Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Edit : Xíu
Năm nay so với năm trước, thời tiết quả thực xấu hơn rất nhiều, từ khi chợ mở cửa vào ngày 28 cuối tháng, trong ba ngày đã có hai ngày tuyết rơi, khiến cho gia đình Chương gia cũng chỉ có thể đi theo ba ngày bắt cá, hai ngày phơi võng, công việc sinh ý làm ngày được ngày không.
May mắn thay, việc sinh ý bán đậu phụ chiên vàng cùng đậu phụ mốc thối chiên cũng tốt giống như năm ngoái, tuy rằng ngày đi chợ ít đi, nhưng cũng bán sạch hai thùng đậu phụ chiên vàng giữa tháng 12 âm lịch, cộng thêm sáu bản đậu phụ mốc thối, cho nên nhà Chương gia kiếm được gần một lượng bạc, vì thế mọi người trong nhà cũng cảm thấy rất hài lòng rồi.
Tháng mười hai âm lịch năm trước, ngay cả ngày mồng tám cũng vội vàng đối phó cho qua vì quá bận rộn bán dầu trà, không có được nghỉ lễ tốt, năm nay vừa đúng dịp, ngày mồng bảy trời tuyết rơi dày nên người nhà Chương gia liền nhân cơ hội này để dụng tâm chuẩn bị lo liệu cho tốt ngày lễ mồng tám này.
Hai mẹ con Chu thị và Chương Vân đến ngày đã bắt đầu bận rộn lù bu công việc, phân công nhau chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn, Chương Vân lấy ra một lượng vừa gạo nếp rửa sạch, rồi để ráo nước, tiếp đó lấy đậu và quả vỏ cứng ít nước mấy ngày trước mua ở trên trấn đặt ra.
Chu thị đem ngâm hạt sen, đậu đỏ, ngân hạnh khô cho vào khi nấu cháo, táo đó phải giã nhỏ, hạt dẻ, óc chó, long nhãn, đậu phộng thì phải xử lý nhiều hơn, những thứ này rất rườm rà, kỳ công.
Hai mẹ con dùng tay bóc vỏ, đập vỏ, trong miệng còn không quên trò chuyện, chủ yếu là thảo luận về ngày tết nên ăn, làm món gì cho ngon, đây cũng được coi như là một việc thích thú để nói chuyện.
Cả một ngày trời, hai mẹ con bận rộn trong phòng bếp cũng không đi ra ngoài, mãi đến sau bữa cơm chiều tối hai mẹ con mới chuẩn bị xong xuôi tất cả nguyên liệu.
"Vân nhi, ở đây cũng sắp xong rồi, còn lại một chút này để nương làm cho, con nhanh đi vào nghỉ ngơi đi".
Chu thị thấy mọi thứ nên chuẩn bị đã chuẩn bị gần xong xuôi, vì thế xua tay bảo Chương Vân đi nghỉ, ban đêm lạnh lắm, nàng không muốn con gái đi theo mình trong trời lạnh này.
Chương Vân đồng ý, đi vào múc nước nóng đổ vào nồi trên bếp, rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ."Nương, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mệt mỏi." Chương Vân dùng nước nóng lau mặt, miệng cũng không quên quan tâm căn dặn đến Chu thị, một ngày bận rộn như vậy, quả thật rất mệt.
"Món cháo mồng tám này phải bắt đầu nấu vào buổi tối, đun lửa nhỏ trên bếp cho đến sáng mai, như vậy cháo mới chín tới đặc nhuyễn, vì thế, đêm nay không có cách nào nghỉ ngơi sớm được." Chu thị miệng hồi đáp, nhưng đầu vẫn cúi xuống không ngẩn lên, trong tay tiếp tục bận rộn, đem các loại đậu đã ngâm, bóc vỏ, hoa quả khô trộn vào gạo nếp, làm xong rồi mới bỏ trong nồi.
Chương Vân sau khi nghe xong thật sự cảm thấy Chu thị rất vất vả, nếu như sinh ra ở thời hiện đại, thì chỉ bỏ vào nồi nồi điện cắm lên mà hầm, xong để đó chui vào ổ chăn nằm trên giường ấm áp, không cần phải như bây giờ giữa trời lạnh như vậy mà còn phải thức ngồi canh lửa.
Nhưng nghĩ lại, Chương Vân cũng biết tầm quan trọng của ngày lễ mồng tám, đối với người cổ đại mà nói, thì ngày mồng tám là cửa ải đầu tiên của năm mới, cho nên không thể tuỳ ý qua loa được, vì vậy chỉ cảm thán trong lòng không thôi, còn miệng vẫn nói:"Nương, người cũng đừng làm một mình, con cùng nương phân công nhau ra canh lửa đi, nương nửa đêm trước, con nửa đêm sau đến sáng, như vậy thì sẽ không phải quá mệt mỏi".
