Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-37
Chương 37: Hôn
Hàn Thương Nguyệt vốn định nhanh chóng trở lại tìm nàng, khó khăn lắm mới có thể rời đi được. Không ngờ vừa đi đến lại thấy được cảnh này, hắn toàn thân đều phát hỏa, hắn vừa rời đi một chút nàng đã cùng nam nhân khác ôm ấp.
Hắn bước nhanh về phía nàng, kéo nàng ra khỏi người Hàn Chính Thuần, ngửi thấy trên người nàng toàn mùi rượu. Nàng lúc này thần trí không còn tỉnh táo, miệng lại nói những lời vô nghĩa.
"Tiểu Lan chúng ta đi hát karaoke thôi, overnight"
" Lạc Vũ Yên, nàng uống say rồi sao? "
Nàng mơ hồ nhìn về hướng phát tiếng nói, đầu có phần choáng váng, hình ảnh cũng không rõ ràng. Nàng chỉ tay về phía hắn, sau đó thì liên tục cười nói.
" Ngươi cũng đợi Hàn Thương Nguyệt sao? Haha ta cũng vậy "
" Nàng mau cùng bổn vương trở về "
Lạc Vũ Yên giật tay ra khỏi tay hắn, vẻ mặt tức giận.
" Ta không đi, Hàn Thương Nguyệt còn chưa đến "
Vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến Hàn Chính Thuần còn tưởng là Hàn Thương Nguyệt liền tiến đến kéo tay hắn lôi đi.
" Ngài đến rồi sao? Ta buồn ngủ muốn đi ngủ"
Hàn Chính Thuần bị nàng kéo mạnh lôi đi, hắn cũng không từ chối, hơn nữa còn ngoan ngoãn đi theo nàng, bên miệng còn cười khẽ.
Hàn Thương Nguyệt thấy thế cơn tức giận càng tăng thêm, nàng cứ nhiên lại không nhìn ra hắn. Lúc này còn lôi kéo nam nhân khác trước mặt hắn, hắn sao có thể đứng nhìn được chứ. Hắn tiến đến không nói lời nào mà trực tiếp bế nàng đặt ngang vai mặc cho Lạc Vũ Yên vùng vẫy lung tung mà ôm nàng rời đi. Trước khi đi không quên để lại ánh mắt sắt lạnh về phía người kia.
" Ngài nên nhớ, nàng đã là Vương Phi của ta "
Sau khi hắn cùng nàng rời đi để lại Hàn Chính Thuần đứng im lặng mắt đâm đâm nhìn về hướng bọn họ. Vẻ mặt hắn lạnh hơn cả trời đêm, sau đó hắn liền khẽ nhết miệng cười nhẹ quay lưng đi về hướng tẩm cung thái tử.
~~~
Hàn Thương Nguyệt một mực không bỏ nàng xuống, tránh để nàng lại làm loạn mà trực tiếp ôm nàng vào trong xe ngựa. Hắn ra hiệu cho sa phu mau chóng trở về phủ.
Lạc Vũ Yên từ khi lên xe ngựa cũng không còn cựa quậy lung tung nữa. Nàng trực tiếp ngồi yên nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm thứ gì đó mà hắn không nghe được. Hàn Thương Nguyệt nắm hai vai nàng lay động.
" Lạc Vũ Yên, nàng tại sao lại uống say như vậy, còn không nhận ra bổn vương "
Nàng đang muốn ngủ đột nhiên bị hắn lay động liền mơ hồ mà mở mắt nhìn về phía hắn bực bội mà mắng lớn.
" Tại sao lại không cho lão nương ngủ, thật đáng ghét "
" Nàng nhìn xem ta là ai? "
Lạc Vũ Yên nghe hắn hỏi trong vô thức lấy hai tay chạm vào mặt hắn sờ sờ, cười cười ngây ngốc rồi ra tay nhéo mạnh xuống một cái.
" Là soái ca, ta rất thích "
Hàn Thương Nguyệt bất ngờ bị nhéo đến đau điếng nhưng hắn không quan tâm, điều hắn để ý lúc này chính là tên " soái ca " kia là ai?
" Mau nói tên mà nàng thích hắn ta đang ở đâu? "
Lạc Vũ Yên trong vô thức mà nói năng lung tung, gương mặt của hắn lại kề sát mặt nàng như vậy. Hắn đẹp đến mê hoặc người khác, gương mặt này quả thật là hàng cực phẩm. Mài kiếm mắt phượng tinh xảo, da trắng đẹp không chút khuyết điểm, mũi thẳng tấp gọn gàng còn có đôi môi này...nàng không tự chủ được mà hôn lên một cái, môi anh đào của nàng chạm vào môi hắn rất nhanh liền rời khỏi.
" Ở đây...hì hì "
Hàn Thương Nguyệt bị nụ hôn bất ngờ của nàng mà ngây người, đây là lần đầu tiền nàng chủ động hôn hắn, cảm giác này khiến hắn không thể hình dung ra được, môi của nàng thật ngọt.
