Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55
Edit: Xíu
Sau ngày đó Lâm đại phu rời đi, Chương Vân chỉ có thể chờ đợi tin tức, trong lúc này nàng lấy bao hạt giống quả mắt phượng, chia làm hai phần, một phần lấy ra để thúc mầm, phần còn lại đóng gói cất giữ lại, trải qua lần thất bại trước, nàng không dám lấy hết ra để ươm giống nữa, để an toàn nàng thử dùng một nửa.
Sau khi ngâm hạt giống liền đậy nắp lại để hạt nảy mầm, lần này nàng không đi kiểm tra nhanh mà giữ thêm một ngày nữa, kết quả vẫn như vậy những hạt giống vẫn không nảy mầm được, lúc này nàng đã lờ mờ cảm thấy rằng hạt mắt phượng sợ sẽ không thành công, nhưng nàng vẫn là đem ngựa chết chữa cho ngựa sống lại, đem hạt mắt phượng chưa nảy mầm ném xuống ao, và chờ xem nó có thể nảy mầm tự nhiên hay không.
Sau khi không còn ôm hy vọng với hạt mắt phượng nữa, Chương Vân tranh thủ bớt chút thời gian chạy trong ao để xem xét vài lần, cũng không còn siêng năng như lần trước, không có hạt mắt phượng, nàng chỉ có thể chăm chỉ đi cắt bèo tây, cỏ dại , cứ như vậy, mỗi ngày như cũ nàng sẽ ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo, cỏ về cho heo, gà ăn.
Cắt rau, cỏ cho heo thì không mệt, nhưng điều khiến Chương Vân phiền não là ở bên sông Thanh Lĩnh luôn gặp phải Thường Mãn, nàng cũng đã trốn, tránh né, nhưng tệ nhất là số lần tránh được là rất nhỏ, hầu như lúc nào cũng bị Thường Mãn nhìn thấy, mỗi lần gặp được là đưa tôm cá cho nàng, ngay cả khi nàng thích ăn tôm cá cũng không dám nhận nữa .
Sau nhiều lần bị Thường Mãn bắt gặp, Chương Vân không dám đến đi cắt bèo tây, nhưng không có ai ở nhà làm công việc này, vì thế liền vòng vo chuyển lại, đem thời gian đi cắt bèo tây trễ một chút, như vậy tốt hơn rất nhiều, có một đoạn thời gian dài không gặp phải Thường Mãn.
Buổi chiều hôm nay, Chương Vân đã cắt một sọt bèo tây xong, mang trên lưng đang đi trở về thì từ xa đã thấy Chương Hưng kích động chạy đến, nhìn thấy nàng liền hét to:"Tỷ, Lâm đại phu, tiểu đại phu đến nhà tìm tỷ, tỷ mau cùng đệ trở về".
Chương Vân vừa nghe xong liền mừng rỡ chạy về, Lâm đại phu cuối cùng cũng có tin tức, lúc này dưới chân không chậm trễ nữa liền mang theo Chương Hưng chạy về nhà.
Vừa vào sân, Chương Vân liền tháo sọt mang trên lưng đưa cho Chương Hưng, Chương Hưng đem ôm sọt vào trong ngực chỉ tay vào nhà chính nói: "Tỷ, Lâm đại phu và tiểu đại phu đang ngồi ở trong nhà chính đó".
"Ừ".Chương Vân tươi cười đáp lại, chạy đi vào nhà chính, vừa bước vào thì thấy Lâm đại phu, Hồng Thành đang nói chuyện với Chương Liên Căn, bởi vậy nàng ngược lại rất sửng sốt, trong lòng còn chưa chuẩn bị qua, không biết liệu việc này có nên cho gia đình biết hay không.
Mặc dù trong lòng không có chuẩn bị, nhưng lúc này đã đến, nàng cũng không thể quay lại nữa, chỉ có thể kiên trì chào Lâm đại phu và Hồng Thành .
"Nha đầu, ta mang lại tin tức đến cho ngươi " . Lâm đại phu cười hì hì vẫy tay nàng đi qua nói.
