Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 44: Đánh Nhau
Hàn Chính Thuần từ lâu đã cho người âm thầm theo dõi bên ngoài Hoàng Thương phủ. Hắn hôm qua có công vụ liền rời khỏi kinh thành đến hôm nay trở về nhận được mật báo nàng đã xuất phủ, hắn không ngờ nàng lại đến thanh lâu. Vừa hay tin liền tức tốc rời khỏi hoàng cung đến đây tìm nàng.
Hắn lần này gặp lại nàng trong tình cảnh nàng thân vận y phục nam nhân, hai chân run run leo lên cửa số, một tay bám lấy thành cửa tay còn lại đang vẫy vẫy gọi hắn sau đó liền trực tiếp nhảy xuống. Hắn chân vận nội lực điểm nhẹ một bước bay đến đỡ lấy nàng.
Lạc Vũ Yên cũng hết cách mới đánh liều như vậy, không ngờ cũng thật may mắn gặp được thái tử vừa hay đỡ được nàng một mạng, ôm nàng nhẹ nhàng mà tiếp đất.
" Nàng sao lại từ trên cao nhảy xuống "
" Ta...là hắn "
Lạc Vũ Yên chỉ tay về phía nam tử trên lầu, hắn cũng dùng nội lực nhanh chóng bay xuống. Thân vận tử y đỏ thẩm, trên gương mặt mang mặt nạ gỗ không nhìn ra biểu tình gì, toàn thân khí thế cường đại hướng tới phía nàng nói lớn.
" Nàng mau qua đây cho ta "
Lạc Vũ Yên bị tiếng rống giận của hắn làm cho sợ hãi, cả người lui về núp sau lưng Thái Tử, hai tay nắm lấy một bên tay áo hắn lắc lắc.
" Hắn là tên đại biến thái...vừa rồi còn muốn sàm sỡ ta "
Hàn Chính Thuần vừa nghe qua, trong lòng liền nổi lên lửa nóng. Hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt.
" Không ngờ lâu chủ Vọng Nguyệt lâu lại là người như vậy "
Hàn Thương Nguyệt cũng không để tâm đến lời của hắn, lúc này chỉ nhìn chầm chầm vào hai tay nàng đang ôm lấy cánh tay của nam nhân khác trong lòng liền sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu.
" Lạc Vũ Yên nàng còn không qua đây "
Nàng đứng nép vào phía sau lưng thái tử, từ từ đưa mặt ra ngoài hướng về phía Hàn Thương Nguyệt lớn tiếng.
" Ta có điên mới qua bên đó "
Nàng một lần nữa kéo kéo tay Hàn Chính Thuần, vẻ mặt có chút lo lắng nói khẽ.
" Thái tử, võ công ngài lợi hại như vậy...đánh thắng hắn được không? "
Hắn nhìn nàng bên miệng khẽ cười nhẹ.
" Đánh thử liền biết được "
Lạc Vũ Yên nghe có vài phần tự tin hướng về phía Hàn Thương Nguyệt cười đắt ý.
" Ngươi đừng bám theo ta nữa...mau đi đi "
Hàn Thương Nguyệt mắt thấy nàng đang đứng về phía nam nhân khác mà ra sức chống đối hắn, chân hắn đạp nhẹ một bước nhanh như chớp hướng về phía nàng bắt lấy.
Hàn Chính Thuần rất nhanh liền phản ứng kéo nàng lui về sau lưng mình, tiến lên ngăn cản Hàn Thương Nguyệt. Hai bên bắt đầu vận nội lực ra các chiêu thức hướng về phía đối phương đánh xuống, làm những người xung quanh đều bị sợ hãi mà tránh đi nơi khác.
