Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-58
Chương 58: Còn Dám Nói Ta Làm Không Được
" Tra...nam là gì???"
Lạc Vũ Yên sao dám nói ra "tra nam" đây là chỉ hắn là một nam nhân xấu chứ, có điều những lời hắn nói là thật sao? Hắn và Diệp Uyển Như quen nhau lâu như vậy còn nói không phải yêu đương, còn cái gì mà lầm tưởng...nàng tin chắc.
" Nàng đang nghĩ gì vậy? hửm?"
Hắn đưa tay điểm nhẹ trên mũi nàng, chờ đợi lâu như vậy cũng không nghe thấy nàng trả lời, nàng trong lòng đang nghĩ gì về hắn đây?
" Không có gì, tra nam...đây là ta muốn khen ngài...đại khái là vậy a~ "
Hắn cô ý đưa gương mặt đến sát mặt nàng, gần đến nổi nàng có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả nhẹ trên chóp mũi ửng đỏ của nàng. Giọng hắn từ khi nào lại trầm ấm mê hoặc đến như vậy, đôi mắt phượng đen dài hơi khép lại ôn nhu nhìn nàng.
" Sao ta lại nghe được...nàng đây là không phải đang khen ngợi bổn vương, ngược lại còn không có ý tốt "
Bị hắn nhìn ra rồi, nàng nghiêng người tạo khoảng cách một chút...như vậy dễ thở hơn nhiều. Trên mặt cười cười đánh trống lãng
" Ngài nghe xem...bên ngoài mưa rồi "
Nàng cố ý lãng sang chuyện khác như vậy chứng minh được hắn đã đoán đúng rồi. Nàng rốt cuộc nghĩ hắn như thế nào đây? Vương Phi này của hắn có phải là đầu gỗ hay không, hắn đã thổ lộ đến như vậy nàng sao lại không nhìn ra được.
" Ta rất tò mò ở nơi đó từ nhỏ nàng đã sống như thế nào mà hiện tại tính cách lại không có điểm nào giống với nữ tử? "
Sao chứ?? Nàng có chỗ nào không giống với nữ nhân, nàng là nữ hàng thật giá thật. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
" Ta mới không thèm giống với những nữ nhân nơi này. Lễ nghi phiền phức, nhu nhược, sủng nịnh, yểu điệu, cầu kì. Chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân, Ta đây là một nữ hán tử chân chính "
Hàn Thương Nguyệt trong lòng tất nhiên biết được nàng không giống với các cô nương nơi đây. Nhưng có thể chính vì vậy hắn từ lúc nào đã bị nàng thu hút sau đó liền thích được ở chung một chỗ với nàng. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó bên môi liền khẽ cười
" Nàng không phải không thèm giống bọn họ...căn bản là nàng không làm được "
Cái gì?? Hắn đây là đang xem thường tài năng bắt chước của nàng, nàng từ nhỏ đã có năng khiếu mô phỏng hành động cứ chỉ của người khác, hôm nay Tỷ tỷ đây sẽ cho ngài mở rộng tầm mắt.
Nàng lập tức đứng lên, vẻ mặt liền thay đổi nhanh chóng biến thành nhu thuận hiểu chuyện rụt rè mà cúi đầu. Hai tay thu lại để bên hông nhẹ nhàng giữ lễ, giọng cũng chuyển sang mềm mại ngọt ngào.
" Vương Gia ~ thần thiếp cảm thấy rất lạnh, tiếng sấm bên ngoài làm thiếp rất sợ hãi "
Còn chưa đợi Hàn Thương Nguyệt kịp phản ứng với hành động vừa rồi của nàng. Xe ngựa vừa sốc nhẹ một cái Lạc Vũ Yên liền giả vờ té ngã vào lòng hắn. Hắn bên mặt có chút thất thần, ôm lấy nàng.
" Thiếp không cẩn thận liền té ngã, cũng may là có chàng..."
