Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Edit: Xíu
Chương Trình sau khi nghe ý kiến này, liền nói rất tốt, Chương Vân thấy đại ca đồng ý, lập tức bắt tay vào chuẩn bị, đợi đến lúc Chương Hữu Khánh trở về liền kéo lên núi, nói đi chặt khúc tre làm đồ đựng.
Chương Hữu Khánh cũng không phản đối, cầm theo một cái đao đi lên núi, sau khi chặt cả một cây tre, hai cha con kéo về nhà.
Có được cây tre, Chương Vân liền đem ý tưởng của mình nói cho Chương Hữu Khánh được biết, nàng là chuẩn bị ống tre để đựng dầu trà.
Bán dầu trà không giống như dụng cụ cành lá hương bồ, chỉ cần cầm đi trên tay là được, dầu trà dù sao cũng là đồ ăn, cho nên phải cho người khác ăn thử qua, coi như là thực phẩm ăn thử, trong nhà cũng không có nhiều nên chỉ làm một vài ống tre nhỏ, ước chừng phải mất một vài cân dầu trà đưa đến tặng ăn thử, vì vậy nghĩ đã cảm thấy rất tiếc, nhưng không thể không làm như được.
Chương Hữu Khánh nghe xong tất nhiên là đồng ý, đêm đó liền bắt đầu cưa cây tre ra từng khúc, phải mất hai đếm mới làm được hơn chục ống tre đơn giản.
Chương Vân sau khi đem tất cả ống tre rửa sạch để ráo nước, rồi đem dầu thừa trong nhà còn lại lấy ra, cho vào các ống tre, xong dùng nút bịt kín đặc biệt của Chương Hữu Khánh chế tạo ra, sau kho bịt kín lại thì lấy dải vải buộc trên ống tre để tiện cầm trên tay.
Sau khi chuẩn bị xong ống tre dầu trà , Chương Trình cũng đã sắp xếp ổn thoả, cũng đã liên hệ với mấy chàng trai cùng đi chuyến Thường Châu.
Sáng sớm hôm sau, Chương Trình thu dọn đồ dùng cành lá hương bồ cùng ống tre đựng dầu trà đi ra ngoài sân, Chương Vân cũng đi theo đại ca, giúp đỡ cầm lấy một số đồ dùng, rồi tiễn hắn ra cửa thôn, nhận tiện để tham gia náo nhiệt vui vẻ.
Chương Vân vừa đi ra cửa liền nghĩ tới cái gì, quay đầu vào sân hét lớn: "Hưng Tử, đệ cũng nên đi học đường rồi, chúng ta cùng nhau đi luôn."
Chương Hưng nghe thấy tiếng hô, chạy ra trong sân ra tới trước mặt nàng, đưa tay cầm một ít đồ dùng, cùng nhau đi ra ngoài sân, vừa đi vừa nói: "Đại tỷ, phu tử nói hôm nay sẽ nghỉ học một ngày, ngày mai lại đi học đường".
"Vậy đệ tại sao còn đi theo." Chương Vân nghe vậy liền ngừng lại, trong miệng hỏi.
Chương Hưng lại lôi kéo nàng đi đến cười nói: "Tỷ, tỷ có thể đi góp vui, sao đệ lại không được tham gia vui vẻ một lát được chứ, đợi lát nữa hai tỷ muội chúng ta cùng nhau về luôn".
Chương Vân cười chọc trán hắn, thôi kệ, cứ để cho hắn đi theo, nên ba huynh muội cùng nhau hướng cửa thôn mà đi.
Ba người còn chưa tới cửa thôn, ngay tại con đường nhỏ ngoài học đường đã nhìn thấy hai ông cháu Ngô phu tử, Ngô Húc Lãng ở một bên, cẩn thận đỡ ông mình bước đi chậm rãi từng bước.
"Phu tử".
Ba huynh muội từ xa đã gọi lên, Ngô phu tử nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, lập tức cười nói:"Bọn trẻ à, mấy đứa đi đâu vậy?".
"Phu tử, đại ca chuẩn bị đi thị trấn, chúng cháu là đi tiễn đưa".
