Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia Uy Ông Trùm Mafia Thương Chiều Vợ Yêu - Chương 90: Vô tình hay vô tâm
Trên máy bay đó cô cứ một lòng nắm chặt hai bàn tay với nhau
Trái tim đập nhanh hơn mức tưởng tượng
Tưởng chừng như sắp rớt ra khỏi ngoài ba năm rồi làm sao vẫn còn tư thế mạnh mẽ để nhìn mọi người khi người làm ra mọi chuyện như này là cô
Không biết anh có đuổi cô đi ra khỏi biệt thự hay không, hai cậu con trai có trách mẹ nó đã nhẫn tâm bỏ nó hay không
" Mẹ ơi con hồi hộp quá "
" Con làm gì mà hồi hộp "
" Sắp được gặp ba rồi nên con mới như thế này "
Tiểu Ngư đã mong lòng muốn gặp ba của mình ra sao có đúng như mẹ nói hay không
Chẳng biết ba có chờ đợi mẹ hay không, có tha thứ cho mẹ không và có tự hành hạ bản thân mình vì mẹ hay không
Tần Nhi có thể nhìn ra tâm tư suy suy nghĩ của Tiểu Ngư bỗng chốc cô trầm tư trong im lặng hẳn đi tay vẫn ôm chặt con bé
- ------------------/---------------------
Chiếc xe cadilacc khựng nhanh trước cổng Vương Cung Gia
Cô liên hồi nhìn về phía căn biệt thự trước mặt
Trong lòng vẫn còn xao xuyến rung động vì nó đã ba năm ra đi nhưng toàn bộ kỉ niệm đến cách trang trí ấy vẫn không thay đổi
Có thể nhìn ra anh chưa từng quên cô chưa từng hận cô,
Cặp mắt nhìn về phía trước bỗng nhiên nhắm nghiền lại lộ ra bộ lông mi cong dài thướt
" Mẹ chúng ta vào thôi "
" A Thẫm đưa con bé vào trước "
Đến khi hai người một lớn một nhỏ hiên ngang vào bên trong biệt thự
Cô mới bất giác thở dài nói đúng ra cô không dám bước vào bên trong đó, đối diện với tất cả mọi người
Lúc này cô cảm giác được cánh xe mở toang ra có một ánh mắt yêu chiều đang nhìn vào cô chăm chăm
Lấy hết dũng cãm cô quay người nhìn thẳng vào người đang đứng trước cửa xe, ánh mắt của anh vô cùng đau thương lẫn vui mừng
" Anh hai "
" Em còn dám gọi hay sao Tần Nhi ba năm nay em đã đi đâu, sinh con trong áp lực vậy hay sao "
" Em.."
Cô không dám mở lời khi chứng kiến cảnh anh trai mình đau khổ như vậy lòng cô cũng đau chứ
Bỗng chốc cánh tay to lớn của anh ôm chầm lấy cô cái ôm đó không nhẹ nó rất chặt chặt đến nổi không thở đều đều được
" Thiên Thiên là lỗi của em em không nên như vậy, anh thả em ra chết ngợp "
Giật mình cánh tay anh thả lỏng nhẹ ra rồi đặt lên má cô một nụ hôn,
Lớn rồi thì sao với anh mà nói cô em gái này vẫn còn rất nhỏ
Đi vào bên trong trái tim cô càng đập nhanh hơn, nếu không có Hàn Thiên bên cạnh cô không biết mình có thể tự đi vững được hay chăng
" Phu nhân người về rồi tụi tôi nhớ người lắm "
" Tôi...."
