Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Lúc này ở trong hoàng cung đã nghe tin Thiếu Hàn đưa vương phi cùng tiểu vương gia trở về khiến cho mọi người không khỏi bất ngờ cùng hoài nghi. Vương Phi đã rơi xuống vực cách đây ba năm, nay lại trở về còn có cả tam vương gia
Lăm người Thiếu Hàn khi đến kinh thành chưa kịp về đến vương phủ đã bị hoàng thượng gọi vào trong cung. Đến cửa hoàng cung, Nhược Y lay lay Hạo Nhân tỉnh dậy.
Hạo Nhân khi tiến vào hoàng cung, không khỏi ngạc nhiên. Quay sang nói với Thiếu Hàn:
“Phụ thân đại nhân, nơi này quả thực rất lớn nha. Nhưng có thể đổi cho ta nơi khác được không. Như thế này đi có phải là mỏi chân chết a”
“Hạo Nhân đây không phải nhà của chúng ta”
“Không phải nhà của chúng ta, vậy đây là đâu”
“Đây là hoàng cung”
“Hoàng cung” Hạo Nhân đang đi tự nhiên dừng lại không bước nữa. Hoàng cung vậy chẳng phải chỉ làm sai một lỗi nhỏ. Chiếc đầu sẽ trực tiếp bay đi sao. Cậu bất giác đưa tay lên sờ cổ của mình
Thiếu Hàn thấy Hạo Nhân không có tiếp tục bước đi liền quay lại hỏi:
“Sao vậy”
“Cha à đây là hoàng cung. Hạo Nhân sợ làm sai điều gì đó cái đầu này sẽ không còn trên cổ của con nữa”
Mọi người nghe Lãnh Hạo Nhân nói không nhịn nổi phì cười:
“Ha ha yên tâm ta sẽ không để cho cái đầu của con không cánh mà bay đâu”
“Cha là nói thật chứ, vậy ngoắc tay”. Cậu bé vừa nói vừa dơ ngón tay út ra
Lúc Hạo Nhân trên đường đi vào hoàng cùng. Đều nhận được ánh mắt dòm ngó của mọi người. Hạo Nhân lại đưa tay lên giữ cổ của mình rồi liếc nhìn mọi người. Khiến cho mấy cung nhân sợ hãi cụp mắt xuống.
Khi đi vào Hạo Nhân thấy có một người thân mặc trường bào màu vàng đang ngồi trên chiếc ghế nạm vàng ròng. Cậu bé nhìn qua là biết ngay đó chính là hoàng thượng. Trên ti vi đã từng xem rất nhiều khi gặp hoàng thượng phải hành lễ cúi đầu. Có lẽ do quá hồi hộp khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã tiến lên trước một bước quỳ xuống giữa chính điện:
“Ông…à không hoàng thượng vạn té…tuế vạn vạn tuế”. Trong lòng cậu thầm khẩn trương. Không xong rồi có khi nào chỉ vì nói sai mà mất đầu hay không.
Lúc này ở trên chính điện có một tiếng cười vang:
“Ha ha… cháu không cần khẩn trương như vậy. Ta cũng không phải là thú giữ ăn thị người. Mau đứng lên”
Lãnh Hạo Nhân lúc này mới lau đi giọt mồ hôi còn vương trên trán.
“Con tên gì”
Hạo Nhân thấy người trước mặt vô cùng hòa ái dễ gần. Tảng đá sợ hãi trong lòng cũng đã bỏ đi. Cậu bé vui vẻ nói:
“Con tên Lãnh Hạo Nhân”
Hoàng thượng thấy đứa bé trước mặt vô cùng đáng yêu làm cho con người ta không thể không cưng chiều:
“Lãnh Hạo Nhân cái tên rất hay”
Thái hậu từ bên ngoài tiến vào: “Ta nghe nói Thiếu Hàn đã tìm được vương phi còn mang theo cả chắt tử trở về, sao còn chưa đến Tĩnh Thái Cung của ta”
Nhược Y lúc này thấy Thái hậu vô cùng vui vẻ vội chạy đến:
“Thái hậu là ta rất nhớ người nha”
“Thật sự là Nhược Y”. Thái hậu hơi bất ngờ nhìn về phía Lãnh Hạo Nhân “Kia có phải là…”
Hạo Nhân rất được lòng người già, ngay khi ở hiện đại cầu đều được La bà bà, Nhân bà bà hết sức cưng chiều. Đều mang thức ăn đến cho cậu. Hạo Nhân thấy người trước mặt này đảm bảo rất là giàu có liền tự mình đến lấy lòng:
“Nội tổ mẫu con tên Lãnh Hạo Nhân”
Thái hâu thấy đứa bé trước mặt vô cùng đáng yêu, tiếng nói lại vô cùng ríu rít vui tai. Một tiếng nội tổ mấu kia khiến bà đặc biệt vui mừng. Liền tiến đến vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạo Nhân:
“Hảo, Hạo Nhân. Theo ta đến Tĩnh Thái Cung chơi đùa”
Mọi người định đến Tĩnh Thái Cung thì Thiếu Hàn lại nói:
“Thái hậu Nhược Y cùng Hạo Nhân trên đường đi rất mệt mỏi. Ta nghĩ chúng ta nên về nghỉ ngơi thì hơn”. Hắn một phần là có ý này nhưng chín phần còn lại là ý khác. Vì lí do gì mà mọi người hết người này đến người khác lại muốn tranh giành hai người quan trọng nhất đó với hắn. Hắn cũng đã chờ ba năm rồi.
