Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Chương 10-2
Edit: Xíu
Chu Lai Thuỷ nghe xong lời nói này, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Lí thị, đột nhiên cười nói, "Muốn làm thì làm, cấp cho lão đại cái phòng mới cũng được".
Lí thị trong lòng vui mừng, sau ngẫm lại, lại có chút chần chừ nói:" Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta tích góp từng chút bạc, chỉ sợ làm cái phòng mới vét hết tất cả bạc, trong người không có tiền nếu có việc gì cần gấp thì phải làm sao".
Chu Lai Thuỷ liên tục xua tay, lắc nhẹ đầu nói:"Tưởng chuyện gì lớn, nếu có chuyện thì các con sẽ giúp thôi, nay bông vải tăng giá lại có thanh quan Trịnh đại nhân, còn sầu cái gì, nếu hết sạch tiền thì chịu khó trồng nhiều bông vải chút, chờ sang năm thu hoạch không phải lại có bạc sao".
Chu Lai Thuỷ nói đến hai mắt toả sáng, lời này cũng nói đến giống tâm trạng của Lí thị, tức thời liền vỗ kháng nói: " Vậy định như thế đi, tìm một ngày ta nói với bọn lão nhị, lão tam, ta tin tưởng bọn nó cũng tán thành".
Hai lão nhân gia nhất thời vui vẻ bàn bạc trên kháng, vòng quanh chuyện phòng ở rồi đến chuyện bông vải, nói mãi tới khuya muộn mới đi ngủ.
Bên này Chương Vân trong phòng cũng không ngủ được, trong đầu hưng phấn không thôi, chỉ vì được bao hạt mắt phượng , nàng hiểu được là thức ăn gia súc, nàng từ nhỏ sinh ra ở nông thôn, các nhà đều dùng cái này để nuôi heo, hơn nữa thứ này sinh sôu nảy nở rất nhanh, có thể nói là rất có lợi cho kinh tế, có cái này liền không sầu lo chuyện heo ăn không no rồi.
Chương Vân càng nghĩ càng phấn khởi, thật hận không thể lập tức đi về đem hạt mắt phượng về nhà nuôi heo.
Niềm vui, ý chí sôi sục dâng trào, cho dù muốn áp xuống cũng không được, đêm đó nàng quyết định chờ ngày mai sáng lên sẽ nói với ông bà ngoại nhờ đại cữu đưa nàng về nhà.
Chương Vân thật vất vả mới ngủ được, cho nên hôm sau liền thức dậy muộn, đợi đến lúc nàng rời khỏi kháng người trong nhà đã bận rộn làm việc, đại cữu, đại cữu mẫu, ông ngoại đều xuống ruộng làm đất để chuẩn bị trồng lúa mạch, mà bà ngoại cùng Chu Lan cũng không rảnh rỗi, Chương Vân từ trong phòng đi ra thì thấy hai người đang khiêng sọt hạt bông.
"Bà ngoại, biểu tỷ các ngươi đây là muốn làm gì?". Chương Vân tiến lên vài bước tới trước mặt các nàng hỏi.
"Vân nhi, chúng ta khiêng hạt bông ra sau ao để ủ phân, trộn chung phân tro để ủ thời gian tạo phì nhiêu sau này dùng bón ruộng".
"Việc này không cần cháu làm, có ta cùng biểu tỷ ngươi lá đủ rồi, sáng sớm hôm nay đại cữu mẫu có làm bánh rán áp chảo còn để trong nồi, tranh thủ còn nóng thì cháu mau đi ăn đi". Lí thị nói rõ cho nàng biết.
Chương Vân vừa nghe xong liền ngăn lại:" Bà ngoại hạt bông này còn có rất nhiều tác dụng, làm như vậy thì quá lãng phí".
Lí thị, Chu Lan vội dừng bước, đem sọt trong tay đặt xuống đất, "Hạt bông chúng ta thường dùng như vậy, chẳng lẽ còn có cách dùng khác sao?". Lí thị hơi có chút ngạc nhiên hỏi, bất quá trên mặt đã lộ ra hơi chút ý cười, hiện giờ bà rất tin tưởng lời nói của cháu gái ngoại này, nàng nói có chỗ hữu dụng thì tất có chỗ hữu dụng.