Chương Vân cười đáp, Ngô phu tử nghe vậy mới sảng khoái cười lớn tiếng nói: " Vậy Chàng trai có bằng lòng đưa lão già ta đi cùng một đoạn đường không? ".
Ngô Húc Lãng nghe vậy, khẩn trương lo lắng nói: "Ông nội, chân ông vừa mới tháo ván nẹp, làm sao có thể đi đường dài được?"
Ngô phu tử cười xua tay nói:"Từ khi bỏ tấm ván nẹp ra thì đã khỏi rồi, Lâm đại phu cùng tiểu đại phu cũng nói là nên đi bộ nhiều một chút, ta đã lâu không đi ra ngoài vài bước, vừa vặn hôm nay không cần dạy học, thuận tiện đi lên trấn trên dạo quanh một vòng".
Ngô Húc Lãng sao có thể yên tâm được, đang định khuyên bảo tiếp thì Ngô phu tử đã bắt đầu đi về phía trước, làm hắn sợ tới mức vội vàng đi lên ngăn cản.
Lúc ông cháu hi người đang giằng co, Thường Trụ, Thường Lượng mang theo đồ dụng cụ đi tới, hai người bọn họ lần trước cùng nhau đi Thường Châu, thấy tình hình này, liền đi lên dừng bước.
"Không bằng cháu đem một chiếc xe đẩy cút kít đến, phu tử nếu đi đường mệt thì hãy ngồi lên trên xe, để cho bọn cháu đẩy đi".
Thường Trụ nói ra chủ ý, Ngô phu tử nghe xong rất, Ngô Húc Lãng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Thường Trụ đặt đòn gánh xuống, xoay người chạy nhanh về nhà, một lúc sau đẩy xe cút kít đến, đi theo bên cạnh còn có một người nữa, mọi người nhìn vào, hoá ra là Thường Quyên.
"Các ngươi đi trấn trên, sao không gọi ta đi cùng".
Thường Quyên hét lên khi nàng ấy đi qua, chỗ nào có vui vẻ là nàng luôn muốn đi, những người khác cũng không quan tâm, ào ào cười nói:"Ở đâu, vậy còn nói làm gì, nơi nào náo nhiệt vui vẻ thì so với ngươi thì biết rõ hơn chứ".
Thường Quyên nghe vậy cũng không oán trách gì, trực tiếp chạy đến trước mặt bọn họ, cùng đi theo, Thường Trụ đẩy xe cười bước tới nói: "Ta phải gánh hàng, nên không thể đẩy xe được, nếu ngươi muốn đi theo thì hãy giúp đỡ đẩy xe đi".
Đẩy xe đương nhiên là chuyện vặt, Thường Quyên không nói hai lời liền đi qua, nhưng nàng không hiểu đẩy xe để làm gì nên hỏi;"Các ngươi không phải đi trấn trên sao, tại sao còn muốn đẩy xe đi?".
"Phu tử đi cùng đường với chúng ta, chúng ta sợ ông chân vừa mới khỏi đi lâu sẽ mỏi mệt, đến lúc đó ngồi lên xe chúng ta đẩy đi trấn luôn".
Thường Trụ đi qua nhặt đòn gánh lên bước về phía trước, những người khác cũng đi theo bước đi.
Thường Quyên lúc này mới phát hiện ra Ngô Phu tử và Ngô Húc Lãng đang đi chậm rãi cách đó không xa, mặc dù nhìn thấy Ngô Húc Lãng có chút không thoải mái, nhưng nàng vẫn cười sang sảng nói:"Như vậy thì xe ta sẽ đẩy đi, đến lúc đó phu tử ngồi lên, ta cũng có thể đẩy đi được".
Mấy chàng trai cùng Chương Vân đều bật cười, cho đến bây giờ không có ai nghi ngờ về thể lực của nàng, tất cả đều gật đầu đồng ý, ngược lại là Ngô Húc Lãng cách đó không xa, nghe nói vậy , thoáng quay đầu lại nhìn nàng, cũng không nói gì, rất nhanh liền quay đầu lại, đi theo phía sau ông nội, chậm rãi bước đến.
Chương Vân sau khi đi tới cửa thôn, đem đồ dùng trong tay đặt ở trên gánh Chương Trình, rồi mới dừng bước lại, chuẩn bị quay người đi trở về.