“Được rồi, thái hậu ta nghĩ mọi người cũng đã mệt mỏi ta nghĩ nên cho ba người họ trở về phủ thì hơn. Tối nay ta sẽ mở yến tiệc”
Lăm người Thiếu Hàn khi đến kinh thành chưa kịp về đến vương phủ đã bị hoàng thượng gọi vào trong cung. Đến cửa hoàng cung, Nhược Y lay lay Hạo Nhân tỉnh dậy.
Hạo Nhân khi tiến vào hoàng cung, không khỏi ngạc nhiên. Quay sang nói với Thiếu Hàn:
“Phụ thân đại nhân, nơi này quả thực rất lớn nha. Nhưng có thể đổi cho ta nơi khác được không. Như thế này đi có phải là mỏi chân chết a”
“Hạo Nhân đây không phải nhà của chúng ta”
“Không phải nhà của chúng ta, vậy đây là đâu”
“Đây là hoàng cung”
“Hoàng cung” Hạo Nhân đang đi tự nhiên dừng lại không bước nữa. Hoàng cung vậy chẳng phải chỉ làm sai một lỗi nhỏ. Chiếc đầu sẽ trực tiếp bay đi sao. Cậu bất giác đưa tay lên sờ cổ của mình
Thiếu Hàn thấy Hạo Nhân không có tiếp tục bước đi liền quay lại hỏi:
“Sao vậy”
“Cha à đây là hoàng cung. Hạo Nhân sợ làm sai điều gì đó cái đầu này sẽ không còn trên cổ của con nữa”
Mọi người nghe Lãnh Hạo Nhân nói không nhịn nổi phì cười:
“Ha ha yên tâm ta sẽ không để cho cái đầu của con không cánh mà bay đâu”
“Cha là nói thật chứ, vậy ngoắc tay”. Cậu bé vừa nói vừa dơ ngón tay út ra
Lúc Hạo Nhân trên đường đi vào hoàng cùng. Đều nhận được ánh mắt dòm ngó của mọi người. Hạo Nhân lại đưa tay lên giữ cổ của mình rồi liếc nhìn mọi người. Khiến cho mấy cung nhân sợ hãi cụp mắt xuống.
Khi đi vào Hạo Nhân thấy có một người thân mặc trường bào màu vàng đang ngồi trên chiếc ghế nạm vàng ròng. Cậu bé nhìn qua là biết ngay đó chính là hoàng thượng. Trên ti vi đã từng xem rất nhiều khi gặp hoàng thượng phải hành lễ cúi đầu. Có lẽ do quá hồi hộp khi mọi người còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã tiến lên trước một bước quỳ xuống giữa chính điện:
“Ông…à không hoàng thượng vạn té…tuế vạn vạn tuế”. Trong lòng cậu thầm khẩn trương. Không xong rồi có khi nào chỉ vì nói sai mà mất đầu hay không.
Lúc này ở trên chính điện có một tiếng cười vang:
“Ha ha… cháu không cần khẩn trương như vậy. Ta cũng không phải là thú giữ ăn thị người. Mau đứng lên”
Lãnh Hạo Nhân lúc này mới lau đi giọt mồ hôi còn vương trên trán.
“Con tên gì”
Hạo Nhân thấy người trước mặt vô cùng hòa ái dễ gần. Tảng đá sợ hãi trong lòng cũng đã bỏ đi. Cậu bé vui vẻ nói:
“Con tên Lãnh Hạo Nhân”
Hoàng thượng thấy đứa bé trước mặt vô cùng đáng yêu làm cho con người ta không thể không cưng chiều:
“Lãnh Hạo Nhân cái tên rất hay”
Thái hậu từ bên ngoài tiến vào: “Ta nghe nói Thiếu Hàn đã tìm được vương phi còn mang theo cả chắt tử trở về, sao còn chưa đến Tĩnh Thái Cung của ta”
Nhược Y lúc này thấy Thái hậu vô cùng vui vẻ vội chạy đến:
“Thái hậu là ta rất nhớ người nha”
“Thật sự là Nhược Y”. Thái hậu hơi bất ngờ nhìn về phía Lãnh Hạo Nhân “Kia có phải là…”
Hạo Nhân rất được lòng người già, ngay khi ở hiện đại cầu đều được La bà bà, Nhân bà bà hết sức cưng chiều. Đều mang thức ăn đến cho cậu. Hạo Nhân thấy người trước mặt này đảm bảo rất là giàu có liền tự mình đến lấy lòng:
“Nội tổ mẫu con tên Lãnh Hạo Nhân”
Thái hâu thấy đứa bé trước mặt vô cùng đáng yêu, tiếng nói lại vô cùng ríu rít vui tai. Một tiếng nội tổ mấu kia khiến bà đặc biệt vui mừng. Liền tiến đến vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Hạo Nhân:
“Hảo, Hạo Nhân. Theo ta đến Tĩnh Thái Cung chơi đùa”
Mọi người định đến Tĩnh Thái Cung thì Thiếu Hàn lại nói:
“Thái hậu Nhược Y cùng Hạo Nhân trên đường đi rất mệt mỏi. Ta nghĩ chúng ta nên về nghỉ ngơi thì hơn”. Hắn một phần là có ý này nhưng chín phần còn lại là ý khác. Vì lí do gì mà mọi người hết người này đến người khác lại muốn tranh giành hai người quan trọng nhất đó với hắn. Hắn cũng đã chờ ba năm rồi.
“Được rồi, thái hậu ta nghĩ mọi người cũng đã mệt mỏi ta nghĩ nên cho ba người họ trở về phủ thì hơn. Tối nay ta sẽ mở yến tiệc”