Lạc Vũ Yên đứng qua một bên nhìn trận giao đấu, nàng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thứ gọi là võ công của người cổ đại. Bọn họ mỗi người đều đánh ra các chiêu thức cản phá, hóa giải chiêu thức của đối phương. Tuy nói là đánh nhau nhưng lại nhẹ nhàng như đang nhảy múa chỉ khác biệt ở chỗ mỗi động tác đều rất hữu lực, mang sức công phá mạnh mẽ về phía đối phương. Phải nói là thật sự quá tuyệt diệu, lần này xuyên đến đây xem như được mở mang tầm mắt.
" Thái tử ngài đánh hay lắm, cố lên "
Hàn Chính Thuần không ngờ võ công của đối phương lại lợi hại như vậy, hắn đã từng vài lần gặp qua lâu chủ Vọng Nguyệt lâu nhưng lại không nhìn ra hắn lại là một cao thủ, lúc nào cũng thần bí như vậy.
Hàn Thương Nguyệt vừa đánh mắt vừa liếc nhìn về phía nàng, cả người khí thế bức người hướng về nàng mà đe dọa.
" Nàng tốt nhất đừng để ta bắt được, trước mặt ta lại cổ vũ cho nam nhân khác "
" Ta không có bị thần kinh...cổ vũ ngươi đến để bắt ta sao "
" Hay lắm, nàng chờ đó cho ta "
Hắn một chưởng đánh về phía Hàn Chính Thuần, thời cơ hội xong về phía trước bắt lấy nàng kéo mạnh một cái, nàng lại một lần nữa bị hắn giữ gọn trong tay.
" Thả ta ra...đồ lưu manh "
Hàn Chính Thuần cũng ngừng giao đấu, trong lòng lửa giận sôi trào mạnh mẽ nói lớn.
" Lâu chủ nếu đã biết thân phận thật sự của ta thì cũng nên thức thời mà bỏ nàng ấy ra "
Hàn Thương Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, bày ra vẻ mặt không mấy quan tâm một bên tay cố tình trước mặt thái tử đặt trên vai Lạc Vũ Yên kéo mạnh một cái khiến cả người nàng dính sát vào người hắn.
Nàng biết sức lực mình không thể chống lại hắn, cả người nàng lúc này lại bị hắn siết chặt đến ngạt thở, động cũng không dám động mạnh. Trong lòng thầm mắng tổ tông tám đời nhà hắn.
" Thái Tử thì đã sao, nữ nhân này... ta muốn có "
Hàn Chính Thuần ánh mắt tựa như dao sắt hướng về phía hắn, lần này hắn bằng mọi cách cũng sẽ giành lại nàng. Bên tay bắt đầu vận hết nội lực chuẩn bị hướng về phía Hàn Thương Nguyệt ra tay lần nữa.
" Khoan đã "
Bỗng nhiên từ xa có một đám người hướng đến, người đi đầu chính là thập vương gia Hàn Thương Lăng, theo sau chính là một đám thị vệ mặc quân phục kéo đến.
" Thái tử, đệ theo lời của Ngũ vương gia đến đây đón Vương Phi trở về phủ "
Lạc Vũ Yên có phần lo lắng, Hàn Thương Nguyệt sao lại biết nàng ở đây chứ? Lần này xem ra nàng không thoát khỏi bị hắn trách mắng.
" Ngươi bỏ ta ra...không nghe thấy sao? Phu quân ta đến đón ta rồi, người còn dám làm càn...dám người kia sẽ không tha cho ngươi "
" Nàng là Vương Phi của ai? "
Lạc Vũ Yên nghe hắn hỏi như vậy liền nghĩ hắn nghe nói nàng là Vương Phi nên thấy e sợ, đắc tội với hoàng thất không phải là chuyện nhỏ.
" Sợ rồi sao? Ta chính là Vương Phi của ngũ Vương Gia Hàn Thương Nguyệt "
" Nàng nói lại lần nữa, ta không nghe rõ "
Tên này bị dọa sợ đến điếc luôn rồi? Lạc Vũ Yên bực bội nói lớn tiếng.
