Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Vương Gia Uy Ông Trùm Mafia Thương Chiều Vợ Yêu - Chương 76: Gặp lại chưa chắc là cố nhân
Đúng như dòng suy nghĩ của cô tinh thần của cô ta đang hoá dần bốc đồng sục sôi trong tâm trí
Nằm gục trên sàn nhà lê thê vết máy chảy dòng dạc thân thể cứng như tượng
Một màn sương đầy dẫy trên khuôn mặt ấy
Tô Ngọc Ân không ngờ người đàn ông mà từ nhỏ đã yêu thương thầm lặng tưởng chừng đã chết nhưng không ngờ lại còn sống vào quay trở lại
" Cô thật sự muốn gì ở tôi "
" Muốn gì lời nói vô thừa... nếu như nói câu đó nên thay vào là muốn chết như thế nào thì mảy mai thoả đáng hơn câu vừa rồi "
Giọng nói của cô tràn đầy lãnh khốc không còn ân oán năm xưa cô sẳn sàng cho qua
Nhưng... lần này lại đụng đến người đàn ông trong lúc cô nằm trong bệnh viện lựa chọn đến ám sát anh thì mối thù này nhất định phải trả
Khi nghe một tràn lời nói vô tình như tàn nhẫn thốt ra lời của cô làm cho khuôn mặt cô ta trở nên tái xanh đi không kém
Tại sao cô ta lại trở nên tàn nhẫn máu lạnh như vậy, giết cô rồi có thể sống với đời ngạo nghễ hay sao? Không sợ trời sẽ phạt xuống hay sao? Bây giờ cô sợ đến bao nhiêu thì Tần Nhi tàn nhẫn vô tình bấy nhiêu
" Tôi không đụng đến cô, không chứng không thù cô cũng chấm dứt đúng là tiểu nhân "
" Tiểu nhân cô nói ra câu này không biết trái lương tâm cô à "
" Lương tâm cô chó tha đi đâu rồi, không đụng đến tôi cũng không thành vấn đề nhưng mày đã đụng đến chồng tao "
Lúc nói ra câu cuối tất cả thuộc hạ xung quanh lẫn kể cả anh cũng hất hoảng bàng hoàng vì tiếng gào không lớn nhưng cũng làm man rợn cả vùng lưng
Tần Nhi đã không thể kìm nén cơn tức giận như cuồng phong này trong lòng,
Bản thân cũng thật không ngờ cô lại tức giận đến thế này khi nghĩ đến việc cô ta đụng vào người anh
Vương Gia Uy thật không ngờ hành động ngang tàn, máu lạnh này của cô sự tức giận bỗng chốc không kìm nén được liền bùng phát điều là vì anh
Tô Ngọc Ân sau khi chứng kiến cảnh tượng con người phía trước mình mà bất giác run nẫy cả người
Nhìn ra mới phát hiện được rằng người vừa gầm thất thanh man rợn kia là Tần Nhi
Trong lòng không thoát khỏi sự run sợ không biết từ đâu nhưng nhìn trực tiếp vào ánh mắt hung đỏ vô tình kia lại chợt lên kinh hoảng sợ vô biên luồn tới
" Nóng nảy chẳng giống em gái của anh chút nào "
Một giọng nói trầm khàn mang chút trêu đùa vừa đi vừa lắc lư chiếc vòng trên tay hiên ngang tiến thẳng vào gần hai người hơn
Thường ngày nếu như một người khác dám xông thẳng vào đây thì lập tức đã bị phanh thây nhưng đối với Hàn Thiên thì là khác cả Tứ Đại Gia Tộc cũng thế điều có sự phân biệt rõ ràng
" Tam Lão Đại "
Tất cả những tên thuộc hạ dõng dạc vang lên đồng thanh cung kính cuối chào
Anh không hề biểu hiện gì cũng không nói gì chỉ ra hiệu một hồi rồi thôi
" Tôi đã hoàn thành việc đã xong, chuyển công ty Hàn - Tần về đây, thu xếp căn nhà ở Trung và thu xếp ổn thoả bang Thần Long lẩn vụ cậu giao "
Tần Nhi khá vui mừng khi anh trai mình cơn tức giận từ lúc nào đã tan biến quả là sức hút của anh em với nhau
Nói trắng ra Hàn Thiên và cô đã không gặp nhau ba tháng cho nên cảm giác lúc này thế này là phải