Chương Vân vội nhìn trộm Chương Liên Căn một cái, thấy trên mặt ông lộ ra vẻ nghi hoặc, chỉ biết là là ông vẫn chưa biết chuyện này, trong lòng bỗng chốc liền lo lắng, thầm nghĩ, nếu người nhà phản đối thì phải làm thế nào.
Trong lòng lo lắng đến mức quấn lên muốn ngăn cản Lâm đại phu nói thêm, lập tức vội vàng nói: "Lâm đại phu, cũng không có việc gì quan trọng, lần sau chúng ta hãy nói tiếp". Một bên vừa nói còn trong lòng thì bồn chồn, không biết Lâm đại phu có hiểu ẩn ý mà nàng ám chỉ ra hay không.
Nghe Chương Vân nói như vậy, Lâm đại phu liền nhìn nàng, thấy nàng lộ ra vẻ sốt ruột, lo lắng, trong lòng có chút chột dạ, tuy nhiên ông cũng có suy nghĩ của riêng mình, cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt, vì sao phải che giấu, bởi vậy ông chỉ nhìn Chương Vân rồi tiếp tục cười nói:"Lần trước ngươi đã nói qua, muốn nuôi tôm cá ở trong ruộng nước, nhưng lại tìm mua không được ruộng nước, thật trùng hợp, hôm nay ta tìm đến cho ngươi một người để ngươi có thể làm thử,nha, chính là hắn".
Chương Vân thấy Lâm đại phu không hề giấu giếm chuyện này, vẫn là trực tiếp nói thẳng ra, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột, chính là đang nghĩ xem nên giải thích với gia đình như thế nào, thì đột nhiên nghe được lời của Lâm đại phu nói, rồi chỉ vào người bên cạnh Hồng Thành nói câu cuối cùng, hai mắt không khỏi nhìn Hồng Thành , nhất thời không phản ứng kịp.
Hồng Thành ngồi bên cạnh Lâm đại phu không nói tiếng nào, lúc này Chương Vân lại nhìn hắn, càng không biết phải mở miệng nói ra sao, bỗng chốc toàn bộ sau tai đều nóng đỏ rực, khép mi mắt cúi đầu xuống, không dám cùng đối diện với nàng.
Chương Vân trố mắt sững sờ, không biết nên nói thế nào, thì phía sau Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình đi vào, vừa vặn nghe thấy lời nói của Lâm đại phu, hai người đồng thời dừng bước, Chương Trình bật thốt ra hỏi:"Cái gì? Trong ruộng lúa nuôi tôm cá?".
Chương Trình vừa hỏi xong, Chương Vân liền phục hồi tinh thần, vội quay đầu nhìn về phía sau, thấy Chương Hữu Khánh đi đến sốt ruột hỏi:" Vân nhi, có chuyện gì vậy? Con nói với Lâm đại phu lúc nào, ruộng lúa nuôi tôm cá là ý gì?".
Sau khi bị hỏi liên tục như vậy, Chương Vân liếc nhìn sắc mặt của mọi người trong nhà thì thấy tất cả đều lộ vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu, trong lòng càng thấy không yên, nhưng cũng không còn cách nào khác, lúc này chỉ có thể đem suy nghĩ, ý tưởng của mình nói cho tốt, tận lực cố gắng thuyết phục mọi người trong nhà để họ không bản đối.
Nghĩ vậy, Chương Vân hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói ra rõ ràng thì Hồng Thành trước đó luôn im lặng đột nhiên đứng dậy mở miệng nói:"Đại thúc, chuyện là như vậy, lần trước sư phụ đi lại bắt mạch cô nương, nghe nàng nhắc tới việc này, sau khi về nhà có nói qua với cháu, cháu nghe xong cảm thấy rất có hứng thú nên nhờ sư phụ tìm cô nương dạy cháu cách nuôi tôm cá trong ruộng nước, để giúp gia đình kiếm thêm ít tiền, đều là do cháu nóng vội, đại thúc muốn trách thì trách cháu, chuyện này không liên quan đến nàng ạ".