Lạc Vũ Yên vừa hôn hắn sau đó liền không khách khí lăn ra ngủ, không nói thêm lời nào nữa khiến hắn không khỏi cảm thấy hắn vừa rồi đang bị nàng đùa giỡn a~
" Nàng ngủ rồi sao? "
"..."
Hàn Thương Nguyệt sợ nàng không ngon giấc mà trực tiếp ôm nàng đặt ngồi vào lòng hắn. Lạc Vũ Yên như tìm được chỗ dựa, đầu cọ cọ vào ngực hắn mà hưởng thụ, miệng còn vô thức cười lên mãn nguyện. Hắn vì nụ cười của nàng mà bị rung động, ở cạnh nàng hắn luôn cảm thấy vui vẻ. Đột nhiên hắn nhớ đến chuyện gì đó nét mặt trở nên lạnh lẽo, trong lòng như có một cổ lửa nóng bao quanh.
Nàng xem ra có phần thân thiết với Thái tử quá rồi, vừa rồi hắn thấy ánh mắt của Hàn Chính Thuần nhìn nàng rõ ràng rất khác biệt. Nàng cư nhiên lúc đó còn cùng hắn ta ôm đến thân thiết như vậy, còn lôi lôi kéo kéo tay hắn ta...nghĩ đến đây Hàn Thương Nguyệt tức giận đến nổi muốn tại đây dạy dỗ nàng, xem ra hắn đã quá dung túng cho nàng đi.
Còn đang suy nghĩ hắn đột nhiên thấy nàng choàng thức dậy, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai tay bất đầu cựa quậy lung tung sau đó từ từ cởi ra ngoại bào. Không dừng lại ở đó nàng tiếp tục đưa tay xuống phía thắt lưng của mình cố gắng mà mở ra.
Hàn Thương Nguyệt bị hành động lúc này của nàng mà chưa kịp hoàn hồn, hai mắt hắn mở to kinh ngạc. Nàng...nàng đang muốn làm cái gì chứ, sao lại đem y phục từng bước cởi ra rồi. Hắn liền cảm thấy không ổn, giữ hai tay nàng lại cùng lúc đó lay nhẹ người nàng giúp nàng hồi tỉnh.
" Nàng muốn làm gì chứ? "
Lạc Vũ Yên trong cơn mơ hồ tay bị giữ chặt nên cảm thấy chán ghét mà nói lớn.
" Ta muốn đi tắm "
"???"
Hàn Thương Nguyệt vốn định nhanh chóng trở lại tìm nàng, khó khăn lắm mới có thể rời đi được. Không ngờ vừa đi đến lại thấy được cảnh này, hắn toàn thân đều phát hỏa, hắn vừa rời đi một chút nàng đã cùng nam nhân khác ôm ấp.
Hắn bước nhanh về phía nàng, kéo nàng ra khỏi người Hàn Chính Thuần, ngửi thấy trên người nàng toàn mùi rượu. Nàng lúc này thần trí không còn tỉnh táo, miệng lại nói những lời vô nghĩa.
"Tiểu Lan chúng ta đi hát karaoke thôi, overnight"
" Lạc Vũ Yên, nàng uống say rồi sao? "
Nàng mơ hồ nhìn về hướng phát tiếng nói, đầu có phần choáng váng, hình ảnh cũng không rõ ràng. Nàng chỉ tay về phía hắn, sau đó thì liên tục cười nói.
" Ngươi cũng đợi Hàn Thương Nguyệt sao? Haha ta cũng vậy "
" Nàng mau cùng bổn vương trở về "
Lạc Vũ Yên giật tay ra khỏi tay hắn, vẻ mặt tức giận.
" Ta không đi, Hàn Thương Nguyệt còn chưa đến "
Vừa nói nàng vừa đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn đến Hàn Chính Thuần còn tưởng là Hàn Thương Nguyệt liền tiến đến kéo tay hắn lôi đi.
" Ngài đến rồi sao? Ta buồn ngủ muốn đi ngủ"
Hàn Chính Thuần bị nàng kéo mạnh lôi đi, hắn cũng không từ chối, hơn nữa còn ngoan ngoãn đi theo nàng, bên miệng còn cười khẽ.
Hàn Thương Nguyệt thấy thế cơn tức giận càng tăng thêm, nàng cứ nhiên lại không nhìn ra hắn. Lúc này còn lôi kéo nam nhân khác trước mặt hắn, hắn sao có thể đứng nhìn được chứ. Hắn tiến đến không nói lời nào mà trực tiếp bế nàng đặt ngang vai mặc cho Lạc Vũ Yên vùng vẫy lung tung mà ôm nàng rời đi. Trước khi đi không quên để lại ánh mắt sắt lạnh về phía người kia.
