Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118: Kết Thúc
Edit: Xíu
"Bảo Bảo mau vào rửa tay, bánh cao hoa quế đã làm xong rồi ".
Chương Vân ôm con gái Niếp Niếp chưa đầy tuổi từ phòng bếp bước ra, cười cao giọng gọi con trai đanh chơi trong sân.
Bé củ cải hai tuổi nghe được có đồ ăn ngon, ôm quả bóng tre trong tay, loạng choạng chạy đi tới bên người Chương Vân.
Chương Vân một tay dắt hắn đi vào phòng bếp, đặt con gái trong tay ngồi xuống, rồi đi múc bưng nước đến cho cả hai anh em nhỏ rửa tay.
Sau khi rửa tay, Chương Vân nhấc nắp nồi hấp ra, múc một bát cao hoa quế, đang chuẩn bị cho bọn nhỏ ăn, thì bên ngoài lại có tiếng gọi/"Vân nhi, ta đem Đại Tráng tới đây".
Vừa nghe thấy cháu trai Chương Tráng đến, Chương Vân vội bưng bát bánh cao hoa quế, dắt con gái Niếp Niếp đi ra ngoài, còn Bảo Bảo không cần nàng dắt, với đôi chân ngắn cũn đã sớm chạy ra ngoài rồi.
"Ca ca, đi chơi".
Bảo Bảo một bên chạy ra ngoài, một bên miệng la hét nói, thoáng chốc đã chạy đến chỗ Chương Tráng hơn hắn ba tháng tuổi, nắm lấy tay hắn đi qua, muốn cùng chơi với nhau.
"Đại Tráng, mau, mau đến bên cô cô này, có bánh cao hoa quế ăn".
Chương Vân mỉm cười, vẫy tay bảo Đại Tráng đi lại gần ăn bánh, cũng cười chào Thường Quyên đã đưa hắn đến.
Con trai luôn luôn nghịch ngợm, ham ăn, sau khi Đại Tráng cùng Bảo Bảo ăn hai miếng bánh cai hoa quế xong, tâm tư hai người đã chuyến đến đi chơi.
Chương Tráng cầm con châu chấu làm bằng tre trên tay ra, như hiến dâng vậy quý cho Bải Bảo xem, mà Bảo Bảo cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cái này, tất nhiên sẽ thích thú, miệng hét lên rằng nó muốn chơi, vì thế hai tiểu tử nhỏ liền dắt tay nhau sang một bên chơi.
"Sao ngươi lại mang theo Đại Tráng đến đây?".
Chương Vân nhìn thấy hai đứa nhỏ đã chạy đi chơi, liền bảo Thường Quyên vào nhà chính ngồi, đem Niếp Niếp đặt ngồi trên đầu gối, rồi gắp miếng bánh cao hoa quế trong bát ở một bên ra đút cho bé ăn, một bên miệng hỏi về Thường Quyên.
"Vốn là ta muốn tìm Hưng Tử nhà ngươi, nhờ hắn đọc hộ cho ta lá thư, ta chỉ đọc biết được một số chữ, còn có nhiều chữ không nhận ra được, cho nên sau khi đến thì mới biết hắn đã đi trên trấn cùng với phu tử, nói là đi đến y quán của tiểu đại phu, khi y quán khai trương vào tháng trước, chân của phu tử đau nhức không đi được, bây giờ đã tốt hơn rồi nên gọi Hưng Tử cùng đi chúc mừng".
Thường Quyên miệng nói chuyện, rồi đưa lá thư trong tay đi qua..
"Đông Tử nhà ngươi cũng không ở nhà sao? Hắn cũng đã đọc sách ở học đường, ngươi có thể đưa cho hắn nhìn xem một cái coi".
Chương Vân cần lấy thư, miệng cười nói.
"Đông Tử nhà ta quá lười học, may ra học được nửa thùng nước thôi, nào đâu có được giống như Hưng Tử nhà ngươi, khắc khổ, chịu khó học tập, ngay cả phu tử cũng phải khen hắn rất nhiều lần rồi".
Nhắc đến Chương Hưng, Thường Quyên miệng đầy khen ngợi.