Hồng Thành giải thích rõ ràng như vậy, mọi người Chương gia cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, Chương Hữu Khánh cũng không phải là trách con gái, mà chính là không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên trong lòng gấp gáp mới hỏi như vậy, rồi lại nhìn thấy Hồng Thành đứng đó khá lúng túng, vội xua tay nói:"Tiểu đại phu, đừng nói như vậy, mau ngồi xuống đi".
Chương Vân nhìn thấy cha không có trách cứ, liền nhẹ nhàng thở ra, Hồng Thành liếc nhìn trộm nàng một cái rồi sau đó ngồi xuống, Chương Trình đem một cái băng ghế đến bên cạnh để Chương Hữu Khánh ngồi xuống.
Chương Trình lặng lẽ đi đến bên cạnh người Chương Vân, kéo ống tay áo của nàng, chỉ chỉ băng ghế phía sau, ý bảo nàng cũng ngồi xuống, Chương Vân nhẹ gật đầu, liền đi theo Chương Trình cùng ngồi ở ghế sau.
Sau khi cả gia đình ngồi xuống, Lâm đại phu mới mở miệng nói:"Hồng Thành đứa bé này cũng không dễ dàng, cha nương mất sớm, trong nhà chỉ con ông bà cháu ba người, ngày thường vừa muốn chăm sóc ông bà, vừa muốn giúp họ làm việc dưới ruộng, còn phải theo ở bên người ta để học y, nếu có thể có chút tiền thu khác thì cuộc sống cũng không vất vả như vậy, hiện giờ hắn có ý nghĩ này, các ngươi coi như giúp hắn đi, Liên Căn huynh đệ, ngươi thấy xem như thế nào?".
Lâm đại phu từ khi còn trẻ đã hành nghề y chữa bệnh ở quê, có thể nói rằng ông là người đã cứu sống người vài thập niên, các hương thân đối với ông luôn kính trọng, tin tưởng, nếu có chuyện ông nhờ vả thì làm sao có thể cự tuyệt được, Chương Liên Căn nhìn Lâm đại phu rồi lại nhìn cháu gái mình, đến cùng cũng không biết nên phải làm gì.
"Vân nhi, việc này cháu có thể nắm chắc không? Nếu là tuỳ ý nói ra thì không thể đảm đương được, nếu đến lúc đó làm hại cây trồng trong ruộng của nhà tiểu đại phu, thì sẽ rất phiền toái". Sau suy nghĩ một lúc, Chương Liên Căn nhìn về phía Chương Vân nặng nề hỏi, việc này cũng không phải là đùa giỡn, sự tình liên quan đến hoa màu trong ruộng, khẩu phần ăn của hộ nông dân, tuyệt đối không thể qua loa, hắn phải hỏi rõ ràng trước mới được.
Nói thật, Chương Vân thật đúng là không nắm chắc mười phần, mặc dù ở quê nàng thấy có rất nhiều gia đình nuôi dưỡng trong ruộng lúa, nhưng nàng cũng chỉ nhìn qua, nghe qua chứ không phải tự tay trải qua, làm thế nào có thể cam đoan thành công trăm phần trăm được, vì vậy nàng đây là bị Chương Liên Căn hỏi ngăn cản.
Chương Vân trong lòng không ngừng đấu tranh, nghĩ không biết có nên tiếp nhận chuyện này hay không, vốn dĩ nàng muốn thử nghiệm trên ruộng lúa của nhà mình, dù có thất bại thì cũng chỉ là việc của gia đình đình, hơn nữa trong nhà cũng có mấy mẫu ruộng về cơ bản là đủ ăn cho gia đình, nếu thất bại thì không mất gì, nhưng bây giờ lại liên quan đến ruộng đất và sinh kế của nhà người khác, sao nàng dám tùy ý mạo hiểm.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút do dự, mọi người trong nhà đều nhìn để chờ đợi câu trả lời của cuối cùng, nhất thời trong phòng liền trở nên rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đúng lúc này, Hồng Thành lại đứng dậy nói:"Đại thúc, đây là ta cầu cô nương hỗ trợ, sao có thể làm cho nàng mạo hiểm được chứ, mọi người cứ yên tâm đi, nếu cuối cùng không thành công thì trong nhà cũng không bởi vì vậy mà không có cơm ăn, mọi người cứ để nàng thử đi, nếu thành công cháu sẽ đem đầu heo lớn đến cảm ơn đại thúc, đại nương".