"Không cần đâu, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi, ta với cha con đã thương lượng xong rồi, nửa đêm về sáng cha con sẽ dậy để canh lửa ".
Chu thị lập tức mở miệng từ chối, nói xong liền đi đến bếp, đêm tất cả các nguyên liệu đã trộn lẫn chuẩn bị xong đổ vào trong nồi, rồi múc nước đổ vào.
Sau khi múc nước đậy vung lại, Chu thị ngồi xổm trước cửa bếp lò để nhóm lửa, điều quan trọng nấu cháo hầm là phải kiểm soát độ nóng của lửa, lửa không được quá mạnh hoặc quá nhỏ, độ lửa phải thích hợp để ninh từ từ.
Đốt lửa cháy xong mấy lần, Chu thị mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Vân vẫn còn đứng ở đó, liền vội vàng giục: "Còn đứng đó làm gì nữa, mau đi nghỉ ngơi đi, cũng sắp đến ngày mừng năm mới rồi, đừng để để giống như năm trước lạnh rồi ốm ra đó".
Sau khi bị thúc giục một phen, Chương Vân cũng không ở lại nữa, đổ nước bẩn trong chậu gỗ ra rồi ôm tay bước ra khỏi bếp, nàng đi men theo từ dọc đường dưới mái hiên, hứng chịu gió lạnh, sương tuyết phả vào, nên nhanh chóng bước chân vào phòng, sau khi vào phòng liền lên giường chui nằm vào ổ chăn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy sớm, gió tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Chương Vân còn chưa đi vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cháo mồng tám thơm ngon đã nấu xong, nên nàng vội vàng chạy vào.
"Nương, cháo mồng tám đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mới được ăn ạ." Chương Vân chân trước vừa chạy đi vào, sau lưng Chương Hưng cũng chạy theo sau, miệng ồn ào kêu lên.
"Nhìn xem bộ dạng tham ăn của con kìa, hàng năm đều phải làm xong tế tổ, rồi đưa qua nhà Trụ Tử, mấy nhà hàng xóm khác, sau đó chúng ta mới có thể ăn, cái mày mà con cũng quên được à".
Chu thị đang ở trong bếp bận rộn cười nói.
"Chương Hưng vừa nghe vội nói:"Nhà tam oa tử để con đưa đi cho ạ".
"Con ấy, không phải là đi đưa cháo mồng tám mà là đi chơi thì có, mấy ngày nay phu tử cho nghỉ học, con chịu không ở nhà được thì có".
Chu thị cười trêu.
"Nương, được rồi, để cho con đưa đi đi".
Chương Hưng thấy Chu thị nói như vậy, liền chạy đến bên người nàng cọ cọ làm nũng, Chu thị cười đẩy hắn ra:"Con gấp cái gì, thì cũng phải chờ xong tế tổ mới có thể đưa đi được chứ".
"Cha và mọi người đang ở nhà chính dọn bàn thời, con phải đi giúp đỡ ngay đây".
Chương Hưng thấy nương đồng ý, miệng cười toe toét, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.
Chương Vân giúp đỡ Chu thị dọn cháo mồng tám để lên bàn thờ cúng tổ tiên, sau khi nấu xong, hai mẹ con bưng cháo đi đến nhà chính, nơi cả gia đình cùng nhau thờ cúng tổ tiên.
Sau khi cúng tổ tiên kết thúc, Chu thị vào bếp, bày tất cả các bình lọ đã rửa sạch vào buổi sáng, một bình được đổ đầy cháo mồng tám, đây là để tặng cho hàng xóm lánh giềng, bạn bè tốt, cái này cũng là phong tục dân gian của lễ ngày mồng tám.
Sau khi bỏ đầy xong tất cả các bình, một số thành viên trong nhà lần lượt mang bình đi đến hướng mấy nhà người thân quen biết, giao tình tốt, để đem chia sẻ cháo mồng tám cùng mọi người.
Đi một vòng trong thôn những nhà nên đưa tặng đã đưa tặng, Chương Trình, Chương Hưng nửa đường đi đã bị người gọi đi chơi, Chương Liên Căn thì bị mấy ông bạn già giữ lại đưa đi uống mấy chén rượu, Chương Hữu Khánh cũng có người giữ lại, nhưng hắn đều từ chối, cùng Chu thị và Chương Vân một đường đi đến Thường gia.
Chương Vân ôm chiếc nồi đất theo cha nương ra khỏi nhà Thường Quyên và đi đến nhà bên cách vạch, lần này gia đình Chương gia đưa cháo mồng tám đến nhà Thường Mãn là nhà cuối cùng.