Chương Vân đương nhiên biết đệ đệ mình chăm chỉ chịu khó học hành như thế nào, cha nương và ông nội đều trông đợi vào hắn sẽ có tiền đồ, cho dù không dành được công danh thì chí ít sau này hắn cũng trở thành người có học vấn, ở phương diện này nàng rất đồng tình.
Nghe được người khác khen đệ đệ của mình, nụ cười trên mặt Chương Vân nở càng thêm sâu, cầm lấy bức thư trong tay, liếc nhìn một cái rồi nói:"Là Ngô Húc Lãng viết thư gửi đến?".
"Ừm, buổi sáng vừa đưa tới".
Thường Quyên trả lời, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào, Chương Vân xem ở trong mắt, cũng không biết là nên vui hay nên buồn vì nàng nữa.
Sau hai tháng nàng thành thân, thì Ngô Húc Lãng thi đậu tú tài, nhớ ngày đó, Thường Quyên vì hắn mà vui mừng không thôi, nhưng tròn lòng cũng rất buồn, khổ sở, cảm thấy bản thân càng ngày không xứng đôi với hắn, mà thời gian đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn không thể buông bỏ được hắn, vì đoạn tình đơn phương này, nàng đã đấu tranh với gia đình, vì hắn còn học biết thêm chữ, để có can đảm giao tiếp thông tin với hắn, cứ như vậy mà đã ba năm, Chương Vân đã làm nương của hai đứa nhỏ, còn bọn họ vẫn như cũ, chưa có nở hoa kết trái.
"Ta sợ có chút nhận sai một số chữ, ngươi cũng học được nhiều ở chỗ Hưng Tử, mau nhìn một cái cho ta đi, để xem trong thư viết những gì".
Trong khi Chương Vân đang nhớ lại trước đây, thì Thường Quyên nhịn không được thúc giục nàng, lúc này nàng mới thu hồi hoài niệm lại, cầm lá thư lên đọc.
Thư còn chưa có đọc xong, Chương Vân đã kích động cầm lấy tay Thường Quyên hét lớn:"Tiểu Quyên, lần này thi Hương yết bảng, Ngô Húc Lãng đã đậu tiến sĩ".
Thường Quyên bị tin tức này là cho chấn động, choáng váng không biết phải nói như thế nào, nhưng Chương Vân kích động không chỉ có vậy, nàng lại nói tiếp:"Ngô Húc Lãng ở trong thư nói, hắn sẽ trở về để thay phu tử, sau này sẽ mãi dạy học trong học đường ở thôn chúng ta, chờ hắn sau khi trở về thì sẽ tới cửa cầu hôn, ngươi nghe thấy không, hắn nói đến nhà ngươi cầu hôn ngươi, muốn lấy ngươi làm vợ".
"Tên tiểu tử kia còn có lương tâm, Tiểu Quyên, muội cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi".
Thường Quyên còn chưa có phản ứng được lại, thì ngoài cửa đã có tiếng nói truyền vào, Chương Vân đảo mắt nhìn ra, thì thấy Thường Mãn đang kích động chạy vào nhà.
Thường Mãn vừa bước vào, liền đi đến bên cạnh Chương Vân, vươn tay muốn ôm con gái vào lòng, nhưng lại bị nàng vỗ một cái:"Chưa rửa tay, không cho ôm".
Trong lúc vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, Thường Quyên ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chộp lấy thư trong tay Chương Vân rồi bỏ chạy ra ngoài nhà.
"Tiểu Quyên, muội làm sao vậy, chạy đi đâu đây?".
Sự việc xảy ra đột ngột, Thường Mãn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, miệng hét gọi.
"Đừng đuổi theo, để nàng yên tĩnh một lúc đi, nàng ấy luôn cho rằng bản thân là yêu đơn phương, đột nhiên được đáp trả lại, làm sao có thể không bối, không có việc gì đâu, chờ đến khi nàng bĩnh tĩnh trở lại thì chỉ có vui vẻ, hạnh phúc ".
Chương Vân vội cao giọng nói, nghe xong lời này, Thường Mãn liền dừng chân lại.
"Tiểu Quyên thật sự không dễ dàng gì, nàng dám chờ đợi ba năm, giờ thì tốt rồi, hai người cuối cùng cũng có thể tu thành chín quả".