Thường Quyên thấy nàng quay người trở về, vội vàng hét lên:"Vân nhi, ngươi không cùng đi sao?".
"Gần cuối tháng rồi, đầu tháng nhà ta còn phải ép dầu, hạt quà trà trong nhà phải sớm giã, ta thật sự không có thời gian đi".
Chương Vân trở lại nói, Thường Quyên thấy nàng không rảnh, cũng không ép buộc, nói với nàng mấy câu rồi đẩy xe đuổi theo đám người phía trước, cùng nhau đi Xương Nguyên trấn.
Nhìn thấy bọn họ đã đi, Chương Vân kéo Chương Hưng quay đầu lại, sau khi về nhà liền bắt đầu bận rộn, mấy ngày nữa sẽ thu bắt tôm cá, sau đó còn phải ép dầu, cho nên lúc này hạt quả trà cần phải giã nhỏ.
Cả ngày hôm nay, Chương Vân với Chu thị bận rộn với việc giã hạt hoa trà, mãi tới khi mặt trời ngả về phía tây mới dừng tay lại, dọn dẹp những mảnh vụn trong sân và chuyển về những hạt hoa trà chưa giã.
Chiếc cối giã được dựng lên, cối đá cũng nâng trở lại vị trí ban đầu, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, liền bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm chiều tối
Khi hai mẹ con đang bận rộn trong bếp một lúc thì Chương Hữu Khánh và Chương Liên Căn từ ngoài đồng ruộng trở về, đợi đến khi đồ ăn nấu chín được dọn lên trên bàn mà Chương Trình vẫn chưa trở về.
Người trong nhà ngồi đợi một lúc, thấy mặt trời lặn về hướng Tây, trời đã gần tối mới thấy Chương Trình cầm gánh bước vào sân.
"Trình Tử, sao về muộn vậy? Mau cất đòn gánh nghỉ ngơi, rửa tay vào ăn cơm đi con".
Chu thị đi tới cửa nhìn từ xa đã thấy bóng dáng của Chương Trình, vội vàng từ nhà chính bước ra đi đón.
Chương Trình tiến vài nhà chính, đặt đòn gánh xuống, miệng trả lời:"Vốn cũng không trễ như vậy đâu, vừa khéo gặp một chút chuyện nên bị chậm trệ".
Nói xong hai câu liền bước ra ngoài nhà chính, đi vào phòng bếp rửa tay, sáu đó mới bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Chu thị đã sớm đi vào bếp bưng cơm lên, sau đó cả nhà ngồi xuống vây quanh bàn bắt đầu ăn cơm.
"Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Hay là có chuyện ở địa điểm nào?".
Chu thị ăn mấy miếng rồi hỏi.
"Đi đường không có chuyện gì, lần này đi tìm của hàng cũng coi như thuận lợi, nhưng không bằng bên Thường Châu, cũng nói qua hai cửa hàng rồi để lại một số đồ dụng cụ lại, đặc biệt là dầu trà, mấy ống tre của chúng ta mang đến đều được các chưởng quầy nhận hết, họ sẵn sàng lấy dầu trà bán, chỉ chờ đợi đến lúc chúng ta ép dầu rồi gửi đến bán thôi".
Chương Trình chậm rãi đem sự tình hôm nay nói ra cho mọi người trong nhà biết.
Người nhà họ Chương nghe xong đều mỉm cười, cuối cùng họ cũng có khởi đầu thuận lợi, nếu chăm chỉ hơn nữa thì việc bán dầu trà sẽ không thành vấn đề.
"Vậy thì vì mọi chuyện đều thuận lợi, tại sao lại nói có chuyện gì đó bị trì hoãn?" Đương nhiên, Chu thị cũng rất vui mừng, nhưng nàng vẫn chưa quên những lời vừa rồi Chương Trình nói.
Chương Trình uống mấy ngụm cháo ngô rồi nói:"Chúng ta thì không có việc gì, còn nói việc bị trì hoãn là phu tử".
"Phu tử?".
Cái này thì tất cả mọi người đều tò mò, nên quay đầu nhìn Chương Trình.