" Thiên Thiên anh về rồi "
" Thiên cậu giải quyết nhanh hơn tôi tưởng chừng "
" Ừa anh về rồi, giải quyết nhanh còn về chơi với cháu, còn không về sợ nha đầu này nhớ mình mất "
Tần Nhi liếc anh một cái rõ ràng rồi quay xuống nhìn thẳng thừng vào khuôn mặt Tô Ngọc Ân tía lên nổi căm phẫn
Cô ta bất giác nghe được chứng kiến được toàn bộ cuộc thoại nãy giờ của cả ba người
Đôi nam thanh nữ tú kia với cô thì quá rõ người làm cho sự chú ý đó hất hoảng hơn
Ánh mắt yếu ớt nảy nhìn lên dáng vóc của người đàn ông cao ráo trước mặt,
Mọi kí ức tràn về trong quá khứ bất giác bản thân rùng mình
Cô thật không ngờ người con trai năm xưa làm cho cô thầm thương trộm nhớ với một kí ức người con trai khuôn mặt ưa nhìn, cao gầy
Giờ đây đập vào mắt của cô cũng là anh sau 5 năm,
5 năm người đàn ông này đã thay đổi vô cùng lớn nếu như không phải Tần Nhi gọi một tiếng anh hai thì đáng ra cũng không nhận ra
Trong mắt cô anh bây giờ lạnh lùng trầm lặng hơn xưa, khuôn mặt đẹp trai lẫn sự kiêu ngạo tàn khốc
Bây giờ anh không chỉ là Tam lão đại bang Eagle mà còn là một tổng tài hai công ty
Với cô đã quá xa vờ như một vật cảnh cô không chạm tới
Cho dù cô có nhớ đến anh bao năm qua đi chăng nữa thì chắc gì anh đã nhớ đến tên cô con người cô
Tần Nhi khoé miệng cong lên quả nhiên cô ta vẫn không quên được anh trai mình,
Dù vậy thì đã sao Hàn Thiên anh cô bây giờ không còn như xưa có thể tiếp cận thì tiếp cận
Cho dù là có thì phải qua cửa ải này của cô
" Tô Ngọc Ân thế nào gặp phải người thương trong lòng 5 năm qua mong mỏi như thế nào "
Hàn Thiên từ nãy đến giờ hiểu rõ sự hiện diện của cô ta
Về vấn đề tại sao có thì anh đã được A Phong kể lại toàn bộ
Lúc đó anh muốn phi đến lập tức giết chết cô ta
Nhưng khi nhìn thấy người ám sát Vương Gia Uy là cô ta người con gái đã thổ lộ tình cảm với mình
Thật ra anh đã sớm biết giữa cô ta và em gái mình có mối thù không đội trời chung làm sao chấp nhận
Huống hô chi lúc này với anh phụ nữ chỉ là một công cụ trò chơi nhưng chỉ tiêu sao lại thấp để chọn cô ta
" Gặp Lại Chưa Chắc Là Cố Nhân "
Tô Ngọc Ân đã sớm lấy lại tinh thần ánh mắt trở nên cầu khiết có thể anh lượng tình nể tình mà tha cho mình
Nhưng khi thấy anh cúi người, thấp thoáng giở giọng trầm nhè nhẹ nói với cô một câu ẩn chứa hàm ý sâu xa
Thì ánh mắt trở nên hụt hẩn lo sợ lẫn kinh ngạc vô sợ
Anh tàn nhẫn, vô tình và.... và trở nên nguy hiểm khó lường từ khi nào
Khi nghe câu này bản thân mình cũng biết đã khó có đường lui nhưng vẫn dấy lên tia hy vọng rằng mình dù gì cũng là nữ giới cô ta và bọn họ không quá nhẫn tâm không xem mạng người ra gì giết người như cỏ rác
" Ngươi lôi cô ta vào hầm hoả ngục đánh đến khi nào cô ta chết đem thân thể quăng xuống ngục hoả "
Giọng nói vô cùng trầm khàn, nói nhưng anh vẫn không ngoảnh đầu mà vẫn dùng ánh mắt trêu đùa yêu thương cô em gái mình
Nói rồi tên thuộc hạ lập tức lôi cô ta ra ngoài trong nháy mắt
Anh dương vai như mình giải quyết được nhiệm vụ quan trọng
Mặc kệ vẻ mặt thoả mãn kia của anh ngược lại hai người trên chiếc ghế kia lại tình cảm thắm thiết như vậy
" Uy mình mới hoàn thành xong và căn biệt kia mình đã bán để đầu tư cho nên...."