Chương Vân bước ra khỏi nhà chính, đi đến bên người Thường Mãn, nhìn bóng lưng chạy đi của Thường Quyên, trong lòng dưng lên cỗ vui mừng, nhưng cũng thổn thức không thôi.
Thường Mãn trong lòng cũng có cảm giác không nói nên lời, vươn tay ôm lấy eo nàng, nghiêng đầu nhìn nàng: " Muốn nói không dễ dàng, e rằng không có ai khó khăn hơn ta đâu, lúc trước nàng nhiều lần từ chối ta, tim như chết lặng vậy, trong lòng luôn luôn nghĩ tới nàng, ngay cả ban đêm cũng không ngủ được, rồi bản thân ta cũng không ngờ rằng cuối cùng mình cũng có thể cưới nàng về làm vợ".
Những lời nói này khiến cho Chương Vân nhớ lại chuyện trước đây, nhớ tới hắn làm đủ mọi việc, bây giờ nhìn lại, Thường Mãn đối với nàng thật bướng bỉnh, điên cuồng, nếu không phải là hắn không chịu từ bỏ, e rằng nàng cũng không mở lòng với người này, suy cho cùng thì khoảng cách giữa hai thời đại là quá lớn, có thể vượt qua đó coi như là kỳ tích rồi.
"Bây giờ không phải là đều đã đi qua sao".
Chương Vân bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng ôm Niếp Niếp, nhẹ nhàng tựa đầu vào.
"Ừm, tất cả đã đi qua, có nàng, có Bảo Bảo, Niếp Niếp, làm nhiều như thế đều đáng giá cả".
Thường Mãn vươn tay kéo nàng và đứa nhỏ ôm vào lòng, nhớ lại quá khứ, rồi so với hiện tại, chủ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người trong lòng tràn đầy dịu dàng nhu tình mà vật nhỏ ôm trong lòng lại vặn vẹo chuyển động, vươn tay sờ sờ trên mặt của Thường Mãn, sờ soạng hai cái, rồi tát vào mặt của hắn cái bốp, Chương Vân cùng Thường Mãn đột nhiên bật cười.
"Đến đây, cha ôm".
Thường Mãn cười buông Chương Vân ra, vươn tay ra ôm Niếp Niếp, giơ nàng lên cao ngồi trên xổ mình, Niếp Niếp thấy thế thích thú cười khanh khách, tiếng cười ấy hấp dẫn hai đứa nhỏ Đại Tráng và Bảo Bảo đang chơi trong sân, rồi phi vèo cùng chạy đến.
"Cha, chơi cưỡi ngựa."
"Dượng, con cũng muốn."
Hai tiểu tử này không cam tâm, cũng muốn chơi như vậy, nhưng Thường Mãn lại cười tránh thoát, chọc cho hai tiểu tử phía sau đuổi theo hắn, cứ như thế, một lớn hai nhỏ vui đùa ầm ĩ nhau trong sân.
Chương Vân cười nhìn vài lần, rồi đi vào phòng bếp nấu cơm tối, cha nương chồng cũng chuẩn bị trở về rồi, nếu giờ không đi nấu sẽ làm chậm trễ bữa tối.
Ở trong phòng bếp bận rộn một lúc thì Thường Thiết Mộc, Thiệu thị từ ngoài đồng trở về, thấy Thường Mãn ở trong sân.
Thường Thiết Mộc liền hỏi Thường Mãn tình hình ở ruộng lúa nước, hôm nay một mình Thường Mãn đi ruộng lúa nước bên kia làm việc.
Trong ba năm qua, đồ dùng nhuộm màu cành lá hương bồ ở Đồn Điền thôn rất được ưu chuộng ở bên Thường Châu, cho nên các hộ gia đình trong thôn dựa vào cái này kiếm được không ít tiền.
Thường gia năm trước đã xây chuồng heo, nuôi heo, rồi cũng mua thêm được bốn mẫu ruộng nước, đầu năm nay trong sân cất xây dựng lên một ngôi nhà ngói mới để cho vợ chồng Thường Mãn ở, cuộc sống có thể nói là một năm so với một năm lại tốt hơn.
Hai cha con đang nói chuyện ở ngoài sân, Thiệu thị đi vào phòng bếp phụ giúp, đợi đến khi Thường Phú ở bên ngoài trở về, Thiệu thị bảo hắn dẫn Chương Tráng trở về, miễn cho người Chương gia lại ngồi chờ hắn về mới ăn cơm.