Chương Trình gật đầu nói:"Đúng vật, thật sự là có chuyện trùng hợp như vậy, lần này phu tử đi trấn trên, lại gặp được thân thích mà lúc trước đến tìm để nương tựa, phu tử cùng thân thích lâu rồi không gặp nhau nên hai người hàn huyên một hồi lâu, nên mới trì hoãn về trễ".
Đây cũng là một sự kiện vui vẻ, nhưng người Chương gia sau khi nghe xong, không có ai lộ ra ý cười mà ngược lại tất cả đều hiện ra vẻ buồn bã trên mặt.
Chu thị là nữ nhân trong nhà, cho nên nghĩ gì nói nấy, nghe xong liền nhíu mày nói:"Vậy phu tử có nói gì hay không?".
"Sau khi phu tử gặp được thân thích, chúng con liền tách ra, con và bọn Trụ Tử đi tìm cửa hàng, còn phu tử ở lại nói chuyện với thân thích.
Sau đó chúng con đến đón phu tử, thì trông thấy phu tử rất vui vẻ, nhưng không nghe thấy ông nói gì cả".
Bọn Chương Trình cũng vui mừng thay cho phu tử, vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng sự việc này, cũng không thể đi đến giáp mặt hỏi, dù sao phu tử là trưởng bối, việc tư của ông không phải do vãn bối bọn họ có thể nhúng tay vào.
"Phu tử ban đầu là tìm không thấy thân thích, chân bị thương mới ở lại chỗ chúng ta dạy học, bây giờ đã tìm lại được thân thích rồi, có phải là phu tử sẽ rời đi hay không?".
Chu thị càng nghĩ càng lo lắng, nghĩ phu tử ở đây không có người thân chăm sóc, mà dạy học cũng không thu học phí, căn bản không có lý do gì để ở lại, thay vào đó là nhà người thân, ban đầu vốn là tính toán tìm nơi nương tựa, ban đầu không thấy thì không còn cách nào khác, còn bây giờ đã gặp được thì không có lý do gì không đi.
Kỳ thực đây là điều mà mọi người lo lắng, khi bị Chu thị hỏi như vậy, những người khác trong Chương gia ăn đều không có khẩu vị nữa, qua một lúc sau Chương Trình mới nói:"Phu tử luôn nói muốn báo đáp người dân trong thôn chúng ta, con nghĩ người sẽ không rời đi đâu".
Chương Trình nói lời này ra thực sự không chắc chắn, nhưng phủ tử không chính miệng mình nói trước khi rời đi thì mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy..
Sau ngần ấy năm, thôn Đồn Điền cuối cùng cũng có một phu tử sẵn sàng ở lại dạy học, lại xây dựng được một học đường.
Mọi người đều cảm thấy rằng trong tương lai sẽ có người đọc sách từ trong thôn ra, đối với sự kỳ vọng, mong đợi này rất lớn, mãnh liệt, nhưng lần này thì tốt rồi, chỉ mới sống trôi qua mấy ngày mong đợi hy vọng ấy, liềm sẽ gặp phải thất vọng rồi.
Chuyện của Ngô phu tử rất nhanh được truyền ra trong thôn, người dân trong thôn nhất thời đều sầu lo, trong lòng có một hai ý nghĩ, nhưng không ai dám đến trước mặt để hỏi, mọi người đều mong muốn phu tử ở lại, nhưng cũng không ai muốn trong trường hợp này lại bắt buộc ông, vì vậy hiện tại tình hình rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ hai ngày sau, người dân trong thôn không thể kìm lòng được nữa, muốn tìm một ứng cử đại diện đi hỏi thăm, đương nhiên người nhận được nhiều tín nhiệm, hy vọng nhất là Lâm đại phu, nhưng không khéo là Lâm đại phu lại đi ra ngoài thôn khám bệnh, và trong mấy ngày tới sẽ không trở lại, mọi người chỉ còn cách tìm người khác giúp đỡ, rồi Hồng Thành trở thành ứng viên thứ hai đi mở miệng hỏi rõ kết quả.
Mang theo sự kỳ vọng, chờ đợi của tất cả người dân trong thôn, Hồng Thành đi đến học đường với một áp lực nặng nề, để chuẩn bị hỏi thăm việc này.
