Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Dạ Lăng Mặc đáy mắt hiện lên những tia tăm tối, tay phải vuốt ve chiếc cằm tinh xảo, liếc xéo Phượng Tử Hề, trong đầu hiện ra rõ mồn một từng màn tẩu thoát xuất sắc.
Hắn sau đó khẽ gật đầu, như thể tán đồng với câu nói của Đường Hạo Vũ: "Ân ——"
Phượng Tử Hề cảm giác có ánh mắt như thiêu đốt nhằm tới phía mình, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, hung hăng mà dẹp nó sang một bên, hừ, tên đàn ông thối, để bổn cô nương đây dạy cho anh biết thế nào là ánh mắt có thể giết chết người!
Dạ Lăng Mặc làm lơ ánh mắt như muốn róc xương của Phượng Tử Hề, lập tức thu hồi tầm mắt, khuôn mặt tuấn mỹ không để lộ chút biểu tình, thanh âm lạnh lùng vang lên tựa một lưỡi dao sắc, không thương tiếc mà đâm thẳng vào trái tim nhóm người trước mặt: "Gà què, hoa dại, nữ binh vô dụng••••••"
Lời nói không chút lưu tình mà phóng ra trong chốc lát••••••
Nhóm nữ binh nụ cười vừa mới chớm nở chỉ vài giây liền đóng băng lại, mắt ấm ức nhìn người đàn ông vừa cất giọng•••••• Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cứ đứng ở vị thế cao liền có thể tùy tiện mắng nhiếc bọn họ!
Dạ Lăng Mặc hoàn toàn xem nhẹ sự bất mãn của nhóm người kia, môi mỏng giương lên, tiếp tục nói ra những lời chói tai: "Có phải chưa từng thấy qua đàn ông? Cho nên bộ dạng mới trở nên mất kiểm soát như vậy?"
"Nếu là ở chiến trường, hẳn các cô đều đã chết!"
Đường Hạo Vũ đứng ở một bên, trên trán tiếp tục có thêm vài vạch đen, tên này vẫn là trước sau như một độc miệng!
Nhóm nữ binh bị lời nói của Dạ Lăng Mặc làm cho xấu hổ, sắc mặt không ngừng biến đổi, sau đó đồng loạt đỏ ửng ••••••
Doãn Thu cả thân hình lúc này chết lặng, khóe miệng giật giật, quả nhiên vẻ bề ngoài cùng miệng lưỡi không nên đánh đồng làm một!
"Cô, bước ra khỏi hàng!" Người đàn ông ngón tay chỉ đích xác Phượng Tử Hề, trong mắt toàn những tia sắc lạnh, thanh âm dứt khoát không mang theo một chút cảm tình.
Phượng Tử Hề đáy mắt hiện lên một dòng ánh sáng, chết tiệt, tên này khẳng định đang có ý đồ xấu!
Cô nghiến răng, đi lên phía trước vài bước, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: "Có ——"
"Cô vì cái gì có thể bảo toàn lý trí?" Thanh âm lạnh băng không chút gợn sóng vang lên.
"Nhất định phải trả lời sao?" Phượng Tử Hề đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, gằn từng chữ một hỏi.
"Quân lệnh không thể trái." Đơn giản, chỉ năm chữ, mang theo khí chất của một bậc quân nhân.
" Khá đơn giản, trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy anh rất tuấn tú thì tôi lại cảm thấy anh cùng người thường không có lấy một điểm khác biệt!". Cũng chỉ một miệng, hai mắt và hai lỗ mũi mà thôi.
"Ặc ——" nhóm nữ binh hít ngược một hơi khí lạnh, họ lúc này không thể không bội phục Phượng Tử Hề một thân đầy ắp dũng khí cùng can đảm.
Đường Hạo Vũ khuôn mặt nghiêm túc chợt hiện lên ý cười, đây chính là Phượng Tử Hề mà hắn biết!
To gan lớn mật, thông minh lanh lợi, tâm tư nhanh nhẹn •••••• cùng Dạ Lăng Mặc đứng chung một chỗ, chẳng khác gì một cặp trời sinh!