" Cho nên cậu chuyển vào Vương Cung Gia tôi "
" Tốt chúng ta về "
Nằm gục trên sàn nhà lê thê vết máy chảy dòng dạc thân thể cứng như tượng
Một màn sương đầy dẫy trên khuôn mặt ấy
Tô Ngọc Ân không ngờ người đàn ông mà từ nhỏ đã yêu thương thầm lặng tưởng chừng đã chết nhưng không ngờ lại còn sống vào quay trở lại
" Cô thật sự muốn gì ở tôi "
" Muốn gì lời nói vô thừa... nếu như nói câu đó nên thay vào là muốn chết như thế nào thì mảy mai thoả đáng hơn câu vừa rồi "
Giọng nói của cô tràn đầy lãnh khốc không còn ân oán năm xưa cô sẳn sàng cho qua
Nhưng... lần này lại đụng đến người đàn ông trong lúc cô nằm trong bệnh viện lựa chọn đến ám sát anh thì mối thù này nhất định phải trả
Khi nghe một tràn lời nói vô tình như tàn nhẫn thốt ra lời của cô làm cho khuôn mặt cô ta trở nên tái xanh đi không kém
Tại sao cô ta lại trở nên tàn nhẫn máu lạnh như vậy, giết cô rồi có thể sống với đời ngạo nghễ hay sao? Không sợ trời sẽ phạt xuống hay sao? Bây giờ cô sợ đến bao nhiêu thì Tần Nhi tàn nhẫn vô tình bấy nhiêu
" Tôi không đụng đến cô, không chứng không thù cô cũng chấm dứt đúng là tiểu nhân "
" Tiểu nhân cô nói ra câu này không biết trái lương tâm cô à "
" Lương tâm cô chó tha đi đâu rồi, không đụng đến tôi cũng không thành vấn đề nhưng mày đã đụng đến chồng tao "
Lúc nói ra câu cuối tất cả thuộc hạ xung quanh lẫn kể cả anh cũng hất hoảng bàng hoàng vì tiếng gào không lớn nhưng cũng làm man rợn cả vùng lưng
Tần Nhi đã không thể kìm nén cơn tức giận như cuồng phong này trong lòng,
Bản thân cũng thật không ngờ cô lại tức giận đến thế này khi nghĩ đến việc cô ta đụng vào người anh
Vương Gia Uy thật không ngờ hành động ngang tàn, máu lạnh này của cô sự tức giận bỗng chốc không kìm nén được liền bùng phát điều là vì anh
Tô Ngọc Ân sau khi chứng kiến cảnh tượng con người phía trước mình mà bất giác run nẫy cả người
Nhìn ra mới phát hiện được rằng người vừa gầm thất thanh man rợn kia là Tần Nhi
Trong lòng không thoát khỏi sự run sợ không biết từ đâu nhưng nhìn trực tiếp vào ánh mắt hung đỏ vô tình kia lại chợt lên kinh hoảng sợ vô biên luồn tới
" Nóng nảy chẳng giống em gái của anh chút nào "
Một giọng nói trầm khàn mang chút trêu đùa vừa đi vừa lắc lư chiếc vòng trên tay hiên ngang tiến thẳng vào gần hai người hơn
Thường ngày nếu như một người khác dám xông thẳng vào đây thì lập tức đã bị phanh thây nhưng đối với Hàn Thiên thì là khác cả Tứ Đại Gia Tộc cũng thế điều có sự phân biệt rõ ràng
" Tam Lão Đại "
Tất cả những tên thuộc hạ dõng dạc vang lên đồng thanh cung kính cuối chào
Anh không hề biểu hiện gì cũng không nói gì chỉ ra hiệu một hồi rồi thôi
" Tôi đã hoàn thành việc đã xong, chuyển công ty Hàn - Tần về đây, thu xếp căn nhà ở Trung và thu xếp ổn thoả bang Thần Long lẩn vụ cậu giao "
Tần Nhi khá vui mừng khi anh trai mình cơn tức giận từ lúc nào đã tan biến quả là sức hút của anh em với nhau
Nói trắng ra Hàn Thiên và cô đã không gặp nhau ba tháng cho nên cảm giác lúc này thế này là phải
" Thiên Thiên anh về rồi "
" Thiên cậu giải quyết nhanh hơn tôi tưởng chừng "