Chương Trình sau khi nghe ý kiến này, liền nói rất tốt, Chương Vân thấy đại ca đồng ý, lập tức bắt tay vào chuẩn bị, đợi đến lúc Chương Hữu Khánh trở về liền kéo lên núi, nói đi chặt khúc tre làm đồ đựng.
Chương Hữu Khánh cũng không phản đối, cầm theo một cái đao đi lên núi, sau khi chặt cả một cây tre, hai cha con kéo về nhà.
Có được cây tre, Chương Vân liền đem ý tưởng của mình nói cho Chương Hữu Khánh được biết, nàng là chuẩn bị ống tre để đựng dầu trà.
Bán dầu trà không giống như dụng cụ cành lá hương bồ, chỉ cần cầm đi trên tay là được, dầu trà dù sao cũng là đồ ăn, cho nên phải cho người khác ăn thử qua, coi như là thực phẩm ăn thử, trong nhà cũng không có nhiều nên chỉ làm một vài ống tre nhỏ, ước chừng phải mất một vài cân dầu trà đưa đến tặng ăn thử, vì vậy nghĩ đã cảm thấy rất tiếc, nhưng không thể không làm như được.
Chương Hữu Khánh nghe xong tất nhiên là đồng ý, đêm đó liền bắt đầu cưa cây tre ra từng khúc, phải mất hai đếm mới làm được hơn chục ống tre đơn giản.
Chương Vân sau khi đem tất cả ống tre rửa sạch để ráo nước, rồi đem dầu thừa trong nhà còn lại lấy ra, cho vào các ống tre, xong dùng nút bịt kín đặc biệt của Chương Hữu Khánh chế tạo ra, sau kho bịt kín lại thì lấy dải vải buộc trên ống tre để tiện cầm trên tay.
Sau khi chuẩn bị xong ống tre dầu trà , Chương Trình cũng đã sắp xếp ổn thoả, cũng đã liên hệ với mấy chàng trai cùng đi chuyến Thường Châu.
Sáng sớm hôm sau, Chương Trình thu dọn đồ dùng cành lá hương bồ cùng ống tre đựng dầu trà đi ra ngoài sân, Chương Vân cũng đi theo đại ca, giúp đỡ cầm lấy một số đồ dùng, rồi tiễn hắn ra cửa thôn, nhận tiện để tham gia náo nhiệt vui vẻ.
Chương Vân vừa đi ra cửa liền nghĩ tới cái gì, quay đầu vào sân hét lớn: "Hưng Tử, đệ cũng nên đi học đường rồi, chúng ta cùng nhau đi luôn."
Chương Hưng nghe thấy tiếng hô, chạy ra trong sân ra tới trước mặt nàng, đưa tay cầm một ít đồ dùng, cùng nhau đi ra ngoài sân, vừa đi vừa nói: "Đại tỷ, phu tử nói hôm nay sẽ nghỉ học một ngày, ngày mai lại đi học đường".
"Vậy đệ tại sao còn đi theo." Chương Vân nghe vậy liền ngừng lại, trong miệng hỏi.
Chương Hưng lại lôi kéo nàng đi đến cười nói: "Tỷ, tỷ có thể đi góp vui, sao đệ lại không được tham gia vui vẻ một lát được chứ, đợi lát nữa hai tỷ muội chúng ta cùng nhau về luôn".
Chương Vân cười chọc trán hắn, thôi kệ, cứ để cho hắn đi theo, nên ba huynh muội cùng nhau hướng cửa thôn mà đi.
Ba người còn chưa tới cửa thôn, ngay tại con đường nhỏ ngoài học đường đã nhìn thấy hai ông cháu Ngô phu tử, Ngô Húc Lãng ở một bên, cẩn thận đỡ ông mình bước đi chậm rãi từng bước.
"Phu tử".
Ba huynh muội từ xa đã gọi lên, Ngô phu tử nghe thấy tiếng gọi liền dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, lập tức cười nói:"Bọn trẻ à, mấy đứa đi đâu vậy?".
"Phu tử, đại ca chuẩn bị đi thị trấn, chúng cháu là đi tiễn đưa".
Chương Vân cười đáp, Ngô phu tử nghe vậy mới sảng khoái cười lớn tiếng nói: " Vậy Chàng trai có bằng lòng đưa lão già ta đi cùng một đoạn đường không? ".