Khi Thường Phú dẫn Chương Tráng quay lại trở về thì còn cầm thêm một bát thịt heo kho do Chu thị nấu, nói rằng để cho chúng ta thêm đồ ăn.
Chương Vân cầm bát đặt lên bàn cơm, rồi những món ăn khác cũng được bưng lên bàn, sau đó cả nhà cùng nhau ngồi xuống quây quần ăn cơm tối.
Sau bữa tối, Chương Vân dọn dẹp bát đũa, nồi chảo, còn Thường Mãn chơi cùng bọn nhỏ, Thường Phú đầu năm đã vào học đường, nên sau khi ăn tối xong thì cầm chậu cát ra tập viết chữ.
Bây giờ đã vào thu nên thời tiết trở nên mát mẻ hơn, vì thế Thường Thiết Mộc và Thiệu thị liền đi nghỉ sớm.
Chờ sau khi Chương Vân thu dọn đồ đạc xong, cởi tạp dề, rửa mặt, bước ra phòng bếp, thì thấy Thường Phú vẫn đang còn luyện chữ, liền gọi bảo hắn đi nghỉ, hắn nghe lời buông đồ xuống, đi vào phòng bếp rửa mặt tay rồi về phòng đi ngủ.
Chương Vân thấy Thường Phú dừng tay đi nghỉ, thì đi đến sân sau, đẩy cửa phòng ngói mới bước vào, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng tối om, không thắp đèn dầu sáng.
"Sao không thắp đèn dầu." Chương Vân nương theo ánh trăng sáng từ ngoài cửa tràn vào, sờ lên bàn, muốn lấy đá lửa đốt đèn dầu, còn chưa kịp sờ đá lửa, chợt nghe tiếng cửa phòng khép lại, nàng vừa định lên tiếng thì sau lưng có một luồng gió đánh tới, kèm theo đó là một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, nhấc cả người nàng lên khỏi mặt đất.
"Mãn Tử, đừng làm loạn nữa, đừng đánh thức bọn nhỏ..."Chương Vân giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấp giọng kêu.
Giọng còn chưa nói xong, thì toàn bộ cơ thể đã ngã nằm xuống giường, người ở phía sau nhào đến, đè lên người nàng.
Chương Vân chuẩn bị giãy dụa, trên mặt đã tràn đầy nụ hôn của Thường Mãn, hơi thở ấm áp bên tai, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo Bảo, Niếp Niếp được cha nương ôm đi rồi, đêm nay sẽ không có ai ở đây".
Nghe hắn nói như vậy, Chương Vân mới thở phào nhẹ nhõm, mà nàng đã sớm mất đi lý trí, nhiệt độ trên người sắp tan chảy mềm nhũn vì lưỡi của người nào đó hạ xuống, nhưng trên tay vẫn đẩy ra, miệng thở gấp nói:"Buông ra đi, ta không muốn nhanh như vậy lại mang thai nữa đâu".
Nếu không phải là Thường Mãn đối với nàng vĩnh viễn không đủ dục vọng, thì nàng cũng không ba năm ôm hai đứa con, mà lúc này các con còn nhỏ, nàng thực sự không muốn mang thai lần nữa, đến lúc đó làm thế nào để chăm sóc được con đây.
"Nàng còn nghĩ đến chuyện này, xem ra là ta làm việc còn chưa chăm chỉ nhỉ".
Thường Mãn âm thanh khàn khàn tràn nhập dục vọng nói bên tai nàng, rất nhanh quần áo trên người nàng được cởi bỏ, lửa nóng đôi môi phủ lên hai đỉnh đầu bông tuyết mềm mại, nhấm nháp, chà xát....đủ dạng các chiêu thức thực hiện trên người nàng, khiến nàng trâm luân thật sâu hoà cùng với hắn.
Vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời ban đêm như ẩn như hiện xấu hổ phải trốn trong bóng tối, rất nhanh ánh sánh dần dần biến mất, chỉ còn lại một gian phòng xuân cảnh diễm lệ.
"Bảo Bảo mau vào rửa tay, bánh cao hoa quế đã làm xong rồi ".
