Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-54
Chương 54: Viên Phòng
Lạc Vũ Yên đã say đến nổi đứng cũng không vững nữa, cả mặt đều ửng hồng hai mắt mơ hồ cùng với thân thể lung lay đứng trên ghế đá nắm chặt lấy tay của hắn.
Diệp Uyển Như trong lòng câm tức không cam tâm liền bước đến bày ra gương mặt ủy uất đáng thương mà kéo lấy một bên tay của Hàn Thương Nguyệt giọng điệu nỉ non.
" Uyển nhi đã làm gì sai lại khiến Vương Phi trách mắng thiếp như vậy, huhu...thiếp rất sợ "
Chưa đợi Hàn Thương Nguyệt kéo tay về thì lúc này Lạc Vũ Yên đã ra tay trước. Nàng một thân nhảy xuống ghế đá khí thế cường giả giật mạnh tay Diệp Uyển Như ra khỏi tay hắn đồng thời cũng kéo ngược tay nàng ta về phía sau.
" Á...đau quá, Vương Gia cứu...ta "
Lạc Vũ Yên không còn tỉnh táo nữa, tay chỉ chỉ vào người ả ta nói lớn.
" Ta chính mắt nhìn thấy ngươi... bên ngoài ôm ôm ấp ấp nam tử khác còn dám nói không có làm gì sai... đồ xấu xa"
Diệp Uyển Như nghe xong liền giật nảy mình, chuyện nàng và tứ Vương Gia sao Lạc Vũ Yên lại biết được. Lúc này nàng ta cũng quên đi đau đớn ở tay mà vội vàng đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyệt giải thích không ngừng.
" Chàng đừng tin lời nàng ấy, ta bị oan...lời người say không đáng tin, Thương Nguyệt ~ thiếp chỉ yêu chàng thôi"
Hàn Thương Nguyệt cũng không muốn quan tâm, từ dạo gần đây hắn đã nhìn ra Diệp Uyển Như cũng không phải đơn thuần như hắn lầm tưởng trước đó. Hiện tại hắn chỉ để tâm chuyện nàng có tình cảm với hắn hay không.
Lạc Vũ Yên cũng buông tay ả ra, đưa đôi mắt mông lung nhìn nhìn hắn, sao lại không nghe hắn nói gì hết, hắn chỉ im lặng...Nàng theo bản năng nghĩa khí tiến đến nhón người lên ôm lấy vai hắn. Tay nàng còn để sau lưng hắn vỗ vỗ an ủi, giọng nói vì say rượu mà có phần dứt quãng.
" Ngoan...đừng đau lòng, nữ nhân...trên đời này không có thiếu.Tỷ tỷ đây...ực...giúp ngươi tìm người khác...tốt...tốt hơn "
" Nàng say quá rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi "
Hàn Thương Nguyệt trực tiếp bế nàng trên tay, mắt cũng không thèm nhìn Diệp Uyển Như một cái chỉ hướng về phía Thái Tử xin rời đi trước.
" Vương Phi của đệ đã say rồi, đệ xin thất lễ đưa nàng trở lại phòng"
" Vương Gia ~ chàng đừng đi..."
Cũng không đợi người kia trả lời hắn liền một mạch ôm nàng rời đi, để lại Hàn Chính Thuần đôi mắt âm trầm, cả người hắn lạnh lẽo cô độc uống xuống một ly rượu sau đó liền đứng lên mà rời khỏi.
Diệp Uyển Như đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt từ nhu nhược yếu đuối lập tức chuyển sang ngoan độc. Cơn giận trong lòng dâng trào nhìn đâm đâm về hướng bọn họ.
" Lạc Vũ Yên ngươi đừng quá đắc ý, ta sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi bị đuổi khỏi Vương phủ "
Hàn Thương Nguyệt ôm nàng về phòng, trên đường đi nàng không ngừng cựa quậy lung tung, lúc này cũng đã say ngất bên miệng bắt đầu nói năng lung tung.
" Nàng đừng làm loạn, sắp đến phòng rồi "
Lạc Vũ Yên mỗi khi say rượu đều quên hết bản thân, không còn một chút tiết tháo nào cả, một tay choàng qua cổ hắn tay còn lại sờ sờ mặt hắn khen ngợi.