"Thiết Mộc, có ở nhà không?".
Chương Hữu Khánh bước chân lên bậc thang cất tiếng gọi, rất nhanh liền thấy Thiệu thị cầm ô dù giấy từ trong sân đi ra, nhìn thấy nhà bọn họ lập tức tươi cười, bước chân đi nhanh đến tiếp đón, chào hỏi:"Là cha Vân nhi, nương Vân nhi sao, mau, mau vào nhà ngồi đi".
Chương Hữu Khánh và Chu thị liền sải bước vào sân, Chương Vân một đường đi theo sau bọn họ, Thiệu thị vội đưa họ vào nhà chính, miệng còn không quên nói:"Thật là không đúng dịp rồi, cha bọn nhỏ vừa mới đi ra ngoài, đến nhà đại ca chàng ấy, mọi người ngồi đi, chàng ấy một lúc liền trở về thôi".
"Hôm nay là mồng tám thánh mười hai, chúng ta cũng không có thứ gì tốt, nên ở nhà nấu chút cháo mồng tám, coi như ngày lễ đem chia sẻ cùng mọi người, ngươi nhưng đừng ghét bỏ nhé".
Sau khi ngồi xuống nhà chính, Chu thị cười mở miệng, Chương Vân vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi qua đưa nồi đất trong tay.
Thiệu thị trước nay tính tình luôn thẳng thắn, cho nên cũng không nhún nhường, cười tiếp nhận:" Nương Vân nhi, sao lại nói như vậy, ngày mồng tám ăn cháo mồng tám, là điều thích hợp nhất, sao lại có thể ghét bỏ được chứ".
Nói xong câu này, lại nói tiếp:"Chúng ta thật đúng là nghĩ giống nhau, ta vừa rồi còn nói với cha bọn nhỏ, chờ hắn từ nhà đại ca trở về, liền mang cháo mồng tám đi đến nhà các ngươi, mà lúc này đây, các ngươi đã ở đây rồi".
Trước đó mấy ngày, vì tính tình nóng giận của Chương Liên Căn mà hai gia đình có phần ngượng ngùng, nhưng bây giờ mưa tạnh trời trong, hai nhà đều nghĩ đến việc muốn thân cận gần nhau hơn, để sau này cũng dễ dàng hoà hợp chung sống.
Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ này, nên Chương Hữu Khánh với Chu thị mới đến đây, Thiệu thị cũng không xem như người ngoài, thân thiện, dễ gần, mọi người ngồi ở nhà chính cười nói tán gẫu, làm cho bầu không khí trở nên hoà thận vui vẻ.
"Ôi, Hữu Khánh đến à".
Mọi người đang nói chuyện thì Thường Thiết Mộc đã trở về, nghe được trong nhà chính có tiếng nói chuyện, nên không kịp cởi áo khoác, mũ mà đi đến cửa nhà chính nhìn xem, thấy là bọn họ, vội vàng đi đến dưới mái hiên, một bên cười hỏi, một bên đồng thời cởi bỏ mũ, áo khoác ngoài ra.
"Cha bọn nhỏ, cha nương Vân nhi đã ở đây một hồi rồi, bọn họ còn đặc biệt đưa cháo mồng tám đến đây nữa".
Thiệu thị vội đứng dậy, đi qua cầm áo khoác, mũ cười nói.
Thường Thiết Mộc đi mấy bước vào nhà chính, cười lớn tiếng:"Vợ ta vừa rồi cũng căn dặn, bảo ta trở về sớm một chút rồi đưa cháo mồng tám qua nhà các ngươi, nào đâu biết rằng, các ngươi lại đến sớm hơn một bước".
"Chúng ta đưa tới trước, với nhà ngươi đưa tới trước thì có gì khác nhau đâu, Thiết Mộc, nhà Thiết Mộc, các ngươi đừng khách sáo".
Chu thị cười nói trả lời.
Ngay khi Thường Thiết Mộc nghe vậy, hắn dừng một chút rồi cười lớn hơn, miệng cung nói tiếp:"Đúng, đúng, tất cả đều giống nhau, chúng ta sau này sẽ không phải là người một nhà cả sao".
Lời nói này rất là rõ ràng, nhưng cũng là sự thật, khiến cho tất cả mọi người trong nhà chính đều bật cười, rồi đem ánh mắt đổ dồn nhìn về phía Chương Vân, điều này làm cho mặt nàng nhất thời đỏ lên, vội cúi mặt xuống, quay mặt sang bên cạnh.