" Ta là Vương Phi của ngũ vương gia Hàn Thương Nguyệt "
Hàn Thương Nguyệt không nói lời nào vẻ mặt cười cười đầy ẩn ý nhìn về phía Thái Tử, như thể muốn nói " Huynh đã nghe rõ chưa, nàng ấy là Vương Phi của Hàn Thương Nguyệt ta "
" Tốt lắm, ta với ngũ Vương Gia xem như cũng có giao tình. Thê tử của của bằng hữu không nên nghĩ đến là huynh đệ... thì càng phải nên vậy..."
Hắn nhanh chóng buông nàng ra, Lạc Vũ Yên liền nhanh chân chạy đi hướng về phía bọn người của Hàn Thương Lăng.
" Thập đệ~ cũng may đệ đến kịp lúc, tên lâu chủ kia thật sự rất xấu xa "
Hàn Thương Lăng ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.
" Hụ hụ, tẩu đừng nói nữa "
" Sao lại không cho ta nói chứ, Vương Gia sao lại quen biết với loại người như hắn ta? hắn là tên lưu manh, chuyên đi ức hiếp nữ nhân yếu đuối "
Hàn Thương Lăng cũng hết cách, nàng còn nói nữa sợ là sẽ chọc giận ngũ huynh mất, huynh ấy lúc tức giận thật sự rất đáng sợ a~ Hắn lúc này lại không thể nói " Tên lưu manh mà tẩu đang mắng đằng kia chính là Vương Gia nhà chúng ta "
Quả thật là đúng như vậy, Hàn Thương Nguyệt sau khi nghe nàng không khách khí mà buông ra một tràn những lời mắng chửi hắn. Trong lòng đã giận đến xém chút không kiềm chế được muốn lao tới dạy dỗ nàng một trận. Nàng về phủ xem hắn sẽ trừng phạt nàng như thế nào đây " Lạc Vũ Yên nàng chờ đó cho bổn vương "
Hàn Chính Thuần từ lâu đã cho người âm thầm theo dõi bên ngoài Hoàng Thương phủ. Hắn hôm qua có công vụ liền rời khỏi kinh thành đến hôm nay trở về nhận được mật báo nàng đã xuất phủ, hắn không ngờ nàng lại đến thanh lâu. Vừa hay tin liền tức tốc rời khỏi hoàng cung đến đây tìm nàng.
Hắn lần này gặp lại nàng trong tình cảnh nàng thân vận y phục nam nhân, hai chân run run leo lên cửa số, một tay bám lấy thành cửa tay còn lại đang vẫy vẫy gọi hắn sau đó liền trực tiếp nhảy xuống. Hắn chân vận nội lực điểm nhẹ một bước bay đến đỡ lấy nàng.
Lạc Vũ Yên cũng hết cách mới đánh liều như vậy, không ngờ cũng thật may mắn gặp được thái tử vừa hay đỡ được nàng một mạng, ôm nàng nhẹ nhàng mà tiếp đất.
" Nàng sao lại từ trên cao nhảy xuống "
" Ta...là hắn "
Lạc Vũ Yên chỉ tay về phía nam tử trên lầu, hắn cũng dùng nội lực nhanh chóng bay xuống. Thân vận tử y đỏ thẩm, trên gương mặt mang mặt nạ gỗ không nhìn ra biểu tình gì, toàn thân khí thế cường đại hướng tới phía nàng nói lớn.
" Nàng mau qua đây cho ta "
Lạc Vũ Yên bị tiếng rống giận của hắn làm cho sợ hãi, cả người lui về núp sau lưng Thái Tử, hai tay nắm lấy một bên tay áo hắn lắc lắc.
" Hắn là tên đại biến thái...vừa rồi còn muốn sàm sỡ ta "
Hàn Chính Thuần vừa nghe qua, trong lòng liền nổi lên lửa nóng. Hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt sắt lạnh nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt.