Chương Vân ôm con gái Niếp Niếp chưa đầy tuổi từ phòng bếp bước ra, cười cao giọng gọi con trai đanh chơi trong sân.
Bé củ cải hai tuổi nghe được có đồ ăn ngon, ôm quả bóng tre trong tay, loạng choạng chạy đi tới bên người Chương Vân.
Chương Vân một tay dắt hắn đi vào phòng bếp, đặt con gái trong tay ngồi xuống, rồi đi múc bưng nước đến cho cả hai anh em nhỏ rửa tay.
Sau khi rửa tay, Chương Vân nhấc nắp nồi hấp ra, múc một bát cao hoa quế, đang chuẩn bị cho bọn nhỏ ăn, thì bên ngoài lại có tiếng gọi/"Vân nhi, ta đem Đại Tráng tới đây".
Vừa nghe thấy cháu trai Chương Tráng đến, Chương Vân vội bưng bát bánh cao hoa quế, dắt con gái Niếp Niếp đi ra ngoài, còn Bảo Bảo không cần nàng dắt, với đôi chân ngắn cũn đã sớm chạy ra ngoài rồi.
"Ca ca, đi chơi".
Bảo Bảo một bên chạy ra ngoài, một bên miệng la hét nói, thoáng chốc đã chạy đến chỗ Chương Tráng hơn hắn ba tháng tuổi, nắm lấy tay hắn đi qua, muốn cùng chơi với nhau.
"Đại Tráng, mau, mau đến bên cô cô này, có bánh cao hoa quế ăn".
Chương Vân mỉm cười, vẫy tay bảo Đại Tráng đi lại gần ăn bánh, cũng cười chào Thường Quyên đã đưa hắn đến.
Con trai luôn luôn nghịch ngợm, ham ăn, sau khi Đại Tráng cùng Bảo Bảo ăn hai miếng bánh cai hoa quế xong, tâm tư hai người đã chuyến đến đi chơi.
Chương Tráng cầm con châu chấu làm bằng tre trên tay ra, như hiến dâng vậy quý cho Bải Bảo xem, mà Bảo Bảo cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cái này, tất nhiên sẽ thích thú, miệng hét lên rằng nó muốn chơi, vì thế hai tiểu tử nhỏ liền dắt tay nhau sang một bên chơi.
"Sao ngươi lại mang theo Đại Tráng đến đây?".
Chương Vân nhìn thấy hai đứa nhỏ đã chạy đi chơi, liền bảo Thường Quyên vào nhà chính ngồi, đem Niếp Niếp đặt ngồi trên đầu gối, rồi gắp miếng bánh cao hoa quế trong bát ở một bên ra đút cho bé ăn, một bên miệng hỏi về Thường Quyên.
"Vốn là ta muốn tìm Hưng Tử nhà ngươi, nhờ hắn đọc hộ cho ta lá thư, ta chỉ đọc biết được một số chữ, còn có nhiều chữ không nhận ra được, cho nên sau khi đến thì mới biết hắn đã đi trên trấn cùng với phu tử, nói là đi đến y quán của tiểu đại phu, khi y quán khai trương vào tháng trước, chân của phu tử đau nhức không đi được, bây giờ đã tốt hơn rồi nên gọi Hưng Tử cùng đi chúc mừng".
Thường Quyên miệng nói chuyện, rồi đưa lá thư trong tay đi qua..
"Đông Tử nhà ngươi cũng không ở nhà sao? Hắn cũng đã đọc sách ở học đường, ngươi có thể đưa cho hắn nhìn xem một cái coi".
Chương Vân cần lấy thư, miệng cười nói.
"Đông Tử nhà ta quá lười học, may ra học được nửa thùng nước thôi, nào đâu có được giống như Hưng Tử nhà ngươi, khắc khổ, chịu khó học tập, ngay cả phu tử cũng phải khen hắn rất nhiều lần rồi".
Nhắc đến Chương Hưng, Thường Quyên miệng đầy khen ngợi.
Chương Vân đương nhiên biết đệ đệ mình chăm chỉ chịu khó học hành như thế nào, cha nương và ông nội đều trông đợi vào hắn sẽ có tiền đồ, cho dù không dành được công danh thì chí ít sau này hắn cũng trở thành người có học vấn, ở phương diện này nàng rất đồng tình.