" Thật là đẹp, soái ca, tiểu thịt tươi tỷ tỷ đây rất thích "
" Nàng...nói thích...ta sao? "
Nàng lúc này sao còn nghe hiểu hắn nói những gì, nhìn mỹ nam trước mắt mà cười đến nở hoa. Biến người trước mặt thành gấu bông lớn mà không ngừng ôm ôm cọ cọ đầu mình vào cổ hắn.
Trên cổ cảm giác được môi nàng vô tình cọ qua cổ hắn, thật mềm mại còn có chút nóng ướt. Đặc biệt là mùi thơm trên cơ thể nàng thật dễ chịu làm tim hắn đập mạnh một nhịp, hắn không tự chủ nghĩ đến chuyện gì đó sau đó tim hắn càng đập nhanh hơn nữa.
Hắn trực tiếp bế nàng vào phòng ngủ của hắn, nhìn nàng một bộ dáng say mềm hai má ửng đỏ đẹp mắt, bờ môi anh đào khẽ động làm tâm hắn bị mê hoặc.
Hắn ôm nàng đến giường gỗ nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hắn định lấy khăn lau mặt cho nàng nhưng nàng lúc này vẫn ôm chặt lấy cổ hắn hơi thở nóng rực đều đều phả vào người hắn.
" Lạc Vũ Yên nàng ngủ rồi sao? "
Nàng trong cơn mơ màng bị hắn gọi từ từ mở mắt. Trong vô thức giọng nói có phần run run, nàng vừa mơ thấy mẹ mình, thấy cuộc sống của nàng trước đó trong lòng sinh ra cảm giác nhớ nhà khôn cùng.
" Muốn về nhà, ta...muốn trở về..."
Hàn Thương Nguyệt liền ôm lấy nàng, hắn luôn có cảm giác một ngày nào đó có hay không nàng đột nhiên sẽ biến mất như chính lúc nàng đến đây vậy. Nàng trong lòng luôn muốn rời đi, muốn bỏ lại hắn...hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi, nàng mãi mãi là của hắn.
Hàn Thương Nguyệt hướng đến đôi môi ngọt ngào của nàng mà nhẹ nhàng hôn xuống, từ chút một chiếm lấy sự mềm mại thơm ngọt nơi đó. Lạc Vũ Yên trong mơ hồ cảm thấy có một cổ lửa nóng chế trụ cả người nàng. Trên môi còn bị một thứ ẩm ướt bao lấy trong vô thức muốn mở miệng kháng nghị liền bị thứ đó tiến vào bên trong mạnh mẽ mà chế trụ khoan miệng nàng, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của nàng.
Một lúc sau thấy nàng bắt đầu thở dốc hắn mới rời khỏi môi nàng nhưng lần này hắn lại cảm thấy chưa đủ. Hơi thở hắn càng thêm nặng nhọc hướng đến một bên tai của nàng hôn xuống một đường thẳng tấp trượt xuống phía cổ trắng mịn. Tay hắn ban đầu giữ ở eo nhỏ của nàng lúc này bắt đầu di chuyển khắp cơ thể tìm đến phía dây thắt lưng theo bản năng mà tháo ra.
Môi hắn lại một lần nữa tham luyến chuyển về phía môi nàng hôn xuống, đầu lưỡi chạm vào môi nàng từ chút một mà nhắm nháp gợi mở. Lạc Vũ Yên thoáng chút khẽ ngâm lên một tiếng nhỏ làm cả người hắn càng thêm nóng rực, cổ họng khô hốc khó nhọc nuốt xuống một ngụm hơi nóng, môi hắn tiếp tục hôn xuống cầm nhỏ của nàng. Tay hắn đã luồn vào bên trong gạt xuống từng lớp xiêm y trên người nàng làm lộ ra hai bên vai nhỏ trắng sáng mê hoặc, từng tất da thịt mịn màng sáng bóng hiện ra trước mắt hắn.
Hắn từ chút một mà hôn xuống người nàng không bỏ qua bất kì vị trí nào trên cơ thể nàng, mỗi một nơi đều lưu lại dấu vết chứng minh nàng là nữ nhân của hắn.
Lạc Vũ Yên như cá nằm trên thướt cảm giác khắp cả người đều nóng bức cùng ẩm ướt. Trên ngực bất giác cảm thấy lạnh lẽo sau đó lại truyền đến cảm giác tê đau.
"Ưmm..."