Rõ ràng những lời này là tám trăm, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cái đầu heo lớn, Chương Vân nhất thời không nhịn được phốc bật cười, sau khi cười ra mới cảm thấy mình quá đường đột, vội che miệng lại cúi đầu xuống, ngượng ngùng ngẩng đầu lên xin lỗi mọi người.
Nụ cười của Chương Vân đã phá tan bầu không khí có chút nặng nề, Lâm đại phu cũng nở nụ cười nói tiếp:" Liên Căn huynh đệ, đừng nghiêm khắc quan trọng hoá quá, đứa trẻ có ý tưởng như vậy, đưng cho rằng chúng đang làm loạn, ngươi phải nghĩ như vậy, không thử xem thì làm sao biết được có thành công hay không, không chừng có thể mở ra được một con đường tốt mới đó, được rồi cứ như vậy đi, để cho bọn nó làm thử xem, nếu các ngươi cảm thấy lo lắng thì thường xuyên đi xem kiểm tra nó, dù sao Hồng Thành sống ở thôn bên cạnh, ruộng nước nhà hắn cách nhà các ngươi lại không xa".
Lâm đại phu liền như vậy đưa ra quyết định, mặc dù trong lòng Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh vẫn còn lo lắng không yên tâm, nhưng cũng không tốt phản bác lại lời nói của Lâm đại phu, chỉ có thể do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, việc này liền như vậy định xuống.
Sự việc đã định được giải quyết xong xuôi, Lâm đại phu, Hồng Thành ở lại bàn bạc chuyện cụ thể một lúc, cũng không có gì quan trọng cần bàn bạc, dù sao thì cây lúa còn lâu mới trồng được, phải đợi đến tháng năm. Còn về phần cá bột và tôm giống thì còn xa hơn nữa, phải gieo mạ xong rồi mới đưa ra ruộng cấy, vì vậy trong giai đoạn này chúng ta chỉ bàn đến việc chọn giống, ngâm giống và ươm giống, chuyện này Chương Vân đã xem qua bà nội thường làm chứ bản thân không tự mình tham gia vào, vì thế chỉ ngồi sang một bên nghe ông nội, cha cùng Hồng Thành bọn họ bàn luận, chứ không xen vào nói câu gì.
Đợi sau khi thảo luận xong những chuyện vụn vặt linh tinh này, Lâm đại phu liền mang theo Hồng Thành đứng dậy chuẩn bị cáo từ rời đi, người nhà Chương cũng lập tức đứng dậy, đi theo ra khỏi nhà chính, tiễn họ đi ra cổng.
Lâm đại phu một bên vừa đi đến cổng, một bên cùng Chương Liên Căn, Chương Hữu Khách nói vài câu chào tạm biệt, ai cũng không chú ý tới Chương Vân cũng lặng lẽ đi theo sau.
Chương Vân nhẹ nhàng chạy đến phía sau bọn họ, nhân lúc không có ai chú ý, từ sau lưng kéo ống tay áo Hồng Thành, hắn lập tức xoay người lại, liếc mắt nhìn Chương Vân, dưới chân cũng liền dừng bước.
Chương Vân thấy hắn dừng lại, sợ làm người khác chú ý, vội hạ giọng thấp xuống nói:"Cảm ơn ngươi". Sau đó liền xoay người chạy vào phòng bếp.
Hồng Thành chăm chú nhìn Chương Vân chạy đi, thẳng cho đến khi bóng lưng biến mất ở cửa phòng bếp, vẫn chưa thu hồi lại ánh mắt, chỉ đứng lặng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cửa.
Lâm đại phu đi đến cổng sân, mới phát hiện Hồng Thành không có đi theo, liền quay đầu gọi, Hồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhanh bước chân đi lên, hai người cùng nhau rời khỏi sân đi ra ngoài.