" Ngài nên nhớ, nàng đã là Vương Phi của ta "
Sau khi hắn cùng nàng rời đi để lại Hàn Chính Thuần đứng im lặng mắt đâm đâm nhìn về hướng bọn họ. Vẻ mặt hắn lạnh hơn cả trời đêm, sau đó hắn liền khẽ nhết miệng cười nhẹ quay lưng đi về hướng tẩm cung thái tử.
~~~
Hàn Thương Nguyệt một mực không bỏ nàng xuống, tránh để nàng lại làm loạn mà trực tiếp ôm nàng vào trong xe ngựa. Hắn ra hiệu cho sa phu mau chóng trở về phủ.
Lạc Vũ Yên từ khi lên xe ngựa cũng không còn cựa quậy lung tung nữa. Nàng trực tiếp ngồi yên nhưng miệng vẫn còn lẩm bẩm thứ gì đó mà hắn không nghe được. Hàn Thương Nguyệt nắm hai vai nàng lay động.
" Lạc Vũ Yên, nàng tại sao lại uống say như vậy, còn không nhận ra bổn vương "
Nàng đang muốn ngủ đột nhiên bị hắn lay động liền mơ hồ mà mở mắt nhìn về phía hắn bực bội mà mắng lớn.
" Tại sao lại không cho lão nương ngủ, thật đáng ghét "
" Nàng nhìn xem ta là ai? "
Lạc Vũ Yên nghe hắn hỏi trong vô thức lấy hai tay chạm vào mặt hắn sờ sờ, cười cười ngây ngốc rồi ra tay nhéo mạnh xuống một cái.
" Là soái ca, ta rất thích "
Hàn Thương Nguyệt bất ngờ bị nhéo đến đau điếng nhưng hắn không quan tâm, điều hắn để ý lúc này chính là tên " soái ca " kia là ai?
" Mau nói tên mà nàng thích hắn ta đang ở đâu? "
Lạc Vũ Yên trong vô thức mà nói năng lung tung, gương mặt của hắn lại kề sát mặt nàng như vậy. Hắn đẹp đến mê hoặc người khác, gương mặt này quả thật là hàng cực phẩm. Mài kiếm mắt phượng tinh xảo, da trắng đẹp không chút khuyết điểm, mũi thẳng tấp gọn gàng còn có đôi môi này...nàng không tự chủ được mà hôn lên một cái, môi anh đào của nàng chạm vào môi hắn rất nhanh liền rời khỏi.
" Ở đây...hì hì "
Hàn Thương Nguyệt bị nụ hôn bất ngờ của nàng mà ngây người, đây là lần đầu tiền nàng chủ động hôn hắn, cảm giác này khiến hắn không thể hình dung ra được, môi của nàng thật ngọt.
Lạc Vũ Yên vừa hôn hắn sau đó liền không khách khí lăn ra ngủ, không nói thêm lời nào nữa khiến hắn không khỏi cảm thấy hắn vừa rồi đang bị nàng đùa giỡn a~
" Nàng ngủ rồi sao? "
"..."
Hàn Thương Nguyệt sợ nàng không ngon giấc mà trực tiếp ôm nàng đặt ngồi vào lòng hắn. Lạc Vũ Yên như tìm được chỗ dựa, đầu cọ cọ vào ngực hắn mà hưởng thụ, miệng còn vô thức cười lên mãn nguyện. Hắn vì nụ cười của nàng mà bị rung động, ở cạnh nàng hắn luôn cảm thấy vui vẻ. Đột nhiên hắn nhớ đến chuyện gì đó nét mặt trở nên lạnh lẽo, trong lòng như có một cổ lửa nóng bao quanh.
Nàng xem ra có phần thân thiết với Thái tử quá rồi, vừa rồi hắn thấy ánh mắt của Hàn Chính Thuần nhìn nàng rõ ràng rất khác biệt. Nàng cư nhiên lúc đó còn cùng hắn ta ôm đến thân thiết như vậy, còn lôi lôi kéo kéo tay hắn ta...nghĩ đến đây Hàn Thương Nguyệt tức giận đến nổi muốn tại đây dạy dỗ nàng, xem ra hắn đã quá dung túng cho nàng đi.
Còn đang suy nghĩ hắn đột nhiên thấy nàng choàng thức dậy, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai tay bất đầu cựa quậy lung tung sau đó từ từ cởi ra ngoại bào. Không dừng lại ở đó nàng tiếp tục đưa tay xuống phía thắt lưng của mình cố gắng mà mở ra.
Hàn Thương Nguyệt bị hành động lúc này của nàng mà chưa kịp hoàn hồn, hai mắt hắn mở to kinh ngạc. Nàng...nàng đang muốn làm cái gì chứ, sao lại đem y phục từng bước cởi ra rồi. Hắn liền cảm thấy không ổn, giữ hai tay nàng lại cùng lúc đó lay nhẹ người nàng giúp nàng hồi tỉnh.
" Nàng muốn làm gì chứ? "
Lạc Vũ Yên trong cơn mơ hồ tay bị giữ chặt nên cảm thấy chán ghét mà nói lớn.
" Ta muốn đi tắm "
"???"