Lạc Vũ Yên cố ý điều chỉnh giọng điệu trở nên nũng nịu mềm yếu, nàng hôm nay cho hắn biết thế nào mới là biết cách mê hoặc nam nhân. Xem hắn còn nói nàng không làm được nữa không.
" Vương Gia thiếp... đã thất lễ rồi "
Nàng vừa nói vừa lúng túng đỏ mặt rời khỏi người hắn. Bàn tay cố ý nhẹ nhàng để trên ngực hắn ngoài mặt là đang chống đỡ tạo ra khoảng cách giữa hai người nhưng các ngón tay nhỏ bé lại khéo léo cách lớp y phục lướt nhẹ trên lòng ngực rắn chắc, tạo ra xúc cảm mê hoặc.
Thời dịp bên ngoài bầu trời nổi lên tiếng sấm chớp nàng liền rụt người vào lòng hắn, trên mặt còn bày ra vẻ sợ hãi đáng thương ôm lấy cổ hắn vùi đầu vào bên trong ngực hắn.
" Thật đáng sợ~ "
" Không sao nàng đừng sợ..."
" Haha, Vương Gia ngài bị lừa rồi, xem ngài còn nói ta...."
Lạc Vũ Yên hồi phục lại vẻ mặt bình thường cười vui vẻ mà khoe khoang. Nhưng còn chưa được bao lâu môi đã bị người kia khóa kín, thừa lúc nàng còn chưa định thần kịp mà mạnh mẽ tiến công.
Bên ngoài trời mưa đã nhỏ dần, bên trong xe ngựa Hàn Thương Nguyệt một tay ôm lấy eo nàng tay còn lại khẽ giữ cầm nàng từ chút một mà chiếm giữ đôi môi ngọt ngào mềm mại.
Lạc Vũ Yên hai mắt mở lớn trên môi truyền đến cảm giác khó tả mơ hồ lại rất quen thuộc, tim đập mạnh liên hồi quen mất việc né tránh. Không phải đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng nhưng cảm giác lần này lại không giống nhau, nàng chỉ biết ngồi im bất động, trong lòng rối bời.
Hắn tham lam chiếm giữ rất lâu mới chịu rời khỏi môi nàng. Nhìn đôi môi phiếm đỏ một vùng trơn bóng do hắn hôn mà thành, tâm hắn lại nhộn nhịp muốn một lần nữa hôn nàng.
" Này..."
Lạc Vũ Yên bị hắn hôn đến nổi môi cũng ẩn ẩn đau, nàng sao có thể để hắn làm càng được nữa chứ. Nàng bạo gan đưa tay che lại miệng hắn còn tưởng sẽ ngăn được hắn nhưng không ngờ giữa lòng bàn tay lại bị thứ gì ấm nóng liếm qua làm nàng giật mình thu tay về.
" Ngài... xấu xa "
" Yên Nhi, nàng sau này cứ là chính mình thì tốt nhất, không cần học theo các nữ nhân khác làm gì. Ta chính là thích bản tính này của nàng "
Lạc Vũ Yên cố che đi sự ngượng ngùng vừa rồi, liền gật gật đầu đồng ý.
" Nàng có đói bụng chưa? "
" Có rồi "
" Cũng sắp về đến phủ rồi nàng cố chịu một chút "
Lạc Vũ Yên khẽ gật đầu, hắn dạo gần đây đối với nàng rất ôn nhu, không còn gắt gỏng như xưa nữa. Hay là nhân cơ hội tâm tình hắn lúc này đang tốt, nàng liền đề nghị
" Vương Gia~ ta..."
" Gọi ta là Thương Nguyệt "
" Thương...Nguyệt, ta có chuyện muốn nói "
Nhận được sự chú ý của hắn nàng liền nói tiếp.
" Ta muốn kiếm một công việc gì đó để làm, có thể kiếm ra ngân lượng cũng không phải buồn chán nữa "
" Nàng thiếu bạc tiêu sài sao? Đến chỗ ta lấy là được "
" Cái này không phải...ta muốn tự kiếm ngân lượng thuộc về chính ta. Tại cổ đại này gầy dựng nên đại sự nghiệp "
" Tra...nam là gì???"