Dù sao những người ở đây đều là trưởng bối, nên cũng không nhiều lời đùa chọc đến vãn bối, vì vậy sau khi cười một hồi liền không nói nữa, ngược lại là Chu thị mở miệng tiếp lời nói:"Thiết Mộc, nhà Thiết Mộc, Mãn tử nhà ngươi vừa đi, cũng đã được mấy ngày rồi nhỉ, hắn trước khi đi có nói lúc nào thì trở về không?".
"Hắn không nói bao lâu thì trở về, chỉ nói sẽ nhanh chóng quay về, lúc này cũng được hơn mười ngày rồi, rất nhanh sẽ trở về thôi".
Thiệu thị cười nói đáp lời.
"Mắt thấy sắp đến tết rồi, trời lúc này lại đổ tuyết, Mãn tử lần này đi là chịu nhiều khổ lắm, vẫn là hy vọng hắn mau trở về, đến lúc đó thì cả nhà mới yên tâm được".
Hai nhà đã nói muốn đính thân, Thường Mãn nói như thế nào cũng là con rể tương lai, Chu thị lúc nhớ tới mấy ngày tuyết rơi này, nghĩ hắn một mình bôn ba đi xa như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Đúng vậy, nương bọn nhỏ nói rất đúng, có thể trở về sớm thì người nhà mới yên tâm chuẩn bị đón năm mới".
Chương Hữu Khánh ở bên cạnh gật đầu đồng ý nói.
Thiệu thị và Thường Thiết Mộc tất nhiên là nhớ thương đến con trai họ nhất, nhưng họ cũng rất vui khi thấy nhà thông gia tương lai cũng quan tâm đến con mình như vậy.
"Làm phiền các ngươi phải lo lắng rồi, chờ hắn trở về, ta sẽ bảo hắn đến báo bình an ngay lập tức, đến lúc đó mọi người cũng có thể yên tâm".
Thiệu thị vội cười nói.
"Mãn Tử lớn tuổi rồi, ra ngoài rèn luyện nhiều hơn là điều tốt, đến lúc đó thành gia thì cũng có thể đảm đương, trách nhiệm cho gia đình, mà hắn đi Thường Châu cũng nhiều lần rồi, các ngươi không cần phải lo lắng đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, qua hai ngày nữa hẳn là về đến nhà".
Thường Thiết Mộc lúc này cũng mở miệng, theo từ trong lời nói vẫn có thể thấy được, ông ấy rất ủng hộ con trai mình đi ra ngoài thường xuyên.
Chương Vân từ lâu đến giờ luôn yên lặng chờ đợi, lắng nghe, nghe xong những lời này, không khỏi ngẩng đầu ngước mắt nhìn Thường Thiết Mộc cẩn thận một chút, nhìn gương mặt đã chịu đựng trải qua bao phong sương nắng gió của hắn, trong lòng có chút khâm phục, ở một nơi thôn quê hẻo lánh như vậy, thật hiếm người có ý tưởng này.
Chương Hữu Khánh và Chu thị cũng được coi là những người linh hoạt, nghe những gì Thường Thiết Mộc nói, tất cả đều gật đầu đồng ý, một lúc sau, mọi người ngừng nói chuyện này lại, tán gẫu một chút việc nhà hằng ngày.
"Cha bọn nhỏ, chàng ở đây nói chuyện với mọi người, ta bưng cháo mồng tám xuống bếp cất".
Thiệu thị cười nói đứng lên, sau đó cầm lấy nồi đất đi ra ngoài nhà chính.
Chương Vân ở trong nhà chính cũng không có chuyện gì để nói nên liền đứng dậy, nói với mọi người một tiếng rồi đi theo Thiệu thị vào phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Thiệu thị lấy nồi đất của nhà mình ra, đổ cháo mồng tám nhà Chương Vân vào, rửa sạch để lát nữa mọi người có thể mang về.
Thiệu thị vừa đổ cháo, vừa nói trong miệng: "Trước đây, Mãn tử rất thích ăn cháo mồng tám, lúc nào hắn cũng ăn hết nửa nồi cháo, không biết năm nay có được ăn hay không."
"Dạ, không biết hắn có được ăn cháo mồng tám hay không".
Chương Vân đứng ở bên cạnh, nghe Thiệu thị nói xong lời này, trong lòng không khỏi nhớ hắn liền nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp.
Tuyết trên trời lần lượt rơi xuống, phủ lên tất cả những ngôi nhà tranh một lớp tuyết trắng, nhìn bông tuyết rơi, suy nghĩ của Chương Vân dần dần bay đi, tựa như đã trôi dạt qua ngàn sông núi, bay về phía bên người hắn.
.
Không biết ngày mồng tám này hắn có tốt......!