Sau ngày đó Lâm đại phu rời đi, Chương Vân chỉ có thể chờ đợi tin tức, trong lúc này nàng lấy bao hạt giống quả mắt phượng, chia làm hai phần, một phần lấy ra để thúc mầm, phần còn lại đóng gói cất giữ lại, trải qua lần thất bại trước, nàng không dám lấy hết ra để ươm giống nữa, để an toàn nàng thử dùng một nửa.
Sau khi ngâm hạt giống liền đậy nắp lại để hạt nảy mầm, lần này nàng không đi kiểm tra nhanh mà giữ thêm một ngày nữa, kết quả vẫn như vậy những hạt giống vẫn không nảy mầm được, lúc này nàng đã lờ mờ cảm thấy rằng hạt mắt phượng sợ sẽ không thành công, nhưng nàng vẫn là đem ngựa chết chữa cho ngựa sống lại, đem hạt mắt phượng chưa nảy mầm ném xuống ao, và chờ xem nó có thể nảy mầm tự nhiên hay không.
Sau khi không còn ôm hy vọng với hạt mắt phượng nữa, Chương Vân tranh thủ bớt chút thời gian chạy trong ao để xem xét vài lần, cũng không còn siêng năng như lần trước, không có hạt mắt phượng, nàng chỉ có thể chăm chỉ đi cắt bèo tây, cỏ dại , cứ như vậy, mỗi ngày như cũ nàng sẽ ra bờ sông Thanh Lĩnh cắt bèo, cỏ về cho heo, gà ăn.
Cắt rau, cỏ cho heo thì không mệt, nhưng điều khiến Chương Vân phiền não là ở bên sông Thanh Lĩnh luôn gặp phải Thường Mãn, nàng cũng đã trốn, tránh né, nhưng tệ nhất là số lần tránh được là rất nhỏ, hầu như lúc nào cũng bị Thường Mãn nhìn thấy, mỗi lần gặp được là đưa tôm cá cho nàng, ngay cả khi nàng thích ăn tôm cá cũng không dám nhận nữa .
Sau nhiều lần bị Thường Mãn bắt gặp, Chương Vân không dám đến đi cắt bèo tây, nhưng không có ai ở nhà làm công việc này, vì thế liền vòng vo chuyển lại, đem thời gian đi cắt bèo tây trễ một chút, như vậy tốt hơn rất nhiều, có một đoạn thời gian dài không gặp phải Thường Mãn.
Buổi chiều hôm nay, Chương Vân đã cắt một sọt bèo tây xong, mang trên lưng đang đi trở về thì từ xa đã thấy Chương Hưng kích động chạy đến, nhìn thấy nàng liền hét to:"Tỷ, Lâm đại phu, tiểu đại phu đến nhà tìm tỷ, tỷ mau cùng đệ trở về".
Chương Vân vừa nghe xong liền mừng rỡ chạy về, Lâm đại phu cuối cùng cũng có tin tức, lúc này dưới chân không chậm trễ nữa liền mang theo Chương Hưng chạy về nhà.
Vừa vào sân, Chương Vân liền tháo sọt mang trên lưng đưa cho Chương Hưng, Chương Hưng đem ôm sọt vào trong ngực chỉ tay vào nhà chính nói: "Tỷ, Lâm đại phu và tiểu đại phu đang ngồi ở trong nhà chính đó".
"Ừ".Chương Vân tươi cười đáp lại, chạy đi vào nhà chính, vừa bước vào thì thấy Lâm đại phu, Hồng Thành đang nói chuyện với Chương Liên Căn, bởi vậy nàng ngược lại rất sửng sốt, trong lòng còn chưa chuẩn bị qua, không biết liệu việc này có nên cho gia đình biết hay không.
Mặc dù trong lòng không có chuẩn bị, nhưng lúc này đã đến, nàng cũng không thể quay lại nữa, chỉ có thể kiên trì chào Lâm đại phu và Hồng Thành .
"Nha đầu, ta mang lại tin tức đến cho ngươi " . Lâm đại phu cười hì hì vẫy tay nàng đi qua nói.