Ngô Húc Lãng nghe vậy, khẩn trương lo lắng nói: "Ông nội, chân ông vừa mới tháo ván nẹp, làm sao có thể đi đường dài được?"
Ngô phu tử cười xua tay nói:"Từ khi bỏ tấm ván nẹp ra thì đã khỏi rồi, Lâm đại phu cùng tiểu đại phu cũng nói là nên đi bộ nhiều một chút, ta đã lâu không đi ra ngoài vài bước, vừa vặn hôm nay không cần dạy học, thuận tiện đi lên trấn trên dạo quanh một vòng".
Ngô Húc Lãng sao có thể yên tâm được, đang định khuyên bảo tiếp thì Ngô phu tử đã bắt đầu đi về phía trước, làm hắn sợ tới mức vội vàng đi lên ngăn cản.
Lúc ông cháu hi người đang giằng co, Thường Trụ, Thường Lượng mang theo đồ dụng cụ đi tới, hai người bọn họ lần trước cùng nhau đi Thường Châu, thấy tình hình này, liền đi lên dừng bước.
"Không bằng cháu đem một chiếc xe đẩy cút kít đến, phu tử nếu đi đường mệt thì hãy ngồi lên trên xe, để cho bọn cháu đẩy đi".
Thường Trụ nói ra chủ ý, Ngô phu tử nghe xong rất, Ngô Húc Lãng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Thường Trụ đặt đòn gánh xuống, xoay người chạy nhanh về nhà, một lúc sau đẩy xe cút kít đến, đi theo bên cạnh còn có một người nữa, mọi người nhìn vào, hoá ra là Thường Quyên.
"Các ngươi đi trấn trên, sao không gọi ta đi cùng".
Thường Quyên hét lên khi nàng ấy đi qua, chỗ nào có vui vẻ là nàng luôn muốn đi, những người khác cũng không quan tâm, ào ào cười nói:"Ở đâu, vậy còn nói làm gì, nơi nào náo nhiệt vui vẻ thì so với ngươi thì biết rõ hơn chứ".
Thường Quyên nghe vậy cũng không oán trách gì, trực tiếp chạy đến trước mặt bọn họ, cùng đi theo, Thường Trụ đẩy xe cười bước tới nói: "Ta phải gánh hàng, nên không thể đẩy xe được, nếu ngươi muốn đi theo thì hãy giúp đỡ đẩy xe đi".
Đẩy xe đương nhiên là chuyện vặt, Thường Quyên không nói hai lời liền đi qua, nhưng nàng không hiểu đẩy xe để làm gì nên hỏi;"Các ngươi không phải đi trấn trên sao, tại sao còn muốn đẩy xe đi?".
"Phu tử đi cùng đường với chúng ta, chúng ta sợ ông chân vừa mới khỏi đi lâu sẽ mỏi mệt, đến lúc đó ngồi lên xe chúng ta đẩy đi trấn luôn".
Thường Trụ đi qua nhặt đòn gánh lên bước về phía trước, những người khác cũng đi theo bước đi.
Thường Quyên lúc này mới phát hiện ra Ngô Phu tử và Ngô Húc Lãng đang đi chậm rãi cách đó không xa, mặc dù nhìn thấy Ngô Húc Lãng có chút không thoải mái, nhưng nàng vẫn cười sang sảng nói:"Như vậy thì xe ta sẽ đẩy đi, đến lúc đó phu tử ngồi lên, ta cũng có thể đẩy đi được".
Mấy chàng trai cùng Chương Vân đều bật cười, cho đến bây giờ không có ai nghi ngờ về thể lực của nàng, tất cả đều gật đầu đồng ý, ngược lại là Ngô Húc Lãng cách đó không xa, nghe nói vậy , thoáng quay đầu lại nhìn nàng, cũng không nói gì, rất nhanh liền quay đầu lại, đi theo phía sau ông nội, chậm rãi bước đến.
Chương Vân sau khi đi tới cửa thôn, đem đồ dùng trong tay đặt ở trên gánh Chương Trình, rồi mới dừng bước lại, chuẩn bị quay người đi trở về.