Năm nay so với năm trước, thời tiết quả thực xấu hơn rất nhiều, từ khi chợ mở cửa vào ngày 28 cuối tháng, trong ba ngày đã có hai ngày tuyết rơi, khiến cho gia đình Chương gia cũng chỉ có thể đi theo ba ngày bắt cá, hai ngày phơi võng, công việc sinh ý làm ngày được ngày không.
May mắn thay, việc sinh ý bán đậu phụ chiên vàng cùng đậu phụ mốc thối chiên cũng tốt giống như năm ngoái, tuy rằng ngày đi chợ ít đi, nhưng cũng bán sạch hai thùng đậu phụ chiên vàng giữa tháng 12 âm lịch, cộng thêm sáu bản đậu phụ mốc thối, cho nên nhà Chương gia kiếm được gần một lượng bạc, vì thế mọi người trong nhà cũng cảm thấy rất hài lòng rồi.
Tháng mười hai âm lịch năm trước, ngay cả ngày mồng tám cũng vội vàng đối phó cho qua vì quá bận rộn bán dầu trà, không có được nghỉ lễ tốt, năm nay vừa đúng dịp, ngày mồng bảy trời tuyết rơi dày nên người nhà Chương gia liền nhân cơ hội này để dụng tâm chuẩn bị lo liệu cho tốt ngày lễ mồng tám này.
Hai mẹ con Chu thị và Chương Vân đến ngày đã bắt đầu bận rộn lù bu công việc, phân công nhau chuẩn bị các loại nguyên liệu nấu ăn, Chương Vân lấy ra một lượng vừa gạo nếp rửa sạch, rồi để ráo nước, tiếp đó lấy đậu và quả vỏ cứng ít nước mấy ngày trước mua ở trên trấn đặt ra.
Chu thị đem ngâm hạt sen, đậu đỏ, ngân hạnh khô cho vào khi nấu cháo, táo đó phải giã nhỏ, hạt dẻ, óc chó, long nhãn, đậu phộng thì phải xử lý nhiều hơn, những thứ này rất rườm rà, kỳ công.
Hai mẹ con dùng tay bóc vỏ, đập vỏ, trong miệng còn không quên trò chuyện, chủ yếu là thảo luận về ngày tết nên ăn, làm món gì cho ngon, đây cũng được coi như là một việc thích thú để nói chuyện.
Cả một ngày trời, hai mẹ con bận rộn trong phòng bếp cũng không đi ra ngoài, mãi đến sau bữa cơm chiều tối hai mẹ con mới chuẩn bị xong xuôi tất cả nguyên liệu.
"Vân nhi, ở đây cũng sắp xong rồi, còn lại một chút này để nương làm cho, con nhanh đi vào nghỉ ngơi đi".
Chu thị thấy mọi thứ nên chuẩn bị đã chuẩn bị gần xong xuôi, vì thế xua tay bảo Chương Vân đi nghỉ, ban đêm lạnh lắm, nàng không muốn con gái đi theo mình trong trời lạnh này.
Chương Vân đồng ý, đi vào múc nước nóng đổ vào nồi trên bếp, rửa mặt xong liền chuẩn bị nghỉ."Nương, người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mệt mỏi." Chương Vân dùng nước nóng lau mặt, miệng cũng không quên quan tâm căn dặn đến Chu thị, một ngày bận rộn như vậy, quả thật rất mệt.
"Món cháo mồng tám này phải bắt đầu nấu vào buổi tối, đun lửa nhỏ trên bếp cho đến sáng mai, như vậy cháo mới chín tới đặc nhuyễn, vì thế, đêm nay không có cách nào nghỉ ngơi sớm được." Chu thị miệng hồi đáp, nhưng đầu vẫn cúi xuống không ngẩn lên, trong tay tiếp tục bận rộn, đem các loại đậu đã ngâm, bóc vỏ, hoa quả khô trộn vào gạo nếp, làm xong rồi mới bỏ trong nồi.
Chương Vân sau khi nghe xong thật sự cảm thấy Chu thị rất vất vả, nếu như sinh ra ở thời hiện đại, thì chỉ bỏ vào nồi nồi điện cắm lên mà hầm, xong để đó chui vào ổ chăn nằm trên giường ấm áp, không cần phải như bây giờ giữa trời lạnh như vậy mà còn phải thức ngồi canh lửa.
Nhưng nghĩ lại, Chương Vân cũng biết tầm quan trọng của ngày lễ mồng tám, đối với người cổ đại mà nói, thì ngày mồng tám là cửa ải đầu tiên của năm mới, cho nên không thể tuỳ ý qua loa được, vì vậy chỉ cảm thán trong lòng không thôi, còn miệng vẫn nói:"Nương, người cũng đừng làm một mình, con cùng nương phân công nhau ra canh lửa đi, nương nửa đêm trước, con nửa đêm sau đến sáng, như vậy thì sẽ không phải quá mệt mỏi".