Nghe được người khác khen đệ đệ của mình, nụ cười trên mặt Chương Vân nở càng thêm sâu, cầm lấy bức thư trong tay, liếc nhìn một cái rồi nói:"Là Ngô Húc Lãng viết thư gửi đến?".
"Ừm, buổi sáng vừa đưa tới".
Thường Quyên trả lời, khoé miệng nở nụ cười ngọt ngào, Chương Vân xem ở trong mắt, cũng không biết là nên vui hay nên buồn vì nàng nữa.
Sau hai tháng nàng thành thân, thì Ngô Húc Lãng thi đậu tú tài, nhớ ngày đó, Thường Quyên vì hắn mà vui mừng không thôi, nhưng tròn lòng cũng rất buồn, khổ sở, cảm thấy bản thân càng ngày không xứng đôi với hắn, mà thời gian đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn không thể buông bỏ được hắn, vì đoạn tình đơn phương này, nàng đã đấu tranh với gia đình, vì hắn còn học biết thêm chữ, để có can đảm giao tiếp thông tin với hắn, cứ như vậy mà đã ba năm, Chương Vân đã làm nương của hai đứa nhỏ, còn bọn họ vẫn như cũ, chưa có nở hoa kết trái.
"Ta sợ có chút nhận sai một số chữ, ngươi cũng học được nhiều ở chỗ Hưng Tử, mau nhìn một cái cho ta đi, để xem trong thư viết những gì".
Trong khi Chương Vân đang nhớ lại trước đây, thì Thường Quyên nhịn không được thúc giục nàng, lúc này nàng mới thu hồi hoài niệm lại, cầm lá thư lên đọc.
Thư còn chưa có đọc xong, Chương Vân đã kích động cầm lấy tay Thường Quyên hét lớn:"Tiểu Quyên, lần này thi Hương yết bảng, Ngô Húc Lãng đã đậu tiến sĩ".
Thường Quyên bị tin tức này là cho chấn động, choáng váng không biết phải nói như thế nào, nhưng Chương Vân kích động không chỉ có vậy, nàng lại nói tiếp:"Ngô Húc Lãng ở trong thư nói, hắn sẽ trở về để thay phu tử, sau này sẽ mãi dạy học trong học đường ở thôn chúng ta, chờ hắn sau khi trở về thì sẽ tới cửa cầu hôn, ngươi nghe thấy không, hắn nói đến nhà ngươi cầu hôn ngươi, muốn lấy ngươi làm vợ".
"Tên tiểu tử kia còn có lương tâm, Tiểu Quyên, muội cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi".
Thường Quyên còn chưa có phản ứng được lại, thì ngoài cửa đã có tiếng nói truyền vào, Chương Vân đảo mắt nhìn ra, thì thấy Thường Mãn đang kích động chạy vào nhà.
Thường Mãn vừa bước vào, liền đi đến bên cạnh Chương Vân, vươn tay muốn ôm con gái vào lòng, nhưng lại bị nàng vỗ một cái:"Chưa rửa tay, không cho ôm".
Trong lúc vợ chồng son liếc mắt đưa tình với nhau, Thường Quyên ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chộp lấy thư trong tay Chương Vân rồi bỏ chạy ra ngoài nhà.
"Tiểu Quyên, muội làm sao vậy, chạy đi đâu đây?".
Sự việc xảy ra đột ngột, Thường Mãn không chút suy nghĩ liền đuổi theo, miệng hét gọi.
"Đừng đuổi theo, để nàng yên tĩnh một lúc đi, nàng ấy luôn cho rằng bản thân là yêu đơn phương, đột nhiên được đáp trả lại, làm sao có thể không bối, không có việc gì đâu, chờ đến khi nàng bĩnh tĩnh trở lại thì chỉ có vui vẻ, hạnh phúc ".
Chương Vân vội cao giọng nói, nghe xong lời này, Thường Mãn liền dừng chân lại.
"Tiểu Quyên thật sự không dễ dàng gì, nàng dám chờ đợi ba năm, giờ thì tốt rồi, hai người cuối cùng cũng có thể tu thành chín quả".