Chương Vân cúi đầu lấy hạt bông nắm trong tay, trong lòng hồi tưởng lại một chút, nàng nhớ được hồi nhỏ ông bà nội đem hạt bông đến xưởng ép dầu, còn lại cặn bã thì lấy cho heo, gà ăn, khi đó có người chạy đi hỏi bác sĩ, nghe bác sĩ thú y nói muốn cho heo, gà ăn thì phải nấu chung với nước mới được, nhưng không thể cho ăn quá nhiều.
Chương Vân thấy hạt bông có rất nhiều tác dụng, nếu chỉ lấy ủ phân thì quá đáng tiếc, vì thế liền cười nói:" Lần đó cháu gặp hương nhân bên ngoài, cũng có nói qua rồi, hạt bông có thể ép dầu, cặn bã thừa có thể lấy cho heo, gà ăn, lấy làm phân ủ, như vậy sẽ không lãng phí".
"Thật sự ư, chúng ta có mấy sọt hạt bông, nếu đi ép dầu thì được bao nhiêu là dầu, sau này dầu ăn trong nhà sẽ không bị thiếu nữa". Chu Lan bỗng chốc giữ chặt tay Chương Vân, cao hứng kêu lên, đồ ăn nấu qua dầu sẽ ngon hơn rất nhiều so với không có dầu, bất quá dầu ăn rất quý, nhà bình thường cũng không dám bỏ ra dùng nhiều, nếu hạt bông có thể ép dầu thì nay không lo có dầu ăn rồi.
Chương Vân vội vàng ngăn lại nói:" Dầu này không thể ăn, một năm ăn vài lần thì không có việc gì, ăn nhiều bị bệnh không tốt cho sức khỏe, dầu này để thắp đèn dầu". Nàng hồi nhỏ không hiểu được, sau này lớn lên đọc qua tin tức báo chí mới biết được, ăn dầu ép từ hạt bông thì sẽ bị vô sinh, hơn nữa ăn nhiều sẽ bị nhiễm bệnh có hại cho thân thể, cho nên người nông dân sẽ ép dầu làm dầu thắp thì không can chi.
Chu Lan nghe xong sửng sốt một hồi, biết không thể ăn được có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng Lí thị vui mừng quá độ vội hỏi:"Có thể làm dầu thắp cũng tốt, nếu Vân nhi không nói thì chỉ có thể làm ủ phân, còn hạt bông này trước hết cất đi, lúc nào có thời gian rảnh thì đem đi ép làm dầu thắp".
Chu Lan lúc này gật gật đầu, lại cùng Lí thị đem hạt bông chuyển vào hầm cất, Chương Vân rửa mặt xong cũng đi theo sau để nói cặn kẽ làm thế nào để cho heo, gà ăn được, chờ chuyển xong hết vào hầm mới tiến vào bếp ăn cháo cùng bánh áp chảo.
Nhân nói chuyện hạt bông, Chương Vân lại ở nhiều thêm một ngày, đợi đến chạng vạng tối, tất cả người Chu gia mới từ ruộng đất trở về, nàng cũng không phiền nà giải thích cặn kẽ một lần nựa cho mọi người biết, Chu gia lại một phen vui mừng.
Đến lúc ăn cơm chiều, Chương Vân mới nói nàng muốn ngày mai trở về nhà, vừa dứt lời thì bà ngoại vội nói:" Chờ mọi người làm xong chăn đệm cho tốt, Vân nhi ở lại thêm hai ngày, đến lúc đó đại cữu đưa cháu về nhà cùng chăn bông , đệm giường luôn, đỡ phải đi một chuyến nữa".
Bà ngoại đã nói như vậy, nàng cũng không cố ý muốn đi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lại ở nhiều thêm hai ngày chờ lão lý trong thôn làm tốt đem chăn bông tới, trong thời gian này nhà bà ngoại chuẩn bị dỡ làm nhà mới, trong đầu lại một trận vui mừng.
