Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-62
Chương 62: Mở Tửu Quán
Lạc Vũ Yên mệt mỏi mà thức dậy, điều đầu tiên nhớ đến chính là hình ảnh của tối hôm qua. Nhớ lại đêm qua hắn như thế nào mà chiếm giữ nàng, như thế nào mà chế trụ nàng dưới thân. Còn không có liêm sỉ mà liên tục nhỏ giọng dụ dỗ hết lần này đến lần khác khiến nàng nhứt mỏi hết cả người. Lúc đầu còn nói cái gì sẽ ôn nhu nhẹ nhàng sau đó rất nhanh liền trở mặt hóa thành sói lớn đem nàng ăn sạch triệt để.
Lúc đó cả người nàng đều bị hắn làm cho mềm nũng ý thức mơ hồ không rõ...cảm giác mãnh liệt từng đợt mà ập đến đem tâm nàng treo trên chín tầng mây. Đêm qua hắn mặc kệ nàng mệt mỏi mà mắng hắn, hắn cứ thế không buông tha cho nàng, rông rủi trong cơ thể nàng... bây giờ đem những hình ảnh kia nhớ lại thật khiến cho nàng đỏ mặt tía tai.
Đưa cánh tay không còn sức lực ra khỏi chăn bông nhìn nhìn thử, trên da thịt trắng hồng kia lưu lại rõ rệt vết xanh tím khắp nơi, hắn chính là mỗi một nơi đều muốn để lại ấn kí lên đó. Với kinh nghiệm lần trước hẳn sẽ khá lâu mới hết được. Cả người đều mỏi nhừ, thử nhấc chân nhẹ một cái liền ê ẩm cả thắt lưng.
" Tên lưu manh "
" Tên lưu manh này là phu quân của nàng"
Hàn Thương Nguyệt nằm nghiêng úp mặt vào một bên cố thơm trắng mịn kia mà không chút xấu hổ lên tiếng, đêm qua quả thật đã khiến nàng uỷ uất...hắn vẫn là không tiết chế được muốn nàng lần này đến lần khác. Nhớ lại nàng đêm qua quá mức dụ hoặc lúc thì hung hăng đánh mắng hắn lúc thì mềm mại ỷ lại phụ thuộc vào hắn.
" Chàng về sau đừng hồng động vào ta, không đúng... ta về sau sẽ không tin chàng nữa "
" Yên Nhi nói vậy vi phu rất đau lòng "
Lạc Vũ Yên thật muốn mắng người, hắn đau lòng cái con khỉ? Đau lòng cái gì mà tối qua đem nàng lăn qua lăn lại không yên, hại nàng đến xương cốt đều rả rời.
" Cả người ta đều bị chàng làm cho bầm tím xấu xí "
" Không phải chứ...ta không tin "
Không tin??? Lạc Vũ Yên ngồi bật dậy bực tức vém chăn chỉ chỉ những dấu vết hắn lưu lại trên cơ thể, đây là bằng chứng hắn còn muốn chối cãi.
" Nơi này...này...này nữa chàng nhìn đi, hừ "
Lạc Vũ Yên mãi miết chỉ trỏ không biết bản thân đã mắt mưu của người bên cạnh đến khi nhìn mới phát hiện ánh mắt hắn đang châm châm nhìn vào cơ thể mình trên môi còn cười mãn nguyện. Nàng lại bị hắn lừa rồi.
Lập tức kéo chăn che lại cơ thể ánh mắt cố làm ra vẻ nguy hiếm cảnh cáo hắn.
" Nàng nhìn ta như vậy...trong đầu đang nghĩ tới chuyện gì..? "
Nàng...haiya...thật xấu hổ quá đi, tên này quả nhiên thích nhất là trêu chọc nàng mà, nàng thật không nói lại hắn.
" Hắc...xì "
Hàn Thương Nguyệt biết cơ thể nàng dễ bị lạnh liền nhanh chóng bọc chăn phủ kín cả người nàng chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra ngoài.
" Nàng ngồi yên đừng rời giường, ta sẽ mang nước ấm đến tắm cho nàng "
" Không cần, gọi...Tiểu Hương đến là được rồi "
Hàn Thương Nguyệt không để ý trực tiếp mặc y phục gọi người chuẩn bị nước tắm cùng canh nóng mang đến cho nàng. Lạc Vũ Yên khó khăn lắm mới đuổi hắn ra được, loại chuyện cá nhân này hắn...sao lại không ngại ngùng mà nói ra được chứ. Sau đó chỉ có Tiểu Hương tiến vào pha nước ấm cho nàng.
Buổi trưa sau khi dùng bữa xong, hắn cũng không như ngày thường mà ở lại thư phòng phê duyệt công văn cùng đọc sách mà trực tiếp ôm một đóng cái thứ đó trở về phòng ngồi cùng nàng.
Lạc Vũ Yên nghĩ đến việc gì đó liền tiến đến chủ động mài mực cho hắn.
" Nàng có việc muốn nói??"
" Đúng vậy...Vương Gia..."