Hàn Thương Nguyệt nhìn mỹ nhân xinh đẹp động lòng dưới thân mình, toàn bộ cơ thế xinh đẹp hoàn mỹ của nàng được hắn thu hết vào tầm mắt. Một bên tay nhẹ nhàng chơi đùa trên ngực nàng, mỗi một nơi hắn hôn qua đều cố ý gậm nhẹ để lại ấn kí của hắn.
" Nóng quá "
Hàn Thương Nguyệt nhẹ cười, nàng hiện tại còn chưa ý thức được mọi chuyện nếu lúc này tỉnh táo hẵn đã đạp hắn xuống giường từ lâu. Hắn cảm thấy nên tận dụng cơ hội lần này mà nhanh chóng cùng nàng viên phòng, mắt nhìn xuống đấu đỏ tròn trên tay nàng, hắn liền cười nguy hiểm, qua đêm nay hắn không tin nó sẽ không biến mất.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, đặt nàng ở dưới thân một lần nữa hôn nàng, tay cũng không rảnh rỗi du tẩu khắp cơ thể nàng sau đó dừng lại ở một bên ngực mà xoa nắn, cảm thụ nơi mềm mại kia làm hắn vô cùng vui thích.
Hàn Thương Nguyệt sớm đã không kiềm chế nổi nữa, bắt lấy hai chân thon dài của nàng vòng qua eo hắn. Đối với việc này hắn là lần đầu tiên không hề có chút gì gọi là kinh nghiệm cứ theo bản năng nguyên thủy mà thực hiện vậy.
" AAA... "
Lạc Vũ Yên trong cơn say thần trí mơ hồ liền bừng tỉnh, cơ thể đau đớn như bị xé nát mở to mắt nhìn người trên thân thể mình. Hắn cũng nhìn lại nàng còn bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, thiên a~ hắn...hắn đã làm gì nàng rồi.
" Huhu...đau... đau quá, đồ lưu manh "
Hàn Thương Nguyệt cố nhịn cơn khó chịu, hơi thở hắn nóng bức khó khăn mà thở dốc. Nhìn nàng đau đến hai tròng mắt đều ngập nước làm hắn cảm thấy đau xót cùng hối hận. Nhưng hắn đã gương cung sao còn có thể thu về, hiện chỉ còn cách tạm thời bất động để nàng từ từ thích ứng. Hắn cố sức dụ dỗ nàng.
" Yên nhi, ngoan...cố chịu một chút, ta sẽ không động "
Nàng đau đến nổi không còn hơi sức mà trách mắng hắn, một lát sau cũng giảm bớt đau đớn. Nàng là do đã thích ứng được hắn hay là do cơn say lại một lần nữa đánh úp xuống làm nàng trở nên mơ hồ.
Hắn cố kiềm chế chờ đợi nàng thích ứng, trên tráng đã đổ đầy mồ hôi, hắn vẫn là sợ nàng bị đau nên chưa dám đi chuyển. Nhìn nàng đã yên ổn phần nào bên hông liền nhẹ nhàng len lén chuyển động một chút.
" Ưm..."
" Ngoan~ thả lỏng... một chút "
Nàng rất nhanh liền cảm thấy khác thường, trong mơ màng cảm nhận như bản thân đang chìm vào trong dòng nước siết không ngừng cuốn nàng trôi đi. Lúc đầu thì nhẹ nhàng trôi dạt sau đó thì đồn dập cuốn lấy nàng, vốn dĩ nàng phải thấy lạnh nhưng cơ thể ngày một trở nên nóng bức. Thập phần những cảm xúc xa lạ đều ập tới khiến nàng như thể không trụ nổi nữa, nơi cổ họng không kiềm được phát ra những tiếng kêu mềm yếu.
" Yên nhi, còn đau không? "
"..."
Hắn biết lần đầu nàng sẽ rất đau, cố khắc chế bản thân ôn nhu mà chuyển động, lần này đến lần khác hôn nàng. Tay cố giữ eo thon giúp nàng thoải mái mà phối hợp với hắn, nhận thấy cơ thể của nàng có phản ứng làm hắn không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cảm giác trầm luân này khiến hắn không thể nào quên được, nàng đã là nữ nhân của Hàn Thương Nguyệt hắn.
Lạc Vũ Yên đã say đến nổi đứng cũng không vững nữa, cả mặt đều ửng hồng hai mắt mơ hồ cùng với thân thể lung lay đứng trên ghế đá nắm chặt lấy tay của hắn.