" Không ngờ lâu chủ Vọng Nguyệt lâu lại là người như vậy "
Hàn Thương Nguyệt cũng không để tâm đến lời của hắn, lúc này chỉ nhìn chầm chầm vào hai tay nàng đang ôm lấy cánh tay của nam nhân khác trong lòng liền sinh ra cảm giác vô cùng khó chịu.
" Lạc Vũ Yên nàng còn không qua đây "
Nàng đứng nép vào phía sau lưng thái tử, từ từ đưa mặt ra ngoài hướng về phía Hàn Thương Nguyệt lớn tiếng.
" Ta có điên mới qua bên đó "
Nàng một lần nữa kéo kéo tay Hàn Chính Thuần, vẻ mặt có chút lo lắng nói khẽ.
" Thái tử, võ công ngài lợi hại như vậy...đánh thắng hắn được không? "
Hắn nhìn nàng bên miệng khẽ cười nhẹ.
" Đánh thử liền biết được "
Lạc Vũ Yên nghe có vài phần tự tin hướng về phía Hàn Thương Nguyệt cười đắt ý.
" Ngươi đừng bám theo ta nữa...mau đi đi "
Hàn Thương Nguyệt mắt thấy nàng đang đứng về phía nam nhân khác mà ra sức chống đối hắn, chân hắn đạp nhẹ một bước nhanh như chớp hướng về phía nàng bắt lấy.
Hàn Chính Thuần rất nhanh liền phản ứng kéo nàng lui về sau lưng mình, tiến lên ngăn cản Hàn Thương Nguyệt. Hai bên bắt đầu vận nội lực ra các chiêu thức hướng về phía đối phương đánh xuống, làm những người xung quanh đều bị sợ hãi mà tránh đi nơi khác.
Lạc Vũ Yên đứng qua một bên nhìn trận giao đấu, nàng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy thứ gọi là võ công của người cổ đại. Bọn họ mỗi người đều đánh ra các chiêu thức cản phá, hóa giải chiêu thức của đối phương. Tuy nói là đánh nhau nhưng lại nhẹ nhàng như đang nhảy múa chỉ khác biệt ở chỗ mỗi động tác đều rất hữu lực, mang sức công phá mạnh mẽ về phía đối phương. Phải nói là thật sự quá tuyệt diệu, lần này xuyên đến đây xem như được mở mang tầm mắt.
" Thái tử ngài đánh hay lắm, cố lên "
Hàn Chính Thuần không ngờ võ công của đối phương lại lợi hại như vậy, hắn đã từng vài lần gặp qua lâu chủ Vọng Nguyệt lâu nhưng lại không nhìn ra hắn lại là một cao thủ, lúc nào cũng thần bí như vậy.
Hàn Thương Nguyệt vừa đánh mắt vừa liếc nhìn về phía nàng, cả người khí thế bức người hướng về nàng mà đe dọa.
" Nàng tốt nhất đừng để ta bắt được, trước mặt ta lại cổ vũ cho nam nhân khác "
" Ta không có bị thần kinh...cổ vũ ngươi đến để bắt ta sao "
" Hay lắm, nàng chờ đó cho ta "
Hắn một chưởng đánh về phía Hàn Chính Thuần, thời cơ hội xong về phía trước bắt lấy nàng kéo mạnh một cái, nàng lại một lần nữa bị hắn giữ gọn trong tay.
" Thả ta ra...đồ lưu manh "
Hàn Chính Thuần cũng ngừng giao đấu, trong lòng lửa giận sôi trào mạnh mẽ nói lớn.
" Lâu chủ nếu đã biết thân phận thật sự của ta thì cũng nên thức thời mà bỏ nàng ấy ra "
Hàn Thương Nguyệt nhếch môi cười nhẹ, bày ra vẻ mặt không mấy quan tâm một bên tay cố tình trước mặt thái tử đặt trên vai Lạc Vũ Yên kéo mạnh một cái khiến cả người nàng dính sát vào người hắn.