" Ừa anh về rồi, giải quyết nhanh còn về chơi với cháu, còn không về sợ nha đầu này nhớ mình mất "
Tần Nhi liếc anh một cái rõ ràng rồi quay xuống nhìn thẳng thừng vào khuôn mặt Tô Ngọc Ân tía lên nổi căm phẫn
Cô ta bất giác nghe được chứng kiến được toàn bộ cuộc thoại nãy giờ của cả ba người
Đôi nam thanh nữ tú kia với cô thì quá rõ người làm cho sự chú ý đó hất hoảng hơn
Ánh mắt yếu ớt nảy nhìn lên dáng vóc của người đàn ông cao ráo trước mặt,
Mọi kí ức tràn về trong quá khứ bất giác bản thân rùng mình
Cô thật không ngờ người con trai năm xưa làm cho cô thầm thương trộm nhớ với một kí ức người con trai khuôn mặt ưa nhìn, cao gầy
Giờ đây đập vào mắt của cô cũng là anh sau 5 năm,
5 năm người đàn ông này đã thay đổi vô cùng lớn nếu như không phải Tần Nhi gọi một tiếng anh hai thì đáng ra cũng không nhận ra
Trong mắt cô anh bây giờ lạnh lùng trầm lặng hơn xưa, khuôn mặt đẹp trai lẫn sự kiêu ngạo tàn khốc
Bây giờ anh không chỉ là Tam lão đại bang Eagle mà còn là một tổng tài hai công ty
Với cô đã quá xa vờ như một vật cảnh cô không chạm tới
Cho dù cô có nhớ đến anh bao năm qua đi chăng nữa thì chắc gì anh đã nhớ đến tên cô con người cô
Tần Nhi khoé miệng cong lên quả nhiên cô ta vẫn không quên được anh trai mình,
Dù vậy thì đã sao Hàn Thiên anh cô bây giờ không còn như xưa có thể tiếp cận thì tiếp cận
Cho dù là có thì phải qua cửa ải này của cô
" Tô Ngọc Ân thế nào gặp phải người thương trong lòng 5 năm qua mong mỏi như thế nào "
Hàn Thiên từ nãy đến giờ hiểu rõ sự hiện diện của cô ta
Về vấn đề tại sao có thì anh đã được A Phong kể lại toàn bộ
Lúc đó anh muốn phi đến lập tức giết chết cô ta
Nhưng khi nhìn thấy người ám sát Vương Gia Uy là cô ta người con gái đã thổ lộ tình cảm với mình
Thật ra anh đã sớm biết giữa cô ta và em gái mình có mối thù không đội trời chung làm sao chấp nhận
Huống hô chi lúc này với anh phụ nữ chỉ là một công cụ trò chơi nhưng chỉ tiêu sao lại thấp để chọn cô ta
" Gặp Lại Chưa Chắc Là Cố Nhân "
Tô Ngọc Ân đã sớm lấy lại tinh thần ánh mắt trở nên cầu khiết có thể anh lượng tình nể tình mà tha cho mình
Nhưng khi thấy anh cúi người, thấp thoáng giở giọng trầm nhè nhẹ nói với cô một câu ẩn chứa hàm ý sâu xa
Thì ánh mắt trở nên hụt hẩn lo sợ lẫn kinh ngạc vô sợ
Anh tàn nhẫn, vô tình và.... và trở nên nguy hiểm khó lường từ khi nào
Khi nghe câu này bản thân mình cũng biết đã khó có đường lui nhưng vẫn dấy lên tia hy vọng rằng mình dù gì cũng là nữ giới cô ta và bọn họ không quá nhẫn tâm không xem mạng người ra gì giết người như cỏ rác
" Ngươi lôi cô ta vào hầm hoả ngục đánh đến khi nào cô ta chết đem thân thể quăng xuống ngục hoả "
Giọng nói vô cùng trầm khàn, nói nhưng anh vẫn không ngoảnh đầu mà vẫn dùng ánh mắt trêu đùa yêu thương cô em gái mình
Nói rồi tên thuộc hạ lập tức lôi cô ta ra ngoài trong nháy mắt
Anh dương vai như mình giải quyết được nhiệm vụ quan trọng
Mặc kệ vẻ mặt thoả mãn kia của anh ngược lại hai người trên chiếc ghế kia lại tình cảm thắm thiết như vậy
" Uy mình mới hoàn thành xong và căn biệt kia mình đã bán để đầu tư cho nên...."
" Cho nên cậu chuyển vào Vương Cung Gia tôi "
" Tốt chúng ta về "