Lạc Vũ Yên sao dám nói ra "tra nam" đây là chỉ hắn là một nam nhân xấu chứ, có điều những lời hắn nói là thật sao? Hắn và Diệp Uyển Như quen nhau lâu như vậy còn nói không phải yêu đương, còn cái gì mà lầm tưởng...nàng tin chắc.
" Nàng đang nghĩ gì vậy? hửm?"
Hắn đưa tay điểm nhẹ trên mũi nàng, chờ đợi lâu như vậy cũng không nghe thấy nàng trả lời, nàng trong lòng đang nghĩ gì về hắn đây?
" Không có gì, tra nam...đây là ta muốn khen ngài...đại khái là vậy a~ "
Hắn cô ý đưa gương mặt đến sát mặt nàng, gần đến nổi nàng có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn phả nhẹ trên chóp mũi ửng đỏ của nàng. Giọng hắn từ khi nào lại trầm ấm mê hoặc đến như vậy, đôi mắt phượng đen dài hơi khép lại ôn nhu nhìn nàng.
" Sao ta lại nghe được...nàng đây là không phải đang khen ngợi bổn vương, ngược lại còn không có ý tốt "
Bị hắn nhìn ra rồi, nàng nghiêng người tạo khoảng cách một chút...như vậy dễ thở hơn nhiều. Trên mặt cười cười đánh trống lãng
" Ngài nghe xem...bên ngoài mưa rồi "
Nàng cố ý lãng sang chuyện khác như vậy chứng minh được hắn đã đoán đúng rồi. Nàng rốt cuộc nghĩ hắn như thế nào đây? Vương Phi này của hắn có phải là đầu gỗ hay không, hắn đã thổ lộ đến như vậy nàng sao lại không nhìn ra được.
" Ta rất tò mò ở nơi đó từ nhỏ nàng đã sống như thế nào mà hiện tại tính cách lại không có điểm nào giống với nữ tử? "
Sao chứ?? Nàng có chỗ nào không giống với nữ nhân, nàng là nữ hàng thật giá thật. Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
" Ta mới không thèm giống với những nữ nhân nơi này. Lễ nghi phiền phức, nhu nhược, sủng nịnh, yểu điệu, cầu kì. Chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân, Ta đây là một nữ hán tử chân chính "
Hàn Thương Nguyệt trong lòng tất nhiên biết được nàng không giống với các cô nương nơi đây. Nhưng có thể chính vì vậy hắn từ lúc nào đã bị nàng thu hút sau đó liền thích được ở chung một chỗ với nàng. Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó bên môi liền khẽ cười
" Nàng không phải không thèm giống bọn họ...căn bản là nàng không làm được "
Cái gì?? Hắn đây là đang xem thường tài năng bắt chước của nàng, nàng từ nhỏ đã có năng khiếu mô phỏng hành động cứ chỉ của người khác, hôm nay Tỷ tỷ đây sẽ cho ngài mở rộng tầm mắt.
Nàng lập tức đứng lên, vẻ mặt liền thay đổi nhanh chóng biến thành nhu thuận hiểu chuyện rụt rè mà cúi đầu. Hai tay thu lại để bên hông nhẹ nhàng giữ lễ, giọng cũng chuyển sang mềm mại ngọt ngào.
" Vương Gia ~ thần thiếp cảm thấy rất lạnh, tiếng sấm bên ngoài làm thiếp rất sợ hãi "
Còn chưa đợi Hàn Thương Nguyệt kịp phản ứng với hành động vừa rồi của nàng. Xe ngựa vừa sốc nhẹ một cái Lạc Vũ Yên liền giả vờ té ngã vào lòng hắn. Hắn bên mặt có chút thất thần, ôm lấy nàng.
" Thiếp không cẩn thận liền té ngã, cũng may là có chàng..."
Lạc Vũ Yên cố ý điều chỉnh giọng điệu trở nên nũng nịu mềm yếu, nàng hôm nay cho hắn biết thế nào mới là biết cách mê hoặc nam nhân. Xem hắn còn nói nàng không làm được nữa không.