Diệp Uyển Như trong lòng câm tức không cam tâm liền bước đến bày ra gương mặt ủy uất đáng thương mà kéo lấy một bên tay của Hàn Thương Nguyệt giọng điệu nỉ non.
" Uyển nhi đã làm gì sai lại khiến Vương Phi trách mắng thiếp như vậy, huhu...thiếp rất sợ "
Chưa đợi Hàn Thương Nguyệt kéo tay về thì lúc này Lạc Vũ Yên đã ra tay trước. Nàng một thân nhảy xuống ghế đá khí thế cường giả giật mạnh tay Diệp Uyển Như ra khỏi tay hắn đồng thời cũng kéo ngược tay nàng ta về phía sau.
" Á...đau quá, Vương Gia cứu...ta "
Lạc Vũ Yên không còn tỉnh táo nữa, tay chỉ chỉ vào người ả ta nói lớn.
" Ta chính mắt nhìn thấy ngươi... bên ngoài ôm ôm ấp ấp nam tử khác còn dám nói không có làm gì sai... đồ xấu xa"
Diệp Uyển Như nghe xong liền giật nảy mình, chuyện nàng và tứ Vương Gia sao Lạc Vũ Yên lại biết được. Lúc này nàng ta cũng quên đi đau đớn ở tay mà vội vàng đưa mắt nhìn Hàn Thương Nguyệt giải thích không ngừng.
" Chàng đừng tin lời nàng ấy, ta bị oan...lời người say không đáng tin, Thương Nguyệt ~ thiếp chỉ yêu chàng thôi"
Hàn Thương Nguyệt cũng không muốn quan tâm, từ dạo gần đây hắn đã nhìn ra Diệp Uyển Như cũng không phải đơn thuần như hắn lầm tưởng trước đó. Hiện tại hắn chỉ để tâm chuyện nàng có tình cảm với hắn hay không.
Lạc Vũ Yên cũng buông tay ả ra, đưa đôi mắt mông lung nhìn nhìn hắn, sao lại không nghe hắn nói gì hết, hắn chỉ im lặng...Nàng theo bản năng nghĩa khí tiến đến nhón người lên ôm lấy vai hắn. Tay nàng còn để sau lưng hắn vỗ vỗ an ủi, giọng nói vì say rượu mà có phần dứt quãng.
" Ngoan...đừng đau lòng, nữ nhân...trên đời này không có thiếu.Tỷ tỷ đây...ực...giúp ngươi tìm người khác...tốt...tốt hơn "
" Nàng say quá rồi, trở về phòng nghỉ ngơi thôi "
Hàn Thương Nguyệt trực tiếp bế nàng trên tay, mắt cũng không thèm nhìn Diệp Uyển Như một cái chỉ hướng về phía Thái Tử xin rời đi trước.
" Vương Phi của đệ đã say rồi, đệ xin thất lễ đưa nàng trở lại phòng"
" Vương Gia ~ chàng đừng đi..."
Cũng không đợi người kia trả lời hắn liền một mạch ôm nàng rời đi, để lại Hàn Chính Thuần đôi mắt âm trầm, cả người hắn lạnh lẽo cô độc uống xuống một ly rượu sau đó liền đứng lên mà rời khỏi.
Diệp Uyển Như đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt từ nhu nhược yếu đuối lập tức chuyển sang ngoan độc. Cơn giận trong lòng dâng trào nhìn đâm đâm về hướng bọn họ.
" Lạc Vũ Yên ngươi đừng quá đắc ý, ta sớm muộn gì cũng sẽ khiến ngươi bị đuổi khỏi Vương phủ "
Hàn Thương Nguyệt ôm nàng về phòng, trên đường đi nàng không ngừng cựa quậy lung tung, lúc này cũng đã say ngất bên miệng bắt đầu nói năng lung tung.
" Nàng đừng làm loạn, sắp đến phòng rồi "
Lạc Vũ Yên mỗi khi say rượu đều quên hết bản thân, không còn một chút tiết tháo nào cả, một tay choàng qua cổ hắn tay còn lại sờ sờ mặt hắn khen ngợi.