"Không cần đâu, con cứ về phòng nghỉ ngơi đi, ta với cha con đã thương lượng xong rồi, nửa đêm về sáng cha con sẽ dậy để canh lửa ".
Chu thị lập tức mở miệng từ chối, nói xong liền đi đến bếp, đêm tất cả các nguyên liệu đã trộn lẫn chuẩn bị xong đổ vào trong nồi, rồi múc nước đổ vào.
Sau khi múc nước đậy vung lại, Chu thị ngồi xổm trước cửa bếp lò để nhóm lửa, điều quan trọng nấu cháo hầm là phải kiểm soát độ nóng của lửa, lửa không được quá mạnh hoặc quá nhỏ, độ lửa phải thích hợp để ninh từ từ.
Đốt lửa cháy xong mấy lần, Chu thị mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chương Vân vẫn còn đứng ở đó, liền vội vàng giục: "Còn đứng đó làm gì nữa, mau đi nghỉ ngơi đi, cũng sắp đến ngày mừng năm mới rồi, đừng để để giống như năm trước lạnh rồi ốm ra đó".
Sau khi bị thúc giục một phen, Chương Vân cũng không ở lại nữa, đổ nước bẩn trong chậu gỗ ra rồi ôm tay bước ra khỏi bếp, nàng đi men theo từ dọc đường dưới mái hiên, hứng chịu gió lạnh, sương tuyết phả vào, nên nhanh chóng bước chân vào phòng, sau khi vào phòng liền lên giường chui nằm vào ổ chăn ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau thức dậy sớm, gió tuyết vẫn chưa ngừng rơi, Chương Vân còn chưa đi vào phòng bếp đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, cháo mồng tám thơm ngon đã nấu xong, nên nàng vội vàng chạy vào.
"Nương, cháo mồng tám đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mới được ăn ạ." Chương Vân chân trước vừa chạy đi vào, sau lưng Chương Hưng cũng chạy theo sau, miệng ồn ào kêu lên.
"Nhìn xem bộ dạng tham ăn của con kìa, hàng năm đều phải làm xong tế tổ, rồi đưa qua nhà Trụ Tử, mấy nhà hàng xóm khác, sau đó chúng ta mới có thể ăn, cái mày mà con cũng quên được à".
Chu thị đang ở trong bếp bận rộn cười nói.
"Chương Hưng vừa nghe vội nói:"Nhà tam oa tử để con đưa đi cho ạ".
"Con ấy, không phải là đi đưa cháo mồng tám mà là đi chơi thì có, mấy ngày nay phu tử cho nghỉ học, con chịu không ở nhà được thì có".
Chu thị cười trêu.
"Nương, được rồi, để cho con đưa đi đi".
Chương Hưng thấy Chu thị nói như vậy, liền chạy đến bên người nàng cọ cọ làm nũng, Chu thị cười đẩy hắn ra:"Con gấp cái gì, thì cũng phải chờ xong tế tổ mới có thể đưa đi được chứ".
"Cha và mọi người đang ở nhà chính dọn bàn thời, con phải đi giúp đỡ ngay đây".
Chương Hưng thấy nương đồng ý, miệng cười toe toét, xoay người chạy ra khỏi phòng bếp.
Chương Vân giúp đỡ Chu thị dọn cháo mồng tám để lên bàn thờ cúng tổ tiên, sau khi nấu xong, hai mẹ con bưng cháo đi đến nhà chính, nơi cả gia đình cùng nhau thờ cúng tổ tiên.
Sau khi cúng tổ tiên kết thúc, Chu thị vào bếp, bày tất cả các bình lọ đã rửa sạch vào buổi sáng, một bình được đổ đầy cháo mồng tám, đây là để tặng cho hàng xóm lánh giềng, bạn bè tốt, cái này cũng là phong tục dân gian của lễ ngày mồng tám.
Sau khi bỏ đầy xong tất cả các bình, một số thành viên trong nhà lần lượt mang bình đi đến hướng mấy nhà người thân quen biết, giao tình tốt, để đem chia sẻ cháo mồng tám cùng mọi người.
Đi một vòng trong thôn những nhà nên đưa tặng đã đưa tặng, Chương Trình, Chương Hưng nửa đường đi đã bị người gọi đi chơi, Chương Liên Căn thì bị mấy ông bạn già giữ lại đưa đi uống mấy chén rượu, Chương Hữu Khánh cũng có người giữ lại, nhưng hắn đều từ chối, cùng Chu thị và Chương Vân một đường đi đến Thường gia.