Chương Vân bước ra khỏi nhà chính, đi đến bên người Thường Mãn, nhìn bóng lưng chạy đi của Thường Quyên, trong lòng dưng lên cỗ vui mừng, nhưng cũng thổn thức không thôi.
Thường Mãn trong lòng cũng có cảm giác không nói nên lời, vươn tay ôm lấy eo nàng, nghiêng đầu nhìn nàng: " Muốn nói không dễ dàng, e rằng không có ai khó khăn hơn ta đâu, lúc trước nàng nhiều lần từ chối ta, tim như chết lặng vậy, trong lòng luôn luôn nghĩ tới nàng, ngay cả ban đêm cũng không ngủ được, rồi bản thân ta cũng không ngờ rằng cuối cùng mình cũng có thể cưới nàng về làm vợ".
Những lời nói này khiến cho Chương Vân nhớ lại chuyện trước đây, nhớ tới hắn làm đủ mọi việc, bây giờ nhìn lại, Thường Mãn đối với nàng thật bướng bỉnh, điên cuồng, nếu không phải là hắn không chịu từ bỏ, e rằng nàng cũng không mở lòng với người này, suy cho cùng thì khoảng cách giữa hai thời đại là quá lớn, có thể vượt qua đó coi như là kỳ tích rồi.
"Bây giờ không phải là đều đã đi qua sao".
Chương Vân bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng ôm Niếp Niếp, nhẹ nhàng tựa đầu vào.
"Ừm, tất cả đã đi qua, có nàng, có Bảo Bảo, Niếp Niếp, làm nhiều như thế đều đáng giá cả".
Thường Mãn vươn tay kéo nàng và đứa nhỏ ôm vào lòng, nhớ lại quá khứ, rồi so với hiện tại, chủ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người trong lòng tràn đầy dịu dàng nhu tình mà vật nhỏ ôm trong lòng lại vặn vẹo chuyển động, vươn tay sờ sờ trên mặt của Thường Mãn, sờ soạng hai cái, rồi tát vào mặt của hắn cái bốp, Chương Vân cùng Thường Mãn đột nhiên bật cười.
"Đến đây, cha ôm".
Thường Mãn cười buông Chương Vân ra, vươn tay ra ôm Niếp Niếp, giơ nàng lên cao ngồi trên xổ mình, Niếp Niếp thấy thế thích thú cười khanh khách, tiếng cười ấy hấp dẫn hai đứa nhỏ Đại Tráng và Bảo Bảo đang chơi trong sân, rồi phi vèo cùng chạy đến.
"Cha, chơi cưỡi ngựa."
"Dượng, con cũng muốn."
Hai tiểu tử này không cam tâm, cũng muốn chơi như vậy, nhưng Thường Mãn lại cười tránh thoát, chọc cho hai tiểu tử phía sau đuổi theo hắn, cứ như thế, một lớn hai nhỏ vui đùa ầm ĩ nhau trong sân.
Chương Vân cười nhìn vài lần, rồi đi vào phòng bếp nấu cơm tối, cha nương chồng cũng chuẩn bị trở về rồi, nếu giờ không đi nấu sẽ làm chậm trễ bữa tối.
Ở trong phòng bếp bận rộn một lúc thì Thường Thiết Mộc, Thiệu thị từ ngoài đồng trở về, thấy Thường Mãn ở trong sân.
Thường Thiết Mộc liền hỏi Thường Mãn tình hình ở ruộng lúa nước, hôm nay một mình Thường Mãn đi ruộng lúa nước bên kia làm việc.
Trong ba năm qua, đồ dùng nhuộm màu cành lá hương bồ ở Đồn Điền thôn rất được ưu chuộng ở bên Thường Châu, cho nên các hộ gia đình trong thôn dựa vào cái này kiếm được không ít tiền.
Thường gia năm trước đã xây chuồng heo, nuôi heo, rồi cũng mua thêm được bốn mẫu ruộng nước, đầu năm nay trong sân cất xây dựng lên một ngôi nhà ngói mới để cho vợ chồng Thường Mãn ở, cuộc sống có thể nói là một năm so với một năm lại tốt hơn.
Hai cha con đang nói chuyện ở ngoài sân, Thiệu thị đi vào phòng bếp phụ giúp, đợi đến khi Thường Phú ở bên ngoài trở về, Thiệu thị bảo hắn dẫn Chương Tráng trở về, miễn cho người Chương gia lại ngồi chờ hắn về mới ăn cơm.