Thường Quyên thấy nàng quay người trở về, vội vàng hét lên:"Vân nhi, ngươi không cùng đi sao?".
"Gần cuối tháng rồi, đầu tháng nhà ta còn phải ép dầu, hạt quà trà trong nhà phải sớm giã, ta thật sự không có thời gian đi".
Chương Vân trở lại nói, Thường Quyên thấy nàng không rảnh, cũng không ép buộc, nói với nàng mấy câu rồi đẩy xe đuổi theo đám người phía trước, cùng nhau đi Xương Nguyên trấn.
Nhìn thấy bọn họ đã đi, Chương Vân kéo Chương Hưng quay đầu lại, sau khi về nhà liền bắt đầu bận rộn, mấy ngày nữa sẽ thu bắt tôm cá, sau đó còn phải ép dầu, cho nên lúc này hạt quả trà cần phải giã nhỏ.
Cả ngày hôm nay, Chương Vân với Chu thị bận rộn với việc giã hạt hoa trà, mãi tới khi mặt trời ngả về phía tây mới dừng tay lại, dọn dẹp những mảnh vụn trong sân và chuyển về những hạt hoa trà chưa giã.
Chiếc cối giã được dựng lên, cối đá cũng nâng trở lại vị trí ban đầu, sau khi sắp xếp xong mọi thứ, liền bắt tay vào chuẩn bị nấu cơm chiều tối
Khi hai mẹ con đang bận rộn trong bếp một lúc thì Chương Hữu Khánh và Chương Liên Căn từ ngoài đồng ruộng trở về, đợi đến khi đồ ăn nấu chín được dọn lên trên bàn mà Chương Trình vẫn chưa trở về.
Người trong nhà ngồi đợi một lúc, thấy mặt trời lặn về hướng Tây, trời đã gần tối mới thấy Chương Trình cầm gánh bước vào sân.
"Trình Tử, sao về muộn vậy? Mau cất đòn gánh nghỉ ngơi, rửa tay vào ăn cơm đi con".
Chu thị đi tới cửa nhìn từ xa đã thấy bóng dáng của Chương Trình, vội vàng từ nhà chính bước ra đi đón.
Chương Trình tiến vài nhà chính, đặt đòn gánh xuống, miệng trả lời:"Vốn cũng không trễ như vậy đâu, vừa khéo gặp một chút chuyện nên bị chậm trệ".
Nói xong hai câu liền bước ra ngoài nhà chính, đi vào phòng bếp rửa tay, sáu đó mới bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Chu thị đã sớm đi vào bếp bưng cơm lên, sau đó cả nhà ngồi xuống vây quanh bàn bắt đầu ăn cơm.
"Có phải trên đường xảy ra chuyện gì không? Hay là có chuyện ở địa điểm nào?".
Chu thị ăn mấy miếng rồi hỏi.
"Đi đường không có chuyện gì, lần này đi tìm của hàng cũng coi như thuận lợi, nhưng không bằng bên Thường Châu, cũng nói qua hai cửa hàng rồi để lại một số đồ dụng cụ lại, đặc biệt là dầu trà, mấy ống tre của chúng ta mang đến đều được các chưởng quầy nhận hết, họ sẵn sàng lấy dầu trà bán, chỉ chờ đợi đến lúc chúng ta ép dầu rồi gửi đến bán thôi".
Chương Trình chậm rãi đem sự tình hôm nay nói ra cho mọi người trong nhà biết.
Người nhà họ Chương nghe xong đều mỉm cười, cuối cùng họ cũng có khởi đầu thuận lợi, nếu chăm chỉ hơn nữa thì việc bán dầu trà sẽ không thành vấn đề.
"Vậy thì vì mọi chuyện đều thuận lợi, tại sao lại nói có chuyện gì đó bị trì hoãn?" Đương nhiên, Chu thị cũng rất vui mừng, nhưng nàng vẫn chưa quên những lời vừa rồi Chương Trình nói.
Chương Trình uống mấy ngụm cháo ngô rồi nói:"Chúng ta thì không có việc gì, còn nói việc bị trì hoãn là phu tử".
"Phu tử?".
Cái này thì tất cả mọi người đều tò mò, nên quay đầu nhìn Chương Trình.