" Vương Gia thiếp... đã thất lễ rồi "
Nàng vừa nói vừa lúng túng đỏ mặt rời khỏi người hắn. Bàn tay cố ý nhẹ nhàng để trên ngực hắn ngoài mặt là đang chống đỡ tạo ra khoảng cách giữa hai người nhưng các ngón tay nhỏ bé lại khéo léo cách lớp y phục lướt nhẹ trên lòng ngực rắn chắc, tạo ra xúc cảm mê hoặc.
Thời dịp bên ngoài bầu trời nổi lên tiếng sấm chớp nàng liền rụt người vào lòng hắn, trên mặt còn bày ra vẻ sợ hãi đáng thương ôm lấy cổ hắn vùi đầu vào bên trong ngực hắn.
" Thật đáng sợ~ "
" Không sao nàng đừng sợ..."
" Haha, Vương Gia ngài bị lừa rồi, xem ngài còn nói ta...."
Lạc Vũ Yên hồi phục lại vẻ mặt bình thường cười vui vẻ mà khoe khoang. Nhưng còn chưa được bao lâu môi đã bị người kia khóa kín, thừa lúc nàng còn chưa định thần kịp mà mạnh mẽ tiến công.
Bên ngoài trời mưa đã nhỏ dần, bên trong xe ngựa Hàn Thương Nguyệt một tay ôm lấy eo nàng tay còn lại khẽ giữ cầm nàng từ chút một mà chiếm giữ đôi môi ngọt ngào mềm mại.
Lạc Vũ Yên hai mắt mở lớn trên môi truyền đến cảm giác khó tả mơ hồ lại rất quen thuộc, tim đập mạnh liên hồi quen mất việc né tránh. Không phải đây là lần đầu tiên hắn hôn nàng nhưng cảm giác lần này lại không giống nhau, nàng chỉ biết ngồi im bất động, trong lòng rối bời.
Hắn tham lam chiếm giữ rất lâu mới chịu rời khỏi môi nàng. Nhìn đôi môi phiếm đỏ một vùng trơn bóng do hắn hôn mà thành, tâm hắn lại nhộn nhịp muốn một lần nữa hôn nàng.
" Này..."
Lạc Vũ Yên bị hắn hôn đến nổi môi cũng ẩn ẩn đau, nàng sao có thể để hắn làm càng được nữa chứ. Nàng bạo gan đưa tay che lại miệng hắn còn tưởng sẽ ngăn được hắn nhưng không ngờ giữa lòng bàn tay lại bị thứ gì ấm nóng liếm qua làm nàng giật mình thu tay về.
" Ngài... xấu xa "
" Yên Nhi, nàng sau này cứ là chính mình thì tốt nhất, không cần học theo các nữ nhân khác làm gì. Ta chính là thích bản tính này của nàng "
Lạc Vũ Yên cố che đi sự ngượng ngùng vừa rồi, liền gật gật đầu đồng ý.
" Nàng có đói bụng chưa? "
" Có rồi "
" Cũng sắp về đến phủ rồi nàng cố chịu một chút "
Lạc Vũ Yên khẽ gật đầu, hắn dạo gần đây đối với nàng rất ôn nhu, không còn gắt gỏng như xưa nữa. Hay là nhân cơ hội tâm tình hắn lúc này đang tốt, nàng liền đề nghị
" Vương Gia~ ta..."
" Gọi ta là Thương Nguyệt "
" Thương...Nguyệt, ta có chuyện muốn nói "
Nhận được sự chú ý của hắn nàng liền nói tiếp.
" Ta muốn kiếm một công việc gì đó để làm, có thể kiếm ra ngân lượng cũng không phải buồn chán nữa "
" Nàng thiếu bạc tiêu sài sao? Đến chỗ ta lấy là được "
" Cái này không phải...ta muốn tự kiếm ngân lượng thuộc về chính ta. Tại cổ đại này gầy dựng nên đại sự nghiệp "