Hàn Thiên đứng bên cạnh có thể cảm nhận được bây giờ cô đang trong trạng thái e nghẹn
Anh nhanh chóng đẩy cô lên trên lầu dùng ánh mắt dịu dàng an ủi
Với anh cô về bên cạnh là tốt không cần gì hết anh chỉ cần cô em gái này đã tha thứ cho mình là thật sự mãn nguyện
Những bước chân của cô lúc mạnh lúc yếu cô chẳng biết khi gặp anh cô chẳng biết nói gì hơn
" Để con nắm tay mẹ đi lên "
Tần Nhi ngượng nở nụ cười với con, nghe Hàn Thiên kể rằng từ lúc cô ra đi anh liên tục nhiều đêm hành hạ mình không ăn không ngủ tự mình nhốt bản thân trong góc tối
Nghe mà đau lòng hận bản thân vô cùng tại sao lại có thể làm cho anh ấy như thế này
Có phải cô đã quá vô tình hay vô tâm với con người đã yêu cô bằng cả sinh mạng
Bước vào căn phòng quen thuộc vẫn là mùi hương dịu nhẹ đó,
Cô quan sát xung quanh mới biết được anh không hề thay đổi bất cứ thứ gì
Mà vẫn quét dọn lau chùi sạch sẽ căn phòng, bất ngờ nhìn chằm chằm vào lá đơn li hôn anh chưa từng đụng đến nó chưa từng
Rồi lại nhìn ánh mắt xúc động nhìn hai thân hình nhỏ bé đang ngủ say trên chiếc giường
Thật sự là anh tự chăm sóc con hay sao, hai thằng bé càng lớn càng giống anh
Những ngón tay nhỏ bé lướt ngang những công tắc đèn bật lên hết từng ngọn đèn
Cô không muốn nhìn thấy anh trong bóng tối như thế này
Thì đèn bỗnh dưng bật dậy làm cho anh có phần không quen có phân khó chịu mà nheo nheo hai con mắt và cau mày trong khó chịu
Cặp mắt hình chim ưng mở mờ mờ trong ánh mờ mờ đó anh nhìn được cô
Rất hoảng loạn nhưng cũng đủ làm cho anh vui dù đó là ảo ảnh chỉ cần nhìn thấy cô như thế
Tần Nhi của anh từ dáng vóc đến vẻ đẹp đó dù có vài phần thay đổi nhưng vẫn đẹp nghiêng quốc nghiêng thành
Thật sự anh rất muốn bay đến ôm chặt lấy cô vào lòng hưởng thụ hơi ấm của cô
Và cô cũng nhìn anh trong bộ dạng đau khổ đó, tuỳ tiện đó, ánh mắt đó trũng đi xuống hẳn
Trong lòng lại đau lên từng cơn một lần nữa bỗng chốc hai hàng nước mắt rơi xuống
Cô cũng nhanh chóng lấy tay lau nhanh đi những giọt lệ đó rồi buôn tay Tiểu Ngư dùng ánh mắt biểu hiện với con bé
Tiểu Ngư rất thông minh cũng dùng ánh mắt an ủi mẹ mình rồi hôn lên bàn tay cô
" Ba ơ... baaa "
Tiếng kêu vỡ oà trong không gian im lặng, tiếng gọi đó đã làm cho anh bật chợt tỉnh lại
Nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn khuôn mặt búng sữa đáng yêu, đầu tóc được buột lại gọn gàng
Anh nhìn mãi nhìn mãi khuôn mặt đó sao lại giống anh y đúc như vậy
Tiểu Ngư nhào đến ôm cổ anh thật chặt rồi nhìn anh bằng ánh mắt trẻ con thâm thuý
" Ba ơ cuối cùng con cũng gặp được ba "
" Con là...."