Chu Lai Thuỷ nghe xong lời nói này, thoáng nghiêng đầu nhìn về phía Lí thị, đột nhiên cười nói, "Muốn làm thì làm, cấp cho lão đại cái phòng mới cũng được".
Lí thị trong lòng vui mừng, sau ngẫm lại, lại có chút chần chừ nói:" Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta tích góp từng chút bạc, chỉ sợ làm cái phòng mới vét hết tất cả bạc, trong người không có tiền nếu có việc gì cần gấp thì phải làm sao".
Chu Lai Thuỷ liên tục xua tay, lắc nhẹ đầu nói:"Tưởng chuyện gì lớn, nếu có chuyện thì các con sẽ giúp thôi, nay bông vải tăng giá lại có thanh quan Trịnh đại nhân, còn sầu cái gì, nếu hết sạch tiền thì chịu khó trồng nhiều bông vải chút, chờ sang năm thu hoạch không phải lại có bạc sao".
Chu Lai Thuỷ nói đến hai mắt toả sáng, lời này cũng nói đến giống tâm trạng của Lí thị, tức thời liền vỗ kháng nói: " Vậy định như thế đi, tìm một ngày ta nói với bọn lão nhị, lão tam, ta tin tưởng bọn nó cũng tán thành".
Hai lão nhân gia nhất thời vui vẻ bàn bạc trên kháng, vòng quanh chuyện phòng ở rồi đến chuyện bông vải, nói mãi tới khuya muộn mới đi ngủ.
Bên này Chương Vân trong phòng cũng không ngủ được, trong đầu hưng phấn không thôi, chỉ vì được bao hạt mắt phượng , nàng hiểu được là thức ăn gia súc, nàng từ nhỏ sinh ra ở nông thôn, các nhà đều dùng cái này để nuôi heo, hơn nữa thứ này sinh sôu nảy nở rất nhanh, có thể nói là rất có lợi cho kinh tế, có cái này liền không sầu lo chuyện heo ăn không no rồi.
Chương Vân càng nghĩ càng phấn khởi, thật hận không thể lập tức đi về đem hạt mắt phượng về nhà nuôi heo.
Niềm vui, ý chí sôi sục dâng trào, cho dù muốn áp xuống cũng không được, đêm đó nàng quyết định chờ ngày mai sáng lên sẽ nói với ông bà ngoại nhờ đại cữu đưa nàng về nhà.
Chương Vân thật vất vả mới ngủ được, cho nên hôm sau liền thức dậy muộn, đợi đến lúc nàng rời khỏi kháng người trong nhà đã bận rộn làm việc, đại cữu, đại cữu mẫu, ông ngoại đều xuống ruộng làm đất để chuẩn bị trồng lúa mạch, mà bà ngoại cùng Chu Lan cũng không rảnh rỗi, Chương Vân từ trong phòng đi ra thì thấy hai người đang khiêng sọt hạt bông.
"Bà ngoại, biểu tỷ các ngươi đây là muốn làm gì?". Chương Vân tiến lên vài bước tới trước mặt các nàng hỏi.
"Vân nhi, chúng ta khiêng hạt bông ra sau ao để ủ phân, trộn chung phân tro để ủ thời gian tạo phì nhiêu sau này dùng bón ruộng".
"Việc này không cần cháu làm, có ta cùng biểu tỷ ngươi lá đủ rồi, sáng sớm hôm nay đại cữu mẫu có làm bánh rán áp chảo còn để trong nồi, tranh thủ còn nóng thì cháu mau đi ăn đi". Lí thị nói rõ cho nàng biết.
Chương Vân vừa nghe xong liền ngăn lại:" Bà ngoại hạt bông này còn có rất nhiều tác dụng, làm như vậy thì quá lãng phí".
Lí thị, Chu Lan vội dừng bước, đem sọt trong tay đặt xuống đất, "Hạt bông chúng ta thường dùng như vậy, chẳng lẽ còn có cách dùng khác sao?". Lí thị hơi có chút ngạc nhiên hỏi, bất quá trên mặt đã lộ ra hơi chút ý cười, hiện giờ bà rất tin tưởng lời nói của cháu gái ngoại này, nàng nói có chỗ hữu dụng thì tất có chỗ hữu dụng.