Nàng biết sức lực mình không thể chống lại hắn, cả người nàng lúc này lại bị hắn siết chặt đến ngạt thở, động cũng không dám động mạnh. Trong lòng thầm mắng tổ tông tám đời nhà hắn.
" Thái Tử thì đã sao, nữ nhân này... ta muốn có "
Hàn Chính Thuần ánh mắt tựa như dao sắt hướng về phía hắn, lần này hắn bằng mọi cách cũng sẽ giành lại nàng. Bên tay bắt đầu vận hết nội lực chuẩn bị hướng về phía Hàn Thương Nguyệt ra tay lần nữa.
" Khoan đã "
Bỗng nhiên từ xa có một đám người hướng đến, người đi đầu chính là thập vương gia Hàn Thương Lăng, theo sau chính là một đám thị vệ mặc quân phục kéo đến.
" Thái tử, đệ theo lời của Ngũ vương gia đến đây đón Vương Phi trở về phủ "
Lạc Vũ Yên có phần lo lắng, Hàn Thương Nguyệt sao lại biết nàng ở đây chứ? Lần này xem ra nàng không thoát khỏi bị hắn trách mắng.
" Ngươi bỏ ta ra...không nghe thấy sao? Phu quân ta đến đón ta rồi, người còn dám làm càn...dám người kia sẽ không tha cho ngươi "
" Nàng là Vương Phi của ai? "
Lạc Vũ Yên nghe hắn hỏi như vậy liền nghĩ hắn nghe nói nàng là Vương Phi nên thấy e sợ, đắc tội với hoàng thất không phải là chuyện nhỏ.
" Sợ rồi sao? Ta chính là Vương Phi của ngũ Vương Gia Hàn Thương Nguyệt "
" Nàng nói lại lần nữa, ta không nghe rõ "
Tên này bị dọa sợ đến điếc luôn rồi? Lạc Vũ Yên bực bội nói lớn tiếng.
" Ta là Vương Phi của ngũ vương gia Hàn Thương Nguyệt "
Hàn Thương Nguyệt không nói lời nào vẻ mặt cười cười đầy ẩn ý nhìn về phía Thái Tử, như thể muốn nói " Huynh đã nghe rõ chưa, nàng ấy là Vương Phi của Hàn Thương Nguyệt ta "
" Tốt lắm, ta với ngũ Vương Gia xem như cũng có giao tình. Thê tử của của bằng hữu không nên nghĩ đến là huynh đệ... thì càng phải nên vậy..."
Hắn nhanh chóng buông nàng ra, Lạc Vũ Yên liền nhanh chân chạy đi hướng về phía bọn người của Hàn Thương Lăng.
" Thập đệ~ cũng may đệ đến kịp lúc, tên lâu chủ kia thật sự rất xấu xa "
Hàn Thương Lăng ghé sát vào tai nàng nói nhỏ.
" Hụ hụ, tẩu đừng nói nữa "
" Sao lại không cho ta nói chứ, Vương Gia sao lại quen biết với loại người như hắn ta? hắn là tên lưu manh, chuyên đi ức hiếp nữ nhân yếu đuối "
Hàn Thương Lăng cũng hết cách, nàng còn nói nữa sợ là sẽ chọc giận ngũ huynh mất, huynh ấy lúc tức giận thật sự rất đáng sợ a~ Hắn lúc này lại không thể nói " Tên lưu manh mà tẩu đang mắng đằng kia chính là Vương Gia nhà chúng ta "
Quả thật là đúng như vậy, Hàn Thương Nguyệt sau khi nghe nàng không khách khí mà buông ra một tràn những lời mắng chửi hắn. Trong lòng đã giận đến xém chút không kiềm chế được muốn lao tới dạy dỗ nàng một trận. Nàng về phủ xem hắn sẽ trừng phạt nàng như thế nào đây " Lạc Vũ Yên nàng chờ đó cho bổn vương "