Chương Vân vội nhìn trộm Chương Liên Căn một cái, thấy trên mặt ông lộ ra vẻ nghi hoặc, chỉ biết là là ông vẫn chưa biết chuyện này, trong lòng bỗng chốc liền lo lắng, thầm nghĩ, nếu người nhà phản đối thì phải làm thế nào.
Trong lòng lo lắng đến mức quấn lên muốn ngăn cản Lâm đại phu nói thêm, lập tức vội vàng nói: "Lâm đại phu, cũng không có việc gì quan trọng, lần sau chúng ta hãy nói tiếp". Một bên vừa nói còn trong lòng thì bồn chồn, không biết Lâm đại phu có hiểu ẩn ý mà nàng ám chỉ ra hay không.
Nghe Chương Vân nói như vậy, Lâm đại phu liền nhìn nàng, thấy nàng lộ ra vẻ sốt ruột, lo lắng, trong lòng có chút chột dạ, tuy nhiên ông cũng có suy nghĩ của riêng mình, cảm thấy đây là một ý tưởng rất tốt, vì sao phải che giấu, bởi vậy ông chỉ nhìn Chương Vân rồi tiếp tục cười nói:"Lần trước ngươi đã nói qua, muốn nuôi tôm cá ở trong ruộng nước, nhưng lại tìm mua không được ruộng nước, thật trùng hợp, hôm nay ta tìm đến cho ngươi một người để ngươi có thể làm thử,nha, chính là hắn".
Chương Vân thấy Lâm đại phu không hề giấu giếm chuyện này, vẫn là trực tiếp nói thẳng ra, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột, chính là đang nghĩ xem nên giải thích với gia đình như thế nào, thì đột nhiên nghe được lời của Lâm đại phu nói, rồi chỉ vào người bên cạnh Hồng Thành nói câu cuối cùng, hai mắt không khỏi nhìn Hồng Thành , nhất thời không phản ứng kịp.
Hồng Thành ngồi bên cạnh Lâm đại phu không nói tiếng nào, lúc này Chương Vân lại nhìn hắn, càng không biết phải mở miệng nói ra sao, bỗng chốc toàn bộ sau tai đều nóng đỏ rực, khép mi mắt cúi đầu xuống, không dám cùng đối diện với nàng.
Chương Vân trố mắt sững sờ, không biết nên nói thế nào, thì phía sau Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình đi vào, vừa vặn nghe thấy lời nói của Lâm đại phu, hai người đồng thời dừng bước, Chương Trình bật thốt ra hỏi:"Cái gì? Trong ruộng lúa nuôi tôm cá?".
Chương Trình vừa hỏi xong, Chương Vân liền phục hồi tinh thần, vội quay đầu nhìn về phía sau, thấy Chương Hữu Khánh đi đến sốt ruột hỏi:" Vân nhi, có chuyện gì vậy? Con nói với Lâm đại phu lúc nào, ruộng lúa nuôi tôm cá là ý gì?".
Sau khi bị hỏi liên tục như vậy, Chương Vân liếc nhìn sắc mặt của mọi người trong nhà thì thấy tất cả đều lộ vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu, trong lòng càng thấy không yên, nhưng cũng không còn cách nào khác, lúc này chỉ có thể đem suy nghĩ, ý tưởng của mình nói cho tốt, tận lực cố gắng thuyết phục mọi người trong nhà để họ không bản đối.
Nghĩ vậy, Chương Vân hít sâu một hơi, đang chuẩn bị nói ra rõ ràng thì Hồng Thành trước đó luôn im lặng đột nhiên đứng dậy mở miệng nói:"Đại thúc, chuyện là như vậy, lần trước sư phụ đi lại bắt mạch cô nương, nghe nàng nhắc tới việc này, sau khi về nhà có nói qua với cháu, cháu nghe xong cảm thấy rất có hứng thú nên nhờ sư phụ tìm cô nương dạy cháu cách nuôi tôm cá trong ruộng nước, để giúp gia đình kiếm thêm ít tiền, đều là do cháu nóng vội, đại thúc muốn trách thì trách cháu, chuyện này không liên quan đến nàng ạ".