Chương Vân cúi đầu lấy hạt bông nắm trong tay, trong lòng hồi tưởng lại một chút, nàng nhớ được hồi nhỏ ông bà nội đem hạt bông đến xưởng ép dầu, còn lại cặn bã thì lấy cho heo, gà ăn, khi đó có người chạy đi hỏi bác sĩ, nghe bác sĩ thú y nói muốn cho heo, gà ăn thì phải nấu chung với nước mới được, nhưng không thể cho ăn quá nhiều.
Chương Vân thấy hạt bông có rất nhiều tác dụng, nếu chỉ lấy ủ phân thì quá đáng tiếc, vì thế liền cười nói:" Lần đó cháu gặp hương nhân bên ngoài, cũng có nói qua rồi, hạt bông có thể ép dầu, cặn bã thừa có thể lấy cho heo, gà ăn, lấy làm phân ủ, như vậy sẽ không lãng phí".
"Thật sự ư, chúng ta có mấy sọt hạt bông, nếu đi ép dầu thì được bao nhiêu là dầu, sau này dầu ăn trong nhà sẽ không bị thiếu nữa". Chu Lan bỗng chốc giữ chặt tay Chương Vân, cao hứng kêu lên, đồ ăn nấu qua dầu sẽ ngon hơn rất nhiều so với không có dầu, bất quá dầu ăn rất quý, nhà bình thường cũng không dám bỏ ra dùng nhiều, nếu hạt bông có thể ép dầu thì nay không lo có dầu ăn rồi.
Chương Vân vội vàng ngăn lại nói:" Dầu này không thể ăn, một năm ăn vài lần thì không có việc gì, ăn nhiều bị bệnh không tốt cho sức khỏe, dầu này để thắp đèn dầu". Nàng hồi nhỏ không hiểu được, sau này lớn lên đọc qua tin tức báo chí mới biết được, ăn dầu ép từ hạt bông thì sẽ bị vô sinh, hơn nữa ăn nhiều sẽ bị nhiễm bệnh có hại cho thân thể, cho nên người nông dân sẽ ép dầu làm dầu thắp thì không can chi.
Chu Lan nghe xong sửng sốt một hồi, biết không thể ăn được có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng Lí thị vui mừng quá độ vội hỏi:"Có thể làm dầu thắp cũng tốt, nếu Vân nhi không nói thì chỉ có thể làm ủ phân, còn hạt bông này trước hết cất đi, lúc nào có thời gian rảnh thì đem đi ép làm dầu thắp".
Chu Lan lúc này gật gật đầu, lại cùng Lí thị đem hạt bông chuyển vào hầm cất, Chương Vân rửa mặt xong cũng đi theo sau để nói cặn kẽ làm thế nào để cho heo, gà ăn được, chờ chuyển xong hết vào hầm mới tiến vào bếp ăn cháo cùng bánh áp chảo.
Nhân nói chuyện hạt bông, Chương Vân lại ở nhiều thêm một ngày, đợi đến chạng vạng tối, tất cả người Chu gia mới từ ruộng đất trở về, nàng cũng không phiền nà giải thích cặn kẽ một lần nựa cho mọi người biết, Chu gia lại một phen vui mừng.
Đến lúc ăn cơm chiều, Chương Vân mới nói nàng muốn ngày mai trở về nhà, vừa dứt lời thì bà ngoại vội nói:" Chờ mọi người làm xong chăn đệm cho tốt, Vân nhi ở lại thêm hai ngày, đến lúc đó đại cữu đưa cháu về nhà cùng chăn bông , đệm giường luôn, đỡ phải đi một chuyến nữa".
Bà ngoại đã nói như vậy, nàng cũng không cố ý muốn đi, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, lại ở nhiều thêm hai ngày chờ lão lý trong thôn làm tốt đem chăn bông tới, trong thời gian này nhà bà ngoại chuẩn bị dỡ làm nhà mới, trong đầu lại một trận vui mừng.