Anh lại một lần nữa ngẩn người trong mớ hổn độn, ba....anh với
cô chưa từng có con gái vậy tại sao như thế này
Tần Nhi biết thế nào phản ứng của anh sẽ như thế này mà vội vàng lấy lên sự dũng cảm bước ra đứng trước mặt anh khoảng chừng mười bước
" Nó là con gái của anh anh cũng không nhận ra, tôi không biết đặt nó tên nào nên chỉ gọi Tiểu Ngư "
Vương Gia Uy mở to cặp mắt nhìn cô trong sự bất ngờ lẫn không tin vào sự thật trước mắt rằng là cô đã quay trở về
Trái tim đập nhanh hơn mức tưởng tượng
Tưởng chừng như sắp rớt ra khỏi ngoài ba năm rồi làm sao vẫn còn tư thế mạnh mẽ để nhìn mọi người khi người làm ra mọi chuyện như này là cô
Không biết anh có đuổi cô đi ra khỏi biệt thự hay không, hai cậu con trai có trách mẹ nó đã nhẫn tâm bỏ nó hay không
" Mẹ ơi con hồi hộp quá "
" Con làm gì mà hồi hộp "
" Sắp được gặp ba rồi nên con mới như thế này "
Tiểu Ngư đã mong lòng muốn gặp ba của mình ra sao có đúng như mẹ nói hay không
Chẳng biết ba có chờ đợi mẹ hay không, có tha thứ cho mẹ không và có tự hành hạ bản thân mình vì mẹ hay không
Tần Nhi có thể nhìn ra tâm tư suy suy nghĩ của Tiểu Ngư bỗng chốc cô trầm tư trong im lặng hẳn đi tay vẫn ôm chặt con bé
- ------------------/---------------------
Chiếc xe cadilacc khựng nhanh trước cổng Vương Cung Gia
Cô liên hồi nhìn về phía căn biệt thự trước mặt
Trong lòng vẫn còn xao xuyến rung động vì nó đã ba năm ra đi nhưng toàn bộ kỉ niệm đến cách trang trí ấy vẫn không thay đổi
Có thể nhìn ra anh chưa từng quên cô chưa từng hận cô,
Cặp mắt nhìn về phía trước bỗng nhiên nhắm nghiền lại lộ ra bộ lông mi cong dài thướt
" Mẹ chúng ta vào thôi "
" A Thẫm đưa con bé vào trước "
Đến khi hai người một lớn một nhỏ hiên ngang vào bên trong biệt thự
Cô mới bất giác thở dài nói đúng ra cô không dám bước vào bên trong đó, đối diện với tất cả mọi người
Lúc này cô cảm giác được cánh xe mở toang ra có một ánh mắt yêu chiều đang nhìn vào cô chăm chăm
Lấy hết dũng cãm cô quay người nhìn thẳng vào người đang đứng trước cửa xe, ánh mắt của anh vô cùng đau thương lẫn vui mừng
" Anh hai "
" Em còn dám gọi hay sao Tần Nhi ba năm nay em đã đi đâu, sinh con trong áp lực vậy hay sao "
" Em.."
Cô không dám mở lời khi chứng kiến cảnh anh trai mình đau khổ như vậy lòng cô cũng đau chứ
Bỗng chốc cánh tay to lớn của anh ôm chầm lấy cô cái ôm đó không nhẹ nó rất chặt chặt đến nổi không thở đều đều được
" Thiên Thiên là lỗi của em em không nên như vậy, anh thả em ra chết ngợp "
Giật mình cánh tay anh thả lỏng nhẹ ra rồi đặt lên má cô một nụ hôn,
Lớn rồi thì sao với anh mà nói cô em gái này vẫn còn rất nhỏ
Đi vào bên trong trái tim cô càng đập nhanh hơn, nếu không có Hàn Thiên bên cạnh cô không biết mình có thể tự đi vững được hay chăng
" Phu nhân người về rồi tụi tôi nhớ người lắm "
" Tôi...."
