội ngay. Vì được ăn cơm chó từ cha và mẹ của mình nên Lam Ninh biết được nên làm những gì.
Đằng Cảnh đang loay hoay gấp thức ăn cho vương phi thì trong cung hoàng hậu triệu vương phi vào cung để bắt mạch cho người, dù mới bắt mạch gần đây nhưng sao bỗng dưng hoàng hậu cảm thấy bụng hơi lạ.
“Ưm, mạch tượng vẫn bình thường không có dấu hiệu gì bất thường cả!” – Lam Ninh suy nghĩ.
“Lúc nãy ta cảm thấy lạ lạ sao ấy!” – Hoàng hậu vừa sờ bụng vừa nói.
“Lúc nãy có phải là hoàng thượng cùng ngồi chơi đùa với em bé trong bựng không ạ?” – Lam Ninh mạo muội hỏi thử
Lúc này hoàng thượng với hoàng hậu mới quay mặt qua nhìn nhau và cũng nhớ lại chuyện lúc nãy. Đúng thật là vừa mới đây hoàng thượng ngồi nói chuyện với hai em bé trong bụng hoàng hậu.
“Việc trò chuyện với thai nhi trong bụng sẽ làm kích thích sự tương tác giữa cha mẹ và con cái!” – Lam Ninh giải thích.
“Ồ, ta hay nói chuyện như thế nhưng đâu nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tích cực đến thế vậy sau này phải nói nhiều nữa hậu nhỉ!” – Hoàng thượng vui vẻ.
“Ưm nhưng bệ hạ nói quá nhiều, chỉ cần nói vừa đủ tạo mối liên kết với con cái nhưng bệ hạ nói hoài con sẽ thức theo bệ hạ mất! – Hoàng hậu nói thẳng thừng.
Một cảm giác lọt thỏm, hoàng thượng lo việc nước việc dân hiếm lắm mới có thời gian bên vợ bên con thế mà hoàng hậu lại nỡ buông lời đau lòng như thế. Đêm nay hoàng thượng có lẽ sẽ mất ngủ, phải suy nghĩ làm sao để sắp xếp ổn thõa để cân bằng hai bên không được quá nhiều cũng không được quá ít.
“Cảm giác khi có một hài nhi trong bụng rất thiêng liêng!” – Đằng Cảnh trải lòng.
“Đúng thế, để một đứa trẻ sinh ra là cả một quá trình dài có sự cố gắng của cả cha lẫn mẹ!” – Lam Ninh mĩm cười.
“Ừm, ta cũng muốn có một đứa!” – Đằng Cảnh thẳng thừng trả lời.
A Tịnh đang đi kế bên vô cùng sốc xuýt giẫm phải không khí mà ngã, những cận vệ đứng gần đó cũng bàng hoàng ngỡ ngàng. Từ trước đến nay không bao giờ thấy vương gia ra một yêu cầu nào vì muốn gì ngài ấy cũng đều làm được tại không thích ngồi lên ghế vua chứ thích là ngồi lên lâu rồi, đây là lần đầu của “anh ý” ngỏ lời.
“Ừm, việc này cần phải suy nghĩ thật kỹ không phải muốn là có!” – Lam Ninh không hề e dè.
“Ta muốn cũng không thể được luôn hả?” – Đằng Cảnh hồn nhiên hỏi lại.
“Ta sẽ không bao giờ làm vương phi của mình buồn phiền cả! Còn về việc ngươi muốn cướp nàng thì ngươi chẳng có khả năng nào, một kẻ thất bại!” – Đằng Cảnh lạnh lùng trả lời.
Từng lời nói lạnh lùng như mũi đao đâm sâu vào trái tim em, Kỵ Danh cũng là lần đầu tiên nếm trải cái gọi là tình yêu thế mà lại thất bại từng lần đầu ra trận.
“Trên chiến trường việc thành bại còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố nhưng lần này ngươi đã thắng ta!” – Kỵ Danh buồn bã.
“Về chuyện tình cảm không có chuyện thắng thua, ngươi đã suy nghĩ sai! Khi ở bên Lam Ninh ta cảm thấy an tâm, ấm áp một cảm giác từ trước đến nay chưa từng có! – Đằng Cảnh nở một nụ cười ấm áp ngước lên trời.
“Ta đã từng bên nàng một khoảng thời gian ta cũng đã biết đến cảm giác ấy!” – Kỵ Danh nhìn theo hường Đằng Cảnh.