Chương Trình gật đầu nói:"Đúng vật, thật sự là có chuyện trùng hợp như vậy, lần này phu tử đi trấn trên, lại gặp được thân thích mà lúc trước đến tìm để nương tựa, phu tử cùng thân thích lâu rồi không gặp nhau nên hai người hàn huyên một hồi lâu, nên mới trì hoãn về trễ".
Đây cũng là một sự kiện vui vẻ, nhưng người Chương gia sau khi nghe xong, không có ai lộ ra ý cười mà ngược lại tất cả đều hiện ra vẻ buồn bã trên mặt.
Chu thị là nữ nhân trong nhà, cho nên nghĩ gì nói nấy, nghe xong liền nhíu mày nói:"Vậy phu tử có nói gì hay không?".
"Sau khi phu tử gặp được thân thích, chúng con liền tách ra, con và bọn Trụ Tử đi tìm cửa hàng, còn phu tử ở lại nói chuyện với thân thích.
Sau đó chúng con đến đón phu tử, thì trông thấy phu tử rất vui vẻ, nhưng không nghe thấy ông nói gì cả".
Bọn Chương Trình cũng vui mừng thay cho phu tử, vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng sự việc này, cũng không thể đi đến giáp mặt hỏi, dù sao phu tử là trưởng bối, việc tư của ông không phải do vãn bối bọn họ có thể nhúng tay vào.
"Phu tử ban đầu là tìm không thấy thân thích, chân bị thương mới ở lại chỗ chúng ta dạy học, bây giờ đã tìm lại được thân thích rồi, có phải là phu tử sẽ rời đi hay không?".
Chu thị càng nghĩ càng lo lắng, nghĩ phu tử ở đây không có người thân chăm sóc, mà dạy học cũng không thu học phí, căn bản không có lý do gì để ở lại, thay vào đó là nhà người thân, ban đầu vốn là tính toán tìm nơi nương tựa, ban đầu không thấy thì không còn cách nào khác, còn bây giờ đã gặp được thì không có lý do gì không đi.
Kỳ thực đây là điều mà mọi người lo lắng, khi bị Chu thị hỏi như vậy, những người khác trong Chương gia ăn đều không có khẩu vị nữa, qua một lúc sau Chương Trình mới nói:"Phu tử luôn nói muốn báo đáp người dân trong thôn chúng ta, con nghĩ người sẽ không rời đi đâu".
Chương Trình nói lời này ra thực sự không chắc chắn, nhưng phủ tử không chính miệng mình nói trước khi rời đi thì mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy..
Sau ngần ấy năm, thôn Đồn Điền cuối cùng cũng có một phu tử sẵn sàng ở lại dạy học, lại xây dựng được một học đường.
Mọi người đều cảm thấy rằng trong tương lai sẽ có người đọc sách từ trong thôn ra, đối với sự kỳ vọng, mong đợi này rất lớn, mãnh liệt, nhưng lần này thì tốt rồi, chỉ mới sống trôi qua mấy ngày mong đợi hy vọng ấy, liềm sẽ gặp phải thất vọng rồi.
Chuyện của Ngô phu tử rất nhanh được truyền ra trong thôn, người dân trong thôn nhất thời đều sầu lo, trong lòng có một hai ý nghĩ, nhưng không ai dám đến trước mặt để hỏi, mọi người đều mong muốn phu tử ở lại, nhưng cũng không ai muốn trong trường hợp này lại bắt buộc ông, vì vậy hiện tại tình hình rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ hai ngày sau, người dân trong thôn không thể kìm lòng được nữa, muốn tìm một ứng cử đại diện đi hỏi thăm, đương nhiên người nhận được nhiều tín nhiệm, hy vọng nhất là Lâm đại phu, nhưng không khéo là Lâm đại phu lại đi ra ngoài thôn khám bệnh, và trong mấy ngày tới sẽ không trở lại, mọi người chỉ còn cách tìm người khác giúp đỡ, rồi Hồng Thành trở thành ứng viên thứ hai đi mở miệng hỏi rõ kết quả.
Mang theo sự kỳ vọng, chờ đợi của tất cả người dân trong thôn, Hồng Thành đi đến học đường với một áp lực nặng nề, để chuẩn bị hỏi thăm việc này.