" Thật là đẹp, soái ca, tiểu thịt tươi tỷ tỷ đây rất thích "
" Nàng...nói thích...ta sao? "
Nàng lúc này sao còn nghe hiểu hắn nói những gì, nhìn mỹ nam trước mắt mà cười đến nở hoa. Biến người trước mặt thành gấu bông lớn mà không ngừng ôm ôm cọ cọ đầu mình vào cổ hắn.
Trên cổ cảm giác được môi nàng vô tình cọ qua cổ hắn, thật mềm mại còn có chút nóng ướt. Đặc biệt là mùi thơm trên cơ thể nàng thật dễ chịu làm tim hắn đập mạnh một nhịp, hắn không tự chủ nghĩ đến chuyện gì đó sau đó tim hắn càng đập nhanh hơn nữa.
Hắn trực tiếp bế nàng vào phòng ngủ của hắn, nhìn nàng một bộ dáng say mềm hai má ửng đỏ đẹp mắt, bờ môi anh đào khẽ động làm tâm hắn bị mê hoặc.
Hắn ôm nàng đến giường gỗ nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hắn định lấy khăn lau mặt cho nàng nhưng nàng lúc này vẫn ôm chặt lấy cổ hắn hơi thở nóng rực đều đều phả vào người hắn.
" Lạc Vũ Yên nàng ngủ rồi sao? "
Nàng trong cơn mơ màng bị hắn gọi từ từ mở mắt. Trong vô thức giọng nói có phần run run, nàng vừa mơ thấy mẹ mình, thấy cuộc sống của nàng trước đó trong lòng sinh ra cảm giác nhớ nhà khôn cùng.
" Muốn về nhà, ta...muốn trở về..."
Hàn Thương Nguyệt liền ôm lấy nàng, hắn luôn có cảm giác một ngày nào đó có hay không nàng đột nhiên sẽ biến mất như chính lúc nàng đến đây vậy. Nàng trong lòng luôn muốn rời đi, muốn bỏ lại hắn...hắn tuyệt đối sẽ không cho phép nàng đi, nàng mãi mãi là của hắn.
Hàn Thương Nguyệt hướng đến đôi môi ngọt ngào của nàng mà nhẹ nhàng hôn xuống, từ chút một chiếm lấy sự mềm mại thơm ngọt nơi đó. Lạc Vũ Yên trong mơ hồ cảm thấy có một cổ lửa nóng chế trụ cả người nàng. Trên môi còn bị một thứ ẩm ướt bao lấy trong vô thức muốn mở miệng kháng nghị liền bị thứ đó tiến vào bên trong mạnh mẽ mà chế trụ khoan miệng nàng, chiếm lấy toàn bộ hơi thở của nàng.
Một lúc sau thấy nàng bắt đầu thở dốc hắn mới rời khỏi môi nàng nhưng lần này hắn lại cảm thấy chưa đủ. Hơi thở hắn càng thêm nặng nhọc hướng đến một bên tai của nàng hôn xuống một đường thẳng tấp trượt xuống phía cổ trắng mịn. Tay hắn ban đầu giữ ở eo nhỏ của nàng lúc này bắt đầu di chuyển khắp cơ thể tìm đến phía dây thắt lưng theo bản năng mà tháo ra.
Môi hắn lại một lần nữa tham luyến chuyển về phía môi nàng hôn xuống, đầu lưỡi chạm vào môi nàng từ chút một mà nhắm nháp gợi mở. Lạc Vũ Yên thoáng chút khẽ ngâm lên một tiếng nhỏ làm cả người hắn càng thêm nóng rực, cổ họng khô hốc khó nhọc nuốt xuống một ngụm hơi nóng, môi hắn tiếp tục hôn xuống cầm nhỏ của nàng. Tay hắn đã luồn vào bên trong gạt xuống từng lớp xiêm y trên người nàng làm lộ ra hai bên vai nhỏ trắng sáng mê hoặc, từng tất da thịt mịn màng sáng bóng hiện ra trước mắt hắn.
Hắn từ chút một mà hôn xuống người nàng không bỏ qua bất kì vị trí nào trên cơ thể nàng, mỗi một nơi đều lưu lại dấu vết chứng minh nàng là nữ nhân của hắn.
Lạc Vũ Yên như cá nằm trên thướt cảm giác khắp cả người đều nóng bức cùng ẩm ướt. Trên ngực bất giác cảm thấy lạnh lẽo sau đó lại truyền đến cảm giác tê đau.