Hàn Thương Nguyệt không hài lòng hắng giọng một cái, nàng liền hiểu ý sửa lời.
" Nguyệt...ta muốn ở bên ngoài mở một tửu quán làm ăn, ta đã chuẩn bị hết rồi "
Hắn cũng bỏ sổ sách trên tay xuống, đóng lại để sang một bên sau đó kéo nàng ngồi vào lòng hắn.
" Nàng thật sự muốn ra ngoài mở tửu lâu "
" Đúng vậy...suốt ngày ở trong phủ không có việc gì làm rất buồn chán "
" Làm Vương Phi của ta không tốt sao...nàng ở bên ngoài ta thật không an tâm "
" Không sao...ta từ nhỏ đã sống tự lập, chàng yên tâm đi, ta chỉ là ở bên ngoài mở một tửu quán cũng không có chạy đi đâu được. "
Hàn Thương Nguyệt trong lòng vốn dĩ là không muốn nhưng nhìn thái độ kiên quyết kia, hắn có ngăn cản nàng cũng sẽ tìm cách làm cho bằng được. Hắn cũng không có cách nào khác huống hồ nàng còn rất thích thú vui vẻ với việc này.
" Được rồi "
" Thật sao??? Nguyệt Nguyệt là tốt nhất"
Thấy nàng vui vẻ như vậy hắn cũng không nở từ chối, thôi thì hắn sẽ phái về ám vệ bên ngoài âm thầm bảo vệ cho nàng như vậy hắn sẽ an tâm hơn rồi.
" Nhưng với thân phận hiện tại của nàng sẽ rất bất tiện "
" Chàng yên tâm...ta không được nhưng Tiểu Lam thì có thể "
Hắn suy ngẫm một chút cũng miễn cưởng đồng ý, thôi cứ để nàng ở bên ngoài vui chơi một chút chán rồi sẽ không muốn chơi nữa.
" Ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một tửu quán..."
" Việc này ta nghĩ xong hết rồi, ta đã quan sát từ lâu nên quyết định mua lại Trà quán đối diện với Vọng Nguyệt lâu kia "
Hắn nhìn ra được ánh mắt nàng khi nói có phần âm mưu gì đó, trên môi còn cười bí hiểm. Nàng sao lại chọn vị trí đối diện với Tửu lâu của hắn, đây hẳn không phải là trùng hợp rồi.
" Ta nhìn ra được nàng đang có mưu tính gì sao? "
" Haha, ta trước giờ có thù tất báo "
"...???"
Lạc Vũ Yên mệt mỏi mà thức dậy, điều đầu tiên nhớ đến chính là hình ảnh của tối hôm qua. Nhớ lại đêm qua hắn như thế nào mà chiếm giữ nàng, như thế nào mà chế trụ nàng dưới thân. Còn không có liêm sỉ mà liên tục nhỏ giọng dụ dỗ hết lần này đến lần khác khiến nàng nhứt mỏi hết cả người. Lúc đầu còn nói cái gì sẽ ôn nhu nhẹ nhàng sau đó rất nhanh liền trở mặt hóa thành sói lớn đem nàng ăn sạch triệt để.
Lúc đó cả người nàng đều bị hắn làm cho mềm nũng ý thức mơ hồ không rõ...cảm giác mãnh liệt từng đợt mà ập đến đem tâm nàng treo trên chín tầng mây. Đêm qua hắn mặc kệ nàng mệt mỏi mà mắng hắn, hắn cứ thế không buông tha cho nàng, rông rủi trong cơ thể nàng... bây giờ đem những hình ảnh kia nhớ lại thật khiến cho nàng đỏ mặt tía tai.
Đưa cánh tay không còn sức lực ra khỏi chăn bông nhìn nhìn thử, trên da thịt trắng hồng kia lưu lại rõ rệt vết xanh tím khắp nơi, hắn chính là mỗi một nơi đều muốn để lại ấn kí lên đó. Với kinh nghiệm lần trước hẳn sẽ khá lâu mới hết được. Cả người đều mỏi nhừ, thử nhấc chân nhẹ một cái liền ê ẩm cả thắt lưng.
" Tên lưu manh "
" Tên lưu manh này là phu quân của nàng"
Hàn Thương Nguyệt nằm nghiêng úp mặt vào một bên cố thơm trắng mịn kia mà không chút xấu hổ lên tiếng, đêm qua quả thật đã khiến nàng uỷ uất...hắn vẫn là không tiết chế được muốn nàng lần này đến lần khác. Nhớ lại nàng đêm qua quá mức dụ hoặc lúc thì hung hăng đánh mắng hắn lúc thì mềm mại ỷ lại phụ thuộc vào hắn.
" Chàng về sau đừng hồng động vào ta, không đúng... ta về sau sẽ không tin chàng nữa "
" Yên Nhi nói vậy vi phu rất đau lòng "
Lạc Vũ Yên thật muốn mắng người, hắn đau lòng cái con khỉ? Đau lòng cái gì mà tối qua đem nàng lăn qua lăn lại không yên, hại nàng đến xương cốt đều rả rời.