Doãn Thu giơ ngón tay cái lên, nhìn Phượng Tử Hề mà tán thưởng, bạn cô quá lợi hại đi!
Dạ Lăng Mặc đồng tử phát ra cái nhìn nguy hiểm, khóe miệng cười mà như không cười: "Tốt, rất tốt, hy vọng cô luôn luôn nhớ kỹ những lời này!"
Dạ Lăng Mặc lời nói rõ ràng mang theo ý tứ, khiến cho Phượng Tử Hề nghe xong vẫn hồ đồ chưa thể hiểu được!
Đường Hạo Vũ nghe như đâu đây phảng phất mùi mờ ám, ánh mắt sắc bén quét qua hai người kia, có cảm giác gì đó không đúng!
Nhưng, lại chẳng biết không đúng ở chỗ nào!
"Xếp hàng ——" Một tiếng lệnh vang lên, Phượng Tử Hề nháy mắt trở lại vị trí của mình.
Dạ Lăng Mặc thấy nhóm nữ binh phiền phức kia đã thôi mê muội, ý cười xẹt qua đáy mắt, mấy ngày sau này sẽ không phải mệt mỏi!
Từ khi biết tên của Phượng Tử Hề, hắn bằng mọi cách nhanh nhất có thể bới ra bằng được thân phận gốc gác của cô ta.
Sau đó tra ra cô ta là tân binh của quân khu Cao An, liền quyết định đảm nhiệm chức chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc thậm chí từng suy nghĩ, không biết Phượng Tử Hề nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, thái độ sẽ như thế nào!
Quả nhiên —— cô ta không làm hắn thất vọng, bộ dạng tức giận như thể muốn ăn thịt người vậy!
Dạ Lăng Mặc quả quyết, sau này nhất định phải gia tăng cường độ huấn luyện!
-----------------------------------------------------
Lời tác giả: Đúng là cường bạo nam nhân, huấn luyện như hôm nay còn chưa đủ giống ác ma hay sao, quả nhiên người càng đẹp càng độc mà!
Hắn sau đó khẽ gật đầu, như thể tán đồng với câu nói của Đường Hạo Vũ: "Ân ——"
Phượng Tử Hề cảm giác có ánh mắt như thiêu đốt nhằm tới phía mình, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, hung hăng mà dẹp nó sang một bên, hừ, tên đàn ông thối, để bổn cô nương đây dạy cho anh biết thế nào là ánh mắt có thể giết chết người!
Dạ Lăng Mặc làm lơ ánh mắt như muốn róc xương của Phượng Tử Hề, lập tức thu hồi tầm mắt, khuôn mặt tuấn mỹ không để lộ chút biểu tình, thanh âm lạnh lùng vang lên tựa một lưỡi dao sắc, không thương tiếc mà đâm thẳng vào trái tim nhóm người trước mặt: "Gà què, hoa dại, nữ binh vô dụng••••••"
Lời nói không chút lưu tình mà phóng ra trong chốc lát••••••
Nhóm nữ binh nụ cười vừa mới chớm nở chỉ vài giây liền đóng băng lại, mắt ấm ức nhìn người đàn ông vừa cất giọng•••••• Sao lại như vậy? Chẳng lẽ cứ đứng ở vị thế cao liền có thể tùy tiện mắng nhiếc bọn họ!
Dạ Lăng Mặc hoàn toàn xem nhẹ sự bất mãn của nhóm người kia, môi mỏng giương lên, tiếp tục nói ra những lời chói tai: "Có phải chưa từng thấy qua đàn ông? Cho nên bộ dạng mới trở nên mất kiểm soát như vậy?"
"Nếu là ở chiến trường, hẳn các cô đều đã chết!"
Đường Hạo Vũ đứng ở một bên, trên trán tiếp tục có thêm vài vạch đen, tên này vẫn là trước sau như một độc miệng!