"Ưmm..."
Hàn Thương Nguyệt nhìn mỹ nhân xinh đẹp động lòng dưới thân mình, toàn bộ cơ thế xinh đẹp hoàn mỹ của nàng được hắn thu hết vào tầm mắt. Một bên tay nhẹ nhàng chơi đùa trên ngực nàng, mỗi một nơi hắn hôn qua đều cố ý gậm nhẹ để lại ấn kí của hắn.
" Nóng quá "
Hàn Thương Nguyệt nhẹ cười, nàng hiện tại còn chưa ý thức được mọi chuyện nếu lúc này tỉnh táo hẵn đã đạp hắn xuống giường từ lâu. Hắn cảm thấy nên tận dụng cơ hội lần này mà nhanh chóng cùng nàng viên phòng, mắt nhìn xuống đấu đỏ tròn trên tay nàng, hắn liền cười nguy hiểm, qua đêm nay hắn không tin nó sẽ không biến mất.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người, đặt nàng ở dưới thân một lần nữa hôn nàng, tay cũng không rảnh rỗi du tẩu khắp cơ thể nàng sau đó dừng lại ở một bên ngực mà xoa nắn, cảm thụ nơi mềm mại kia làm hắn vô cùng vui thích.
Hàn Thương Nguyệt sớm đã không kiềm chế nổi nữa, bắt lấy hai chân thon dài của nàng vòng qua eo hắn. Đối với việc này hắn là lần đầu tiên không hề có chút gì gọi là kinh nghiệm cứ theo bản năng nguyên thủy mà thực hiện vậy.
" AAA... "
Lạc Vũ Yên trong cơn say thần trí mơ hồ liền bừng tỉnh, cơ thể đau đớn như bị xé nát mở to mắt nhìn người trên thân thể mình. Hắn cũng nhìn lại nàng còn bày ra vẻ mặt hết sức vô tội, thiên a~ hắn...hắn đã làm gì nàng rồi.
" Huhu...đau... đau quá, đồ lưu manh "
Hàn Thương Nguyệt cố nhịn cơn khó chịu, hơi thở hắn nóng bức khó khăn mà thở dốc. Nhìn nàng đau đến hai tròng mắt đều ngập nước làm hắn cảm thấy đau xót cùng hối hận. Nhưng hắn đã gương cung sao còn có thể thu về, hiện chỉ còn cách tạm thời bất động để nàng từ từ thích ứng. Hắn cố sức dụ dỗ nàng.
" Yên nhi, ngoan...cố chịu một chút, ta sẽ không động "
Nàng đau đến nổi không còn hơi sức mà trách mắng hắn, một lát sau cũng giảm bớt đau đớn. Nàng là do đã thích ứng được hắn hay là do cơn say lại một lần nữa đánh úp xuống làm nàng trở nên mơ hồ.
Hắn cố kiềm chế chờ đợi nàng thích ứng, trên tráng đã đổ đầy mồ hôi, hắn vẫn là sợ nàng bị đau nên chưa dám đi chuyển. Nhìn nàng đã yên ổn phần nào bên hông liền nhẹ nhàng len lén chuyển động một chút.
" Ưm..."
" Ngoan~ thả lỏng... một chút "
Nàng rất nhanh liền cảm thấy khác thường, trong mơ màng cảm nhận như bản thân đang chìm vào trong dòng nước siết không ngừng cuốn nàng trôi đi. Lúc đầu thì nhẹ nhàng trôi dạt sau đó thì đồn dập cuốn lấy nàng, vốn dĩ nàng phải thấy lạnh nhưng cơ thể ngày một trở nên nóng bức. Thập phần những cảm xúc xa lạ đều ập tới khiến nàng như thể không trụ nổi nữa, nơi cổ họng không kiềm được phát ra những tiếng kêu mềm yếu.
" Yên nhi, còn đau không? "
"..."
Hắn biết lần đầu nàng sẽ rất đau, cố khắc chế bản thân ôn nhu mà chuyển động, lần này đến lần khác hôn nàng. Tay cố giữ eo thon giúp nàng thoải mái mà phối hợp với hắn, nhận thấy cơ thể của nàng có phản ứng làm hắn không khỏi hừ nhẹ một tiếng, cảm giác trầm luân này khiến hắn không thể nào quên được, nàng đã là nữ nhân của Hàn Thương Nguyệt hắn.