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông trẻ đã kết thúc và lần này Đằng Cảnh có một suy nghĩ chín chắn và trưởng thành hơn so với khi trước đã bớt đi cái tính chiếm hữu thành của riêng. Đằng Cảnh trở về căn phòng to lớn và vô cùng ấm áp, nơi đó có cô vương phi bé nhỏ đang đợi mình trở về.
Nhưng suy nghĩ của vương gia đã sai hoàn toàn, Lam Ninh đang ngồi dưới gốc cây tám chuyện với tiểu Trúc. Trời về chiều, gió thổi từng đợt một người mới ốm dậy sao mà chịu được vương gia người ta xót chứ nên đã tự động đi lại “bưng” vương phi vào phòng, bổ sung thêm vế ở đầu chỉ cần muốn gì thì trực tiếp mang Lam Ninh về phòng.
“Ơ, Đằng Cảnh?” – Lam Ninh không biết trăng sao gì cả.
“Nàng không lạnh sao, trời sắp lập đông rồi?” – Đằng Cảnh nhẹ nhàng hỏi
“Có chàng sao thiếp lạnh được!” – Lam Ninh ngượng ngừng làm nũng.
Đằng Cảnh nghe thế không nói gì nữa, Lam Ninh biết mỗi lần làm vương gia tức giận chỉ cần dỗ ngọt một xíu là vương gia sẽ nguội ngay. Vì được ăn cơm chó từ cha và mẹ của mình nên Lam Ninh biết được nên làm những gì.
Đằng Cảnh đang loay hoay gấp thức ăn cho vương phi thì trong cung hoàng hậu triệu vương phi vào cung để bắt mạch cho người, dù mới bắt mạch gần đây nhưng sao bỗng dưng hoàng hậu cảm thấy bụng hơi lạ.
“Ưm, mạch tượng vẫn bình thường không có dấu hiệu gì bất thường cả!” – Lam Ninh suy nghĩ.
“Lúc nãy ta cảm thấy lạ lạ sao ấy!” – Hoàng hậu vừa sờ bụng vừa nói.
“Lúc nãy có phải là hoàng thượng cùng ngồi chơi đùa với em bé trong bựng không ạ?” – Lam Ninh mạo muội hỏi thử
Lúc này hoàng thượng với hoàng hậu mới quay mặt qua nhìn nhau và cũng nhớ lại chuyện lúc nãy. Đúng thật là vừa mới đây hoàng thượng ngồi nói chuyện với hai em bé trong bụng hoàng hậu.
“Việc trò chuyện với thai nhi trong bụng sẽ làm kích thích sự tương tác giữa cha mẹ và con cái!” – Lam Ninh giải thích.
“Ồ, ta hay nói chuyện như thế nhưng đâu nghĩ nó sẽ ảnh hưởng tích cực đến thế vậy sau này phải nói nhiều nữa hậu nhỉ!” – Hoàng thượng vui vẻ.
“Ưm nhưng bệ hạ nói quá nhiều, chỉ cần nói vừa đủ tạo mối liên kết với con cái nhưng bệ hạ nói hoài con sẽ thức theo bệ hạ mất! – Hoàng hậu nói thẳng thừng.
Một cảm giác lọt thỏm, hoàng thượng lo việc nước việc dân hiếm lắm mới có thời gian bên vợ bên con thế mà hoàng hậu lại nỡ buông lời đau lòng như thế. Đêm nay hoàng thượng có lẽ sẽ mất ngủ, phải suy nghĩ làm sao để sắp xếp ổn thõa để cân bằng hai bên không được quá nhiều cũng không được quá ít.
“Cảm giác khi có một hài nhi trong bụng rất thiêng liêng!” – Đằng Cảnh trải lòng.
“Đúng thế, để một đứa trẻ sinh ra là cả một quá trình dài có sự cố gắng của cả cha lẫn mẹ!” – Lam Ninh mĩm cười.
“Ừm, ta cũng muốn có một đứa!” – Đằng Cảnh thẳng thừng trả lời.
A Tịnh đang đi kế bên vô cùng sốc xuýt giẫm phải không khí mà ngã, những cận vệ đứng gần đó cũng bàng hoàng ngỡ ngàng. Từ trước đến nay không bao giờ thấy vương gia ra một yêu cầu nào vì muốn gì ngài ấy cũng đều làm được tại không thích ngồi lên ghế vua chứ thích là ngồi lên lâu rồi, đây là lần đầu của “anh ý” ngỏ lời.
“Ừm, việc này cần phải suy nghĩ thật kỹ không phải muốn là có!” – Lam Ninh không hề e dè.
“Ta muốn cũng không thể được luôn hả?” – Đằng Cảnh hồn nhiên hỏi lại.