Chương Vân ôm chiếc nồi đất theo cha nương ra khỏi nhà Thường Quyên và đi đến nhà bên cách vạch, lần này gia đình Chương gia đưa cháo mồng tám đến nhà Thường Mãn là nhà cuối cùng.
"Thiết Mộc, có ở nhà không?".
Chương Hữu Khánh bước chân lên bậc thang cất tiếng gọi, rất nhanh liền thấy Thiệu thị cầm ô dù giấy từ trong sân đi ra, nhìn thấy nhà bọn họ lập tức tươi cười, bước chân đi nhanh đến tiếp đón, chào hỏi:"Là cha Vân nhi, nương Vân nhi sao, mau, mau vào nhà ngồi đi".
Chương Hữu Khánh và Chu thị liền sải bước vào sân, Chương Vân một đường đi theo sau bọn họ, Thiệu thị vội đưa họ vào nhà chính, miệng còn không quên nói:"Thật là không đúng dịp rồi, cha bọn nhỏ vừa mới đi ra ngoài, đến nhà đại ca chàng ấy, mọi người ngồi đi, chàng ấy một lúc liền trở về thôi".
"Hôm nay là mồng tám thánh mười hai, chúng ta cũng không có thứ gì tốt, nên ở nhà nấu chút cháo mồng tám, coi như ngày lễ đem chia sẻ cùng mọi người, ngươi nhưng đừng ghét bỏ nhé".
Sau khi ngồi xuống nhà chính, Chu thị cười mở miệng, Chương Vân vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi qua đưa nồi đất trong tay.
Thiệu thị trước nay tính tình luôn thẳng thắn, cho nên cũng không nhún nhường, cười tiếp nhận:" Nương Vân nhi, sao lại nói như vậy, ngày mồng tám ăn cháo mồng tám, là điều thích hợp nhất, sao lại có thể ghét bỏ được chứ".
Nói xong câu này, lại nói tiếp:"Chúng ta thật đúng là nghĩ giống nhau, ta vừa rồi còn nói với cha bọn nhỏ, chờ hắn từ nhà đại ca trở về, liền mang cháo mồng tám đi đến nhà các ngươi, mà lúc này đây, các ngươi đã ở đây rồi".
Trước đó mấy ngày, vì tính tình nóng giận của Chương Liên Căn mà hai gia đình có phần ngượng ngùng, nhưng bây giờ mưa tạnh trời trong, hai nhà đều nghĩ đến việc muốn thân cận gần nhau hơn, để sau này cũng dễ dàng hoà hợp chung sống.
Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ này, nên Chương Hữu Khánh với Chu thị mới đến đây, Thiệu thị cũng không xem như người ngoài, thân thiện, dễ gần, mọi người ngồi ở nhà chính cười nói tán gẫu, làm cho bầu không khí trở nên hoà thận vui vẻ.
"Ôi, Hữu Khánh đến à".
Mọi người đang nói chuyện thì Thường Thiết Mộc đã trở về, nghe được trong nhà chính có tiếng nói chuyện, nên không kịp cởi áo khoác, mũ mà đi đến cửa nhà chính nhìn xem, thấy là bọn họ, vội vàng đi đến dưới mái hiên, một bên cười hỏi, một bên đồng thời cởi bỏ mũ, áo khoác ngoài ra.
"Cha bọn nhỏ, cha nương Vân nhi đã ở đây một hồi rồi, bọn họ còn đặc biệt đưa cháo mồng tám đến đây nữa".
Thiệu thị vội đứng dậy, đi qua cầm áo khoác, mũ cười nói.
Thường Thiết Mộc đi mấy bước vào nhà chính, cười lớn tiếng:"Vợ ta vừa rồi cũng căn dặn, bảo ta trở về sớm một chút rồi đưa cháo mồng tám qua nhà các ngươi, nào đâu biết rằng, các ngươi lại đến sớm hơn một bước".
"Chúng ta đưa tới trước, với nhà ngươi đưa tới trước thì có gì khác nhau đâu, Thiết Mộc, nhà Thiết Mộc, các ngươi đừng khách sáo".
Chu thị cười nói trả lời.
Ngay khi Thường Thiết Mộc nghe vậy, hắn dừng một chút rồi cười lớn hơn, miệng cung nói tiếp:"Đúng, đúng, tất cả đều giống nhau, chúng ta sau này sẽ không phải là người một nhà cả sao".
Lời nói này rất là rõ ràng, nhưng cũng là sự thật, khiến cho tất cả mọi người trong nhà chính đều bật cười, rồi đem ánh mắt đổ dồn nhìn về phía Chương Vân, điều này làm cho mặt nàng nhất thời đỏ lên, vội cúi mặt xuống, quay mặt sang bên cạnh.