Hồng Thành giải thích rõ ràng như vậy, mọi người Chương gia cuối cùng cũng biết chuyện gì đang xảy ra, Chương Hữu Khánh cũng không phải là trách con gái, mà chính là không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên trong lòng gấp gáp mới hỏi như vậy, rồi lại nhìn thấy Hồng Thành đứng đó khá lúng túng, vội xua tay nói:"Tiểu đại phu, đừng nói như vậy, mau ngồi xuống đi".
Chương Vân nhìn thấy cha không có trách cứ, liền nhẹ nhàng thở ra, Hồng Thành liếc nhìn trộm nàng một cái rồi sau đó ngồi xuống, Chương Trình đem một cái băng ghế đến bên cạnh để Chương Hữu Khánh ngồi xuống.
Chương Trình lặng lẽ đi đến bên cạnh người Chương Vân, kéo ống tay áo của nàng, chỉ chỉ băng ghế phía sau, ý bảo nàng cũng ngồi xuống, Chương Vân nhẹ gật đầu, liền đi theo Chương Trình cùng ngồi ở ghế sau.
Sau khi cả gia đình ngồi xuống, Lâm đại phu mới mở miệng nói:"Hồng Thành đứa bé này cũng không dễ dàng, cha nương mất sớm, trong nhà chỉ con ông bà cháu ba người, ngày thường vừa muốn chăm sóc ông bà, vừa muốn giúp họ làm việc dưới ruộng, còn phải theo ở bên người ta để học y, nếu có thể có chút tiền thu khác thì cuộc sống cũng không vất vả như vậy, hiện giờ hắn có ý nghĩ này, các ngươi coi như giúp hắn đi, Liên Căn huynh đệ, ngươi thấy xem như thế nào?".
Lâm đại phu từ khi còn trẻ đã hành nghề y chữa bệnh ở quê, có thể nói rằng ông là người đã cứu sống người vài thập niên, các hương thân đối với ông luôn kính trọng, tin tưởng, nếu có chuyện ông nhờ vả thì làm sao có thể cự tuyệt được, Chương Liên Căn nhìn Lâm đại phu rồi lại nhìn cháu gái mình, đến cùng cũng không biết nên phải làm gì.
"Vân nhi, việc này cháu có thể nắm chắc không? Nếu là tuỳ ý nói ra thì không thể đảm đương được, nếu đến lúc đó làm hại cây trồng trong ruộng của nhà tiểu đại phu, thì sẽ rất phiền toái". Sau suy nghĩ một lúc, Chương Liên Căn nhìn về phía Chương Vân nặng nề hỏi, việc này cũng không phải là đùa giỡn, sự tình liên quan đến hoa màu trong ruộng, khẩu phần ăn của hộ nông dân, tuyệt đối không thể qua loa, hắn phải hỏi rõ ràng trước mới được.
Nói thật, Chương Vân thật đúng là không nắm chắc mười phần, mặc dù ở quê nàng thấy có rất nhiều gia đình nuôi dưỡng trong ruộng lúa, nhưng nàng cũng chỉ nhìn qua, nghe qua chứ không phải tự tay trải qua, làm thế nào có thể cam đoan thành công trăm phần trăm được, vì vậy nàng đây là bị Chương Liên Căn hỏi ngăn cản.
Chương Vân trong lòng không ngừng đấu tranh, nghĩ không biết có nên tiếp nhận chuyện này hay không, vốn dĩ nàng muốn thử nghiệm trên ruộng lúa của nhà mình, dù có thất bại thì cũng chỉ là việc của gia đình đình, hơn nữa trong nhà cũng có mấy mẫu ruộng về cơ bản là đủ ăn cho gia đình, nếu thất bại thì không mất gì, nhưng bây giờ lại liên quan đến ruộng đất và sinh kế của nhà người khác, sao nàng dám tùy ý mạo hiểm.
Nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút do dự, mọi người trong nhà đều nhìn để chờ đợi câu trả lời của cuối cùng, nhất thời trong phòng liền trở nên rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đúng lúc này, Hồng Thành lại đứng dậy nói:"Đại thúc, đây là ta cầu cô nương hỗ trợ, sao có thể làm cho nàng mạo hiểm được chứ, mọi người cứ yên tâm đi, nếu cuối cùng không thành công thì trong nhà cũng không bởi vì vậy mà không có cơm ăn, mọi người cứ để nàng thử đi, nếu thành công cháu sẽ đem đầu heo lớn đến cảm ơn đại thúc, đại nương".