Hàn Thiên đứng bên cạnh có thể cảm nhận được bây giờ cô đang trong trạng thái e nghẹn
Anh nhanh chóng đẩy cô lên trên lầu dùng ánh mắt dịu dàng an ủi
Với anh cô về bên cạnh là tốt không cần gì hết anh chỉ cần cô em gái này đã tha thứ cho mình là thật sự mãn nguyện
Những bước chân của cô lúc mạnh lúc yếu cô chẳng biết khi gặp anh cô chẳng biết nói gì hơn
" Để con nắm tay mẹ đi lên "
Tần Nhi ngượng nở nụ cười với con, nghe Hàn Thiên kể rằng từ lúc cô ra đi anh liên tục nhiều đêm hành hạ mình không ăn không ngủ tự mình nhốt bản thân trong góc tối
Nghe mà đau lòng hận bản thân vô cùng tại sao lại có thể làm cho anh ấy như thế này
Có phải cô đã quá vô tình hay vô tâm với con người đã yêu cô bằng cả sinh mạng
Bước vào căn phòng quen thuộc vẫn là mùi hương dịu nhẹ đó,
Cô quan sát xung quanh mới biết được anh không hề thay đổi bất cứ thứ gì
Mà vẫn quét dọn lau chùi sạch sẽ căn phòng, bất ngờ nhìn chằm chằm vào lá đơn li hôn anh chưa từng đụng đến nó chưa từng
Rồi lại nhìn ánh mắt xúc động nhìn hai thân hình nhỏ bé đang ngủ say trên chiếc giường
Thật sự là anh tự chăm sóc con hay sao, hai thằng bé càng lớn càng giống anh
Những ngón tay nhỏ bé lướt ngang những công tắc đèn bật lên hết từng ngọn đèn
Cô không muốn nhìn thấy anh trong bóng tối như thế này
Thì đèn bỗnh dưng bật dậy làm cho anh có phần không quen có phân khó chịu mà nheo nheo hai con mắt và cau mày trong khó chịu
Cặp mắt hình chim ưng mở mờ mờ trong ánh mờ mờ đó anh nhìn được cô
Rất hoảng loạn nhưng cũng đủ làm cho anh vui dù đó là ảo ảnh chỉ cần nhìn thấy cô như thế
Tần Nhi của anh từ dáng vóc đến vẻ đẹp đó dù có vài phần thay đổi nhưng vẫn đẹp nghiêng quốc nghiêng thành
Thật sự anh rất muốn bay đến ôm chặt lấy cô vào lòng hưởng thụ hơi ấm của cô
Và cô cũng nhìn anh trong bộ dạng đau khổ đó, tuỳ tiện đó, ánh mắt đó trũng đi xuống hẳn
Trong lòng lại đau lên từng cơn một lần nữa bỗng chốc hai hàng nước mắt rơi xuống
Cô cũng nhanh chóng lấy tay lau nhanh đi những giọt lệ đó rồi buôn tay Tiểu Ngư dùng ánh mắt biểu hiện với con bé
Tiểu Ngư rất thông minh cũng dùng ánh mắt an ủi mẹ mình rồi hôn lên bàn tay cô
" Ba ơ... baaa "
Tiếng kêu vỡ oà trong không gian im lặng, tiếng gọi đó đã làm cho anh bật chợt tỉnh lại
Nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn khuôn mặt búng sữa đáng yêu, đầu tóc được buột lại gọn gàng
Anh nhìn mãi nhìn mãi khuôn mặt đó sao lại giống anh y đúc như vậy
Tiểu Ngư nhào đến ôm cổ anh thật chặt rồi nhìn anh bằng ánh mắt trẻ con thâm thuý
" Ba ơ cuối cùng con cũng gặp được ba "
" Con là...."
Anh lại một lần nữa ngẩn người trong mớ hổn độn, ba....anh với
cô chưa từng có con gái vậy tại sao như thế này
Tần Nhi biết thế nào phản ứng của anh sẽ như thế này mà vội vàng lấy lên sự dũng cảm bước ra đứng trước mặt anh khoảng chừng mười bước
" Nó là con gái của anh anh cũng không nhận ra, tôi không biết đặt nó tên nào nên chỉ gọi Tiểu Ngư "
Vương Gia Uy mở to cặp mắt nhìn cô trong sự bất ngờ lẫn không tin vào sự thật trước mắt rằng là cô đã quay trở về