Dù sao những người ở đây đều là trưởng bối, nên cũng không nhiều lời đùa chọc đến vãn bối, vì vậy sau khi cười một hồi liền không nói nữa, ngược lại là Chu thị mở miệng tiếp lời nói:"Thiết Mộc, nhà Thiết Mộc, Mãn tử nhà ngươi vừa đi, cũng đã được mấy ngày rồi nhỉ, hắn trước khi đi có nói lúc nào thì trở về không?".
"Hắn không nói bao lâu thì trở về, chỉ nói sẽ nhanh chóng quay về, lúc này cũng được hơn mười ngày rồi, rất nhanh sẽ trở về thôi".
Thiệu thị cười nói đáp lời.
"Mắt thấy sắp đến tết rồi, trời lúc này lại đổ tuyết, Mãn tử lần này đi là chịu nhiều khổ lắm, vẫn là hy vọng hắn mau trở về, đến lúc đó thì cả nhà mới yên tâm được".
Hai nhà đã nói muốn đính thân, Thường Mãn nói như thế nào cũng là con rể tương lai, Chu thị lúc nhớ tới mấy ngày tuyết rơi này, nghĩ hắn một mình bôn ba đi xa như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
"Đúng vậy, nương bọn nhỏ nói rất đúng, có thể trở về sớm thì người nhà mới yên tâm chuẩn bị đón năm mới".
Chương Hữu Khánh ở bên cạnh gật đầu đồng ý nói.
Thiệu thị và Thường Thiết Mộc tất nhiên là nhớ thương đến con trai họ nhất, nhưng họ cũng rất vui khi thấy nhà thông gia tương lai cũng quan tâm đến con mình như vậy.
"Làm phiền các ngươi phải lo lắng rồi, chờ hắn trở về, ta sẽ bảo hắn đến báo bình an ngay lập tức, đến lúc đó mọi người cũng có thể yên tâm".
Thiệu thị vội cười nói.
"Mãn Tử lớn tuổi rồi, ra ngoài rèn luyện nhiều hơn là điều tốt, đến lúc đó thành gia thì cũng có thể đảm đương, trách nhiệm cho gia đình, mà hắn đi Thường Châu cũng nhiều lần rồi, các ngươi không cần phải lo lắng đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, qua hai ngày nữa hẳn là về đến nhà".
Thường Thiết Mộc lúc này cũng mở miệng, theo từ trong lời nói vẫn có thể thấy được, ông ấy rất ủng hộ con trai mình đi ra ngoài thường xuyên.
Chương Vân từ lâu đến giờ luôn yên lặng chờ đợi, lắng nghe, nghe xong những lời này, không khỏi ngẩng đầu ngước mắt nhìn Thường Thiết Mộc cẩn thận một chút, nhìn gương mặt đã chịu đựng trải qua bao phong sương nắng gió của hắn, trong lòng có chút khâm phục, ở một nơi thôn quê hẻo lánh như vậy, thật hiếm người có ý tưởng này.
Chương Hữu Khánh và Chu thị cũng được coi là những người linh hoạt, nghe những gì Thường Thiết Mộc nói, tất cả đều gật đầu đồng ý, một lúc sau, mọi người ngừng nói chuyện này lại, tán gẫu một chút việc nhà hằng ngày.
"Cha bọn nhỏ, chàng ở đây nói chuyện với mọi người, ta bưng cháo mồng tám xuống bếp cất".
Thiệu thị cười nói đứng lên, sau đó cầm lấy nồi đất đi ra ngoài nhà chính.
Chương Vân ở trong nhà chính cũng không có chuyện gì để nói nên liền đứng dậy, nói với mọi người một tiếng rồi đi theo Thiệu thị vào phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Thiệu thị lấy nồi đất của nhà mình ra, đổ cháo mồng tám nhà Chương Vân vào, rửa sạch để lát nữa mọi người có thể mang về.
Thiệu thị vừa đổ cháo, vừa nói trong miệng: "Trước đây, Mãn tử rất thích ăn cháo mồng tám, lúc nào hắn cũng ăn hết nửa nồi cháo, không biết năm nay có được ăn hay không."
"Dạ, không biết hắn có được ăn cháo mồng tám hay không".
Chương Vân đứng ở bên cạnh, nghe Thiệu thị nói xong lời này, trong lòng không khỏi nhớ hắn liền nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bếp.
Tuyết trên trời lần lượt rơi xuống, phủ lên tất cả những ngôi nhà tranh một lớp tuyết trắng, nhìn bông tuyết rơi, suy nghĩ của Chương Vân dần dần bay đi, tựa như đã trôi dạt qua ngàn sông núi, bay về phía bên người hắn.
.
Không biết ngày mồng tám này hắn có tốt......!