Khi Thường Phú dẫn Chương Tráng quay lại trở về thì còn cầm thêm một bát thịt heo kho do Chu thị nấu, nói rằng để cho chúng ta thêm đồ ăn.
Chương Vân cầm bát đặt lên bàn cơm, rồi những món ăn khác cũng được bưng lên bàn, sau đó cả nhà cùng nhau ngồi xuống quây quần ăn cơm tối.
Sau bữa tối, Chương Vân dọn dẹp bát đũa, nồi chảo, còn Thường Mãn chơi cùng bọn nhỏ, Thường Phú đầu năm đã vào học đường, nên sau khi ăn tối xong thì cầm chậu cát ra tập viết chữ.
Bây giờ đã vào thu nên thời tiết trở nên mát mẻ hơn, vì thế Thường Thiết Mộc và Thiệu thị liền đi nghỉ sớm.
Chờ sau khi Chương Vân thu dọn đồ đạc xong, cởi tạp dề, rửa mặt, bước ra phòng bếp, thì thấy Thường Phú vẫn đang còn luyện chữ, liền gọi bảo hắn đi nghỉ, hắn nghe lời buông đồ xuống, đi vào phòng bếp rửa mặt tay rồi về phòng đi ngủ.
Chương Vân thấy Thường Phú dừng tay đi nghỉ, thì đi đến sân sau, đẩy cửa phòng ngói mới bước vào, vừa mở cửa ra liền thấy trong phòng tối om, không thắp đèn dầu sáng.
"Sao không thắp đèn dầu." Chương Vân nương theo ánh trăng sáng từ ngoài cửa tràn vào, sờ lên bàn, muốn lấy đá lửa đốt đèn dầu, còn chưa kịp sờ đá lửa, chợt nghe tiếng cửa phòng khép lại, nàng vừa định lên tiếng thì sau lưng có một luồng gió đánh tới, kèm theo đó là một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nàng, nhấc cả người nàng lên khỏi mặt đất.
"Mãn Tử, đừng làm loạn nữa, đừng đánh thức bọn nhỏ..."Chương Vân giật mình, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấp giọng kêu.
Giọng còn chưa nói xong, thì toàn bộ cơ thể đã ngã nằm xuống giường, người ở phía sau nhào đến, đè lên người nàng.
Chương Vân chuẩn bị giãy dụa, trên mặt đã tràn đầy nụ hôn của Thường Mãn, hơi thở ấm áp bên tai, thấp giọng lẩm bẩm: "Bảo Bảo, Niếp Niếp được cha nương ôm đi rồi, đêm nay sẽ không có ai ở đây".
Nghe hắn nói như vậy, Chương Vân mới thở phào nhẹ nhõm, mà nàng đã sớm mất đi lý trí, nhiệt độ trên người sắp tan chảy mềm nhũn vì lưỡi của người nào đó hạ xuống, nhưng trên tay vẫn đẩy ra, miệng thở gấp nói:"Buông ra đi, ta không muốn nhanh như vậy lại mang thai nữa đâu".
Nếu không phải là Thường Mãn đối với nàng vĩnh viễn không đủ dục vọng, thì nàng cũng không ba năm ôm hai đứa con, mà lúc này các con còn nhỏ, nàng thực sự không muốn mang thai lần nữa, đến lúc đó làm thế nào để chăm sóc được con đây.
"Nàng còn nghĩ đến chuyện này, xem ra là ta làm việc còn chưa chăm chỉ nhỉ".
Thường Mãn âm thanh khàn khàn tràn nhập dục vọng nói bên tai nàng, rất nhanh quần áo trên người nàng được cởi bỏ, lửa nóng đôi môi phủ lên hai đỉnh đầu bông tuyết mềm mại, nhấm nháp, chà xát....đủ dạng các chiêu thức thực hiện trên người nàng, khiến nàng trâm luân thật sâu hoà cùng với hắn.
Vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời ban đêm như ẩn như hiện xấu hổ phải trốn trong bóng tối, rất nhanh ánh sánh dần dần biến mất, chỉ còn lại một gian phòng xuân cảnh diễm lệ.