" Cả người ta đều bị chàng làm cho bầm tím xấu xí "
" Không phải chứ...ta không tin "
Không tin??? Lạc Vũ Yên ngồi bật dậy bực tức vém chăn chỉ chỉ những dấu vết hắn lưu lại trên cơ thể, đây là bằng chứng hắn còn muốn chối cãi.
" Nơi này...này...này nữa chàng nhìn đi, hừ "
Lạc Vũ Yên mãi miết chỉ trỏ không biết bản thân đã mắt mưu của người bên cạnh đến khi nhìn mới phát hiện ánh mắt hắn đang châm châm nhìn vào cơ thể mình trên môi còn cười mãn nguyện. Nàng lại bị hắn lừa rồi.
Lập tức kéo chăn che lại cơ thể ánh mắt cố làm ra vẻ nguy hiếm cảnh cáo hắn.
" Nàng nhìn ta như vậy...trong đầu đang nghĩ tới chuyện gì..? "
Nàng...haiya...thật xấu hổ quá đi, tên này quả nhiên thích nhất là trêu chọc nàng mà, nàng thật không nói lại hắn.
" Hắc...xì "
Hàn Thương Nguyệt biết cơ thể nàng dễ bị lạnh liền nhanh chóng bọc chăn phủ kín cả người nàng chỉ chừa lại khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra ngoài.
" Nàng ngồi yên đừng rời giường, ta sẽ mang nước ấm đến tắm cho nàng "
" Không cần, gọi...Tiểu Hương đến là được rồi "
Hàn Thương Nguyệt không để ý trực tiếp mặc y phục gọi người chuẩn bị nước tắm cùng canh nóng mang đến cho nàng. Lạc Vũ Yên khó khăn lắm mới đuổi hắn ra được, loại chuyện cá nhân này hắn...sao lại không ngại ngùng mà nói ra được chứ. Sau đó chỉ có Tiểu Hương tiến vào pha nước ấm cho nàng.
Buổi trưa sau khi dùng bữa xong, hắn cũng không như ngày thường mà ở lại thư phòng phê duyệt công văn cùng đọc sách mà trực tiếp ôm một đóng cái thứ đó trở về phòng ngồi cùng nàng.
Lạc Vũ Yên nghĩ đến việc gì đó liền tiến đến chủ động mài mực cho hắn.
" Nàng có việc muốn nói??"
" Đúng vậy...Vương Gia..."
Hàn Thương Nguyệt không hài lòng hắng giọng một cái, nàng liền hiểu ý sửa lời.
" Nguyệt...ta muốn ở bên ngoài mở một tửu quán làm ăn, ta đã chuẩn bị hết rồi "
Hắn cũng bỏ sổ sách trên tay xuống, đóng lại để sang một bên sau đó kéo nàng ngồi vào lòng hắn.
" Nàng thật sự muốn ra ngoài mở tửu lâu "
" Đúng vậy...suốt ngày ở trong phủ không có việc gì làm rất buồn chán "
" Làm Vương Phi của ta không tốt sao...nàng ở bên ngoài ta thật không an tâm "
" Không sao...ta từ nhỏ đã sống tự lập, chàng yên tâm đi, ta chỉ là ở bên ngoài mở một tửu quán cũng không có chạy đi đâu được. "
Hàn Thương Nguyệt trong lòng vốn dĩ là không muốn nhưng nhìn thái độ kiên quyết kia, hắn có ngăn cản nàng cũng sẽ tìm cách làm cho bằng được. Hắn cũng không có cách nào khác huống hồ nàng còn rất thích thú vui vẻ với việc này.
" Được rồi "
" Thật sao??? Nguyệt Nguyệt là tốt nhất"
Thấy nàng vui vẻ như vậy hắn cũng không nở từ chối, thôi thì hắn sẽ phái về ám vệ bên ngoài âm thầm bảo vệ cho nàng như vậy hắn sẽ an tâm hơn rồi.
" Nhưng với thân phận hiện tại của nàng sẽ rất bất tiện "
" Chàng yên tâm...ta không được nhưng Tiểu Lam thì có thể "
Hắn suy ngẫm một chút cũng miễn cưởng đồng ý, thôi cứ để nàng ở bên ngoài vui chơi một chút chán rồi sẽ không muốn chơi nữa.
" Ta sẽ giúp nàng chuẩn bị một tửu quán..."
" Việc này ta nghĩ xong hết rồi, ta đã quan sát từ lâu nên quyết định mua lại Trà quán đối diện với Vọng Nguyệt lâu kia "
Hắn nhìn ra được ánh mắt nàng khi nói có phần âm mưu gì đó, trên môi còn cười bí hiểm. Nàng sao lại chọn vị trí đối diện với Tửu lâu của hắn, đây hẳn không phải là trùng hợp rồi.
" Ta nhìn ra được nàng đang có mưu tính gì sao? "
" Haha, ta trước giờ có thù tất báo "
"...???"