Rõ ràng những lời này là tám trăm, nhưng đột nhiên lại xuất hiện một cái đầu heo lớn, Chương Vân nhất thời không nhịn được phốc bật cười, sau khi cười ra mới cảm thấy mình quá đường đột, vội che miệng lại cúi đầu xuống, ngượng ngùng ngẩng đầu lên xin lỗi mọi người.
Nụ cười của Chương Vân đã phá tan bầu không khí có chút nặng nề, Lâm đại phu cũng nở nụ cười nói tiếp:" Liên Căn huynh đệ, đừng nghiêm khắc quan trọng hoá quá, đứa trẻ có ý tưởng như vậy, đưng cho rằng chúng đang làm loạn, ngươi phải nghĩ như vậy, không thử xem thì làm sao biết được có thành công hay không, không chừng có thể mở ra được một con đường tốt mới đó, được rồi cứ như vậy đi, để cho bọn nó làm thử xem, nếu các ngươi cảm thấy lo lắng thì thường xuyên đi xem kiểm tra nó, dù sao Hồng Thành sống ở thôn bên cạnh, ruộng nước nhà hắn cách nhà các ngươi lại không xa".
Lâm đại phu liền như vậy đưa ra quyết định, mặc dù trong lòng Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh vẫn còn lo lắng không yên tâm, nhưng cũng không tốt phản bác lại lời nói của Lâm đại phu, chỉ có thể do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, việc này liền như vậy định xuống.
Sự việc đã định được giải quyết xong xuôi, Lâm đại phu, Hồng Thành ở lại bàn bạc chuyện cụ thể một lúc, cũng không có gì quan trọng cần bàn bạc, dù sao thì cây lúa còn lâu mới trồng được, phải đợi đến tháng năm. Còn về phần cá bột và tôm giống thì còn xa hơn nữa, phải gieo mạ xong rồi mới đưa ra ruộng cấy, vì vậy trong giai đoạn này chúng ta chỉ bàn đến việc chọn giống, ngâm giống và ươm giống, chuyện này Chương Vân đã xem qua bà nội thường làm chứ bản thân không tự mình tham gia vào, vì thế chỉ ngồi sang một bên nghe ông nội, cha cùng Hồng Thành bọn họ bàn luận, chứ không xen vào nói câu gì.
Đợi sau khi thảo luận xong những chuyện vụn vặt linh tinh này, Lâm đại phu liền mang theo Hồng Thành đứng dậy chuẩn bị cáo từ rời đi, người nhà Chương cũng lập tức đứng dậy, đi theo ra khỏi nhà chính, tiễn họ đi ra cổng.
Lâm đại phu một bên vừa đi đến cổng, một bên cùng Chương Liên Căn, Chương Hữu Khách nói vài câu chào tạm biệt, ai cũng không chú ý tới Chương Vân cũng lặng lẽ đi theo sau.
Chương Vân nhẹ nhàng chạy đến phía sau bọn họ, nhân lúc không có ai chú ý, từ sau lưng kéo ống tay áo Hồng Thành, hắn lập tức xoay người lại, liếc mắt nhìn Chương Vân, dưới chân cũng liền dừng bước.
Chương Vân thấy hắn dừng lại, sợ làm người khác chú ý, vội hạ giọng thấp xuống nói:"Cảm ơn ngươi". Sau đó liền xoay người chạy vào phòng bếp.
Hồng Thành chăm chú nhìn Chương Vân chạy đi, thẳng cho đến khi bóng lưng biến mất ở cửa phòng bếp, vẫn chưa thu hồi lại ánh mắt, chỉ đứng lặng tại chỗ nhìn chằm chằm vào cửa.
Lâm đại phu đi đến cổng sân, mới phát hiện Hồng Thành không có đi theo, liền quay đầu gọi, Hồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhanh bước chân đi lên, hai người cùng nhau rời khỏi sân đi ra ngoài.