Nhóm nữ binh bị lời nói của Dạ Lăng Mặc làm cho xấu hổ, sắc mặt không ngừng biến đổi, sau đó đồng loạt đỏ ửng ••••••
Doãn Thu cả thân hình lúc này chết lặng, khóe miệng giật giật, quả nhiên vẻ bề ngoài cùng miệng lưỡi không nên đánh đồng làm một!
"Cô, bước ra khỏi hàng!" Người đàn ông ngón tay chỉ đích xác Phượng Tử Hề, trong mắt toàn những tia sắc lạnh, thanh âm dứt khoát không mang theo một chút cảm tình.
Phượng Tử Hề đáy mắt hiện lên một dòng ánh sáng, chết tiệt, tên này khẳng định đang có ý đồ xấu!
Cô nghiến răng, đi lên phía trước vài bước, đưa tay chào theo nghi thức quân đội: "Có ——"
"Cô vì cái gì có thể bảo toàn lý trí?" Thanh âm lạnh băng không chút gợn sóng vang lên.
"Nhất định phải trả lời sao?" Phượng Tử Hề đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, gằn từng chữ một hỏi.
"Quân lệnh không thể trái." Đơn giản, chỉ năm chữ, mang theo khí chất của một bậc quân nhân.
" Khá đơn giản, trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy anh rất tuấn tú thì tôi lại cảm thấy anh cùng người thường không có lấy một điểm khác biệt!". Cũng chỉ một miệng, hai mắt và hai lỗ mũi mà thôi.
"Ặc ——" nhóm nữ binh hít ngược một hơi khí lạnh, họ lúc này không thể không bội phục Phượng Tử Hề một thân đầy ắp dũng khí cùng can đảm.
Đường Hạo Vũ khuôn mặt nghiêm túc chợt hiện lên ý cười, đây chính là Phượng Tử Hề mà hắn biết!
To gan lớn mật, thông minh lanh lợi, tâm tư nhanh nhẹn •••••• cùng Dạ Lăng Mặc đứng chung một chỗ, chẳng khác gì một cặp trời sinh!
Doãn Thu giơ ngón tay cái lên, nhìn Phượng Tử Hề mà tán thưởng, bạn cô quá lợi hại đi!
Dạ Lăng Mặc đồng tử phát ra cái nhìn nguy hiểm, khóe miệng cười mà như không cười: "Tốt, rất tốt, hy vọng cô luôn luôn nhớ kỹ những lời này!"
Dạ Lăng Mặc lời nói rõ ràng mang theo ý tứ, khiến cho Phượng Tử Hề nghe xong vẫn hồ đồ chưa thể hiểu được!
Đường Hạo Vũ nghe như đâu đây phảng phất mùi mờ ám, ánh mắt sắc bén quét qua hai người kia, có cảm giác gì đó không đúng!
Nhưng, lại chẳng biết không đúng ở chỗ nào!
"Xếp hàng ——" Một tiếng lệnh vang lên, Phượng Tử Hề nháy mắt trở lại vị trí của mình.
Dạ Lăng Mặc thấy nhóm nữ binh phiền phức kia đã thôi mê muội, ý cười xẹt qua đáy mắt, mấy ngày sau này sẽ không phải mệt mỏi!
Từ khi biết tên của Phượng Tử Hề, hắn bằng mọi cách nhanh nhất có thể bới ra bằng được thân phận gốc gác của cô ta.
Sau đó tra ra cô ta là tân binh của quân khu Cao An, liền quyết định đảm nhiệm chức chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc thậm chí từng suy nghĩ, không biết Phượng Tử Hề nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, thái độ sẽ như thế nào!
Quả nhiên —— cô ta không làm hắn thất vọng, bộ dạng tức giận như thể muốn ăn thịt người vậy!
Dạ Lăng Mặc quả quyết, sau này nhất định phải gia tăng cường độ huấn luyện!
-----------------------------------------------------
Lời tác giả: Đúng là cường bạo nam nhân, huấn luyện như hôm nay còn chưa đủ giống ác ma hay sao, quả nhiên người càng đẹp càng độc mà!